Thiên Vu

Chương 644: Phương trượng Cổ Lan, chết để sống lại (2)



- Vì… Cái… Gì…

Thanh âm khàn khàn truyền vào trong tai, khiến ngươi ta tê dại toàn thân, tựa như tiếng thủy tinh vỡ chói tai vô cùng. Nhưng trong lòng Trần Lạc càng nhiều hơn chính là kinh ngạc, bởi vì hắn cảm giác được thanh âm này dĩ nhiên phát ra từ chỗ lão hòa thượng đã viên tịch.

Lẽ nào lão hòa thượng này không có chết?

Tựa hồ Tuyết Thiên Tầm cũng kinh hãi dị thường, xoay người gắt gao nhìn chằm chằm vào lão hòa thượng.

Lão hòa thượng mặc áo cà sa, khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, không biết từ lúc nào, tốc độ diễn biến diễn hóa của lão hòa thượng thả chậm đi rất nhiều, dần dần hoàn toàn đình chỉ diễn biến diễn hóa.

Sinh cơ! Sau khi lão hòa thượng đình chỉ diễn biến diễn hóa, Trần Lạc cảm ứng được trên người hắn xuất hiện một vệt sinh cơ, tuy rằng rất yếu ớt, nhưng xác thực có sinh cơ, điều này không khỏi khiến hắn khiếp sợ. Nơi này là chùa Cổ Lan, chùa Cổ Lan chính là di tích thượng cổ, cách biệt hiện tại đã tới vạn năm. Lúc này trên người lão hòa thượng vẫn còn sinh cơ, nói cách khác là hắn đã sống chí ít hơn vạn năm.

Mười ngàn năm? Đây là khái niệm gì? Trần Lạc thực sự không tưởng tượng ra được một người làm cách nào có thể tồn tại hơn mười ngàn năm.

Chỗ lão hòa thượng như bộ xương khô lại vang lên tiếng khàn khàn:

- Vì… Cái… Gì…

Hắn động, chậm rãi ngẩng đầu, đó là một khuôn mặt toàn da bọc xương, đôi mắt trũng sâu vào trong hốc, con mắt? Cái đố tựa hồ là con mắt đi, nhưng chỉ giống như hai lỗ thủng đen sâu hoắm. Hắn há miệng, phát sinh tiếng vang bùm bùm, đó là thanh âm xương gãy vỡ. Liếc mắt nhìn Tuyết Thiên Tầm một cái, tựa như trong đôi mắt sâu hoắm kia dĩ nhiên bốc lên phật quang vẩn đục, phật quang sau đó là kinh ngạc sâu sắc. Nhưng tới khi nhìn vào Trần Lạc, phật quang trong mắt càng đậm, miệng há to phát ra những tiếng vang đùng đùng, dường như đang khiếp sợ gì đó. Lão hòa thượng cứ nhìn Trần Lạc chằm chằm như thế, một câu chưa hề nói, trong con ngươi chỉ thấy cháy lên phật diễm hừng hực.

Hồi lâu sau, khi phật diễm trong mắt lão hòa thượng dần dần tiêu tán, hắn lại ngửa mặt nhìn lên, một lần nữa phát ra thứ thanh âm khàn khàn:

- Vì… Cái… Gì…

Lão hòa thượng giống như đang chất vấn trời xanh.

- Ngươi là phương trượng chùa Cổ Lan, Trương Hoa Nghiêm đại sư?

Tuyết Thiên Tầm dường như nhìn thấy thân phận lão hòa thượng, lên tiếng hỏi.

Lão hòa thượng không để ý tới nàng, cúi đầu, sinh cơ trên người đang tiêu tán từng giọt từng giọt.

- Thời đại thượng cổ đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, chùa Cổ Lan các ngươi vì sao phải phủi bụi cách thế?

Tuyết Thiên Tầm lại hỏi, Trần Lạc cũng muốn biết vấn đề này, hắn chờ lắng nghe, nhưng đáng tiếc rằng lão hòa thượng vẫn không để ý như trước.

- Quy… Khư… Quy Khư… Nguyên lai là Quy Khư…

Lão hòa thượng tự mình nỉ nin, âm thanh không còn khàn khàn, bắt dầu suy yếu dần.

Quy Khư là địa phương nào? Trần Lạc chưa hề nghe nói qua, tựa hồ Tuyết Thiên Tầm cũng rất nghi hoặc, bất quá nàng lại hỏi:

- Nơi mai táng Cổ Phong ở đâu?

Lão hòa thượng vẫn không để ý đến.

Trần Lạc cũng muốn nhân cơ hội này hỏi thăm một chút chuyện gì xảy ra, cân nhắc một hồi mới quyết định thăm dò, hỏi:

- Lão nhân gia, có thể nói thời đại thượng cổ đã xảy ra chuyện gì hay không? Là do gặp phải Mạt Nhật thẩm phán? Hay bị một người nào đó mai táng đi?

Lời này nói có chút gấp gáp, lão hòa thượng đang cúi đầu tĩnh tọa bỗng toàn thân chấn động,, xương cốt liên tiếp gãy vỡ, ngẩng đầu, tâm tình có chút kích động nhìn Trần Lạc, càng giơ cánh tay lên, động tác có vẻ rất khó khăn, mỗi lần giơ tay lên đều có tiếng vang đùng đùng, rốt cuộc chỉ và Trần Lạc, há to miệng, không hiểu sao lại nói ra hai chữ:

- Không… Vô sỉ… Thật vô sỉ.

- Vô sỉ?

Tuyết Thiên Tầm không hiểu vì sao lão hòa thượng đột nhiên muốn mắng gia hỏa thần bí quái lạ này, còn bản thân Trần Lạc càng cảm thấy không hiểu gì hết.

- Vì làm… Tại sao…

Lần này lão hòa thượng nhìn chằm chằm Trần Lạc, hỏi một câu tại sao.

- Tại sao cái gì?

Trần Lạc thực sự có chút không rõ chuyện gì xảy ra, trong lòng càng lúc càng hoài nghi, càng kỳ quái, vội hỏi:

- Lão nhân gia ngươi có lời gì thì cứ nói rõ ra đi.

- Hà… Tất đây… Cần gì chứ…

Lão hòa thượng cất giọng đứt quãng, giọng điệu kỳ quá, Trần Lạc thì vội vàng muốn qua chất vấn.

- Rốt cuộc là ý gì?

Lão hòa thượng nhắm mắt lại, hơi lắc đầu, rù rì nói:

- Ngươi… Ngươi… Đang muốn che cười lão nạp sao?

Trần Lạc bất đắc dĩ cười khổ, chỉ tùy tiện hỏi thăm, cớ sao lại thành chê cười lão nhân gia? Lão nhân gia ngài có thể tồn tại trên vạn năm, nhân vật ngưu bức như vậy ta sùng bái còn không kịp, làm sao dám chê cười.

Sau đó, bất kể là Tuyết Thiên Tâm hay Trần Lạc tra hỏi thế nào, lão hòa thượng chẳng hề nói thêm một câu, sinh cơ trên người dĩ nhiên biến mất hầu như không còn, thân thể mơ hồ vặn vẹo, chỉ còn lát nữa là phải tán loạn hóa thành bụi bặm, Trần Lạc muốn xuất thủ cứu giúp, nhưng không làm sao cứu vãn được.

Lão hòa thượng lại mở mắt, ngửa mặt nhìn bầu trời, rù rì nói:

- Vì… Cái… Gì? Đến tột cùng là vì sao?

- Thua… Đều thua…

- Bị vận mệnh trêu cợt…

- Bị trời xanh trêu cợt…

- Tiếc là lúc trước không nên tin lời nữ Vu sư kia nói…

- Sai một lần, hối hận thiên cổ!

Nữ Vu sư?

Trần Lạc rõ ràng nhớ tới Đường Phi trong không gian hư vọng cũng đã nhắc tới cái gì là « Không nên tin nữ Vu sư », giờ khắc này nghe lão hòa thượng một lần nữa nhắc đến, không nhịn được lên tiếng hỏi:

- Nữ Vu này là ai?

- Ngươi…

Sinh cơ trên người lão hòa thương dĩ nhiên biến mất, thân thể đang dần hóa thành ánh sao tiêu tán, hắn nhìn Trần Lạc như muốn nói gì, Trần Lạc liều lĩnh xông lên, nói:

- Lão nhân gia, ngươi muốn nói gì?

- Ngươi… Ngô… Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh?

- Vâng, lão nhân gia ngươi có gì muốn bàn giao sao? Nếu có thể tin ta, ta nhất định thay ngài thực hiện.

Trần Lạc nghĩ đến, nếu như nơi này chỉ là một tòa di tích cổ, Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh cũng là vật vô chủ, nhưng hiện tại lão hòa thượng còn sống, như vậy cũng tính là ăn trộm đi, thế nên muốn làm cho ngươi ta một ít chuyện.

- Được, được, tốt!

Lão hòa thượng nói liên tục ba tiếng, lại rù rì:

- Một cái bắt đầu tốt… Bắt đầu tốt…

Có ý gì? Trần Lạc thực sự không rõ, bất quá lão hòa thượng nói câu tiếp sau thì khiến hắn sửng sốt.

- Không được… Tin tưởng… Cẩn thận nữ Vu.

- Nữ Vu này đến tột cùng là ai?

Trần Lạc buồn chết rồi, Đường Phi nói không nên tin nữ Vu thì cũng thôi, tại sao phương trượng chùa Cổ Lan mãi tít thời thượng cổ cũng nói không nên tin lời nữ Vu, hắn rất muốn biết nữ Vu này đến tột cùng là nhân vật như thế nào, nhưng lão hòa thượng không trả lời hắn vấn đề này, tiếp tục nói:

- Đề… Phòng… Nữ… Nhân, nữ nhân là ổ tai họa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.