Thiên Vực Thương Khung

Chương 17: Hạt châu kỳ quái quả trứng kỳ quái1



Diệp Tiếu thản nhiên mặc quần áo, chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhõm, cái gọi là khai thiên tích địa đệ nhất thần công —— Tử Khí Đông Lai Thần Công rốt cục cũng nhập môn!Hắn thử dùng công pháp thông thường vận hành tu vi một lần, tụ linh khí trong tay, lập tức xuất hiện một mảnh quang mang màu vàng nhạt."Địa Nguyên cảnh nhất phẩm!"Diệp Tiếu thở một hơi thật nhẹ nhõm, quả nhiên là niềm vui ngoài ý muốn a!Diệp Tiếu đã biết, trong giới thế tục này khác với Thanh Vân Thiên Vực hắn đã ở kiếp trước; ở Thanh Vân Thiên Vực, tu luyện giả khởi bước từ Linh Nguyên cảnh; bản thân mình kiếp trước đã từng đạt tới Đạo Nguyên cảnh đỉnh phong, cũng chính là tu vi đỉnh cấp Thanh Vân Thiên Vực.Mà ở giới thế tục này lại bắt đầu từ Nhân Nguyên cảnh.Nhân Nguyên cảnh, Địa Nguyên cảnh, Thiên Nguyên cảnh. Hiện tại ở giới thế tục cũng chỉ có ba đại phẩm giai này. Mà trên Thiên Nguyên cảnh mới là Linh Nguyên cảnh của Thanh Vân Thiên Vực.Nhân Nguyên cửu phẩm lộ, là đường của anh hùng. Địa Nguyên cửu trọng sơn, núi sau khó hơn núi trước; Thiên Nguyên cửu trọng hàn, một bước một trọng thiên!"Nhân Nguyên nhất phẩm lập phàm trần; ngũ trọng khả trùng phú quý môn; siêu thoát sinh tử giang hồ lộ, cửu trọng tài thị nhân thượng nhân!"Địa Nguyên cảnh mới được xưng là cao thủ; mà võ giả đến bước này gần như đã có thành tựu... Mà Địa Nguyên cảnh, muốn thăng lên một bậc như thể vượt qua núi lớn."Thì ra hiện tại ta đã vượt qua cái gọi là người trên người... Đã có thể được xưng là cao thủ..." Diệp Tiếu lại cảm thấy có chút đắc chí.Kiếp trước bản thân mình bắt đầu tu luyện từ Nhân Nguyên cảnh nhất phẩm tới Địa Nguyên cảnh nhất phẩm, cần tới nguyên một năm, mà bây giờ mình lại có thể chỉ cần một ngày!"Tốc độ này..." Diệp Tiếu sờ cằm, lập tức cảm thấy ngây ngất vui sướng. Tốc độ tu luyện như vậy thật đúng là kiếp trước có nằm mơ cũng chẳng ngờ.Tuy biết rõ đây là vì phúc lợi khi tu Tử Khí Đông Lai Thần Công tới nhập môn, nhưng Diệp Tiếu vẫn thỏa mãn muốn chết. Chỉ có người đã từng tu luyện mới có thể biết được khó khăn khi thăng cấp...Tiền thân hoàn khố Diệp Tiếu, tuy không học vấn không nghề nghiệp nhưng dưới áp lực mạnh mẽ của lão cha, hắn ta cũng từng tu luyện huyền công, không nhiều không ít cũng có tu vi Nhân Nguyên cảnh tam phẩm. Phủ tướng quân vẫn có chút nội tình, chỉ có điều mặc dù trong cơ thể Diệp công tử có nguyên khí, nhưng lại tràn đầy tạp chất."Chẳng qua chỉ cần biết rõ là được rồi. Tuy ngươi khiến thân thể tới hư nhược đến mức lão tử không nhìn nổi... Nhưng cuối cùng vẫn còn một cái mạng." Hiện tại tâm tình của Diệp Tiếu rất tốt, cái gì cũng không so đo."Ta lại đi thử một chút xem hạt châu này còn có công năng gì khác?" Diệp Tiếu tràn đầy phấn khởi.Ngoài việc vui sướng vì tu vi của bản thân đã tịnh tiến, thứ Diệp Tiếu cảm thấy hứng thú nhất vẫn là Thiên Tinh Linh Tủy; phải biết rằng hắn còn chưa sử dụng Thiên Tinh Linh Tủy bao nhiêu đâu, nó chỉ mới vừa tiến vào không gian hạt châu, tán phát năng lượng, đã có thể khiến mình tẩy cân phạt tủy, thoát thai hoán cốt, hơn nữa, nó còn có thể giúp thân thể củi mục nhất cử đột phá cửa ải Địa Nguyên cảnh.Nếu như... lại lợi dụng nhiều hơn một chút chẳng phải... Hắc hắc hắc hắc hắc?Tâm niệm vừa động, lần thứ hai tiến vào không gian, Diệp Tiếu trực tiếp đi tới nơi đặt Thiên Tinh Linh Tủy. Ngửa đầu nhìn, Diệp Tiếu sờ lên cằm thầm nghĩ: "Có nên... cắt nữa một miếng nữa xuống không?"Nghĩ đến liền làm. Diệp Tiếu phóng người lên, một tay chụp vào Thiên Tinh Linh Tủy...Trước đó tuy hắn dùng chủy thủ cũng không thể cắt linh tủy, nhưng bây giờ hắn là người có tu vi Địa Nguyên cảnh, Diệp Tiếu nghĩ, lần này kiểu gì mình cũng có thể lắc lư thứ cứng rắn này!Thế nhưng...Oanh!Tử quang hung hãn chợt lóe.Diệp Tiếu nặng nề mà té xuống đất, cái mông gần như ngã thành tám múi, trong lúc nhất thời hắn ngay cả đau đớn cũng quên mất, ở đó ngẩn người.Rõ ràng Thiên Tinh Linh Tủy ở chỗ này, chỉ liếc mắt đã thấy được.Nhưng... thật sự khó có thể thực hiện, bất kể hắn làm như thế nào cũng không thể chạm tới!Không chỉ có vậy, bản thân mình mới vừa muốn cầm nó ra, đột nhiên tử quang chợt lóe, bản thân mình đã bị đánh bay..."Tình huống này là thế nào? Cái đồ chơi này là ta cực khổ lắm mới lấy được, nó còn nằm ngay trên địa bàn của ta, vậy mà ta lại có thể chỉ được nhìn mà không được động!? Còn có thiên lý nữa hay không!" Diệp Tiếu vuốt mông, vẻ mặt bối rối nghi vấn.Chưa từ bỏ ý định, lại nhảy hai lần, nhưng kết quả vẫn như cũ.Diệp đại thiếu ngã tới người đầy bụi đất, buồn bực: Thật sự không cầm được!Ngước nhìn Thiên Tinh Linh Tủy cao cao tại thượng, Diệp Tiếu thở dài thở ngắn: "Chưa từng gặp phải tình huống như vậy, đồ do ta lấy được, lại nằm ngay trên địa bàn của ta, nói rõ nó chính là đồ vật của ta, thế nhưng lại không cho ta động vào! Ngươi... không gian hạt châu nát này, ngươi còn biết nói lý hay không?"Trải qua vài lần thí nghiệm liên tục, Diệp Tiếu xụi lơ vô lực nằm trên mặt đất trong không gian.Cuối cùng hắn cũng hiểu rõ: Bản thân mình có thể mang đồ vật đi vào, nhưng hiện tại tu vi của mình thực sự quá thấp, vốn không có quyền lợi tùy tiện chi phối nơi này, hoặc có lẽ là năng lực của mình chưa đủ.Diệp Tiếu cũng biết, đồ tốt như Thiên Tinh Linh Tủy nếu hiện tại mang ra sử dụng thật đúng là quá phung phí của trời! Dĩ nhiên nó có thể khiến tu vi của mình tăng lên như hỏa tiễn trong thời gian ngắn, nhưng cũng sẽ mang theo tai hoạ ngầm tương đối: Dù sao tu vi này cũng không phải mình có được dựa vào khổ cực tu luyện, căn cơ không khỏi bất ổn, rất khó có thể đạt tới loại cảnh giới sinh sinh bất tức.Nhưng... loại mê hoặc kiểu một bước lên mây chỉ trong một đêm này lại là thứ bất kỳ người nào cũng không thể ngăn cản nổi —— Được rồi, hiện tại chỉ có thể xem mà không thể ăn, hoàn toàn không thể nói là "mê hoặc" nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.