Thiên Vực Thương Khung

Chương 21: Ngươi muốn mua ta còn không muốn bán đâu 1



Quan Vạn Sơn vừa hỏi xong câu này đã hối hận, bảo đan như vậy, có thể được thấy một viên đã là tam sinh hữu hạnh, vậy mà bản thân mình lại còn vọng tưởng muốn nhìn thấy càng nhiều hơn, thật đúng là lòng tham không đáy, thế nhưng bảo đan như vậy, nếu thật sự không chỉ có một viên sẽ là chuyện may mắn bực nào!Diệp Tiếu thấy thế không khỏi sợ hết hồn, không xác định nói: "Rốt cuộc có mấy viên ta cũng không chưa đếm cẩn thận, đại khái hẳn là có... 15 - 16 viên gì đó đi? Cái này ta thật sự chưa đếm..." Trong lòng túa mồ hôi một hồi, thật không hiểu cái thứ đồ chơi nhỏ này có gì tốt, sao có thể khiến lão đầu này có phản ứng lớn như vậy? Lão đầu này cũng quá không có định lực đi! Thật sự bất ngờ."Gì? 15 - 16 viên? Chưa đếm cẩn thận?!" Quan Vạn Sơn trừng mắt nhìn hắn, quả thực là như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.Diệp Tiếu vô tội buông tay.Quan Vạn Sơn thật lòng muốn mắng thành tiếng: Tuyệt phẩm đoạt thiên địa tạo hóa như vậy mà ngươi lại có những 15 - 16 viên, bảo đan như vậy, ngươi hữu duyên có được lại dám không cẩn thận bảo tồn cất giấu, ngay cả đếm cũng không đếm đã lấy ngay ra bán đấu giá?Cái gọi là phí của trời cũng không hơn gì thế này!Này này... thật đúng là... bại gia tử!So sánh với người này, kinh thành tam đại hoàn khố bại gia tử thật chỉ là trẻ cực ngoan!Người với người thật sự không thể so sánh!Môi Quan Vạn Sơn run rẩy, quay đầu rống to hơn: "... Cầm... Cầm hai mươi Tử Ngọc Bình đến đây!"Lúc này hắn ta không cách nào trách tội Diệp Tiếu, chỉ có thể trút một bụng phiền tức lên trên người thuộc hạ.Bên ngoài không ngừng có tiếng vang lên, ngay sau đó lại nghe được có người chạy như điên bên ngoài...Chí ít đã hơn mười năm chưa từng thấy đại cung phụng kích động như vậy.Vạn nhất nếu bọn hắn hành động chậm, bị chửi chỉ là chuyện nhỏ, nói không chừng lúc đó bọn hắn sẽ đánh mất cần câu cơm.Không bao lâu sau, toàn bộ dụng cụ Quan Vạn Sơn yêu cầu đã được mang tới đầy đủ.Lúc này Quan Vạn Sơn lấy ra một chiếc khăn mặt trắng tinh, lau sạch tay của mình trước, sau đó hắn ta mới đặt Tử Tinh Ngọc Bàn ngay ngắn trước mặt, lại lấy một cái chụp trong suốt kỳ dị đặt lên trên Tử Tinh Ngọc Bàn.Sau đó, hắn ta mới cầm bình ngọc Diệp Tiếu đưa trên tay, xuyên qua một cái lỗ kỳ dị đặt vào bên trong cái chụp.Cứ như vậy, cũng chỉ có một đôi tay của hắn ta có thể luồn vào, lại có thể dung hợp một cách hoàn mỹ với cái chụp kỳ dị này, bảo đảm linh khí của thần đan không bị tiết ra ngoài chút nào."Thứ này ngược lại không tệ, dụng cụ độc đáo có thể tùy chỉnh theo suy nghĩ." Diệp quân chủ nhìn cấu tạo của cái chụp, tấm tắc xưng kỳ.Nhưng hắn lại không biết lời tán thưởng của hắn khiến Quan lão nhi tức tới ngã ngửa, tương truyền cố nhân lấy gùi bỏ ngọc, bị người cười ngàn năm, hôm nay lại xuất hiện thêm một ví dụ thực tế sống sờ sờ. Mặc dù cái chụp này đúng là vật tinh xảo kỳ diệu, nhưng kiểu gì cũng không thể so sánh với bảo đan. Ngươi không thêm coi trọng bảo đan, trái lại lấy làm kỳ lạ với một cái chụp, thật đúng là nực cười!Bình ngọc kia mới vừa được mở ra, mùi thơm kỳ dị lại lần nữa tràn ngập; mà từ bên trong miệng bình càng chậm rãi tràn ra một đoàn sương mù màu trắng sữa, nồng nặc không tiêu tan."Đan vân!"Chòm râu dê của Quan Vạn Sơn run rẩy một trận; đôi tròng mắt thiếu chút nữa đã lòi ra, rớt xuống.Đan, có cửu phẩm.Từ thất phẩm trở lên mới có đan vựng; cửu phẩm chí cao, đan vựng mới có thể hình thành đan văn.Mà, duy chỉ có cực phẩm đan dược vượt qua cửu phẩm đỉnh phong mới có thể... xuất hiện đan vân!Chú ý: Chỉ là có thể, mà không phải nhất định!Nói cách khác... Dù là cực phẩm đan dược cũng có thể không có đan vân, mà chỉ nhiều thêm một tầng đan vụ mà thôi.Giữa vân và vụ có lẽ sẽ có chút tương đồng trên mặt bản chất, nhưng vụ khí chỉ một hồi sẽ tan đi, vân khí thì lại bốc hơi mà lên, biến ảo hàng vạn hàng nghìn!Đây là khác biệt mang tính căn bản!Đan vân, cho tới bây giờ nó vẫn luôn là cảnh giới thần dị trong truyền thuyết, chớ nói tận mắt nhìn thấy, dù chỉ là nghe cũng chưa từng nghe nói tới!Hôm nay, Quan Vạn Sơn tận mắt thấy được đan vân chỉ có chí cao trong truyền thuyết mới có thể xuất hiện, cảm thụ được hương khí nồng nặc tới cực điểm khiến thể xác và tinh thần mình vui sướng vô ngần, gần như kích động đến bật khóc."Liệt tổ liệt tông ở trên!" Quan Vạn Sơn kích động tự lẩm bẩm: "Ta... hôm nay rốt cục ta cũng gặp được đan vân trong truyền thuyết! Đan vân, tam sinh hữu hạnh, cuộc đời này không tiếc, chết cũng cam lòng..."Diệp quân chủ hơi há hốc mồm, tình huống này là thế nào? Giám định một viên đan dược thôi, vì sao tên giám định như bị điên, lại còn chết cũng cam lòng, của lão tử là đan dược, không phải độc dược!Miệng bình nhẹ nhàng nghiêng, một viên đan dược to bằng hạt đậu nhanh như chớp lăn ra từ trong bình, quanh thân bạch khí bốc lên, chậm rãi nhấp nhô trên Tử Tinh Ngọc Bàn, một lát sau mới có thể nhìn rõ ràng, đây là một viên đan dược màu vàng kim, quanh thân phủ đầy đường vân huyền ảo...Quan Vạn Sơn thỏa mãn vạn phần nhắm hai mắt lại.Không cần kiểm tra nữa.Đan văn rậm rạp; đan vựng thành hình, đan vụ duy trì liên tục không ngừng, đan vân tràn ngập...Đây là một viên... mà chỉ có chí cao tiên nhân trong truyền thuyết mới có thể luyện được... Tuyệt thế kỳ đan!Mặc dù chỉ là Bồi Nguyên Đan, nhưng loại phẩm chất này cho dù là đám cửu phẩm luyện đan sư trong truyền thuyết cũng muốn mua về với giá cao làm nghiên cứu. Bởi vì... Đây không phải vấn đề đẳng cấp đan dược, mà là một cánh cửa bằng phẳng để đan tu nhắm thẳng vào đại đạo chi lộ!Cho dù chỉ lĩnh ngộ được một tia thủ pháp kỹ xảo cũng đã đủ để khiến cảm ngộ thăng tiến một cấp độ.Quan Vạn Sơn gần như ôm tư thái triều thánh nhanh chóng cầm một Tử Ngọc Bình qua, đặt viên Bồi Nguyên Đan vào; kế tiếp lại là viên thứ hai, bình thứ hai, viên thứ ba, bình thứ ba... Viên thứ tư...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.