Thiên Vương II

Chương 14



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mimi

Beta: Mít

*****C14

Tư Đồ Sênh nhảy vào bãi đỗ xe. Một trận gió mạnh từ phía sau bất chợt thổi tới, cậu xoay người, vung chân đá về phía sau một cước. Đạp trúng lồng ngực của đối phương, nhưng lòng bàn chân lại truyền đến cảm giác va chạm với vật thể rất cứng cáp, trong nháy mắt lực công kích bị đánh bật trở về khiến cho cậu ta lảo đảo hai ba bước mới đứng vững lại được.

Đối phương đứng yên tại chỗ, lễ độ nói, “Tư Đồ tiên sinh, ông chủ của chúng tôi có lời mời.”

Ánh mắt Tư Đồ Sênh quét dọc từ đầu đến chân người đàn ông mặc đồ đen nọ, rồi điều chỉnh lại thế đứng của mình, sửa sang y phục, châm biếm nói, “Lại là các anh.”

Sau khi xác định được thân phận của đối phương, cậu không còn khẩn trương lo lắng nữa, thản nhiên đi cùng đám người nọ ra khỏi bãi đỗ xe, đi tới một tòa nhà đang trùng tu của trường đại học.

Sơn tường trong phòng còn chưa khô hẳn, ánh trăng mờ nhạt từ cửa sổ chiếu vào, hôn ám mà lạnh lẽo đến rợn người. Mười mấy người đàn ông to cao mặc âu phục đen xì đứng thẳng thành hai hàng, Trương Duy Triêu trong bộ y phục hóa trang chàng Xì Trum thì nằm thẳng cẳng ở trên một đống giấy báo. Sau lưng cậu ta là một thân ảnh vạm vỡ cao to đang cố ních vào một cái ghế xoay.

Chiếc ghế chậm rãi xoay trái xoay phải, phát ra những thanh âm ‘ken két’ rất ghê tai, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bởi vì không chịu nổi sức nặng của vật thể bên trên mà sụp đổ.

Tư Đồ Sênh tức giận hỏi, “Anh đã làm cái gì với anh ta?”

Đối phương trả lời, “Chẳng qua để cậu ta ngủ một lúc thôi.”

“Tống Xuân Lâm đang ở trong tay anh?” Tư Đồ Sênh không kiên nhẫn nhìn xuống đồng hồ, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Chiếc ghế xoay rốt cuộc cũng dừng lại, ánh sáng nhợt nhạt của mặt trăng chậm rãi quét qua gương mặt của đối phương, tạo thành những cái bóng lờ mờ của đường nét ngũ quan sắc nét. Hình như người này là một người ngoại quốc. Gã ta vuốt nhẹ ngón tay lên phần tay ghế, “Gần đây cậu cũng thực là liều lĩnh.”

Tư Đồ Sênh ôm ngực hít vào một hơi thật sâu, “Thả Tống Xuân Lâm và Trương Duy Triêu ra, đừng nhúng tay vào chuyện của tôi nữa.”

Đối phương tiếp tục nói, “Đáp ứng yêu cầu của tôi, cậu cũng không cần phải vất vả kiếm tiền như vậy. Tất cả những gì cậu muốn tôi đều sẽ hai tay dâng tới tận nơi.”

Không thể nhịn được nữa, Tư Đồ Sênh bạo phát, “Nói là phải giữ lời, đó là phẩm chất đạo đức cơ bản nhất! Anh đã nói nếu trong vòng một năm tôi kiếm đủ một tỷ thì anh sẽ không dây dưa với tôi nữa. Thời gian này, anh không được dùng bất cứ thủ đoạn nào để phá hư kế hoạch của tôi! Anh tự xem những lời mình nói như shit thế à?”

“Tôi không phá hoại chuyện gì cả.” Đối phương thà chết cũng không chịu nhận.

“Đừng nói với tôi anh bắt Tống Xuân Lâm là vì em gái anh nhìn trúng anh ta, bắt Trương Duy Triêu cũng là vì em gái anh coi trọng anh ta nốt. Anh rốt cuộc có bao nhiêu cô em gái hả?”

“Tôi có rất nhiều em gái, nhưng chỉ yêu thương duy nhất một đứa thôi. Cậu không được phép lấy nó ra để nói đùa.”

Tư Đồ Sênh nói, “Hiện tại kẻ lấy hạnh phúc cả đời của cô ấy ra mà bỡn cợt chính là anh.”

Người kia thở dài, “Con bé yêu thích cậu, đấy là phúc của cậu.”

Tư Đồ Sênh buông thõng đôi tay, thọc sâu vào trong túi, hiển nhiên là đang tận lực chịu đựng không bùng cháy lên, “Xét về phương diện lợi ích của cô ấy, vấn đề này tôi không thể đưa ra lời bình.”

“Cho dù tôi không cản trở, trong vòng một năm cậu cũng không có khả năng kiếm được một tỷ đồng.”

“Tôi không giống loại người nói dối không biết $ $xấu hổ như anh! Nếu đến thời hạn tôi vẫn không làm được, vậy thì tôi sẽ nhận thua. Nhưng khi hạn định chưa đến mà anh còn dùng đủ loại thủ đoạn để chọc phá tôi thì đừng trách sau này tôi bội ước!”

Lời này nói ra vô cùng hùng hồn mạnh mẽ, rõ ràng Tư Đồ Sênh đã nổi nóng rồi.

Thái độ của cậu làm cho đối phương trầm mặc mất một hồi lâu, “Tống Xuân Lâm đang ở căn biệt thự số 3 khu A của Thiên đường Tả Ý.”

Bàn tay đang siết chặt ở trong túi áo của Tư Đồ Sênh chậm rãi thả lỏng ra. Cậu cảm thấy ngữ khí của đối phương đã có phần thay đổi, hoàn toàn khác so với lời đáp ứng sẽ không phá rối chuyện của cậu vào lúc trước. Lần này, gã ta đã thực sự đồng ý buông tha rồi.

“Người này…” Đối phương dừng một chút, “Tự cậu mang về đi.”

Tư Đề Sênh cảm thấy điều mà đối phương muốn nói vốn dĩ không phải vấn đề này, chẳng qua giữa đường thay đổi chú ý nên sửa lời mà thôi. “Vì sao anh lại muốn hãm hại anh ta?”

“Có hai nguyên nhân, cậu có thể chậm rãi mà suy luận.” Có một số việc cứ để tự bản thân cậu phát giác thì hơn.

Trong lòng Tư Đồ Sênh âm thầm nhận định, tất cả những gì người nọ làm đều là vì muốn ngăn cản cậu kiếm tiền, cho nên cũng không hy vọng gã sẽ nói thật ra, lại hỏi, “Thế còn Tống Xuân Lâm? Cũng có hai nguyên nhân? Đại khái là thấy anh ta không thuận mắt, nhân thiện ngăn cảm tôi kiếm tiền?”

“Tôi chưa từng cản trở công việc của cậu, đây là thỏa thuận của chúng ta, không phải sao?” Người nọ giảo hoạt đáp lại.

Tư Đồ Sênh kéo Trương Duy Triêu đang hôn mê bất tỉnh ở dưới mặt đất lên, “Vì sao bỗng nhiên lại thay đổi chủ ý?” Nếu người nọ đã hạ quyết tâm trốn vào một nơi bí mật thì mình tuyệt không dễ mà tìm ra gã được.

“Tôi muốn bổ sung một điều khoản nữa.”

“Đổi lại là anh sẽ không gây cản trở nữa? Anh không thấy như thế là rất bất công à?”

Đối phương nghe thế thì trả lời, “Về mặt lợi ích, tôi cho rằng rất công bằng.”

“Nói nghe xem nào.”

“Một tỷ đồng kia, nhất định không được dùng tiền của Thẩm Ngọc Lưu và Anh Hạo Hanh.”

Tư Đồ Sênh nói, “Cho dù tôi bỏ công sức ra làm việc cũng không dùng được?”

Người nọ bất chợt đứng lên, từng bước từng bước đi tới phía này. Thân hình cao gần hai mét của gã khiến cho Tư Đồ Sênh bất giác nảy sinh một loại cảm giác áp bách vô cùng cường đại. Gã đứng bên cạnh mép báo mà Trương Duy Triêu đang đặt thân lên, trầm giọng nói, “Tôi hy vọng cậu mãi mãi sẽ không gặp lại bọn chúng.”

Tư Đồ Sênh không hề nghĩ ngơi liền bác bỏ, “Không thể.”

“Đó cũng là lý do chủ tôi bổ sung điểu khoản này vào thỏa thuận của chúng ta.” Gã loáng thoáng cúi đầu.

Tư Đồ Sênh ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt tỏa ra từ trên người gã, “Có thể cho tôi biết cụ thể không?”

“Cậu vì kẻ đó mà mặc váy.” Thanh âm của gã càng lúc càng âm trầm, ẩn chứa càng nhiều bực bội không vui, “Em gái tôi nhìn thấy chắc chắn sẽ khó chịu.”

Tư Đồ Sênh nhíu mày, “Em gái của anh, cô ấy…”

Đúng lúc này, một vệt sáng lóe vọt lên bên ngoài khung cửa sổ.

Sau đó, một tiếng ‘xoảng’ vang lên, cửa kính theo đó mà vỡ toác ra một cái lỗ. Một viên đá tròn tròn rơi xuống mặt đất, lăn vài vòng rồi dừng lại dưới chân của Trương Duy Triêu.

Tư Đồ Sênh đỡ cậu ta dậy, mới đi được hai bước đã thấy Anh Hạo Hanh dắt theo năm sáu sinh viên chạy tới.

Anh Hạo Hanh bật đèn trong phòng học.

Ánh sáng bất ngờ khiến cho Tư Đồ Sênh vốn dĩ đang quen với bóng tối nhất thời chịu không được mà nheo mắt lại.

“Người đâu?” Anh Hạo Hanh hỏi.

Tư Đồ Sênh nói, “Ai?”

Người đẹp nghiêng nước nghiêng thành thế mà vừa mở miệng lại bật ra một giọng nam trung trong trẻo, điều này khiến cho một đám nam sinh đi theo Anh Hạo Hanh nhất thời vỡ mộng, đông cứng thành mất tảng băng.

Anh Hạo Hanh kéo một nam sinh viên tới, đỡ Trương Duy Triêu lên lưng của đối phương, rút ra một xấp tiền trong túi, không cần đếm đã nhét thẳng vào tay nam sinh khác, nói, “Đưa tới bệnh viện đi, có chuyện gì thì gọi cho tôi.”

“Anh ta không sao cả.” Tư Đồ Sênh buột miệng, lại thấy Anh Hạo Hanh dùng ánh mắt dò xét mà nhìn mình, liền sửa lời, “Chắc là không việc gì đâu, tôi vừa kiểm tra qua rồi, không bị thương tổn, hẳn là trúng thuốc mê, ngủ một lúc sẽ tỉnh thôi.” Trừ khi triệt để trở mặt, nếu không người kia sẽ không làm ra loại chuyện gian trá lừa bịp mình.

Anh Hạo Hanh nói, “Cậu là bác sĩ à?”

Tư Đồ Sênh, “… Đi bệnh viện kiểm tra một chút cũng tốt.”

Dường như mấy sinh viên kia đã quen nghe Anh Hạo Hanh chỉ đạo, cũng không hỏi gì thêm lập tức cõng người lên lưng rồi rời đi.

Anh Hạo Hanh nhìn thẳng vào mắt Tư Đồ Sênh, “Hiện tại có thể nói thật rồi.”

Tư Đồ Sênh đoán rằng ánh sáng chiếu vào cửa sổ lúc vừa rồi hơn phân nửa là do đèn xe của người này rọi tới, hòn đá kia hẳn cũng là do anh ta ném. Không chừng anh ta cũng đã nhìn thấy cảnh tượng ở trong phòng học, nếu hiện tại mình nói dối, e rằng sẽ không hay. Vì thế cậu hư hư thực thực đáp, “Bọn chúng nhìn thấy ánh đèn thì bỏ chạy rồi, có lẽ sợ bị anh phát hiện.”

Anh Hạo Hanh lại nói, “Từ lúc ném hòn đá vào cho đến khi chúng tôi chạy tới chỉ mất khoảng bốn mươi giây, bọn chúng không thể trốn đi nhanh như vậy.” Hành lang trống trải và vắng lặng, nếu như đối phương thấy ánh đèn rồi chạy về bên kia của tòa nhà, chí ít cũng phải nghe được tiếng bước chân. Thế nhưng khi anh chạy tới, lại hoàn toàn không nghe được bất kỳ thanh âm nào cả.

Tư Đồ Sênh nhún vai, “Vậy anh nói xem?”

Anh Hạo Hanh không lý giải được nguyên nhân, sắc mặt lại càng thêm rét lạnh, “Cậu quen biết bọn chúng?”

Tư Đồ Sênh lập tức bác bỏ. Một là cậu không muốn cho người khác biết về cái thỏa thuận đáng xấu hổ kia, hai là cũng không muốn sự tồn tại của đám người áo đen làm ảnh hướng đến công việc làm ăn của mình. “Tôi đuổi đến đây đã thấy Trương Duy Triêu nằm sõng soài trên mặt đất. Tôi vừa đánh với bọn chúng mấy chiêu thì anh đã tới rồi.”

“Bọn chúng có nói gì không?”

Tư Đồ Sênh nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Hừ hừ, ha ha, hộc hộc.”

Anh Hạo Hanh nhướn mày.

Tư Đồ Sênh tiếp lời, “Tôi nghĩ lời thoại trong lúc tay đấm chân đá thì mấy cái đó là sinh động nhất rồi, coi như thể hiện được sự vận động tích cực của hai bên.”

Anh Hạo Hanh ghé sát vào người đối phương, nâng lên gương mặt mà mình đã nghĩ tới cả đêm nhưng vẫn chưa tìm được thời cơ để hạ thủ, nhẹ nhàng cọ sát, lạnh lùng nói, “Đừng để tôi phát hiện ra cậu lừa gạt tôi.”

Tư Đồ Sênh gạt tay anh ta ra, “Bảo trì khoảng cách an toàn, gặp chuyện phải mắt nhắm mắt mở, như thế mọi người đều sẽ thoải mái hơn.”

“Cậu thừa nhận là cậu lừa gạt tôi?” Anh Hạo Hanh trừng mắt, nhưng không hề lộ vẻ hung ác, trái lại biểu tình còn mang theo vài phần tiếu ý.

“Dựa vào mối quan hệ hình thành trên tiền bạc giữa tôi và anh, cũng không đến mức phải chân thành mà đối đãi với nhau, đúng không?” Tư Đồ Sênh cảm thấy chỗ bị ngón tay người nọ cọ vào có chút đau đau, liền xoa xoa một phát, chẳng ngờ ngay sau đó trên tay cậu lại xuất hiện một vệt đen.

“…”

Anh Hạo Hanh vô tội nói, “Có lẽ lúc nhặt hòn đá tay đã bị dơ… Tôi là vì muốn cứu cậu thôi.” Mắt thấy Tư Đồ Sênh đang bổ nhào về phía này, anh ta dứt khoát quay đầu bỏ chạy.

Tư Đồ Sênh xách váy đuổi theo. Với tốc độ của cậu, muốn tóm được người kia quả thực dễ dàng như trở bàn tay, chỉ là cậu lại không hề có ý tứ này. Hai người bọn họ một đuổi một trốn trên đường một lúc thì Anh Hạo Hanh bất chợt nhận được một cuộc điện thoại của bạn học, nói rằng Trương Duy Triêu giữa đường tỉnh dậy nên đã tự mình trở về nhà rồi.

Bên này Anh Hạo Hanh vừa dập máy thì bên kia điện thoại của Tư Đồ Sênh đã vang lên. Là Trương Duy Triêu gọi đến, nội dung cũng cùng đề cập đến một chủ đề.

Trương Duy Triên chung quy là bị Tư Đồ Sênh liên lụy, cho nên cậu rất thân thiết mà ân cần hỏi thăm người nọ một phen, còn dặn dò đối phương phải nghỉ ngơi cho tối, chờ mình có thời gian sẽ ghé qua thăm.

Nhưng đang nói giữa chừng, điện thoại đã bị Anh Hạo Hanh cướp lấy.

“Làm sao cậu gặp được đám người kia?”

Trương Duy Triêu ngây ngây ngốc ngốc, “Tôi cũng không biết. Vừa từ WC đi ra đã bị mấy người mặc áo đen cản đường. Tôi đi theo bọn họ đến bãi đỗ xe, sau đó dường như ngửi được một mùi gì đó rồi lăn ra bất tỉnh.”

Anh Hạo Hanh lại hỏi, “Vì sao bọn chúng bắt cậu?”

“Tôi thực sự không biết.” Trương Duy Triêu xoắn xuýt vô cùng.

Thấy truy hỏi không thu được kết quả, Anh Hạo Hanh hậm hực ném trả điện thoại lại cho Tư Đồ Sênh.

Trước khi cúp máy, Trương Duy Triêu nhờ Tư Đồ Sênh bảo Anh Hạo Hanh giúp cậu lấy lại cái mũ trùm đầu, “Cái này là tôi đi thuê, còn phải để lại tiền thế chấp.”

Một người đàn ông tài hoa xán lạn lại bị chính mình bóc lột đến mức độ này, Tư Đồ Sênh tự nhiên cảm thấy có chút áy náy, “Được rồi, tôi sẽ giúp anh lấy lại. Tôi tiện đường, thực sự không có vấn đề gì đâu… Miễn phí.” Cúp máy, cậu lại đối diện với ánh mắt sâu xa tràn đầy ý vị của Anh Hạo Hanh.

“Nghe được hai tiếng ‘miễn phí’ từ miệng cậu thật chẳng khác nào nghe được tin ngân hàng cho vay không mất lãi cả. Đều khiến cho người ta không thể tin tưởng được.”

“Vậy sao?” Tư Đồ Sênh mỉm cười, nhanh tay quệt một đống bụi bẩn ở trên mặt đất. Anh Hạo Hanh thấy thế thì tức tốc chạy đi.

Hai người bọn họ đuổi đuổi chạy chạy về tới hội trường. Vũ hội đã khai mạc, âm nhạc rộn ràng lan tràn bốn phía bên trong hội trường. Người tham gia vũ hội mỗi lúc một đông, sức chứa của hội trường đã không con đủ nữa cho nên có không ít người trực tiếp khiêu vũ ở bên ngoài.

Anh Hạo Hanh vừa xuất hiện, vừa vặn có một đám người đi tới rủ vào khiêu vũ, bọn họ còn thuận thế kéo luôn cả Tư Đồ Sênh đi tới sàn nhảy. Đám người bọn họ đẩy đưa tàn sát một đường cuối cùng cũng tiến vào được trung tâm hội trường. Đúng lúc ấy nhạc khúc vừa vặn tới đoạn cao trào, hiện trường nhất thời vang lên một loạt tiếng la như ma gào quỷ hét.

“Nhảy đi! Nhảy đi!”

“Nắm tay!”

“Cùng nhảy nào!”

Bất kể mọi người có quen biết nhau hay không, ai nấy cũng đều nhiệt tình hú hét và mời gọi.

Anh Hạo Hanh thấy Tư Đồ Sênh bị chen đến lảo đà lảo đảo liền cho rằng cậu không thích những chỗ ồn ào, dứt khoát vươn tay kéo người vào trong ngực, ngăn không để kẻ khác đè vào, định bụng lao ra khỏi đám đông. Chẳng ngờ, Tư Đồ Sênh đột nhiên giống như được bất công tắc, dùng sức tránh thoát vòng tay của đối phương, bắt chước theo đám người xung quanh nhảy múa và hú hét.

Anh Hạo Hanh, “…” Phản ứng này có phải chậm mất hơn nửa nhịp rồi hay không.

Tư Đồ Sênh nhìn người kia đứng yên bất động một mực đăm đắm nhìn mình, dứt khoát cầm tay anh ta giơ lên, điên cuồng gào thét, “Oa yaaaaaa~”

Anh Hạo Hanh thu hồi tầm mắt, để mặc người nọ lôi lôi kéo kéo tay mình. Đến khi đối phương mỏi tay mà buông lỏng, anh mới rút tay trở về, lặng lẽ lách người ra khỏi đám đông.

Người nọ đi rồi, Tư Đồ Sênh mới lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.