Thiên Vương II

Chương 31



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mimi

Beta: Mít

*****C32Khác với lần hóa trang trước đó, hôm nay tạo hình của Tư Đồ Sênh tinh tế mà thanh nhã, phối hợp với chiếc váy dài màu vàng nhạt đính pha lê, khiến cho cậu thoạt nhìn vừa cao ráo lại vừa xinh đẹp.

Chuyên viên trang điểm chọn bộ tóc giả lượn sóng dài đến thắt lưng, nói: “Biểu tình ôn nhu thêm chút nữa, ra vẻ nữ tính hơn đi.”

Tư Đồ Sênh hơi hơi nghiêng đầu, ném cho cô nàng một ánh nhìn đầy quyến rũ.

“…” Thiếu chút nữa chuyên viên trang điểm cho rằng mình có vấn đề về giới tính! Trong lúc nhất thời, cô cảm thấy mình như một gã đàn ông thô kệch tục tằng!

Tư Đồ Sênh xoay chuyển vào vòng trước tấm gương, vừa ý mà gật gật đầu.

Anh Hạo Hanh cầm một đôi giày cao gót tiến vào.

Tư Đồ Sênh kinh ngạc hỏi: ”Anh mua khi nào vậy?”

Anh Hạo Hanh đáp: “Khi cậu nói đi toilet, sau đó làm tổ ở tiệm kem để ăn một ly kem ba màu.”

Tư Đồ Sênh nói: ”Kích thích dạ dày là công tác chuẩn bị cần thiết cho việc đi toilet.”

Anh Hạo Hanh tiếp lời: ”Lý do của cậu rất khoa học, tôi không cách nào phản bác.” Anh đặt đôi giày lên trên mặt đất, sau đó nắm lấy bàn chân Tư Đồ Sênh nhét vào.

Tư Đồ Sênh hoảng sợ, muốn rút chân ra khỏi bàn tay của đồi phương, nhưng là lại bị người kia tóm chặt.

“Không muốn bị cù nhột thì ngoan ngoãn một chút.” Anh Hạo Hanh lạnh nhạt uy hiếp.

Tư Đồ Sênh duỗi bàn chân xỏ vào trong giày, sau đó nhíu mày: ”Giày mũi nhọn?”

Anh Hạo Hanh trả lời: ”Nhân viên cửa hàng nói, loại giày đầu nhọn này, bạn gái tôi đi vào sẽ toát lên một vẻ tao nhã không gì sánh được.”

Tư Đồ Sênh nói: ”Anh không nói cho người ta biết ‘bạn gái’ anh đích thực không giống người thường, đi theo con đường phóng khoáng tục tằng sao?”

Anh Hạo Hanh đáp: “Con đường này tôi giúp cậu đi, cậu chỉ cần duy trì phong cách tao nhã thanh cao như chim nhỏ e thẹn nép vào người tôi là được rồi.”

“… Vì thế cho nên tôi mới bị chen đến không đường để mà đi.” Tư Đồ Sênh thấp giọng oán giận. Dưới sự trợ giúp của Anh Hạo Hanh, cậu xỏ chân vào hai chiếc giày, sau đó ‘cằm cao hơn trán (*)’ mà nhìn quanh bốn phía một vòng, rồi chăm chú ngắm hình ảnh của mình trong gương.

(*) Cằm cao hơn trán: ra vẻ hơn người

“Hoàn mỹ đến không thể cứu vãn nổi.”



Nghe được lời này, chuyên viên trang điểm và Anh Hạo Hanh cùng nhau hợp lực bưng cái bàn lại đây…

Dạ tiệc được tổ chức tại biệt thự của nhà họ Anh.

Tuy rằng bữa tiệc này do Anh Hành Sơn đứng tên tổ chức, thế nhưng trong hội trường lại không hề thấy thân ảnh của ông và bà xã Giang Lệ Hoa, người chủ trì bước ra lại là Anh Lệ Cần. Từ trong đến ngoài ngôi biệt thự, quỹ đạo bước chân của anh ta cơ hồ bao trùm toàn bộ hội trường.

Anh Hạo Hanh chọn đúng thời gian để nhập cuộc, không sớm cũng không muộn, mang lại cho người ta một loại cảm giác không nhanh không chậm. Anh vừa vào cửa liền hấp dẫn ánh mắt toàn bộ hội trường. Nhưng khi mọi người nhìn thấy phía sau anh còn có một đại mỹ nhân diễm lệ đến mức hào quang bắn ra tứ phía theo cùng, ánh mắt nhất thời trở nên vi diệu.

Có kinh ngạc, có buồn bực, có do dự, lại có cả vui sướng khi người gặp họa. Nói chung là đủ loại màu sắc, muôn vạn tâm tư.

Anh Hạo Hanh coi như hoàn toàn không hay biết gì, đi thẳng vào giữa hội trường chào hỏi những trưởng bối mình quen biết.

Tư Đồ Sênh lúc này mới phát hiện những trưởng bối nọ đều dắt theo con gái ở bên người. Những cô gái nọ có cao có thấp, có béo có gầy, điểm duy nhất giống nhau chính là khi bọn họ nhìn thấy Anh Hạo Hanh thì vẻ mặt tựa hồ như nhặt được năm trăm vạn, mà thời điểm liếc mắt về phía mình thật chẳng khác nào giẵm phải phân chó ngoài đường.

“Không giới thiệu về vị tiểu thư này một chút sao?” Gần như mỗi lần bắt chuyện với một ai đó, Anh Hạo Hanh đều bị hỏi một câu như vậy.

Những lúc ấy, Tư Đồ Sênh liền ngượng ngùng cúi đầu, trộm liếc mắt nhìn Anh Hạo Hanh.

Anh Hạo Hanh lên tiếng giới thiệu: “Cô ấy tên là Kim Phát Tài.”

Những người khác: ”…”

Đến khi Anh Hạo Hanh và Tư Đồ Sênh đi hết một vòng, trên bữa tiệc đã truyền ra vào lời đồn đại rằng: ”Anh nhị thiếu năm nay phạm vào Thái Tuế, phải tìm một con búp bê có tứ trụ mãn dương (*) để trừ tà”.

(*) Tứ trụ mãn dương: Năm sinh – tháng sinh – ngày sinh - giờ sinh đều dương.

Tư Đồ Sênh cầm dĩa xiên vào ba miếng thịt bò, ít nhất đã nghe được tám người cố ý đi tới ca ngợi ngày sinh đại ’cát’ của cậu.

Đến khi người thứ chín đi tới, cậu rốt cục xua tay, ý đồ ngăn cản bước chân của đối phương.

Song người kia tựa hồ không bận tâm tới.

“Kim tiểu thư. Tôi là luật sư ở văn phòng Chương Bá Kiều, Chương Bảo Hoa, rất hân hạnh được biết cô.” Chương Bảo Hoa ước chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, nhã nhặn đoan chính. Tuy rằng người này không nổi tiếng đẹp trai có tiền như Anh Hạo Hanh, thế nhưng trong giới những cậu ấm nhà giàu thì anh ta cũng coi như bộ dạng đường hoàng, thậm chí có phần thuận mắt.

Tư Đồ Sênh cúi đầu nhìn bàn tay đang vươn ra của đối phương, qua loa có lệ mà bắt lấy.

Chương Bảo Hoa nhân cơ hội dùng ngón cái vuốt ve một chút lên mu bàn tay cậu.

Đây là bị người đùa giỡn sao?

Cả người Tư Đồ Sênh dựng thẳng lông mao, không chút khách khí mà rụt về tay.

Chương Bảo Hoa lơ đễnh mỉm cười, hỏi: ”Không biết Kim tiểu thư công tác ở đâu?”

Tư Đồ Sênh trừng mắt liếc người nọ một cái, dùng thanh âm nữ tính có phần trầm thấp đáp: ”Công trường.”

Chương Bảo Hoa sửng sốt, sau đó lại cười, nói: “Kim tiểu thư là kiến trúc sư? Kiến trúc sư tất nhiên cần những người có mắt thẩm mĩ, gánh nặng đường dài, tiền đồ rộng lớn nha.”

Tư Đồ Sênh tiếp lời: “Tôi làm bốc vác.”

Chương Bảo Hoa “ha ha” cười hai tiếng, lại nói: ”Kim tiểu thư không phải đang nói giỡn đấy chứ? Bạn gái của Anh nhị thiếu cư nhiên lại làm bốc vác ở công trường? Ha ha,” Đột nhiên anh ta điều chỉnh vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên, hỏi, ”Cô nói thật? Cô thực sự là công nhân bốc vác?”

Tư Đồ Sênh thấy người nọ hai mắt phát sáng hưng phấn đến phát run, chỉ lạnh nhạt nói: “Anh nói xem? Tôi lớn như vậy rồi, làm gì mà không được? Đi bốc vác? Anh nghĩ tôi là kẻ ngốc sao, anh mới ngốc nha!”

“…” Chương Bảo Hoa lại ‘ha ha’ hai tiếng, ”Tôi biết Kim tiểu thư nói giỡn, tôi là phối hợp nói giỡn với cô. Rốt cuộc Kim tiểu thư đang làm gì?”

Tư Đồ Sênh lười biếng hỏi vặn lại: ”Bạn gái của Anh nhị thiếu, anh cảm thấy còn cần phải làm gì?”

Chương Bảo Hoa bừng tỉnh nói: “Thì ra Anh nhị thiếu muốn Kim ốc tàng kiều (*).”

(*) Kim ốc tàng kiều: nhà vàng giấu mỹ nhân, đại khái là bao dưỡng người đẹp

Tư Đồ Sênh nghiêng đầu, chớp mắt nhìn người nọ, mỉm cười hỏi: “Anh cảm thấy tôi không đủ tư cách sao?”

“Có đủ hay không phải do Anh nhị thiếu quyết định, làm gì có chỗ cho tôi lên tiếng. Có điều,” Khóe miệng Chương Bảo Hoa quỷ dị mà cong lên một độ cung, ”Dù như thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không thể ngờ, bạn gái của người thừa kế chính thức của tập đoàn Anh thị - Anh nhị thiếu, cư nhiên lại là một người đàn ông.”

Tư Đồ Sênh: ”…”

Chương Bảo Hoa thấy Tư Đồ Sênh im lặng, lập tức hưng phấn hẳn lên: “Cách nói giỡn này có phải còn thú vị hơn so với lời nói đùa bốc vác ở công trường lúc nãy hay không?”

Tư Đồ Sênh nhẹ nhàng dùng tay vuốt tóc: “Anh cảm thấy tôi giống đàn ông ở chỗ nào?”

Chương Bảo Hoa chậm rãi nhả ra năm chữ: “Mèo của Trương tiên sinh.”

Tư Đồ Sênh nhớ ra rồi.

Trước khi tiếp nhận công việc mà Trương Duy Triêu yêu cầu, cậu có nhận một vụ làm ăn từ vị Trương tiên sinh khác – nhiệm vụ là tìm mèo của anh ta. Tìm mèo là chuyện nhỏ, song một khoản tiền lớn thì thực khó mà cưỡng lại được, một con mèo đến năm mươi vạn, đủ để Trương tiên sinh chậm rãi chọn mua một chiếc xe rồi.

Cuối cùng con mèo kia được tìm thấy ở nhà của Vu tiểu thư cách chỗ Trương tiên sinh chừng một con phố. Lúc ấy, thân nhân của Vu tiểu thư tựa hồ cũng có một người có gương mặt như thế này.

Chương Bảo Hoa hỏi: ”Cậu nhớ ra rồi?”

Tư Đồ Sênh hàm súc mà đáp lời: “Lần sau anh có thể làm ra bộ dạng càng bắt mắt hơn một chút.”

Chương Bảo Hoa: ”…”

Chương Bảo Hoa lại nói: “Có cần tôi giúp cậu giữ bí mật không?”

Tư Đồ Sênh đáp: “Bình thường người đặt ra vấn đề này, nhất định đã chuẩn bị một cái điều kiện khiến người ta phải khó xử ít nhiều.”

Chương Bảo Hoa đắc ý cười nói: ”Cậu có thể lựa chọn cự tuyệt.”

“Trước cứ nói nghe thử một chút.”

“Tôi muốn cậu giám sát chặt chẽ nhất cử nhất động của Anh Hạo Hanh, kịp thời báo cho tôi biết. Đương nhiên, cậu làm việc này không phải không có lợi, tôi có thể trả cho cậu ba vạn đồng một tháng coi như tiền lương.”

Tư Đồ Sênh mặt không đổi sắc mà ”Woa” một tiếng.

Chương Bảo Hoa căng thăng nhìn ra bốn phía xung quanh: “Làm sao vậy?”

Tư Đồ Sênh trả lời: ”Thời điểm anh nói đến ba vạn đồng, trên mặt tràn đầy kiêu ngạo, tôi chỉ là phối hợp mà tán thưởng một chút thôi.”

“…” Chương Bảo Hoa, ”Cậu nói thẳng ra đi, có đáp ứng hay là không?”

Tư Đồ Sênh nói: ”Ồ…”

Khi Anh Hạo Hanh đi tới, hai người nọ đang châu đầu ghé sát vào nhau. Hình ảnh Tư Đồ Sênh xinh đẹp tới mức làm cho nhịp đập con tim anh có chút bất thường, lại đứng cùng một chỗ với Chương Bảo Hoa ngu xuẩn đến độ khiến anh cảm thấy chỉ số thông minh của nhân loại hoàn toàn không có đáy, thực sự chướng mắt vô cùng, chỉ muốn dùng cái đục mà tách bọn họ làm đôi. Anh Hạo Hanh nhíu mày một cái, ôm Tư Đồ Sênh vào trong ngực của mình, nhìn về phía Chương Bảo Hoa, nói: “Người của tôi.”

Chương Bảo Hoa nghẹn cười, gật đầu: “Tôi biết, chúc hai người trăm năm hòa hợp.”

Tư Đồ Sênh vỗ vỗ vào tay Anh Hạo Hanh, dùng ngữ khí như bình thường nói: ”Anh ta biết tôi là đàn ông.”

Chương Bảo Hoa bị sự thẳng thắn của đối phương làm cho khiếp sợ: ”…”

Anh Hạo Hanh chậm rãi mà ”A” lên một tiếng, cúi đầu nhìn xuống đĩa thức ăn của người kia: ”Thịt bò nguội rồi.”

Tư Đồ Sênh đáp: “Tôi không muốn ăn thịt bò, tôi định ăn thịt cừu.”

“Ở bên kia, tôi đi với em.” Anh Hạo Hanh trực tiếp liếc mắt xẹt qua vẻ mặt đang trợn mắt há miệng của Chương Bảo Hoa, dắt theo Tư Đồ Sênh đi về phía bên kia biệt thự.

Chương Bảo Hoa: “…”

Tựa hồ đã phát hiện ra một chuyện gì đó rất khó lường, song anh ta hoàn toàn không có cảm giác kinh hỉ!

Tư Đồ Sênh vừa nhìn đầu bếp xiên thịt cừu, vừa không chút lưu tâm nói: “Chương Bảo Hoa muốn tôi giám sát anh.”

Anh Hạo Hanh tiếp lời: “Chủ ý ngu xuẩn như vậy, đích thực là cái mà chỉ số thông minh của gã có thể nghĩ ra được.”

Tư Đồ Sênh lại hỏi: “Các anh từng có khúc mắc sao?”

Anh Hạo Hanh nghiêm túc suy nghĩ, trả lời: ”Tôi chưa từng đánh gã.”

Tư Đồ Sênh nói: ”Anh đương nhiên cũng không cướp đoạt một con mèo đi lạc từ chỗ bạn gái của anh ta.”

Anh Hạo Hanh khó hiểu: “… Lời có lượng tin tức lớn như vậy, về sau cậu có thể chia ra làm ba bốn câu mà nói.”

“Anh ta thích mèo.”

Anh Hạo Hanh: “Tôi cho rằng, căn cứ vào con mắt thẩm mỹ của gã, gã sẽ chỉ thích chuột.”

Tư Đồ Sênh nói tiếp: “Phía sau những lời này, hình như cất giấu một lượng tin tức tương đối lớn.”

“Gã là bạn tốt của Anh Lệ Cần.”

“… Thật sự là một câu nói đơn giản nhưng lại chứa một lượng thông tin vô cùng phong phú.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.