Thiên Vương Điện

Chương 13: 13: Anh Muốn Kết Hôn Với Em




Chu Diễm Hân được chiều mà sợ.

Hạ Cường nhìn dáng vẻ lúng túng của đám quản lý cấp cao của Chu Thị, trong lòng cười khẩy.

Đường Long, ông làm tốt lắm.

Chu Chấn Quốc lập tức cuống lên, vội vàng nói: “Ông chủ Đường, Diễm Hân là trụ cột của tập đoàn Chu Thị chúng tôi, sao chúng tôi có thể không trọng dụng nó chứ?”.

“Vừa nãy chúng tôi còn đang bàn bạc để Diễm Hân làm Trưởng phòng Phòng thiết kế của công ty, thăng chức tăng lương cho nó nữa”.

“Mọi người nói xem có đúng không?”.

“Đúng đúng đúng”.

Các quản lý cấp cao của Chu Thị ở xung quanh đều gật đầu như giã tỏi.

“Bây giờ tôi xin tuyên bố, Diễm Hân chính thức nhậm chức Trưởng phòng Phòng thiết kế của tập đoàn Chu Thị chúng ta”.

Đường Long phớt lờ bọn họ, nhìn về phía Chu Diễm Hân, nói: “Cô Chu Diễm Hân, cho dù cô làm Trưởng phòng Phòng thiết kế ở đây thì cũng không phát huy được hết tài năng”.

“Nếu cô đồng ý đến làm việc ở Đường Thị, bây giờ tôi có thể cho cô làm chức vụ cao hơn, lương tăng gấp mười lần”.

Ặc!
Đám người Chu Chấn Quốc cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung.

Bọn họ không sợ Chu Diễm Hân đi, mà sợ không còn tư cách tham gia nữa.

“Diễm Hân, công ty cần cháu mà”.

Chu Chấn Quốc vội vàng kêu lên, còn Chu Diễm Hân thì hít sâu một hơi.

“Rất cảm ơn ý tốt của ông chủ Đường, nhưng tôi là người nhà họ Chu, phải cống hiến cho công ty nhà mình, thế nên…”
“Tôi hiểu rồi cô Chu, tuy rất tiếc nuối, nhưng lúc nào cô nghĩ thông suốt thì cứ đến tìm tôi, Đường Thị của tôi sẽ luôn mở rộng cửa chào đón cô”.

Dứt lời, Đường Long liền bắt tay Chu Diễm Hân: “Hi vọng nửa năm nữa sau khi Thành Trong Thành chính thức đưa vào thị trường, chúng ta có thể hợp tác vui vẻ”.

“Vâng, ông chủ Đường”.


“Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi xin phép”.

Đường Long nói xong liền xoay người rời đi.

“Đúng rồi, có chuyện này tôi quên không nói”.

“Lần này nhà họ Chu các ông lôi kéo quan hệ, tặng quà đi cửa sau khiến ông chủ của tôi rất giận”.

“Nể mặt cô Chu Diễm Hân, tôi nhắc nhở các ông một câu”.

“Đừng làm những chuyện vớ vẩn nữa, nếu không ông chủ của tôi có thể rút tư cách tham gia Thành Trong Thành của tập đoàn Chu Thị các ông bất cứ lúc nào”.

Các quản lý cấp cao của Chu Thị lập tức kinh hoàng thất thố.

Đúng là khéo quá hóa vụng, biết thế này bọn họ đã không tìm tới Trương Thiên Hạo nhờ giúp đỡ, bảo luôn Chu Diễm Hân đi đàm phán có phải tốt hơn không?
Bây giờ, nhà họ Chu đã đắc tội với đại gia trẻ tuổi phía trên Đường Long, làm sao bây giờ?
Nhất định phải nghĩ cách lấy lòng vị đại gia đó để vớt vát lại.

Hạ Cường nhìn phản ứng của đám người này, suýt nữa thì cười phá lên.

Lấy lòng?
Bây giờ đại gia đang ở ngay trước mặt các ông, các ông đến lấy lòng tôi đi.

Sau khi ra khỏi tòa nhà của tập đoàn Chu Thị, Chu Diễm Hân vẫn cảm thấy khó tin.

Cô cứ cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.

Thực ra những lời Chu Tử Mạn nói lúc nãy cũng không phải là không có lý, bao nhiêu công ty lớn chuẩn bị kĩ càng như vậy, tại sao Đường Long lại nhìn trúng cô chứ?
Hơn nữa vừa rồi Đường Long còn đích thân xuất hiện giải vây cho cô, không hợp lẽ thường chút nào.

“Sao thế Diễm Hân?”.

Hạ Cường nhìn dáng vẻ tâm sự ngổn ngang của Chu Diễm Hân, lên tiếng hỏi.

“Em cứ cảm thấy chuyện này không chân thực chút nào, dường như có người cố ý giúp em đằng sau vậy”.

“Ha ha”.

Hạ Cường cười nói: “Em nghĩ nhiều quá, anh thấy là em tự ti quá lâu, nên không tin tưởng vào năng lực của bản thân thôi”.

“Tất cả vốn là em dựa vào cố gắng của chính mình để có được, đừng nghi thần nghi quỷ nữa”.

“Vậy sao?”.

Chu Diễm Hân bất giác nhìn Hạ Cường một cái.

Trong đầu cô bỗng lóe lên một suy đoán rất táo bạo, nhưng lại nhanh chóng biến mất.

Chắc chắn là cô nghĩ nhiều rồi, sao Hạ Cường có thể là ông chủ đứng sau Thành Trong Thành chứ? Đây là chuyện không thể!
Đúng lúc này, Chu Tử Mạn và Trương Thiên Hạo đuổi theo đằng sau.

“Chu Diễm Hân, cô đừng đắc ý, lần này cô chỉ mèo mù vớ được cá rán thôi”.

“Đúng, Chu Diễm Hân, chị đừng đắc ý, dù bây giờ chị làm Trưởng phòng Phòng thiết kế, thì chúng tôi vẫn có thể hất cẳng chị bất cứ lúc nào”.

Chu Tử Mạn và Trương Thiên Hạo một xướng một họa, định lấn át uy phong của Chu Diễm Hân.

Hạ Cường nheo mắt nhìn về phía Trương Thiên Hạo, nói: “Có phải anh đã quên mất một chuyện rồi không?”.

“Chuyện gì?”.

Trương Thiên Hạo sửng sốt.

“Gọi bố đi, trước đó là anh tự nói chứ không phải tôi ép anh nhé”.


Trương Thiên Hạo nổi giận: “Mày là cái thá gì chứ? Dám sỉ nhục cả tao à?”.

“Anh muốn xù nợ chứ gì?”.

Giọng nói của Hạ Cường trở nên lạnh lẽo.

“Không ai dám xù nợ của Hạ Cường tôi cả”.

Bốp!
Hạ Cường giơ chân lên đạp một cái rất mạnh, khiến Trương Thiên Hạo lập tức ngã khuỵu xuống đất.

Anh ta ôm bụng, vẻ mặt đầy đau đớn và dữ tợn.

Giọng nói tràn ngập tức giận: “Hạ Cường, mày dám…”
“Đọc đi”.

Hạ Cường bỗng lấy một quyển chứng nhận màu đỏ trong người ra, đặt vào tay Trương Thiên Hạo.

“Chứng chướng ngại tinh thần gián đoạn…”
Trương Thiên Hạo rùng mình một cái, vội ném quyển chứng nhận đi như một củ khoai nóng bỏng tay.

Chu Tử Mạn ở bên cạnh cũng bị dọa sợ.

Hạ Cường cười gằn: “Bệnh này của tôi không chịu được sự kích thích đâu”.

“Nhất là khi người ta xù nợ thì tôi dễ bị kích thích nhất”.

“Anh muốn xù nợ thật sao?”.

Nói đến đây, trên người Hạ Cường bỗng tỏa ra một luồng sát khí.

Khiến Trương Thiên Hạo và Chu Tử Mạn có cảm giác như rơi xuống hầm băng vạn năm.

Bọn họ thậm chí còn không dám nghi ngờ việc anh nổi điên lên sẽ xử lý bọn họ.

Hơn nữa người có vấn đề về tinh thần sẽ không cần chịu trách nhiệm pháp luật.

“Bố bố bố”.

Trương Thiên Hạo gọi liền ba tiếng, anh ta thực sự rất sợ bệnh thần kinh này của Hạ Cường.

Bốp!
Hạ Cường tát cho Trương Thiên Hạo một cái.

“Tôi không có thằng con trai mất dạy không nghe lời như anh”.

Trương Thiên Hạo: “…”
Về đến nhà, lúc Chu Diễm Hân nhìn Hạ Cường, ánh mắt vẫn mang theo một tia kiêng dè.


Hạ Cường nhíu mày nói: “Sao thế Diễm Hân? Em sợ anh à?”.

“Không… không có”.

Chu Diễm Hân hơi sợ hãi đáp.

“Anh không bị bệnh thần kinh”.

Hạ Cường nhét quyển chứng nhận màu đỏ kia vào tay cô: “Năm tệ một quyển ở vỉa hè thôi”.

Chu Diễm Hân mở ra xem, quả nhiên bên trong chẳng có nội dung gì.

Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhỡ người đàn ông cô chờ 6 năm quả thực là một kẻ thần kinh, thì cô sẽ suy sụp mất.

Cô không sợ Hạ Cường làm tổn thương cô, chủ yếu là sợ Hạ Cường phát bệnh sẽ làm hại đến Chu Tiểu Thi.

“Diễm Hân, có chuyện này anh muốn thương lượng với em”.

“Chuyện gì ạ?”, Chu Diễm Hân sửng sốt.

“Anh muốn đi đăng kí kết hôn với em, thứ năm tuần sau đi, anh nhớ đó là ngày chúng ta gặp nhau vào 6 năm trước”.

“Nên anh muốn kết hôn với em vào ngày hôm đó”.

“Cái gì?”.

Chu Diễm Hân kinh ngạc nhìn Hạ Cường: “Hạ Cường, anh không đùa đấy chứ?”.

“Bây giờ anh đang rất nghiêm túc”.

Hạ Cường nói: “Em chờ anh 6 năm, năm đó anh từng hứa với em, là sẽ trở về cưới em”.

“Bây giờ anh trở về rồi, đã đến lúc phải thực hiện lời hứa”.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.