Thiên Xứng Cố Sự Hệ Liệt

Chương 7: Phục vụ sinh tạm thời



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đại đô hội, 2019.

“Muốn phục vụ sinh mới?” Biết tin tức này, Tô Kiệt là người thứ nhất chạy đi hướng Đỗ Phong chứng thực.

“Đúng.” Đỗ Phong gật đầu.

“Tại sao? Tại sao?”

“Năm mới trước sau quán bar sẽ rất bận, lo  ngươi và Nhược Á đều thi, sở dĩ đến lúc tuyển một phục vụ sinh đến.”

Tô Kiệt thở dài một hơi, trên mặt nổi lên dáng tươi cười, “Như vậy a...”

“Sao vậy, tiểu tử kia, sợ chúng ta không cần ngươi?” Lê Nhược Á từ phía sau ôm cổ Tô Kiệt, cười đến rất xấu.

“Buông tay, Nhược Á, đáng ghét, không nên luôn xuất hiện ở phía sau người khác.”

“Người mới tới là chuyên trách sao?” Tống Vũ Thừa hỏi Đỗ Phong.

“Đều không phải, hắn chỉ là tạm thời làm công.”

“A, tạm thời a...” Tô Kiệt lộ ra thần sắc thất vọng, “Ta còn muốn cùng hắn hảo hảo làm bằng hữu.”

“Các ngươi có thể tự gặp gỡ.” Lê Nhược Á ở một bên cười nói.

Tô Kiệt đầu tiên là gật đầu, sau đó lại mạnh lắc đầu, căm tức Lê Nhược Á, “Ngươi nói cái gì! Cái gì gặp gỡ!”

Lý Tấn đã ở một bên nghe lén một hồi, nở nụ cười, “Tiểu Kiệt lại bị Nhược Á quay vòng, ha ha.”

“Không biết là người như thế nào nga.” Tô Kiệt bỏ lại Lê Nhược Á, lại bắt đầu nghĩ vấn đề của hắn. Người mới tới, hắn lại không còn là người mới nhất trong quán, thăng cấp làm “Tiền bối”, ừ, cảm giác không tệ.

“Ngày mốt buổi tối hắn liền tới làm, đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Đỗ Phong nói xong, vỗ vỗ tay, thúc bên người Kiều Tâm Vũ đến phòng thay quần áo, “Thay quần áo, thay quần áo, chuẩn bị công tác.”

Ở trên con đường yên tĩnh, quán bar “Libra”  là một quán cung cấp giản xan (bữa ăn đơn giản) và đồng thời là quán trà bánh, trừ trù sư chuyên trách, đản cao sư và người pha rượu ở ngoài, có khác ba phục vụ sinh. Cái quầy rượu tọa lạc trên con đường yên tĩnh này là nơi mọi người thường tới tụ hội nơi, ở đây chứng kiến mấy năm qua phát triển cùng biến hóa của con đường yên tĩnh này.

Quầy rượu sinh ý không tệ, ngoại trừ chiêu bài giản xan cùng bánh ngọt mỹ vị ở ngoài, phục vụ sinh anh tuấn cũng là một nguyên nhân đặc biệt. Trong “Libra”, trù sư, đản cao sư, người pha rượu và phục vụ sinh không có chỗ nào mà không phải là suất ca. Lại còn có khách nhân đặc biệt, đến quán bar ngồi khách nhân bình thường xuất hiện ngay cả các phục vụ sinh anh tuấn đều kinh ngạc cùng thưởng thức nam nhân xuất sắc, tựa hồ toàn bộ là suất ca của Hương đảo đều tới nơi này báo danh qua.

Chỉ chớp mắt, hai ngày trôi qua, hôm nay là ngày phục vụ sinh tạm thời chính thức tới làm.

Tô Kiệt sớm đến trong quán để làm vệ sinh, một bên lau bàn, một bên đợi.

Phát hiện Tô Kiệt đang cười trộm, Kiều Tâm Vũ nhịn không được hỏi: “Tiểu Kiệt, ngươi hài lòng như thế làm gì a?”

“Ta có hài lòng sao?”

“Đương nhiên là có, tát vào mồm đều cười đáp cái lỗ tai phía dưới đi.”

“Mới không có.”

“Thăng cấp làm tiền bối, cho nên hài lòng sao?”

“Cũng không phải a,” Tô Kiệt ngừng động tác, đứng ở bàn vừa hồi tưởng, “Các ngươi đều là không sai biệt lắm cũng trong lúc đến quán bar làm việc, ta lại gia nhập muộn, các ngươi ở chung với nhau thời gian dài, có chút việc cũ có thể trò chuyện, ta liền nghe không hiểu, hơn nữa ta mỗi lần đều bị các ngươi một nhóm khi dễ. Hiện tại được rồi, có người mới tới, hắn có thể theo ta làm bạn.”

Kiều Tâm Vũ ngừng việc lau chùi quầy rượu, đi ra khỏi quầy, đi tới bên người Tô Kiệt, giơ tay khoát lên vai Tô Kiệt, thân cao chênh lệch có thể khiến Tô Kiệt phải ngẩng đầu lên nhìn hắn. Tô Kiệt nghi ngờ hỏi: “Tâm Vũ, ngươi muốn nói gì?”

Kiều Tâm Vũ thở dài một hơi, ôm vai Tô Kiệt, “Tiểu Kiệt, ta lúc nào khi dễ ngươi?”

“A, ngươi nhưng thật ra ít hơn, thế nhưng ngươi cũng có cười ta.”

“Nói như ngươi vậy, ca ca thương tâm a.”

Tô Kiệt ngăn tay Kiều Tâm Vũ, bất mãn kêu lên, “Thiết, bớt đi.”

Các đồng nghiệp khác của hắn lục tục vào quán, đổi đồng phục, đều tự làm việc của mình.

Lúc Đỗ Phong đi vào quán, bên người dẫn theo một thiếu niên, đoán đến cùng hắn nhất định là phục vụ sinh tạm thời, mọi người đều ngừng tay, xúm lại, ở trù phòng làm công tác chuẩn bị Lý Tấn và Hà Hạ Thiên cũng đi ra.

Đứng ở giữa một đám người cao lớn, thiếu niên có vẻ có chút ngượng ngùng, hơi nhích lại gần bên người Đỗ Phong, sau đó mỉm cười tự giới thiệu, “Các vị hảo, ta là Diệp Tình Xuyên, là phục vụ sinh tạm thời mới đến.”

Diệp Tình Xuyên một đầu trung đẳng ( ý nói em Xuyên không cao không thấp), cùng Tô Kiệt như nhau cao, hai người này cũng không coi là nam sinh lùn ở “Libra”, so với một đám  thân cao vượt quá một mét tám lăm, người trước mặt liền có vẻ có chút nhỏ nhắn xinh xắn. Diệp Tình Xuyên hé ra gương mặt thoạt nhìn nhu thuận lại thanh tú, mắt to đen bóng cùng lông mi dài thật đẹp giống như búp bê vậy, gương mặt trắng, môi trơn bóng là hồng màu đỏ, cằm thật nhọn phi thường thanh tú, bộ dáng mỉm cười rất khả ái.

Nhìn thiếu niên ở trước mắt, Kiều Tâm Vũ huýt sáo một tiếng.

“Tiểu dễ nhìn a.” Lý Tấn cảm thán.

“Ngươi bao nhiêu tuổi?” Hà Hạ Thiên hỏi.

“Mười sáu tuổi, mới vừa lên Hương đảo đại học năm nhất.”

“Mười sáu tuổi liền lên đại học?” Tô Kiệt nghĩ kỳ quái, hắn mười tám, năm thứ nhất đại học, người này so với hắn nhỏ hơn, lại là cùng trường cùng học.

“Ta đi học sớm một chút, còn nhảy qua một cấp.” Diệp Tình Xuyên trả lời.

Đỗ Phong đem người trong “Libra” giới thiệu cho hắn, lại nói một ít điều cần chú ý liên quan đến công việc, Diệp Tình Xuyên đứng ở nơi đó lắng nghe, thái độ thập phần cung kính, vừa nhìn chính là tiểu hài tử được gia đình giáo dưỡng tốt ra ngoài.

Lê Nhược Á và Tống Vũ Thừa kề tai nói nhỏ, “Ngươi xem, chúng ta đã có một con mèo, lại tới một con thỏ nhỏ.”

Tống Vũ Thừa liên tiếp gật đầu, “Ngươi nói đúng, nhìn hắn, nhiều nhất như một con con thỏ ngoan ngoãn.”

Cuối cùng, Đỗ Phong nói: “Tình Xuyên, ngươi mới vừa tới, không nên tạo cho mình nhiều áp lực, trước tiên quen thuộc chúng ta, hoàn cảnh của nơi này. Tô Kiệt, do ngươi tới chỉ dạy Tình Xuyên.”

“Hảo.” Tô Kiệt tảo chỉ hy vọng có thể mang theo người mới, vui sướng đồng ý.

Nhìn Tô Kiệt nhiệt tình tươi cười, Diệp Tình Xuyên có thể cảm nhận được thiện ý của hắn, hắn không khỏi hướng hắn dựa sát qua, “Xin chiếu cố nhiều hơn.”

“Không nên khách khí.” Tô Kiệt làm bộ dạng đại ca, vỗ vỗ vai Diệp Tình Xuyên, Lê Nhược Á và Tống Vũ Thừa thấy một màn như vậy, liếc nhau, thầm thì cười rộ lên.

Tô Kiệt không khách khí trừng qua, “Các ngươi cười cái gì!”

“Không sai, đã có thể làm đại ca.”

“Ta vốn là so với Tình Xuyên lớn hơn mà.” Tô Kiệt nói đương nhiên, nguyên bản ước ao Diệp Tình Xuyên so với chính mình tuổi còn nhỏ cũng là ý nghĩ đồng cấp bị hắn vứt hết.

Tuổi xấp xỉ khiến Tô Kiệt và Diệp Tình Xuyên rất nhanh thì thân cận nhau. Tô Kiệt đem chuyện lớn nhỏ của quầy rượu giới thiệu cho Diệp Tình Xuyên, trước lúc làm việc và sau khi đóng cửa dạy hắn làm sao mang thức ăn lên, thu khay. Tiểu tử không thể so với đại tửu điếm, rất nhiều lễ nghi không cần phi thường nghiêm ngặt, chỉ cần mặt mỉm cười, lễ độ nho nhã, cử chỉ thoả đáng là được rồi, Diệp Tình Xuyên cảm thấy rất khoái, cũng rất dụng tâm.

Đỗ Phong an bài Diệp Tình Xuyên trước tiên ở quầy bar giúp người pha rượu Kiều Tâm Vũ chiếu cố, Diệp Tình Xuyên khoái trá đi nhậm chức. Kiều Tâm Vũ chỉ Diệp Tình Xuyên nhận thức các loại rượu khác nahu, lại giao cho hắn một quyển sách điều chế rượu cocktail nhỏ, còn dạy hắn phương pháp pha các loại cà phê, mấy ngày trôi qua, Diệp Tình Xuyên liền có thể độc lập thao tác, thay khách nhân pha cà phê.

Có một người hảo giúp đỡ, Kiều Tâm Vũ thật cao hứng, hắn hướng Đỗ Phong khen: “Tình Xuyên đệ đệ rất tốt.”

“Đúng vậy, thật biết điều.”

“Không nông nổi.”

Thấy Tô Kiệt và Diệp Tình Xuyên lần lượt ghé vào trong quầy bar, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, nhỏ giọng lặng lẽ nói, người khác nhìn nhau một cái, lộ ra tương tự chính là dáng tươi cười.

“Bọn họ nhưng thật ra ở chung được không tệ.” Lý Tấn nói.

“Rất khả ái, thật giống như chung một ổ hai con mèo.” Kiều Tâm Vũ mỗi lần thấy hai người kia nằm úp sấp cùng một chỗ nói chuyện hắn đã nghĩ cười.

“Không, không, là con mèo nhỏ và con thỏ nhỏ chung một chủ nhân nuôi.” Hà Hạ Thiên cười nói.

“Đổi một từ, không nên dùng ‘Chủ nhân’, nghe không được tự nhiên.” Lý Tấn đột nhiên đổi sắc mặt, như là nghĩ tới chuyện gì không tốt.

“Được rồi, chung một... Chung một...” Hà Hạ Thiên nghĩ không ra từ hình dung tốt hơn.

“Quên đi, đừng nói nữa...” Lý Tấn cắt đứt liên tưởng của Hà Hạ Thiên, cau mày bỏ đi, tựa hồ nhớ lại chuyện gì không vui, nhìn hắn biểu tình ngưng trọng, Hà Hạ Thiên rất kỳ quái, hắn quay sang hỏi Lê Nhược Á, “Tấn ca xảy ra chuyện gì?”

“Ách...” Lê Nhược Á lắc đầu, cùng Tống Vũ Thừa trao đổi nhãn thần một chút, sau đó đáp: “Ngươi còn chưa phải muốn biết rằng tương đối khá.”

“Trước kia phát sinh việc gì sao?” Hà Hạ Thiên chú ý tới sắc mặt của mọi người, hắn bắt đầu có dự cảm bất hảo.

“Mong muốn sau này sẽ không có nữa là được.” Tống Vũ Thừa nói rằng.

Diệp Tình Xuyên ở trong quán “Libra” Thượng Hải, hắn thay đồng phục, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở quán bar hơi nghiêng, trên mặt lộ ra một nụ cười. Thiếu niên anh tuấn, quán bar lại thêm một khối chiêu bài.

Ở quầy bar công tác một đoạn thời gian, Đỗ Phong lại an bài Diệp Tình Xuyên chuyển tới trù phòng hỗ trợ, hắn muốn cho Diệp Tình Xuyên càng nhiều cơ hội làm quen với quán rượu này. Diệp Tình Xuyên đối an bài như thế cũng không có dị ý, hắn mong muốn trong khoảng thời gian đi làm này cố sức đem địa học (khoa học về trái đất) ôn tập đến tân đông tây. (ôn đầy đủ)

Không có tư cách trù sư, Diệp Tình Xuyên ở trù phòng chủ yếu là thay hai vị chuyên trách đại trù làm trợ thủ, kết quả ngày đầu vào trù phòng, hắn liền đánh nát bà bộ đồ sứ.

Diệp Tình Xuyên trong lòng hết sức xin lỗi, vẻ mặt đau khổ cùng Đỗ Phong nói chuyện này, biểu thị nguyện ý lấy tiền công bù lại.

“Nga, không cần như vậy, bộ đồ ăn hư hại là việc bình thường, ngươi cũng không phải cố ý, quên đi, lần sau phải cẩn thận một chút nga.” Đỗ Phong sờ sờ đầu Diệp Tình Xuyên đang rũ xuống, chỉ là an ủi hắn mà cũng không nói gì thêm.

Diệp Tình Xuyên nhìn mình tay của, “Ta rất không cẩn thận.”

“Không quan hệ, không quan hệ.” Lý Tấn và Hà Hạ Thiên đều an ủi Diệp Tình Xuyên.

Ngày thứ hai, Diệp Tình Xuyên không có đánh vỡ chén, lúc hắn đưa đồ ăn cho khách nhân, trượt chân, đem cái đĩa một khối lớn thịt bò ngã văng ra ngoài, hắn cũng té trên mặt đất, đau đến nước mắt đều nhanh rớt xuống.

Tống Vũ Thừa tay chân nhanh nhất, một tay ôm lấy Diệp Tình Xuyên đưa đến phía sau, Lê Nhược Á chạy tới thu thập đĩa bể nát cùng tảng thịt bò rơi xuống đất cùng với đồ ăn đi kèm, Đỗ Phong tới trấn an khách nhân, tái an bài trù phòng làm một phần thức ăn khác, sự tình cứ như vậy gợn sóng không thịnh hành mà bị xử lý xong.

“Việc như vậy...” Sau khi đóng cửa sau khi, Diệp Tình Xuyên ngồi ở ghế trên, vẻ mặt cầu xin oán giận chính mình.

“Không quan hệ.”

“Đều là ta không tốt.”

“Đừng tự trách mình.”

Chuyện giống ngày thứ hai lần thứ hai phát sinh. Diệp Tình Xuyên đang cầm khay đựng bánh ngọt vừa mới bước ra trù phòng, liền dưới chân mất tự do một cái hướng phía sau ngã xuống, ngửa mặt lên trời ngã sấp xuống ở cửa phòng bếp, bánh ngọt rơi trên mặt đất bể nát, bơ thậm chí bay văng đến trên vách tường.

Mắt thấy lúc này Đỗ Phong và Tống Vũ Thừa đều sợ hãi, bọn họ rất sợ Diệp Tình Xuyên té bị thương, vội vàng chạy tới dìu hắn. May mà chính là Diệp Tình Xuyên ngoại trừ phía sau đầu có thêm cục u ở ngoài, thật không có đau chỗ nào khác. Sau khi đóng cửa, thanh lý bơ làm dơ sàn nhà và tường tốn không ít thời gian của mọi người.

Sự tình tựa hồ cũng không có đình chỉ, mấy ngày kế tiếp, Diệp Tình Xuyên trạng huống liên tiếp, điều không phải đánh vỡ đĩa, hay ngã nhào trên đất, Đỗ Phong yêu thương Diệp Tình Xuyên bị ném tới, nhìn không ngừng giảm thiểu bộ đồ ăn và lãng phí hết thực phẩm, hắn cũng hiểu được thật khó khăn.

“Mấy ngày hôm trước còn là thật tốt mà, Tình Xuyên, ngươi bây giờ còn có thể khẩn trương sao? Thấy khách nhân sẽ có cảm giác áp lực cảm?” Kiều Tâm Vũ cố tình để Diệp Tình Xuyên trở lại quầy bar tiếp tục hiệp trợ hắn, lại lo lắng loại rượu quý báu này bị Diệp Tình Xuyên ném tới, tả hữu mâu thuẫn.

“Có đúng hay không sắc mặt khách nhân quá khó coi? Tình Xuyên, không cần để ý những thứ này, ngươi làm tốt công tác của ngươi là được rồi.” Tô Kiệt tựa ở bên người Diệp Tình Xuyên, nỗ lực an ủi hắn.

Diệp Tình Xuyên lắc đầu, “Ta không biết...”

“Khách nhân sẽ cho chúng ta cảm giác áp lực sao?” Tống Vũ Thừa gãi đầu đặt câu hỏi.

“Quá đẹp trai nói... sẽ!” Lê Nhược Á khẳng định.

Tống Vũ Thừa đẩy Lê Nhược Á một cái, “Ngươi đừng nói nữa, cái gì cùng cái gì.”

Ở nahf nghỉ ngơi một ngày, Diệp Tình Xuyên điều chỉnh tâm tình, một lần nữa quay lại làm việc, lúc này đây, hắn trạng huống gì cũng không có phát sinh, hết thảy đều bình an thuận lợi, tất cả mọi người thở dài một hơi.

Sự tình tốt quả nhiên duy trì liên tục không được bao lâu, mấy ngày nữa, quầy rượu “Libra” trong đại sảnh lần thứ hai liên tiếp trình diễn Tình Xuyên suất giao ký. (chuyện đánh vỡ và té ngã của Tình Xuyên =)]])

“Trời a, có lầm hay không.” Cùng một ngày liên tục một lần nữa làm thêm ba phần mì Ý, Lý Tấn có chút không chịu nổi.

Hà Hạ Thiên lôi ống tay áo Lý Tấn, “Quên đi.”

Lý Tấn “Ngô” một tiếng, “Hoàn hảo Tiểu Tình không có thụ thương, vạn hạnh.”

“Ta xem, Tình Xuyên là ‘Chứng rối loạn tiểu não liên tục’ “, Lê Nhược Á hạ kết luận.

“Ta vẫn là lần đầu tiên thấy có người tự mình trượt chân ngã.” Tống Vũ Thừa sợ hãi than, lắc đầu.

“Được rồi, đừng nói nữa.” Phát hiện Diệp Tình Xuyên một bộ biểu tình rất thương tâm, Hà Hạ Thiên ngăn cản mọi người nói tiếp, đến gần bên Diệp Tình Xuyên an ủi hắn.

“Ta cũng không biết là chuyện sao lại vậy.” Diệp Tình Xuyên đều nhanh khóc.

“Tình Xuyên, sau này ngươi liền phụ trách vệ sinh mặt tiền quán, còn có đương môn đồng (người giữ cửa), như vậy là được rồi.” Đỗ Phong nói rằng.

Diệp Tình Xuyên rất muốn giải thích chút gì đo, hắn nhìn biểu tình Đỗ Phong một chút, cảm giác tựa hồ chưa không có chuyển đường sống, không thể làm gì khác hơn là nhận mệnh mà gật đầu.

“Không tốt lắm đâu...” Tống Vũ Thừa nhỏ giọng ở Đỗ Phong bên tai nói.

Đỗ Phong luôn là biểu tình tĩnh táo số một, “Ta biết, thế nhưng tình huống như thế kéo dài nữa chung quy đều không phải biện pháp, hơn nữa, Tình Xuyên vì sự việc tương tự mà thụ thương lại càng không dễ. Tình Xuyên ở chỗ này là tạm thời làm việc, chúng ta đương nhiên mong muốn sau khi làm thêm kết thúc có thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh đem hắn giao về trong tay người nhà.”

“Nga.” Tống Vũ Thừa gật đầu, nghĩ Đỗ Phong quyết định mặc dù có điểm không chút nhân tình, nhưng cũng là cách làm thích hợp nhất.

Diệp Tình Xuyên sau khi làm môn đồng mở cửa quán, số lượng dụng cụ bị hư hại giảm thiểu rất nhiều, cũng không xảy ra sự việc thực ăn cùng sàn nhà tiếp xúc thân mật, tất cả mọi người thở dài một hơi.

Ngày yên ổn quả nhiên còn là duy trì liên tục không được bao lâu.

Buổi tối cuối tuần, quán rượu “Libra” sinh ý đặc biệt hảo, buổi tối chín giờ thì tả hữu liền đầy ngập khách, khách nhân tới sau cần ở ngoài phòng khách nhỏ xếp hàng chờ. Mấy người phục vụ đi tới đi lui liên tục, phụ trách pha rượu Kiều Tâm Vũ cũng hầu như không có ngừng tay.

Diệp Tình Xuyên dẫn khách ngồi xong, liền giúp đỡ Kiều Tâm Vũ vào kho lấy rượu, lần này hắn không có đem ba chai trong ngực đánh vỡ, đều này làm cho Kiều Tâm Vũ thở một hơi rất lớn.

Phát hiện nhóm đồng sự đều bề bộn nhiều việc, Diệp Tình Xuyên lặng lẽ đến gần Đỗ Phong, “Phong ca, ta cũng tới hỗ trợ có được hay không?”

Đỗ Phong nhìn chung quanh quán bar một chút, suy nghĩ một chút, gật đầu.

Diệp Tình Xuyên lộ ra dáng tươi cười, gật đầu nói: “Phong ca, ta sẽ cố gắng lên.”

Đỗ Phong, Tống Vũ Thừa và Lê Nhược Á đều là một bên công tác, một bên dùng một con mắt liếc Diệp Tình Xuyên, sợ hắn ra lại trạng huống, ba người đều nghĩ đến mệt, hoàn hảo, Diệp Tình Xuyên đi thẳng rất ổn, không có việc gì, theo thời gian trôi qua, các phục vụ sinh càng ngày càng thả lỏng. Qua một lúc, Đỗ Phong liền lặng lẽ nâng cổ tay nhìn đồng hồ, tính toán lúc dừng kinh doanh.

Nhanh đến mười một giờ tối, trong quán số lượng khách nhân bắt đầu giảm, cũng không có người ở phòng khách nhỏ chờ, các phục vụ sinh cuối cùng có thời gian giảm xóc một chút thần kinh khẩn trương.

Một vị khách bước vào quán.

Nhìn thấy có khách mới đến, Diệp Tình Xuyên đi tới chào.

Tới là một nam nhân cao lớn, nói một túi công văn, đi lại vội vã, sau khi ngồi xuống hắn ngay cả thực đơn cũng không có xem, đơn giản phân phó nói: “Phần thức ăn.”

“Vâng.” Diệp Tình Xuyên một bên đáp ứng, một bên lặng lẽ quan sát khách nhân này.

Ở “Libra” làm công, Diệp Tình Xuyên nhận thức không ít tuấn nam, rất nhiều nam nhân đến “Libra” ngồi một lát đều tương đối anh tuấn, hơn xa minh tinh và người mẫu nổi tiếng đương thời, điều này làm cho Diệp Tình Xuyên kinh ngạc không thôi. Hắn và Tô Kiệt trò chuyện là chuyện này, Tô Kiệt nói cho hắn biết, hắn chỉ là thấy qua một bộ phận mà thôi, nếu như ngẩn ra một lúc lâu, sec thấy được càng nhiều suất ca hơn.

Vị khách nhân này... Cũng không kém ni. Diệp Tình Xuyên nghĩ như vậy.

Khách nhân mới tới một thân trang phục công sở, tây trang màu xám bạc, áo sơ mi trắng tuyết, cà- vạt mỏng màu xám, nhan sắc vừa đúng, hoa lệ mà không phù khoa, tướng mạo đã ở dưới tiêu chuẩn, ngũ quan nam tính tuấn mỹ, ánh mắt thâm thúy, trên người hắn có một loại cường ngạnh khí chất “Một ngày quyết định liền khiến người khác không cách nào cự tuyệt”, Diệp Tình Xuyên suy đoán hắn nhất định là nhân tài quản lý cao cấp.

Phát hiện tiểu phục vụ sinh đang trộm nhìn chính mình, Lăng Dịch Khải trên mặt của giữ vững thần tình bình tĩnh, hắn không cảm thấy kỳ quái, tiểu nam hài như vậy sẽ chú ý hắn là chuyện thường xảy ra. Rũ mi mắt xuống, Lăng Dịch Khải cũng quan sát một chút tiểu phục vụ sinh kia, ừ, dáng dấp rất khéo léo, mặt phi thường khả ái. Có thể ở chỗ này làm thêm, Lăng Dịch Khải nghĩ, hắn cũng đã thành niên đi.

Diệp Tình Xuyên đang cầm một phần súp kem nắm nóng đi tới, sự chú ý của hắn hoàn toàn tập trung ở trên tay, chẳng biết sao, đột nhiên dưới chân trượt một cái, cả người với tư thế đê không bay ra ngoài, đĩa đang cầm cũng trượt khỏi tay.

“Oa...”

Từ dưới đất ngẩng đầu lên, Diệp Tình Xuyên liếc mắt liền thấy mảnh vỡ của đĩa cách đó không xa, hắn chậm rãi nâng đường nhìn lên, thấy được một ông tay áo ướt nhẹp, a, chén súp kem nấm nóng kia toàn bộ đổ xuống ống tay áo bên trái của khách nhân.

Diệp Tình Xuyên lúc đó liền ngây người, ngây ngốc nằm vẫn không nhúc nhích.

Trước hết phản ứng kịp chính là Lăng Dịch Khải, hắn biểu tình bình tĩnh liếc một cái cánh tay đầy hắn dính đầy súp, sau đó hơi hướng phía sau dời ghế một chút, cúi người xuống, đưa tay về phía Diệp Tình Xuyên ngã trên mặt đất, “Ngươi không sao chứ, ngã có đau không? Có nặng lắm không?”

“...”

Đỗ Phong chạy tới, liên thanh hướng khách nhân nói xin lỗi, “Thật xin lỗi, thực sự là xin lỗi, ngài không có bỏng, cần gọi xe cứu thương?”

Diệp Tình Xuyên chính mình bò dậy, hắn không có ý tứ khứ phù khách nhân thân đi ra ngoài cái tay kia, nghe được Đỗ Phong nói, hắn cũng kịp phản ứng, nói theo: “Thật xin lỗi, ngài không có bỏng đi.”

Lăng Dịch Khải hơi giật giật cánh tay, trên mặt vẫn là biểu tình lạnh nhạt, “Nga, không có việc gì.”

Mấy phục vụ sinh khác cũng chạy tới, có người vội vã nhặt lên mảnh vỡ chén súp, có người bắt đầu quét tước vết bẩn trên đất, rất nhanh, làm cho vết tích không vui liền tiêu thất, chỉ để lại khách nhân kia bị “trùng kích” ống tay áo.

Diệp Tình Xuyên cúi người chào thật sâu tới áy náy, “Xin lỗi, tiên sinh, ta... Ta bồi ngài phí giặt ủi, nga, không, ta bồi ngià tây trang, thật sự là thật xin lỗi.”

“Không có gì.” Lăng Dịch Khải nhẹ giọng nói, thái độ của hắn ngoài dự đoán của mọi người và, từ khi bị nóng tới lúc mặt đất được dọn sạch sẽ, biểu tình trên mặt hắn chưa từng thay đổi qua.

Diệp Tình Xuyên càng thêm bất an, hắn còn muốn nói chút nữa, đã thấy khách nhân móc bóp ra, buông ra tiền giá trị lớn, sau đó liền đứng lên, cầm túi công văn phải đi.

“A...” Diệp Tình Xuyên nóng nảy, nhào tới kéo ống tay áo người kia, “Chờ một chút...”

Lăng Dịch Khải quay đầu, nhìn Diệp Tình Xuyên một chút, “A, chớ để ở trong lòng, chỉ là một việc nho nhỏ ngoài ý muốn. Ta không có thời gian.” Nói xong, hắn giật lại tay Diệp Tình Xuyên, sải bước đi ra.

Diệp Tình Xuyên nhìn người kia rời đi sợ run, hắn không nghĩ tới sự tình sẽ kết thúc như vậy. Người kia, hắn thậm chí ngay cả chút thức ăn cũng không có ăn được.

Quán bar khôi phục bình tĩnh, mới vừa tất cả phảng phất chỉ là một chén nước trung phong ba, khách nhân khác của hắn cũng không có như ý, có lẽ là bởi vì … màn ngoài ý muốn này quá mức an tĩnh, dẫn không nổi chú ý của những người khác.

Sau khi đóng cửa, mọi người một bên quét tước tiệm ăn, một bên bàn luận về vị khách nhân này.

“Thật kỳ quái, một bên ống tay áo đều là súp kem, hắn cũng không tức giận.” Tống Vũ Thừa nói.

Hà Hạ Thiên ở một bên nói, “Tức giận có ích gì, đều đã bị dội đến rồi. Tức giận sinh sự vô bổ, cần gì chứ. Học một chút Vũ Thừa, cái này gọi là phong độ.”

“Ngay cả thanh âm nói chuyện chưa từng lớn tiếng, ta còn tưởng rằng sẽ kinh động đến những khách nhân khác.”

“Hắn rất an tĩnh, cũng rất có phong độ, sở dĩ những người khác cũng đều không thèm để ý.”

Diệp Tình Xuyên ngồi ở một bên đang nâng mặt tức giận, “Ta quá ngu ngốc...”

“Tình Xuyên, chớ để ở trong lòng, khách nhân đều không ngại.” Lý Tấn khuyên Diệp Tình Xuyên.

“Sở dĩ ta mới sống lại vhinhs mình khí thế a.”

“Không ai bị phỏng, không ai bị mảnh vỡ làm thương, đã rất may mắn, đừng nóng giận.” Đỗ Phong nói.

Nghĩ đến món đó chỉ sợ là cũng bị mất tây trang, Diệp Tình Xuyên trong lòng thập phần áy náy, người kia thậm chí không có cho hắn cơ hội bù đắp.

“Hắn liền như vậy vội vội vàng vàng  rời đi.” Xoa chén rượu Kiều Tâm Vũ nói.

“Đúng vậy... Hắn không có muốn phí giặt ủi.” Diệp Tình Xuyên tự lẩm bẩm.

“Được, Tiểu Tình, ngươi biết món đó tây trang phí giặt ủi là bao nhiêu sao? Giặt ủi? Sợ rằng giặt không ra ngoài.” Lê Nhược Á chỉ ra sự thực.

Diệp Tình Xuyên ô một tiếng, dúi đầu vào trong cánh tay.

“Được rồi, Tiểu Tình, khách nhân đều không ngại, ngươi đừng muốn. Lần sau cẩn thận một chút là được.” Đỗ Phong vỗ vỗ vai Diệp Tình Xuyên.

“Phong ca, xin lỗi...” Diệp Tình Xuyên ngẩng đầu, hổ thẹn nhìn Đỗ Phong.

Đỗ Phong lắc đầu, “Đừng giải thích, hẳn là đối vị tiên sinh kia nói.”

“Hắn đi...”

“Hình như là lên máy bay.” Tống Vũ Thừa nghĩ tới gì, nói.

“Lên máy bay?”

“Đúng vậy, ta có thấy hắn hình như xuất ra vé máy bay vậy nhìn đông tây. Có thể là lái máy bay ca đêm, có thể là chạy đi nơi khác họp.”

Nghe Tống Vũ Thừa nói như vậy, Diệp Tình Xuyên trong lòng càng thêm khó chịu. Vị khách nhân này mặc tây trang tới dùng cơm, có lẽ là đổi xong chính thức phục vụ, ăn cơm xong lên máy bay, họp, tây trang lần này phao thang (dính ướt), hắn phải mặc cái gì tham gia hội nghị ni? Nhất định phải mua một kiện mới a, ai nha, thật xin lỗi hắn...

Ba ngày sau, Diệp Tình Xuyên vẫn tiếp tục vì chút sai lầm mà mặt ủ mày chau, tâm sự nặng nề.

Hôm nay, lúc Diệp Tình Xuyên đến quán trong tay cầm theo một cái túi, Lê Nhược Á nhìn thấy cười hỏi: “Tiểu Tình, cầm thứ tốt gì thế?”

“Ngươi cũng muốn phải không?” Diệp Tình Xuyên hỏi.

Lê Nhược nhạy cảm Á tựa hồ ngửi được khí tức bất an, hắn cười cười, lắc đầu, cũng không có đi tới.

Tô Kiệt đã chạy tới mở ra túi, đen đồ vật bên trong lấy ra, “Di...”

Là một đôi tai thỏ mao nhung nhung, có thể đội ở trên đầu.

“Cái này...” Tô Kiệt mặt của thoáng cái liền vặn vẹo, “Đi làm phải đeo mị?”

“Ừ.” Diệp Tình Xuyên gật đầu.

Tô Kiệt lập tức ngã quỵ ở trên bàn, “Tha cho ta đi, ta không phải!”

“Đều không phải đưa cho ngươi.” Diệp Tình Xuyên phẳng miệng, đem thỏ cái lỗ tai cầm về.

“Ừ.”

“Đó là cho ai?” Tô Kiệt thoáng cái liền sống lại, trợn to hai mắt hưng phấn mà hỏi, chú ý tới Diệp Tình Xuyên cùng sắc mặt, đánh giá hắn, “Chẳng lẽ... LÀ đưa cho ngươi?”

“Chúng ta đây...” Kiều Tâm Vũ hỏi, một bên tất cả mọi người khẩn trương nhìn chằm chằm Diệp Tình Xuyên.

“Chỉ là ta...”

“Nga...” Tất cả mọi người thở dài một hơi.

“Tại sao?” Đỗ Phong hỏi, “Ngươi muốn làm việc này sao? Không tốt lắm đâu.”

“Sao vậy lại không tốt lắm, rất khả ái mà.” Lê Nhược Á đem tai thỏ chộp vào trong tay chơi, vẻ mặt hưng phấn mà nói.

“Ngươi ít ồn ào.” Đỗ Phong phụng phịu nhìn Lê Nhược Á liếc mắt, sau đó chuyển hướng Diệp Tình Xuyên, “Tình Xuyên, cái này không cần.”

“Là ý tứ của lão bản...” Diệp Tình Xuyên gục đầu xuống nhỏ giọng nói.

Một lời ra, tất cả mọi người không có lên tiếng. Một lát sau, Đỗ Phong hỏi: “Nàng... Muốn làm gì?”

Diệp Tình Xuyên đem tai thỏ trong tay Lê Nhược Á liền cầm trở về, nhỏ giọng nói: “Ta đem chuyện gần nhất xảy ra nói cho lão bản, đánh vỡ nhiều bộ đồ ăn như vậy, làm hại Tấn ca và Hạ Thiên ca phải mua một lần nữa, hơn nữa bởi vì ta, lãng phí không ít thực phẩm, trong lòng ta rất áy náy, ta cùng lão bản nói, cùng nàng nói chi phí của những thứ này từ tiền lương của ta trừ ra...”

Lê Nhược Á tiếp lời Diệp Tình Xuyên nói, “... Kết quả lão bản nói không cần, thế nhưng nàng yêu cầu ngươi đeo tai thỏ đi làm, có đúng hay không?”

Diệp Tình Xuyên gật đầu.

“Ta chỉ biết nàng sẽ như vậy.” Tống Vũ Thừa nắm nắm tay nói, “Ngươi không nói với nàng không được?”

Diệp Tình Xuyên cầm lấy tai thỏ trong tay, nhỏ giọng nói: “Ta... Ta không cự tuyệt.”

“Tại sao? Nói với nàng không được, như vậy cũng không tốt, ngươi đừng bởi vì … này ta vô tình sai lầm phải đi thỏa mãn ác thú của nàng. Ai, sớm biết rằng nên nói cho ngươi biết một tiếng, trước kia chuyện đã xảy ra không cần nói cho của nàng, ngược lại nàng cũng sẽ không chú ý. Ngươi vừa nói, kết quả...” Tống Vũ Thừa thở dài.

Kiều Tâm Vũ ở một bên liên tục gật đầu, “Tình Xuyên, những chuyện kia không cần tái ý, không cần nói cho lão bản, Phong ca biết là được rồi.”

Diệp Tình Xuyên tiếp tục nói, “Ta là nghĩ đeo tai thỏ có chút mất mặt, thế nhưng, thế nhưng... Dạng như vậy ta sẽ tương đối dễ dàng nhớ kỹ, hơn nữa lúc làm việc cũng sẽ đề cao lực chú ý. Cho mọi người thêm phiền toái, trong lòng ta rất áy náy. Lão bản nói mỗi ngày đeo nó công tác một giờ là được rồi, ta đồng ý, ta nghĩ, ta sau này sẽ tận lực không phạm sai lầm trước kia.”

“Đó không phải là lsai lầm, ai nha.” Tống Vũ Thừa dựa sát vào sang đây nhìn Diệp Tình Xuyên, “Ngươi thật đúng là muốn mang nha?”

“Ừ.”

“Được rồi, ngươi nếu như không ngại, chúng ta không ý kiến, Tình Xuyên, chuyện lúc trước không nên canh cánh trong lòng, chúng ta đều biết ngươi rất nghiêm túc mà làm việc, hiểu chưa?” Đỗ Phong đối Diệp Tình Xuyên nói.

“Ừ, minh bạch.”

Nhìn Diệp Tình Xuyên mặc đồng phục bạch sắc, đội tai thỏ, như con thỏ nhỏ ngoan ngoãn như vậy, tất cả mọi người cảm thấy rất khả ái, Kiều Tâm Vũ lôi Tống Vũ Thừa nói nhỏ nói liên tục.

Lê Nhược Á đem túi tai thỏ kéo qua nhìn, phát hiện còn có một tai mèo ở bên trong, hắn lấy ra, thoáng cái đội lên đầu Tô Kiệt, “Aha, con mèo nhỏ.”

Tô Kiệt tức giận lấy xuống, nhưng trả lại cho Lê Nhược Á, “Đáng ghét!”

“Di, Tiểu Kiệt, rất khả ái nha, tại sao không đeo?” Lý Tấn ở một bên ôm tay hỏi.

“Ta mới không cần! Ngươi thích, ngươi mang!”

Lý Tấn loạng choạng ngón tay, “Các ca ca cũng không thích hợp, cũng là ngươi tương đối hợp.”

“Ta mới không cần, tuyệt đối không nên!”

Ngăn trở ý đồ mạnh mẽ thay Tô Kiệt đội tai mèo của Lê Nhược Á, Đỗ Phong đem túi cầm đi, “Các ngươi đừng làm rộn, thay quần áo nhanh lên một chút.”

Diệp Tình Xuyên ngoan ngoãn đứng ở cửa tiếp khách, những khách nhân thấy hắn, có người sẽ lộ vẻ giật mình một chút, nữ khách nhân không ngoài suy đoán sẽ phát sinh ngạc nhiên thét chói tai, “Nha, thật là đáng yêu!”. Các nàng còn có thể chụp ảnh Diệp Tình Xuyên đeo thỏ nhĩ, bất quá Diệp Tình Xuyên không có để ý.

Một giờ sau, Diệp Tình Xuyên lấy tai thỏ xuống. Có khách nhân chú ý tới, uyển tích (uốn éo tiếc nuối)  mà nhỏ giọng nói “Hảo đáng tiếc” các loại.

Quả nhiên, đeo tai thỏ thuận lợi tập trung lực chú ý có chút hữu hiệu, thời gian kế tiếp, Diệp Tình Xuyên đều có thể chuyên chú công tác, cẩn thận một chút, không ngã sấp xuống đánh vỡ đĩa nữa.

“Hình như rất có hiệu quả.” Sau khi đóng cửa, Tống Vũ Thừa vừa sửa sang lại cái bàn vừa nói.

“Nhìn mấy ngày nữa đi.” Đỗ Phong trả lời.

“Khách nhân nhất định sẽ nhiều lên.” Lê Nhược Á cười hì hì nói.

Công việc dọn dẹp kết thúc, mọi người đều quay về đổi y phục của mình, chuẩn bị về nhà. Hà Hạ Thiên đi tới, đem tay thỏ nhĩ đội lên đầu Diệp Tình Xuyên, lúc Diệp Tình Xuyên còn chưa hiểu là việc gì, hắn đã lấy tay chụp ảnh Diệp Tình Xuyên.

“Hạ Thiên ca...” Diệp Tình Xuyên cảm thấy rất thẹn thùng.

Nhìn ảnh chụp trong điện thoại di động, Hà Hạ Thiên gật đầu, “Ừ, thực sự rất khả ái.”

Lê Nhược Á lại gần nhìn, cười ha ha đứng lên, “Tình Xuyên biểu tình thật buồn cười, gương mặt thiên nhiên ngốc.”

“Ta xem ta xem, ” Tô Kiệt cũng lại gần, sau khi xem qua liền cười rộ lên.

“Đừng cười, Tiểu Kiệt, cười nữa chúng ta để ngươi mang tai mèo.”

Vừa nghe Kiều Tâm Vũ nói như vậy, Tô Kiệt chợt lách người, chạy trốn mất.

Mấy ngày kế tiếp, Diệp Tình Xuyên rất tuân thủ quy củ mà dựa theo ước định cùng lão bản, mỗi ngày đều sẽ đeo tai thỏ công tác một giờ, lúc đầu hắn nghĩ không có thói quen, ở dưới tầm mắt của mọi người sẽ cả người không được tự nhiên, một lúc sau, hắn cũng không thể nói là đứng lên. Đeo lên tai thỏ, chỗ tốt là tụ tập lực chú ý, quả nhiên ‘Chứng rối loạn tiểu não liên tục’ không tái phạm, Diệp Tình Xuyên nghĩ có thể làm được như vậy, mất mặt cũng đáng giá.

Một tuần sau, một ngày nào đó, Diệp Tình Xuyên đang ở cửa tiếp khách, có khách nhân tới, hắn kéo cửa kiếng, “Hoan nghênh quang lâm.”

Thấy mặt vị khách nhân kia, Diệp Tình Xuyên sửng sốt, a, là hắn!

Lăng Dịch Khải lại một lần nữa đến “Libra”. Muốn quên chuyện một ống tay áo bị dội súp kem nấm quả nhiên đều không phải nhanh như vậy.

Đang lúc công tác, Lăng Dịch Khải vẫn muốn trước đó trong quán rượu phát sinh một màn kia: thiếu niên xa lạ té ngã ở trước mặt hắn, sau đó thiếu niên ngẩng đầu, dường như giống mỹ toản (toản =dùi), đôi mắt đen bóng lóe ra quang mang, mang theo một tia mờ mịt cùng sợ hãi ngưng mắt nhìn hắn; khiến người cảm thấy thương tiếc; phảng phất trái tim như bị bắn trúng... Tựa hồ không có cách nào quên cặp mắt kia, thế là Lăng Dịch Khải lúc kết thúc công tác bay trở về liền lập tức lại đến quán bar “Libra”.

Không nghĩ tới, hắn cư nhiên... Nhìn Diệp Tình Xuyên đầu đội tai thỏ, Lăng Dịch Khải giật mình, muốn cười, chế trụ.

Bị Lăng Dịch Khải cặp mặt kia thâm thúy không nháy mắt nhìn chằm chằm, Diệp Tình Xuyên nghĩ phảng phất cả người như sâu lông vậy không được tự nhiên, hắn nghĩ: Ai, nếu là hắn muộn một chút thì tốt rồi.

“Đây là... Bởi vì ta sao?” Lăng Dịch Khải lên tiếng hỏi.

“Ừ.” Diệp Tình Xuyên phát ra một âm đơn.

“Tại sao?”

“Ta phạm vào lỗi nghiêm trọng, làm như vậy, ta sẽ nhớ kỹ giáo huấn này.” Diệp Tình Xuyên thành thật nói, không biết tại sao, lúc người này nhìn soi mói, Diệp Tình Xuyên nghĩ hắn sẽ không tự chủ được nói thật đi.

“Phương thứ ghi nhớ thú vị.”

Hai người đứng đối diện, ai cũng không nói gì thêm, ai cũng không có chuyển bước.

Qua một hồi lâu, Lăng Dịch Khải tỉnh ngộ lại, hắn mỉm cười nói: “Ngươi không dẫn ta đi vào?”

“A, nga, nga...” Diệp Tình Xuyên như ở trong mộng mới tỉnh, che giấu mà ngây ngô nở nụ cười, sau đó dẫn Lăng Dịch Khải đi vào quán.

Lúc đợi Lăng Dịch Khải chọn món, Diệp Tình Xuyên thử mở miệng, “Cái kia... Tiên sinh, lần trước... Ngươi đều còn không có ăn được chút thức ăn, liền...”

Lăng Dịch Khải ánh mắt dừng lại ở trên thực đơn, “Nga, quên đi.”

Thu thực đơn về, Lăng Dịch Khải ngẩng đầu, bị ánh mắt của hắn nhìn, Diệp Tình Xuyên không tự chủ được run nhè nhẹ một chút.

“Ta không biết nên chọn cái gì, ngươi có đề cử gì tốt sao?”

Diệp Tình Xuyên sửng sốt, sau đó hắn theo bản năng từ trong tay Lăng Dịch Khải lấy thực đơn ra tự xem, “Hôm nay khuê ngư quyển rất tốt, nguyên liệu rất tươi; nếu như ngươi tương đối đói, thêm một phần ba la trân bảo phạn đi, trù sư chúng ta làm tốt lắm ăn cực kỳ ngon; nếu là không muốn buổi tối ăn thức ăn đầy mỡ, có thể đổi thành hải sản sắc  hoặc là chưng kê dản nhục quyển, đồ ngọt nói, rượu ngọt đôn lê hoặc là mạt trà chi sĩ đản cao đều rất tốt...” Nói rồi lại nói, Diệp Tình Xuyên đột nhiên ngừng lại, hắn phát hiện hắn đối vị khách nhân này nói chuyện quá mức tùy tiện, quả thực đều không phải ở đem hắn trở thành khách nhân, trời ạ.

Chú ý tới khách nhân hiện ra ánh mắt hài hước, Diệp Tình Xuyên minh bạch hắn cũng chú ý tới ngữ khí của hắn, hắn lúng túng gục đầu xuống.

Lăng Dịch Khải phát hiện vị tiểu phục vụ sinh này tựa hồ đối với hắn có bộ dáng thân cận, nhìn hắn bởi vì xấu hổ mà cúi đầu, trên đầu tai thỏ cũng rũ xuống, Lăng Dịch Khải đột nhiên tâm tình thật tốt, bởi vì đi công tác mệt nhọc mà sinh ra cảm giác mệt mỏi thoáng cái toàn bộ đều biến mất.

“Sao không nói?”

“Ừ, nói xong.”

“Như vậy liền theo ngươi đề cử gọi món ăn ba.”

Nghe được câu này, Diệp Tình Xuyên ngẩng đầu, chớp chớp mắt to, lộ ra biểu tình ngơ ngác, “A...”

“Sao vậy?”

“Ta, ta đã quên ta mới vừa nói cái gì.”

Lăng Dịch Khải im lặng cười ha hả, “Ta nhớ kỹ, ta còn nhớ rõ, để ta cho ngươi biết.”

Buồn buồn nhớ kỹ Lăng Dịch Khải nói ra thực đơn, Diệp Tình Xuyên đem đến trù phòng, vừa đi vừa oán giận chính thật hồ đồ. Lần trước, Diệp Tình Xuyên đem súp đổ lên người vị khách nhân này, hắn một chút cũng không có tức giận, nhưng lại không có ăn chút thức ăn liền tính tiền đi, chuyện này khiến Diệp Tình Xuyên đối khách nhân tâm có ý hổ thẹn. Một lần nữa nhìn thấy người này, Diệp Tình Xuyên phát hiện hắn đối vị khách nhân này tựa hồ ngoại trừ tâm tình áy náy, còn có cảm giác khác, rốt cuộc là cái gì ni, Diệp Tình Xuyên cũng không hiểu, hắn chỉ là... Đối với việc có thể gặp lại vị khách nhân này cảm giác dị thường vui vẻ.

Lúc này đây, lúc mang thức ăn lên, Diệp Tình Xuyên đặc biệt cẩn thận.

Lăng Dịch Khải cực kỳ muốn cùng Diệp Tình Xuyên nói chút gì đó, nhìn hắn bộ dáng bận rộn, lại nghĩ đến hai người căn bản hoàn chưa quen thuộc, hắn bất đắc dĩ đè xuống tích ở trong lòng.

Lúc đồ ngọt lên, Lăng Dịch Khải biết nếu không nói sợ rằng ngày hôm nay liền không có cơ hội nói, hắn gọi Diệp Tình Xuyên phải đi lại, “Ngươi ở nơi này làm thêm sao?”

Diệp Tình Xuyên dừng bước quay đầu lại, “Ừ.”

Hỏi xong, Lăng Dịch Khải đã nghĩ gõ chính mình một cái, hỏi đến rất ngu dại.

“Ngươi luôn ở đây làm việc sao?” Lăng Dịch Khải lại hỏi, hắn nghĩ, nếu như là đáp án khẳng định, như vậy sau này hắn có thể thường thường đến, hắc.

“Nga, ta là phục vụ sinh tạm thời, cuối quý ta muốn đi.”

“Cái gì!” Lòng Lăng Dịch Khải đột nhiên trầm xuống, biểu tình lập tức lộ ra thất lạc.

“Ừ... Ngươi, học đại học sao?” Lăng Dịch Khải trong đầu óc nhanh chóng tính toán, phảng phất như máy tính vậy, từng bước từng bước suy tính kế tiếp hắn cần chuẩn bị việc làm.

“Ừ.”

“Năm nhất?”

“Đúng.”

“Mười tám tuổi đại học người mới.” Lăng Dịch Khải cười rộ lên, hắn bắt đầu tưởng tượng hình ảnh đưa đón học sinh xuôi ngược.

“Ta mười sáu tuổi.” Diệp Tình Xuyên thành thật nói.

“Cái gì!” Lăng Dịch Khải vừa chợt ngẩn ra, trước mắt người này luôn luôn khiến hắn ngoài ý muốn.

“Ta đến trường sớm, hơn nữa nhảy qua một cấp.” Diệp Tình Xuyên giải thích, hắn không rõ tại sao thần sắc khách nhân đột nhiên trở nên quỷ dị như vậy lại hoảng loạn.

“Như vậy...” Lăng Dịch Khải trầm ngâm, không biết nếu nói gì nữa mới tốt. Thấy hắn không có hỏi, Diệp Tình Xuyên xoay người ly khai. Nhìn bóng lưng thiếu niên tiêu sái rời đi, Lăng Dịch Khải đột nhiên trong lòng đau xót, ai, hắn sẽ không biết vừa một cái chớp mắt ngắn ngủn, Lăng Dịch Khải là nhiều bất ngờ đồng thời thất lạc.

“Bộ dáng như vậy... Lại không có biện pháp a...” Lăng Dịch Khải tự lẩm bẩm, mạt trà đản cao tan chảy ở trong miệng, đột nhiên đặc biệt khổ sở.

Diệp Tình Xuyên vội vội vàng vàng làm việc, khi hắn chú ý tới thời gian, Lăng Dịch Khải đã tính tiền rời đi, phát hiện thân ảnh kia biến mất, Diệp Tình Xuyên trong lòng xẹt qua một tia cảm giác không rõ.

Là bởi vì hắn không có cùng hắn chào hỏi liền rời đi sao? Diệp Tình Xuyên hỏi mình.

Kết thúc một ngày kinh doanh, đóng cửa quán, các phục vụ sinh đồng loạt xuống lầu. Đi ra cửa chính của tòa nhà, mắt sắc Tống Vũ Thừa thấy có người đứng ở cách đó không xa, hai bên trái phải ngừng một chiếc xe.

“Di, nhìn bên kia, là người kia.” Tống Vũ Thừa nói, “Hay lần trước Tình Xuyên đem súp kem đổ lên ống tay áo của hắn.”

“Hắn làm gì a?” Lê Nhược Á phục đáo Tống Vũ Thừa đầu vai nhìn, tò mò hỏi.

“Hình như là chờ người.”

“Ở chỗ này chờ người?” Lý Tấn cũng tò mò.

Thấy có người đi xuống lâu, Lăng Dịch Khải quay sang nhìn, nga, là hắn, cùng bọn họ, cuối cùng chờ đến.

Phát hiện ánh mắt Lăng Dịch Khải vẫn nhìn chăm chú vào mình, Diệp Tình Xuyên không tự chủ được chậm rãi giẫm chân tại chỗ đi qua, hắn phát hiện theo bước chân hắn mà dời bước, Lăng Dịch Khải ánh mắt càng thêm chuyên chú, tựa hồ là đang nói khiến hắn đi qua, Diệp Tình Xuyên không khỏi gia tăng cước bộ.

Mắt thấy Diệp Tình Xuyên đi về phía người xa lạ, trên mặt còn là biểu tình mất hồn, Tô Kiệt muốn gọi hắn, còn không có há mồm, đã bị Kiều Tâm Vũ kéo lại, miệng cũng bị tay Lê Nhược Á tay của chặn lại, Tô Kiệt tránh động, ngô ngô trực khiếu.

“Hư, nhỏ giọng một chút.” Lê Nhược Á nói.

“Tiểu Kiệt, đừng thêm phiền, nhìn là tốt rồi.” Kiều Tâm Vũ từ phía sau ôm lấy Tô Kiệt, không cho hắn lộn xộn.

Diệp Tình Xuyên chạy tới trước mặt Lăng Dịch Khải, hiện tại, nhìn ánh mắt Lăng Dịch Khải, Diệp Tình Xuyên có thể kết luận y là đang đợi hắn. (y = Khải, hắn = Xuyên, chỉ chỗ này thôi)

Nhìn cái này hai bên khách nhân đưa nhất tấm danh thiếp cho mình, Diệp Tình Xuyên hai tay nhận lấy, “Lăng Dịch Khải.” Diệp Tình Xuyên nhỏ giọng đọc tên trên danh thiếp.

“Ngươi... Sau khi tốt nghiệp đại học tới tìm ta, được không?”

“Là, tại sao phải đợi tốt nghiệp đại học? Ngươi là muốn ta đến công ty của ngươi công tác sao?” Diệp Tình Xuyên nhếch lông mi hỏi.

Lăng Dịch Khải hơi nhíu nhíu mày, bị nhìn thì hắn đã cảm thấy tên tiểu tử này tựa hồ thiếu một căn cân, hơn nữa thân thể cùng tính hình như cũng không tốt lắm. Hắn quả nhiên là một “Thiên nhiên ngốc ”

“Đều không phải.”

Vừa nghe câu phủ định, Diệp Tình Xuyên lộ ra thần sắc thất vọng, hắn vốn đang cho rằng có thể mượn cơ hội này, trước tốt nghiệp tìm công việc tốt, “Vậy ngươi...”

“Ta muốn làm quen ngươi, làm bằng hữu.” Lăng Dịch Khải đơn giản nói.

“Bằng hữu? Hiện tại cũng có thể a, tại sao phải đợi hai năm sau?” Diệp Tình Xuyên nhìn Lăng Dịch Khải, ngực bắt đầu tự hỏi người này là đều không phải có hỏi vấn đề gì.

Lăng Dịch Khải dắt khóe miệng cười khổ, “Bởi vì... Hiện tại ngươi còn vị thành niên, ta không muốn phạm tội.” Nói xong, hắn nhìn Diệp Tình Xuyên liếc mắt, tựa hồ là phải nhớ kỹ mặt của hắn, sau đó Lăng Dịch Khải liền mở cửa xe, kính tự lên xe, rời đi.

Nhìn đèn đuôi xe tiêu thất ở trong bóng đêm, Diệp Tình Xuyên càng thêm hồ đồ, người này, hắn ý tứ gì, phạm tội? Quá khoa trương đi, hắn có thể phạm tội gì? Hắn đều không phải thương nhân chính trực a?

Các đồng nghiệp khác của hắn một mực hai bên trái phải nghe trộm, lúc này, mọi người bắt đầu châu đầu ghé tai đứng lên.

“Yêu, con thỏ nhỏ không tệ lắm.” Lê Nhược Á hi cười rộ lên.

“Tìm được tự chủ.” Hà Hạ Thiên cũng cười.

“Người kia thoạt nhìn không sai.” Kiều Tâm Vũ gật đầu.

“Hắn thích con thỏ nhỏ của chúng ta?” Tô Kiệt tựa hồ còn không có hiểu rõ.

Diệp Tình Xuyên quay đầu nhìn cách đó không xa khỏa bạn môn, hắn cầm danh thiếp hỏi những người khác, “Phải đợi hai năm na, khi đó nếu như hắn điện thoại thay đổi, công ty địa chỉ thay đổi, ta muốn đi đâu tìm hắn?”

Mọi người cười rộ lên.

“Tiểu Tình, nói ngươi ngốc ngươi thật đúng là ngốc mà.”

“Cái gì, ta mới không ngốc.”

~ hoàn ~

Bonus: Đây là mấy món Tiểu Tình giới thiệu cho anh Khải a~

Khuê ngư quyến: Cá hồi cuốn

khuê ngư quyển

Ba la trân bảo phạn: Cơm dứa trân bảo

la ba trân bảo phạn

chưng kê đản nhục quyển: Trứng gà cuộn thịt chưng

chưng kê đản nhục quyển

rượu ngọt đôn lê: rượu ngọt hầm lê

rượu ngọt đôn lê

mạt trà chi sĩ đản cao: Bánh kem trà xanh

mạt chà đản cao

Và món Súp kem nấm mà Tiểu Tĩnh đã đổ lên tay áo anh Khải

súp kem nấm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.