Kỳ Lâu được xây theo hình vòng cung, chính giữa là sảnh lớn, hai bên có cầu thang dẫn lên các tầng phía trên, tổng cộng có ba tầng. Cửa chính của các phòng trên tầng đều được thiết kế ngược ra phía ngoài, mặt trong mỗi phòng có cửa sổ vừa hay đều bao quát phía dưới sảnh.
Bước vào bên trong sảnh chính liền cảm giác như một trường thi đấu cờ. Những chiếc bàn nhỏ đặt thành hàng dài, nhìn quanh đều thấy mọi người đang chăm chú đến ván cờ trước mặt. Không gian nghiêm túc tập trung, chốc chốc lại vang lên vài tiếng vui mừng hoặc than thở.
Thiên Tuyết cùng Đỗ Kỳ ngó đông ngó tây. Nàng liếc qua phía Long Thần Vũ để chắc chắn hắn không vào nhầm nơi. Bọn nàng cần ăn cần ngủ cần nghỉ ngơi, đâu cần chơi cờ.
Không để ba người các nàng đợi lâu, một tên tiểu nhị liền chạy ra:
“Các vị khách quan, muốn thuê phòng sao?”
Đỗ Kỳ mang tâm trạng hoang mang gật đầu đáp trả.
“Vậy mời các vị ngồi vào bàn, tiểu lâu của chúng tôi có quy định, các vị phải đánh thắng cờ mới được trọ.” – Tiểu nhị lời nói trôi chảy mạch lạc thốt ra, cùng lúc đem hai kẻ nãy giờ vẫn lộn xộn nhấp nhỏm về tình trạng bất động tạm thời.
“Hả?” – Cả Thiên Tuyết và Đỗ Kỳ đều thu hồi những động tác thừa thãi, đồng thanh kêu lên.
“Trong thành này không phải chỉ có một khách điếm chứ?”
“Vẫn còn một khách điếm nữa, chỉ e các vị sẽ không thoải mái...” – Tiểu nhị trước sau một thái độ, chậm rãi đáp, hẳn đã quá quen với những phản ứng và lời nói như vừa rồi.
Thiên Tuyết chớp mắt không thốt thêm được lời nào. Long Thần Vũ hình như không có ý định rời đi. Khách điếm kia có lẽ rất tệ. Nếu không việc gì nhiều người lại phải đâm đầu vào đây, tốn hết mớ nơron thần kinh để thuê phòng.
Chủ khách điếm này xem chừng rất bá đạo. Ở cái thời ai ai cũng xách dao xách kiếm lại dám đưa ra quy định như vậy. Khẳng định có không ít kẻ chỉ quen dùng tay dùng chân, nếu phải kiên nhẫn ngồi đấu trí đấu cờ còn không làm loạn tan tành cái nơi này ra sao. Kinh doanh vẫn tốt thế kia thì bản lĩnh chắc cũng không nhỏ.
“Luật chơi thế nào?”– Long Thần Vũ lúc này mới lên tiếng.
“Các vị từng người đều phải chơi, có hai cách, một là đánh thắng ba người bất kỳ trong sảnh này, hai là đánh thắng một kỳ thủ do lâu chúng tôi cử ra.
Thắng trong một khắc đầu tiên các vị sẽ được ở phòng hạng nhất không mất tiền, thắng trong khắc thứ hai các vị sẽ ở phòng hạng hai cũng không mất tiền.
Sau khoảng thời gian này, nếu thắng chỉ được ở phòng hạng thường và phải thanh toán tiền với giá tiền của phòng hạng nhất.”
Tên tiểu nhị ngẩng cao đầu, ngạo mạn nói to luật chơi, trong ánh mắt thể hiện rõ ý “để ta xem các ngươi đến khi nào mới thuê được phòng”, nhìn rất không vừa mắt.
Thiên Tuyết nghe xong luật, dùng khuỷu tay huých nhẹ vào người Long Thân Vũ, gật gù tán thưởng:
“Rất biết cách làm ăn, không phải đểu bình thường đâu nha.” – Thử hỏi có mấy người trong hai khắc đầu tiên có thế thắng được ba người, hoặc là một kỳ thủ đã được tuyển chọn trước, chứ đừng nói tới một khắc. Làm ăn với giá hời như vậy không muốn giàu cũng không được.
Trước lời nói châm chọc của Thiên Tuyết, tiểu nhị tỏ ra khó chịu liếc một cái rồi không thèm nhìn, nghênh mặt hỏi:
“Các vị có chơi hay không?”
Đỗ Kỳ đứng một bên xanh mặt, nhìn Long Thần Vũ cầu cứu: “Gia! Thuộc hạ ….”
“Gọi kỳ thủ của các ngươi ra đây, ta đấu với hắn” – Long Thần Vũ hoàn toàn phớt lờ Đỗ Kỳ, hắn không nhanh không chậm, ung dung tiến đến một chiếc bàn còn trống. Ánh mắt trong một thoáng liếc nhìn lên cửa sổ ở tầng trên, sắc bén như báo đêm, rồi lại trầm ổn tĩnh lặng. Điệu bộ đi đứng nhấc tay nhấc chân của hắn đều có thần thái vương giả, khiến người khác không thể không cung kính, e sợ.
Đỗ Kỳ đưa ánh mắt tuyệt vọng nhìn theo Long Thần Vũ, rồi hắn quay sang phía Thiên Tuyết lại cảm thấy an ủi phần nào, ít nhất hắn vẫn có đồng minh chịu trận cùng:
“Tiểu Bảo, may còn có đệ”.
Nhưng Thiên Tuyết chưa nghe lọt tai câu của Đỗ Kỳ cũng đã phe phẩy quạt giấy trong tay hô to:
“Ta muốn ở phòng hạng nhất, miễn phí, đấu với kỳ thủ của các ngươi vậy. May mắn thì đánh nhanh thắng nhanh, a hi hi".
Long Thần Vũ nhìn nàng đầy vẻ thưởng thức, Đỗ Kỳ nhìn nàng một cách ngơ ngác. Cả sảnh ai nấy đều ngưng lại cuộc đấu, trợn mắt nhìn về kẻ vừa ba hoa khoác lác, khi thấy chỉ là một tên nhóc vắt mũi chưa sạch liền lắc đầu cười nhạo rồi tiếp tục ván cờ còn dang dở.
Đỗ Kỳ tiu nghỉu như mèo cụt đuôi, khả năng hắn ngủ bờ ngủ bụi rất cao, đánh tới sáng mai không biết có thắng nổi không. Nhưng ít ra hắn biết thân biết phận không bốc đồng như tên tiểu tử kia.
Trên tầng một, Mạc Ngọc Hàn ung dung quan sát ba người phía dưới sảnh. Đến lúc nghe Thiên Tuyết mạnh miệng như vậy, đôi mắt hắn lóe lên tia hứng thú rồi bật cười thành tiếng. Vừa rồi còn khen hắn rất biết làm ăn, tốt nhất là thực lực như lời nói.
Diệp Phi tiến lại gần Mạc Ngọc Hàn báo cáo tình hình:
"Nhiên Thanh cô nương vừa trở về Thiên Xuyên Cốc kiểm tra lần nữa, khẳng định Thiên Tuyết tiểu thư không ở trong cốc. Cô nương ấy cho rằng có khả năng Thiên Tuyết tiểu thư sẽ đi kinh thành vì vậy cũng đã đi rồi. Thuộc hạ có phái vài người đi theo cô ấy".
"Ở Đông Ninh Thành và các vùng lân cận không thu được tin tức gì sao?"
"Người của chúng ta đã muốn xới từng tấc đất lên để tìm nhưng vẫn bặt vô âm tích, giống như bốc hơi vậy. Chủ nhân, có khi nào..?"
"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Tiếp tục tìm. Ta tin Tuyết Nhi sẽ không xảy ra việc gì đáng tiếc. Thông báo với Tiểu Thanh gặp nhau ở Vĩnh An thành".
Mạc Ngọc Hàn cơ hồ muốn bóp nát ly trà đang cầm trong tay. Hắn đã tung ra một lượng lớn nhân lực chỉ để tìm người. Nhưng vài ngày qua không có chút tiến triển nào.
Thiên Tuyết ơi Thiên Tuyết, rốt cuộc muội đang ở đâu?
Dưới sảnh, tiểu nhị nhanh chóng mời ra hai kỳ thủ, một người đấu với Long Thần Vũ, người còn lại đấu với Thiên Tuyết. Đỗ Kỳ chưa có can đảm đưa ra quyết định nên rất an phận đứng một bên.
Đối thủ của Thiên Tuyết là một nam nhân dáng vẻ rất thư sinh. Vóc người hắn hơi gầy, khá cao, gương mặt góc cạnh, nổi bật nhất là đôi mắt xếch linh hoạt. Lời nói của Thiên Tuyết vừa rồi hắn nghe rất rõ ràng. Muốn phòng hạng nhất? Phải xem hắn có chấp nhận hay không.
Tên kỳ thủ dùng nửa con mắt đánh giá Thiên Tuyết. Cứ tưởng cao nhân phương nào, hóa ra là một tiểu tử miệng còn hôi sữa. Lại dám mở miệng ngông cuồng ở đây.
Thùng rỗng kêu to, ếch ngồi đáy giếng! Hắn hôm nay sẽ để cho tên tiểu tử này phải triệt để câm mồm.
“Lưu Vĩ.” – Tên kỳ thủ họ Lưu ngắn gọn nhấn giọng, ý rằng muốn đối phương sau khi thua cuộc cũng sẽ biết thua bởi ai, từ đó khi nghe đến tên hắn tốt nhất nên khiêm nhường một chút.
“Ta là Thiên Bảo!”
Thiên Tuyết nhìn ra được ánh mắt đầy kiêu ngạo xen lẫn khinh thường của tên Lưu Vĩ dành cho nàng. Nàng nhếch mép, gật đầu đáp lại.
Nhìn hắn tự tin như vậy chắc hẳn cũng có chỗ hơn người. Nhưng chơi cờ cần nhất là khiêm tốn, thận trọng, tuyệt đối không được đánh giá thấp địch thủ. Chỉ biết mình mà không biết người mỗi chiến mỗi bại.
Hắn còn chưa hiểu rõ thực lực của nàng đã muốn tự cao, chỉ dựa vào điểm này nàng đã có phân nửa cơ hội thắng rồi. Huống hồ nàng không quan trọng thắng thua, nàng ỷ lại vào Long Thần Vũ là được.
“Thiên Bảo công tử, mời!” – Lưu Vĩ đưa bàn tay về phía Thiên Tuyết làm ra vẻ khách khí, nhưng trên mặt của hắn giống như ghi nguyên hàng chữ “Chấp ngươi mười nước cũng không thắng được ta”.
Đối phương có tâm thì nàng sẽ có lòng tiếp nhận. Hắn mời nàng đi trước, nàng cũng không ngốc đến nỗi sẽ mời lại hắn.
Thiên Tuyết nét mặt không lộ ra chút cảm xúc, từ tốn đi nước đầu tiên. Mặc dù có chút lo lắng, nhưng ít ra nàng cũng có thâm niên bảy năm chơi cờ online cộng offline, đã kinh qua biết bao nhiêu người chơi với các lối đánh đa dạng khác nhau, tự nhiên cũng có chút thực lực của riêng mình. Dì Hai lúc đó thấy nàng nghiện game liền bắt nàng chơi cái này, không nghĩ cũng có ích như vậy.
Ở một bên Long Thần Vũ vẫn chưa bắt đầu, hắn âm thầm quan sát Thiên Tuyết. Trái ngược hẳn với thường ngày, tiểu tử nghịch ngợm, hay nói hay cười lại có một phong thái chơi cờ khiến hắn vô cùng thưởng thức. Vừa điềm tĩnh, vừa hiền hòa.
Long Thần Vũ cứ thế dán mắt vào Thiên Tuyết, khóe miệng cũng nhẹ nhàng cong lên, hắn giống như vừa lật thêm một trang mới trong quyển sách, cảm thấy vô cùng thú vị.
Lưu Vĩ là người thông minh, nhưng cũng rất hiếu thắng. Mỗi nước cờ của hắn đều muốn dồn đối phương vào chỗ chết, vận dụng liên tục hàng loạt thế đánh phá. Nhưng hắn hấp tấp, nóng nảy như vậy không sợ thông minh quá sẽ bị thông minh hại sao? Hay Lưu Vĩ thật sự cho rằng Thiên Tuyết nàng không đáng làm đối thủ của hắn, vì vậy chỉ tấn công mà không phòng thủ, không tính toán đến đường lùi?
Một khắc sắp sửa trôi qua, Lưu Vĩ cuối cùng cũng mồ hôi mẹ mồ hôi con đầy trán. Sắc mặt hắn biến đổi một cách nhanh chóng, từ hồng sang đỏ sang xanh, hệt như một con tắc kè hoa. Hắn không dám tin tình thế lại trở nên bất lợi với hắn như vậy. Không thể ngờ tên tiểu tử trước mặt lại luôn phá giải được những nước cờ của hắn, hơn nữa hắn hoàn toàn không nhìn ra bước tiếp theo của đối phương sẽ là gì.
Thiên Tuyết nở một nụ cười nhẹ, hạ nước cuối cùng. Nước đi này coi như phân định thắng thua. Một khắc cũng vừa kết thúc. Phòng hạng nhất không phải thuộc về nàng rồi chứ?
“Chủ quán đâu, mau mang mười cân rượu, mười cân thịt ra đây!”.
Đột nhiên có một đám người ùn ùn xông vào, khuấy động bầu không khí yên lặng ở Kỳ Lâu. Tất cả những người có mặt trong sảnh đều đồng loạt nhìn về hướng cửa chính.
Thiên Tuyết không ngoại lệ. Nàng liếc xéo tên Lưu Vĩ đang bị tổn thương úp mặt xuống bàn cờ rồi nhanh chóng đứng dậy xem náo nhiệt.
Đi đầu là một tên dáng người béo tròn béo trục, kéo theo trái phải phía sau gần hai mươi tên nữa. Tất cả đều ăn mặc rất cổ quái, trang phục lấy da thú làm chủ đạo kết hợp với loại vải chất liệu dày, cộng thêm nhiều phụ kiện nhìn rất vui mắt. Có lẽ là một bộ tộc nào đó.
Tên đứng bên phải tên mập là tác giả của câu nói vừa nãy, tuy có chút thấp bé nhưng rất hống hách, hắn cầm một thanh đao sáng loáng hướng về phía đám người chơi cờ, hung tợn thị uy:
“Nhìn gì mà nhìn, có tin lão đây móc mắt các ngươi ra không hả? Một lũ vô dụng, chỉ biết chơi cờ. Biến, biến biến! Biến hết đi cho Nhị vương của ta đỡ ngứa mắt”.
Cả sảnh lúc này xôn xao hẳn lên, nhưng không một ai rời khỏi vị trí. Đâu đó lóe lên vài tia chán ghét cùng thương hại.
Thiên Tuyết thấy tên ngoại tộc cùng đồng bọn cứ đưa lên đưa xuống thanh đao, liền sợ chết nhanh chân lùi lại, nhấc vạt áo chạy về phía Long Thần Vũ nấp sau lưng hắn.
Long Thần Vũ bị nàng lấy làm tấm chắn nhưng vẫn vô cùng nhàn nhã, bộ dáng hoàn toàn là đang xem kịch hay. Thấy thái độ của hắn như vậy, Thiên Tuyết trong lòng lại cảm giác an toàn. Nàng phi thường hợp ý với vị trí đắc địa mới, liền từ phía sau ló đầu ra tiếp tục theo dõi diễn biến.
Tên ốm nhách kia thấy bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về mình lại càng trợn mắt lớn hơn, nghiến răng nghiến lợi. Hắn nhìn quanh vẫn chưa thấy ai ra chào liền quát:
“Chủ quán chết ở đâu rồi, còn không mau….”
Hắn chỉ nói đến đó thì cơ miệng hình như không cử động nữa, đôi mắt trợn đến nỗi chỉ còn tròng trắng, rồi oanh oanh liệt liệt ngã đùng xuống đất.
Khắp sảnh chính, tất cả đột nhiên đều im lặng. Những người có mặt ở đó đều xem như không phát sinh chuyện gì, dời hướng chú ý về phía ván cờ đang dang dở. Chỉ có Thiên Tuyết cùng bọn người ngoại tộc là ngây ra như phỗng, phản ứng vô cùng chậm chạp.
Tên Nhị vương sau khi hết ngỡ ngàng liền hướng tên thuộc hạ đứng bên trái phất tay ý bảo hắn đến kiểm tra.
Tên này khom người nhận mệnh, nhanh chóng tiến sát đến tên dưới đất. Giây lát sau tên này lắp ba lắp bắp, khuôn mặt trắng bệch, hướng Nhị vương của hắn nói không ra hơi: