Bị bàn tay cứng như gọng thép siết ở cổ, Thiên Tuyết đến một âm thanh cũng không thể phát ra. Mặt từ trắng đã dần chuyển sang đỏ bừng.
Đến lúc tưởng như nàng sắp ngạt thở, tên nam nhân mới buông tay, miệng vẽ một nét cười nhạt.
"Ra là ngươi".
Thiên Tuyết ôm cổ ho khan, nàng lách người ra khỏi cột gỗ, lùi về sau vài bước.
"Là ta...là ta" - Thiên Tuyết lắp bắp xắc nhận rồi nhìn đến kẻ vừa hạ thủ với nàng ngơ ngác hỏi - "Nhưng ngươi là ai?"
Nam nhân tiến một bước về phía Thiên Tuyết, ánh nhìn tà ác.
Thiên Tuyết toàn thân đã muốn bủn rủn, hắn định làm gì? Cướp sắc? Cướp tiền? Hay giết người?
Nàng đưa tay trước ngực thủ thế hết sức dè chừng.
"Long Thần Vũ phái ngươi theo dõi ta?" - Nam nhân nhướn mắt nhìn bộ dạng của Thiên Tuyết, thong thả hỏi một câu.
"Vũ ca ca? Ngươi biết huynh ấy?" - Thiên Tuyết nghe nhắc đến tên Long Thần Vũ đột nhiên lại cảm giác yên tâm chút ít.
"Vũ ca ca?" - Nam nhân hỏi lại - "Ngươi không phải thuộc hạ của hắn? Ngươi với hắn có quan hệ gì?"
"Bằng hữu.
Ngươi cũng là bằng hữu của Vũ ca ca sao?
Vậy chúng ta coi như cũng có chút liên hệ, chi bằng làm bằng hữu luôn đi"
Thiên Tuyết nhanh chóng làm thân. Đối với loại người không nói không rằng đã động thủ thì rõ mười mươi là loại người nguy hiểm, hắn chỉ cần lặp lại hành động lúc nãy lần nữa thì xác định nàng sẽ đi gặp Diêm vương lão gia. Thiên Tuyết chỉ hy vọng hắn nể tình Long Thần vũ để nàng toàn mạng rời khỏi đây.
"Tại sao theo dõi ta?" - Nam nhân không ngó ngàng đến đề nghị của Thiên Tuyết, tiếp tục hỏi.
"Ta không có" - Thiên Tuyết xua tay vội vàng giải thích - "Lạc đường, lạc đường, lần đầu ta đến đây nên có chút không rõ..."
Như để tăng thêm phần tin tưởng cho đối phương, Thiên Tuyết đưa tay lên trời, lôi hết vốn liếng đọc truyện xem phim lúc trước của nàng ra, hùng hồn nói:
"Ta thề, nếu ta có ý đồ khác thì trời tru đất diệt, chết không toàn thây, vạn tiễn xuyên tâm, chết không kịp ngáp, sẽ bị..."
"Đủ!" - Nam nhân ngắt lời, ánh mắt xem xét Thiên Tuyết một lượt, nhếch miệng nói - "Người bên cạnh Long Thần Vũ thật khác thường".
Thiên Tuyết mừng thầm trong bụng, nàng còn rất nhiều lời thề cao siêu khác chưa nói ra, chỉ mới vài câu đã có tác dụng rồi.
Nhưng hắn nói khác thường là muốn chỉ phi thường hay bất thường nhỉ? Hơi khó hiểu.
"Ta là Thiên Bảo. Ngươi là..." - Thiên Tuyết đằng hắng rồi thấp thỏm xòe tay làm quen.
Nam nhân nhíu mày nhìn động tác tay của Thiên Tuyết.
"Công tử! Có chuyện gì vậy?"
Giọng nữ ngọt ngào lại vang lên.
Một nữ nhân xinh đẹp vận y phục màu hồng nhạt điểm thêm những đóa hải đường trên vạt áo, dáng người thướt tha bước đến bên nam nhân khẽ hỏi.
Thiên Tuyết hơi ngẩn người. Nam nhân thì mày kiếm mắt sáng, nữ nhân thì diễm lệ yêu kiều. Là nam nhân đẹp nhất và là nữ nhân đẹp nhất mà nàng nhìn thấy từ lúc bước chân vào thời không này. Hai người họ trông rất xứng đôi.
Nam nhân nhìn sang phía nữ nhân từ tốn nói:
"Không có gì".
Rồi hắn hướng Thiên Tuyết hất cằm:
"Gọi Hàn ca ca đi".
"Hả?" - Thiên Tuyết trái tim còn đang treo lơ lửng trên cao vì ngưỡng mộ cặp trai tài gái sắc thì ba tiếng Hàn ca ca vang lên đánh trái tim nàng rơi thẳng xuống dưới, suýt chút không đứng vững.
Nàng như không tin vào tai mình, ba tiếng ấy vừa vào đại não của nàng đã khiến toàn thân nàng đông cứng.
Tim khi không lại hoạt động quá chuẩn cho phép khiến nàng hô hấp có phần không thông, ngắt quãng từng đợt.
Nàng tiến về hắn một bước...
Ánh mắt sáng rực phủ lên khuôn mặt nam nhân, cũng phủ lên khuôn mặt nữ nhân bên cạnh hắn....
...rồi nàng chợt lùi lại hai bước...
"Hàn ca ca..." - Thiên Tuyết gọi năm lần như thế.
Tiếng đầu tiên là ngỡ ngàng, là ngạc nhiên tột độ...
Tiếng thứ hai vui mừng khôn xiết...
Tiếng thứ ba không phân rõ xúc cảm..
Tiếng thứ tư là bối rối xen lẫn chút hụt hẫng...
Tiếng thứ năm chỉ đơn thuần là lặp lại...
Mạc Ngọc Hàn nghe Thiên Tuyết gọi mỗi lúc một nhỏ, cuối cùng chỉ như muỗi kêu thì hừ một tiếng:
"Không thích?"
Ánh mắt Thiên Tuyết khẽ đảo sang nữ nhân bên cạnh hắn rồi vội vàng di dời đi hướng khác, tránh ánh nhìn của Mạc Ngọc Hàn. Nàng vân vê vạt áo để che giấu sự lúng túng của bản thân, nói năng có phần lộn xộn:
"Ta...không theo dõi huynh. Hàn...Hàn công tử... Ta có việc đi trước..."
Thiên Tuyết nhanh chóng xoay người chạy đi.
Hàn ca ca...
Ta không nghĩ tới chỉ vừa mới nhớ ra huynh, đã nhanh như vậy liền gặp huynh...
Ta nuốt lời thế, ta không cạp không cắn huynh nữa...
Ta đơn phương giúp huynh xóa bỏ lời hứa vì huynh đã có người cần huynh bảo hộ...
Ta lúc nhỏ thích huynh nhưng mười năm rồi, ta chắc chắn... đã không còn thích huynh như lúc đó....
Thiên Tuyết không biết bản thân đã ra khỏi Ngưng Bích Lầu như thế nào, nàng đi trên đường phố nhưng chỉ chân đi còn mắt không nhìn. Cho đến lúc nàng va vào vật cản ...
Ngước mắt nhìn lên phía trên, chiếc mặt nạ bạc quen thuộc...
Thiên Tuyết mỉm cười rồi giữ lấy cánh tay của Long Thần Vũ, yên ắng tựa đầu vào đó.
Lúc này Thiên Tuyết mới khẽ chớp mắt, liếc nhìn một chút đến khung cảnh xung quanh. Cảm giác nàng vừa xuyên qua cánh cửa của đô rê mon mới có thể nhanh như vậy đã chuyển đổi từ Ngưng Bích Lầu sang một địa điểm khác, nàng nhún vai thở một hơi dài.
Cánh tay Long Thần Vũ đôi lúc dùng để dựa dẫm cũng thật mang đến cho người khác một loại thoải mái dễ chịu. Thiên Tuyết trào dâng lòng hưởng thụ không có ý định rời khỏi.
Nhưng không để cho nàng được lợi ích lâu, Long Thần Vũ dùng tay còn lại đẩy đầu nàng ra, rồi phủi phủi vào chỗ nàng vừa tựa vào.
Thiên Tuyết thấy vậy liền xụ mặt.
"Tại sao lại thất thần lang thang trên phố? Đệ vừa đi đâu?"
"Thanh lâu!" - Thiên Tuyết chậm rãi đáp.
"Thanh lâu?" - Long Thần Vũ nhấn giọng, ánh mắt lóe lên chút kinh ngạc nhìn Thiên Tuyết.
Thiên Tuyết cũng không cho là có việc gì, gật đầu xác nhận:
"Phải, đi cùng Đỗ Đỗ ca, nhưng bị lạc huynh ấy rồi".
Long Thần Vũ không nói thêm lời nào, chắp tay sau lưng dợm bước.
Thiên Tuyết lật đật xoay người theo sau:
"Huynh đi đâu à? Ta đi cùng nhé?"
Thiên Tuyết nói xong thấy Long Thần Vũ không có phản ứng gì, bước chân vẫn duy trì đều đều, nàng đoán chắc hắn đã đồng ý nên cũng theo hắn để hai tay phía sau thong thả bước.
Vừa hay, nàng đang gặp phải chút chấn động tâm lý, đang chảo đảo thì đụng phải hắn, cứng rắn vững chải, khiến lòng nàng chợt lắng lại, bình ổn hơn.
Có lẽ nàng thực sự không thích Hàn ca ca nhiều nữa, chỉ hơi khó chịu một chút khi nghĩ đến mà thôi.
"Gia!" - Đỗ Kỳ từ đâu chợt xuất hiện. Hắn cúi người hành lễ rồi ghé vào tai Long Thần Vũ thì thầm.
Không biết Đỗ Kỳ nói gì với Long Thần Vũ, chỉ biết Long Thần Vũ vừa nghe xong liền phi thân đi mất, Đỗ Kỳ cũng vội vã theo sau, để lại Thiên Tuyết lạc lõng giữa đường.
Nàng nhìn theo mà không kêu được thành tiếng. Nam nhân đều là loại người không nên đặt niềm tin.
Thiên Tuyết buồn bã, tổn thương trong lòng lại tăng lên gấp bội.
...Đời tôi cô đơn nên đi đâu cũng cô đơn...
Không ai quan tâm đến nàng. Nàng lại nhớ gia gia và Nhiên Thanh rồi.
--- ---------
Tiểu nhị lên phòng dọn dẹp bữa sáng Thiên Tuyết mới dùng xong, nhân tiện thông báo với nàng Long Thần Vũ cùng Đỗ Kỳ đang đợi nàng bên dưới.
Thiên Tuyết gương mặt vẫn còn u ám chẳng buồn trả lời, nàng lững thững xuống lầu, đi về phía cửa chính.
Thiên Tuyết vừa vặn nhìn thấy ánh mắt quyết tuyệt của Long Thần Vũ, dường như chất chứa một nỗi đau thương nào đó. Hình ảnh hắn môi mỏng mím lại, tay nắm chặt thành quyền nổi từng đường gân xanh khiến trong lòng nàng bỗng dưng có một trận xôn xao.
Nam tử đứng bên hắc mã, vóc dáng cao lớn, trên người mặc cẩm bào màu tím nhạt, thắt đai lưng ngọc, toàn thân ngập tràn khí phách ngang tàng ngạo nghễ khiến nàng mơ hồ mường tượng ra một hình ảnh, trong đầu vang lên ba tiếng “Hàn ca ca”.
Không hiểu sao Thiên Tuyết lại quay sang Đỗ Kỳ vừa tiến đến đứng bên cạnh hỏi một câu:
“Đỗ Đỗ ca, hắc mã trên thế gian này liệu có mấy con?”
Đỗ Kỳ nghe xong chỉ muốn té xỉu, tên nhóc này, tự nhiên khuôn mặt lại đờ ra rồi đi hỏi hắn một câu ngớ ngẩn như thế, hắn tặc lưỡi trả lời:
“Rất nhiều, làm sao ta biết được có mấy con”.
“Cũng phải” – Thiên Tuyết lại tự mình lẩm bẩm.
Nam nhân kia là Vũ ca ca, không phải Hàn ca ca. Nàng thật ngốc, nàng đang nghĩ gì vậy. Chỉ vì cả hai đều có hắc mã, hay lại vì cả hai đều ẩn ẩn cái khí phách trời sinh kia.
Nàng đã gặp Hàn ca ca, nhưng vẫn không ngăn được ý nghĩ so với Hàn ca ca thì Vũ ca ca còn giống Hàn ca ca lúc nhỏ của nàng hơn.
Cả ba lại tiếp tục hướng về kinh thành. Lần này Thiên Tuyết không phải cưỡi ngựa nữa mà được ngồi trên một chiếc xe ngựa rất to, rất đẹp cùng với Long Thần Vũ, xem như hắn có lương tâm.
Đỗ Kỳ nghiễm nhiên trở thành người đánh xe.
Long Thần Vũ cùng Thiên Tuyết bên trong xe ngựa nhàn nhã đánh cờ. Thiên Tuyết đi xong một nước cờ, trong lúc chống cằm chờ Long Thần Vũ suy nghĩ liền đưa mắt ngắm nhìn hắn.
Trên mặt hắn đeo chiếc mặt nạ bạc che đi nửa phần khuôn mặt vằn vện mạch máu kia, nửa phần còn lại phá lệ đẹp như một bức tượng điêu khắc tỉ mỉ, hoàn hảo đến từng chi tiết. Mày kiếm đen dài muốn nhập tóc mai, mắt vì nhìn xuống mà lộ ra hàng lông mi dài, sống mũi cao thẳng, làn da trơn bóng, khuôn miệng đẹp một cách chuẩn xác.
Thiên Tuyết trong một phút kiềm lòng không được trước cái đẹp liền bất giác đưa tay lên chạm khẽ vào mặt hắn.
“Thật đẹp!”
Ngay lúc nàng vừa cảm thán xong liền giật mình rút vội tay về, bởi vì trong đầu nàng thoảng hiện lên hình ảnh lần đầu tiên nàng gặp Hàn ca ca. Cũng như vậy chạm vào mặt hắn, khen hắn đẹp.
Thiên Tuyết hoang mang.
Long Thần Vũ cũng hoang mang.
Thời điểm Thiên Tuyết chạm vào mặt hắn, thốt lên câu nói đó, hắn đánh rớt quân cờ trên tay, đưa nhanh mắt nhìn về hướng Thiên Tuyết.
Hắn bị làm sao thế này, xúc cảm trên mặt hắn vẫn còn, vẹn nguyên, chân thật như mười năm trước cô bé nhỏ nhắn cũng từng khiến hắn như thế.
Nhưng trước mặt hắn là Thiên Bảo...
Long Thần Vũ nhanh chóng thu hồi lại vẻ điềm tĩnh ban đầu, đi một nước cờ, thu về quân xe của Thiên Tuyết.
Thiên Tuyết thấy vậy liền cướp quân xe, mặt dày lên tiếng:
"Quân xe của ta có hai mạng, cải tử hồi sinh!"
Long Thần Vũ cười lạnh, đưa tay gõ đầu Thiên Tuyết:
"Là đệ gặp may hay tên kỳ thủ hôm trước hữu danh vô thực mà đệ lại thắng được hắn?"
Thiên Tuyết không thèm trả lời, giữ lại quân xe tiếp tục đi nước cờ mới.
Sau đó là mã, pháo lần lượt cải tử hồi sinh. Cuối cùng Thiên Tuyết bực quá lấy quân sĩ của Long Thần Vũ ăn tướng của hắn. Còn ngang ngược nói rằng đó là gián điện do nàng bồi dưỡng.
Long Thần Vũ nhận thua rồi nhàn nhạt nói:
"Đệ do ai bồi dưỡng?"
Thiên Tuyết ngẩn người, hắn là ý gì, không phải nghi ngờ nàng theo hắn bởi có mưu đồ gì chứ? Nàng có nên lôi lại cái bài thề thốt của nàng ra diễn thuyết thêm lần nữa?
Cuối cùng Thiên Tuyết không trả lời, nàng chỉ yên lặng nhìn Long Thần Vũ. Nếu hắn đã có lòng ngờ vực thì nói thế nào cũng vẫn sẽ ngờ vực. Tùy hắn vậy. Có lẽ cuộc sống của hắn khác nàng, hắn có quá nhiều nghi kỵ. Còn nàng luôn lựa chọn tin tưởng vào những người nàng xem là bạn.
Mà hắn có xem nàng là bạn đâu.
Không gian nhỏ hẹp của xe ngựa tĩnh lặng rất lâu, chỉ có tiếng bánh xe lạch cạch vang lên đều đặn. Người ngồi bên trong cũng lắc lư theo quán tính, duy chỉ có ánh mắt nhìn đối phương là không hề di động.
"Không cần nhìn ta chăm chú như vậy" - Hồi lâu sau người lên tiếng phá vỡ sự im lặng là Long Thần Vũ.
Thiên Tuyết nhoẻn miệng cười rộ lên hai lúm nhỏ bên khóe miệng:
"Ta thích như thế!" - Nàng đáp.
Long Thần Vũ cũng cười nhạt một tiếng rồi ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Xe ngựa dừng trước một gia trang khá rộng lớn. Bên ngoài nhộn nhịp ồn ào nhưng bước qua cổng chính vào bên trong thì không gian như tách biệt hẳn.
Thiên Tuyết tuy đã nhìn quen cảnh vật cổ đại, nhưng mỗi lần ngắm một công trình kiến trúc cổ nào đó, nàng đều không kiềm lòng được, cảm thấy rất mới mẻ, rất thú vị.
Gia trang này cũng không ngoại lệ. Từ cổng lớn đến sảnh ngoài, đến những đình viện, lầu các, từ những hành lang gấp khúc uốn lượn đến những hòn non bộ, suối giả, hồ nước,… đều đẹp tỉ mỉ từng chi tiết, tất cả khiến Thiên Tuyết như được mở mang tầm mắt, nhìn ngắm hoài vẫn cảm thấy không đủ.
Thiên Tuyết rất bất ngờ khi biết gia trang này là của Long Thần Vũ, nàng nói hắn giàu quả nhiên là giàu thật.
Nàng được dẫn đến một phòng riêng, căn phòng trang hoàng so với phòng hạng nhất của Kỳ Lâu chỉ có hơn chứ không có kém. Thật làm lòng người thỏa mãn. Chính vì thỏa mãn nên việc đầu tiên của nàng là ngủ. Xem ra khả năng nhạy cảm, lạ nhà của nàng càng ngày càng xuống thấp. Chỉ cần nơi nào đẹp, có giường nệm êm ái nàng đều có thể ngủ ngon lành.
Sáng hôm sau Thiên Tuyết lại ủ dột ngồi trong đình viện, tại sao nàng luôn chào đón mỗi ngày bằng cái không khí thảm thương đến thế. Long Thần Vũ vừa cho người đem đến hung tin rằng đã đến lúc nàng nên tập cưỡi ngựa và làm tròn bổn phận hạ cấp của nàng.
Thiên Tuyết đau lòng lấy ngọc bội của gia gia ra ngắm nghía. Cháu gái bảo bối mà gia gia cưng chiều hết mực bây giờ lại phải hầu hạ người khác để được tá túc. Gia gia biết được khẳng định sẽ cho cái người ức hiếp nàng một trận nhớ đời.
Thiên Tuyết vừa vuốt ve miếng ngọc bội vừa thương nhớ gia gia vừa đau xót cho phận ở đợ của nàng.
"Miếng ngọc bội này sao lại trên tay ngươi?"
Một âm thanh khàn nhưng có lực bay thẳng vào tai Thiên Tuyết, cơ hồ suýt thì khiến nàng rách luôn màng nhĩ, cùng lúc đó miếng ngọc bội trong tay nàng cũng bị giựt phắt đi.