Nàng vẫn còn nhớ người đời thường cho rằng ‘hồng nhan luôn hoạ thuỷ’. Không
phải nàng tự kỷ, nhưng Quang Phi đã mê đắm nàng hết chỗ để nói rồi.
Thiên Kim chưa bao giờ có cảm giác thành tựu cao như vậy, kể từ hồi đậu
đại học. Tuy nhiên sướng thì có sướng nhưng không được ngủ quên trên
đỉnh vinh quang. Có thể để Nhị Thập Bát Tú biết tiểu thư đã trèo lên đầu chủ thượng mà ngồi, nhưng tuyệt đối không thể để ba quân biết chủ soái
phản nghịch chỉ vì nghe lời nữ nhân xúi dục.
Kể từ ngày đó, Thiên Kim vẫn lấy tư cách A Mạnh đội trưởng ở bên cạnh
hắn chịu phạt. Mỗi ngày lẽo đẽo đi theo hầu cận khi Quang Phi luyện
quân. Có người từng thắc mắc, không biết nàng đang bị phạt hay là được
thăng chức đây, cận kề với chủ tướng vốn chỉ có những người tâm phúc
nhất mới được nhận.
Thấy nàng vẫn bình yên vô sự, hồng hào sạch sẽ trở về, đám lính tổ chín
mừng lắm. Họ xì xầm to nhỏ về việc nàng có giữ nổi vỏ bọc của mình
không. Thiên Kim đành phải cười xoà trấn an cả bọn, cho rằng bởi vì mình có tài năng nên mới được tướng quân tinh mắt chọn lọc cất nhắc lên mà
thôi.
Trong lúc nàng đứng giữa đám đàn ông tổ chín xì xầm to nhỏ, một ánh mắt
chết người đã tia trúng ngay chỗ A Mạnh tiểu đội trưởng. Thiên Kim rùng
mình, tự nhiên hiểu được bản thân đã phạm vào điều cấm kỵ gì. Nàng lui
lại, giữ lấy khoảng cách an toàn nhằm bảo toàn tính mạng. Lúc chỉ còn
hai người trong trướng, quả nhiên Quang Phi gầm gừ.
- Lần sau, còn để cho người khác quàng vai bá cổ thì PHẠT.Chữ ‘phạt’ nhấn mạnh như vậy mà nàng còn chưa hiểu, thì đầu có lẽ chỉ còn
toàn đậu hủ mà thôi. Thiên Kim cười hề hề ngồi xuống cạnh thư án, bóp
bóp nhẹ vai hắn.
- Tướng quân, xin bớt giận a!Thật là dịu ngọt, tình tứ không thua gì phim truyền hình dài tập.
^_^
Trong lúc Duyện Châu im ắng thì Đô Kỳ đang nổi lửa. Ngô Kỳ Tinh dưới sự
ủng hộ của Liễu hậu đã đăng cơ lên ngôi Ngô hoàng. Hai mươi ba tờ chiếu
chỉ từ kinh đô phát ra cuối cùng cũng đã thu phục được quân Thần Sóc. Kỳ Tinh vừa có ngọc tỷ vừa có chiếu truyền ngôi cuả tiên hoàng, thì làm
sao đội thân binh như Thần Sóc lại không quy phục được. Đại hoàng tử Ngô Kỳ Nhật bị tống giam vĩnh viễn, kẻ làm loạn còn lại trong hoàng thất
cũng chỉ có thập vương gia mà thôi.
Nội bộ hoàng tộc đã bình định xong, thì chắc chắn sẽ đến phiên tên ngoại thần phản chủ như Lưu Quang Phi bị tính sổ. Trong thời gian chờ đợi,
hắn liên tục chiêu binh và thu tóm tài lực. Dù không phải do Thiên Kim
xúi bẫy, thì chính bản thân Quang Phi cũng cần phải tự vệ để bảo trụ
mạng mình và quân Dự Hành. Cuộc chiến định mệnh với Ngô hoàng rốt cuộc
cũng là việc không thể tránh khỏi.
Hắn vừa có ác danh, vừa bị định tội làm loạn. Nếu xuất phát điểm của Lưu Quang Phi là như vậy, thì e rằng hắn đã chịu thiệt qua rồi. Khu vực
miền bắc Ngô Quốc bị buộc phải phục tùng hắn, chín phần mười là do sự sợ hãi danh xưng Dạ Xoa vương. Kỳ thật trong lòng họ cũng chỉ muốn triều
đình mau chóng giải phóng mình cho khoẻ.
Ác danh trong thời bình có thể tạo lập kỷ cương, trấn áp kẻ địch. Nhưng
trong thời loạn thế, tiếng xấu khiến cho người ngôn không thuận, danh
không chính. Không chỉ Quang Phi đang đau đầu suy nghĩ, mà cả Thiên Kim
cũng đã nhận ra vấn đề. Đáp án duy nhất chỉ có cách là Quang Phi ra mặt
cải chính.
Ngày đó sứ giả do triều đình phái tới mang thư khuyên hàng đã bị hắn doạ cho té xỉu. Đại hoàng tử bị tống giam, nhị hoàng tử đã chết, tam hoàng
tử lên ngôi; thế nhưng ở Duyện Châu vẫn còn một con rồng đang vùng vẫy.
Thân phận hoàng duệ của hắn được công khai, phần nhiều cũng là do chủ
kiến ‘giang hồ đồn đãi’ của Thiên Kim. Thế mới nói, thao túng được thông tin, tức là thao túng được lòng dân. Bảng tấu vạch mười đại tội của
Liễu hậu đã được truyền đi trong khắp dân chúng. Một trong những tội đó
là lòng dạ độc ác, mưu hại hoàng tử, khiến Quang Phi bị lưu lạc hai mươi năm, có cha không thể nhận. Gió đã xoay chiều, Dạ Xoa vương không phải
là phản thần tặc tử, mà là hoàng tử được người người cảm thông.
Mùa thu năm 134 trước Khai Nguyên, trận chiến giành hoàng vị cuối cùng ở Ngô quốc chính thức mở màn. Năm vạn quân Liễu gia thẳng tiến Duyện châu tấn công. Trấn thủ nơi này, vừa vặn có năm ngàn quân Dự Hành.
^_^
Ngày nàng mong chờ rốt cuộc cũng tới, ba quân trùng trùng điệp điệp, cờ
xí ngợp trời, trống trận dồn dập. Duyện Châu và kinh đô vốn cách nhau
chưa tới trăm dặm, hành quân không xa, vì vậy quân binh Liễu gia đến nơi thì sức cường, khí thịnh; hò hét đến vang trời.
Phàm là ngày xưa đánh giặc cũng chỉ có hai dạng. Một là dàn hàng ngang,
hô lớn một tiếng rồi xông vào ẩu đả như bọn đầu đường xó chợ. Hai là một bên rút vào phòng thủ, một bên thì chơi công thành chiến.
Nhưng dù có là trận chiến kiểu nào, cũng không tránh được trò khẩu chiến một phen. Thì ra không có chuyện các tướng quân từ bên này chiến tuyến
lớn giọng thách thức tướng địch phía bên kia. Chiến trường rộng như vậy, ai mà đủ sức nói chứ?
Một người không đủ, một đội quân chắc là đủ. Có gần một trăm người được
đào tạo hẳn hoi để đấu đá kiểu mồn mép như thế này. Quân Liễu gia đứng
bên dưới thoái mạ Quang Phi đủ mọi điều tục tĩu, quân Dự Hành đứng bên
trên phỉ nhổ Liễu hậu không có đất chôn thân.
Chưa bao giờ nàng được nhìn thấy chiến trận kỳ quái và khủng khiếp đến
vậy. Mắng chửi có tổ chức, có bài bản quả thật rất kinh hồn. Miệng ai
cũng dẻo, hơi ai cũng dài. Mấy bà bán cá ngoài chợ mà gặp anh lính trong đội mạ thủ chắc cũng phải lui xuống lấy làm xấu hổ. Mắng theo vần điệu, mắng kiểu bới móc tổ tiên, mắng theo kiểu trù dập xui xẻo, văn hoá hơn
thì mắng kiểu thoái mạ chỉ tội. Trong cuộc khai chiến đầu tiên, do chiếm phần địa lợi, nước miếng từ trên thành nhiễu xuống nhiều hơn nước miếng từ dưới chân thành bắn lên, vì vậy quân của Lưu Quang Phi thắng.
Nghi thức khai chiến thứ hai, thách đấu. Đội quân nào cũng phải có cái
kiêu, cái dũng của mình; mà thách đấu chính là nội dung thể hiện sự kiêu dũng của bản thân nhất. Tướng quân nào cũng phải có thành tích bao
nhiêu lần chém tướng khác để đo đếm độ vinh quang. Quang Vũ khi xưa
chẳng phải vì nhờ sự tích ‘qua năm ải chém sáu tướng’ mà nổi tiếng đó
sao.
- Ta là Liễu Tương, phó tướng của Thái công hầu, nghe danh Dạ Xoa vương đã lâu, lần này mong được phân tài cao thấp.
- Hừ thứ như người dĩ nhiên là mắt chó nhìn chỗ thấp. Ta là Cang Kim Long, hôm nay sẽ cho ngươi biết uy danh của Dự Hành quân.Vừa nói xong thì một người một ngựa xông ra khỏi thành. Cổng lớn của Duyện
Châu không hề khép lại mà tự tin mở toang chờ người chiến thắng trở về.
Trường đao đối với trường đao, uy lực của thứ vũ khí này trên chiến
trường quả thật rất lợi hại. Mỗi nhát chém xuống đều mạnh như vũ bão.
Trọng lượng của mấy cây đao như vậy đều nặng trên trăm ký, thế nhưng bọn họ múa trong tay nhẹ nhàng chẳng khác gì kép hát đoàn cải lương đang
biểu diễn.
Thiên Kim chỉ kịp thấy Cang Kim Long quơ nhẹ cây đao một cái, Liễu Tương phó tướng liền đầu rời khỏi cổ, máu phun đầm đìa. Dù đang đứng trên đài cao quan sát, nàng cũng vẫn khinh hãi ớn lạnh. Chiến trường đẫm máu,
chính là bắt đầu từ những giai đoạn như thế này.
Quân Dự Hành xung quanh nàng đang hò reo phấn khích trợ uy cho phó
tướng. Cang Kim Long vốn là đường chủ Thanh Long đường trong Tinh Tú,
nhóm này là cận thân hộ vệ của Lưu Quang Phi. Một nửa bọn họ giữ chức vị quan trọng trong quân đội, một nửa còn lại có trọng trách bên trong
tướng quân phủ. Bạch Hổ đường chuyên thu thập tin tức, Chu Tước đường
chuyên âm thầm thực thi nhiệm vụ nơi xa, Huyền Vũ đường bí mật hoạt động ở tổng đàn Tinh Tú. Xem ra chỉ có Thanh Long đường là quang minh chính
đại làm việc mà thôi. Bảy người trong nhóm bọn họ, Thiên Kim đều quen
mặt, đặc biệt thân thiết nhất có Tâm Nguyệt Hồ và Cơ Thuỷ Báo. Thế nên
Cang Kim Long lâm trận dĩ nhiên nhận được sự cổ vũ kịch liệt của nàng.
Mặc dù rất ớn cảnh giết chóc, nhưng người nhà ra tay, nên vẫn phải hò
hét như đội tuyển quốc gia thi đấu Seagames.
Đội quân Liễu gia hai trận đầu thua nhục nên quyết cay cú ăn thua. Thêm
hai tướng chạy ra cũng đều chịu chết thảm dưới Thanh Long đao. Mà nhục
thì chỉ có thể đòi lại bằng máu, quân tiên phong của đối phương lần lượt ào lên đòi lại ‘công đạo’ cho những người vừa ngã xuống. Quả nhiên là
tác phong vừa ăn cướp vừa la làng kinh điển nhất.
Lúc này, nhân vật chính mới bước lên sàn diễn. Dạ Xoa vương xuất trận
với chiếc mặt nạ bạc quen thuộc, phương kích trong tay sáng ngời, tiếng
hét uy mãnh đã khiến đối phương run rẩy khiếp sợ. Kết quả là cuối ngày
hôm đó, quân Liễu gia tháo chạy tán loạn, cách xa Duyện châu hai mươi
dặm rồi mới dám chậm lại. Lưu Quang Phi trở về thành trong tiếng reo hò
mừng rỡ.
Tuy biết chiến tranh không dễ dàng kết thúc như vậy, nhưng bước đầu
thắng lợi thì không khỏi cao hứng. Phong thái oai phong lẫm liệt của hắn trên chiến trường, lần đầu tiên nàng mới có dịp chiêm ngưỡng, không
khỏi đem lòng mếm mộ đối với vị vĩ nhân lịch sử trong tương lai này. A
Mạnh tiểu đội trưởng chạy như bay xuống cổng thành, bốn mắt nhìn nhau,
hai nụ cười đắc ý rạng rỡ. Toàn quân đang reo hò cũng phải chết lặng
trước nụ cười hai má lún đồng tiền của chủ tướng. Theo ngài gần mười
năm, chưa từng ai thấy được vẻ mặt vui cười rạng rỡ quyến rũ này. Tiếng
hoan hô bùng phát trở lại ngaỳ càng kích động. Đến quỷ Dạ Xoa cũng phải
cười, e rằng chiến thắng nằm trọn trong tay họ rồi.
Nhưng ở đời vốn có nhiều chuyện không được như ý người. Bốn ngày sau,
đại quân Thần Sóc đang trấn ở cựu kinh bị kéo đến Duyện Châu tiêu trừ
phản tặc. Tin tức này khiến Quang Phi giận sôi gan. Không phải hắn lo sợ mình bị diệt, mà lo sợ chính là nhà Hồ ở bên kia biên giới vẫn luôn
lăm le dòm ngó Ngô quốc. Binh chủ lực đóng ở biên cương bị điều động,
chính là cơ hội ngàn năm một thưở cho Hồ Quốc thâu tóm mảnh đất này.
Lưu Quang Phi mạo hiểm dẫn quân xông thẳng qua hàng phòng thủ của Liễu
gia. Mục đích duy nhất của hắn chính là muốn khuyên Mao Xương Phàn tướng quân của Thần Sóc trở về cựu kinh. Dù phải cãi hoàng mệnh cũng được,
nhưng quyết không thể để mất nước.
Hành động vội vã hấp tấp của hắn cũng đủ cho Thiên Kim biết, Quang Phi
vẫn chưa thể bỏ xuống mối lo cho Ngô quốc. Nói cho cùng, đây cũng chính
là quốc thổ của hắn cơ mà.
Kết quả, Quang Phi bị hai quân kẹp chặt ở Vọng Thường cốc. Ý tốt của hắn không được Mao Xương Phàn chấp nhận mà lại chuốc phải hoạ diệt thân.
Tin tức hắn bị hãm trong trận bay về, khiến Thiên Kim lo lắng như sắp có thiên thạch rơi xuống trái đất. “Rốt cuộc là sai ở chỗ nào, lịch sử đã
đi lệch ở chỗ nào?"