Thiên Ý - Vì Yêu Điên Cuồng

Chương 4: Nói dối trắng trợn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Búnn.

Tôi cũng không hiểu vì sao tôi lừa gạt Tuấn Vỹ, tôi nói cho cậu ấy là tôi báo trường học trong thành phố, tôi còn nói cho cậu ấy biết ngành tôi chọn, tổng điểm của cậu ấy chỉ thấp hơn tôi 5 điểm, cho nên khả năng chúng tôi cùng đậu một trường học gần như là 100%, chỉ cần hẹn trước là được.

Tôi chính là hối hận, tôi không muốn để cậu ấy khổ như tôi, dù tôi biết rõ có lẽ cậu ấy thật sự sẽ như biển rộng mà bao dung toàn bộ, nhưng yêu luôn ích kỷ, làm sao cậu ấy có thể mãi mãi cam nguyên chỉ cùng một chỗ, một ngày nào đó tôi sẽ không đáp ứng nổi những điều cậu ấy muốn, khi đó nói chia tay, hay xin lỗi gì đó cũng chẳng có ích gì.

“Ở thành phố cũng không tệ, sau này có muốn ra ngoài thì ra thôi.” Cậu ấy cười rộ lên thật sự rất đẹp mắt, hơn nữa mắt vốn nhỏ, cười liền híp thành đường thẳng, cậu ấy đáng giá được những thứ tốt hơn, đáng giá hưởng thụ hạnh phúc yêu và được yêu.

Về đến nhà tôi cũng nói với Dương Thiên và ba mẹ là báo danh trường cũ của anh trai, bọn họ rất vui vẻ vì quyết định của tôi, mẹ còn cho tôi một cái ôm thật chặt của gấu, khóc nói: “Vẫn là Tiểu Ý tốt nhất, biết rõ mẹ cần có người bên cạnh, hiện tại nhà chúng ta có hai người điên cuồng làm việc, cũng không biết cửa nhà ở đâu nữa rồi.”

Mẹ nói vô cùng khoa trương, ngay cả ba cũng nhịn không được mà cắt ngang bà: “Bà xã, em sắp ghìm ngất Tiểu Ý rồi.”

Lúc này mẹ mới giả vờ lau như thật sự có nước mắt chảy ra, sau đó không thèm quan tâm ánh mắt xem thường của mọi người mà thả tôi ra.

Thời điểm thư thông báo đến, chúng tôi vừa mới chuẩn bị ăn cơm chiều, lúc mẹ nhìn thấy bốn chữ Đại học Hải Nam trên phong thư, kinh ngạc ở đó chậm chạp không nói gì.

“Xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt ba cũng không quá tốt, nhưng cũng không đến mức quá tức giận, Dương Thiên cúi đầu, tôi không nhìn thấy vẻ mặt của anh.

Tôi run run rẩy rẩy nhận thư thông báo, vẫn không nói thật như cũ: “Con chọn không tuân theo điều chỉnh chuyên ngành, điểm của Đại học kinh tế K rất cao, không ngờ lại bị điều đến Đại học xa như vậy. Thực xin lỗi, ba mẹ, còn có anh.”

Tôi vừa nói như vậy, ba mẹ lại vội vàng an ủi tôi: “Cách nhà vẫn hơi xa, nhưng đi máy bay nửa ngày là tới rồi, cũng khá tốt, mau ăn cơm đi.” Mẹ có chút không ổn định đi đến bàn ăn.

“Ăn cơm trước đi, cũng chỉ có bốn năm thôi.” Ba tôi cũng đi theo qua, đột nhiên tôi có chút không đành lòng, rất không đành lòng.

Dương Thiên nhìn tôi, không nói gì, tôi chột dạ cúi đầu xuống.

Bữa cơm trải qua trong tẻ nhạt vô vị, tôi cũng không có cách nào an ủi bọn họ, bọn họ cũng muốn an ủi tôi, rồi lại không qua được vết trống trong lòng kia.

Tôi chúc ba mẹ ngủ ngon xong liền trở lại phòng ngủ, nhìn bọn họ như vậy tôi có chút không đành lòng, vì bản thân có thể thoải mái hơn một chút, có lẽ là tôi quá ích kỷ.

Tôi không bờ bến nằm trên giường nghĩ gần hai tháng sau cần trải qua như thế nào, lúc này Dương Thiên thông qua ban công đi vào phòng của tôi.

“Không phải do điều chuyển, ban đầu em báo chính là Đại học Hải Nam, anh không đoán saiđâu, Tiểu Ý.” Anh theo thói quen dựa vào bàn học, nhìn tôi nói.

Lòng tôi rơi lộp bộp, tôi không ngờ ngay cả cái này anh ấy cũng có thể nhìn thấu, tôi nhìn anh, không nói chuyện, lúc này im lặng chính là thừa nhận.

“Cậu ta cũng báo Đại học Hải Nam?” Dương Thiên cau mày hỏi.

Tôi biết rõ cậu ta trong miệng anh là ai, nghiêm túc trả lời anh: “Không, em cũng gạt cậu ấy, cậu ấy báo danh Đại học K.”

“Vậy tại sao, vì cái gì mà báo danh xa như vậy, là muốn trốn tránh hay người mà em nói em yêu kia thật ra đang ở Hải Nam.” Tôi chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày Dương Thiên cũng sẽ ở chỗ tôi muốn một đáp án mà không có không được, anh ấy đã từng ngay cả nguyên nhân tôi gọi thẳng tên anh cũng chưa từng hỏi qua, xem ra, lần này anh ấy thật sự bị tôi chọc giận.

“Không có, ngoại trừ Tuấn Vỹ em không có bạn nào khác, ở Hải Nam cũng không có, chỉ là muốn đổi hoàn cảnh, hít thở bầu không khí khác, nghe nói biển ở đó rất đẹp.” Tôi cố gắng nhìn anh nói, trong giọng có đau lòng nhàn nhạt, tôi không dám chắc anh có nghe được hay không.

Anh nhìn tôi giống như nhìn một người không hề quen biết khiến tôi không chịu được đành phải chuyển ánh mắt đi chỗ khác, nhìn chằm chằm thư xác nhận được thả trên giường.

Một lát sau, anh mở cửa ban công ra, đưa lưng về phía tôi trầm giọng nói: “Tiểu Ý, anh không biết trong năm năm này xảy ra chuyện gì, em gặp được ai, đã yêu ai, chỉ là Tiểu Ý, là ai chiếm không gian lớn trong lòng em như vậy, khiến em gạt mọi người chọn đi tới nơi xa như vậy, khiến em vì rời xa anh ta, không thèm quan tâm rời xa ba mẹ, còn có anh, Tiểu Ý, tự em cẩn thận suy nghĩ đi, lúc nào em muốn nói thì nói, anh chờ em cho anh một lời giải thích.”

Lúc cửa bị đóng lại, một cánh cửa khác được mở ra rồi lại đóng lại, nước mắt của tôi cuối cùng cũng tràn mi, nhưng chỉ yên lặng chảy xuống, tạo thành từng chuỗi, lau cũng lau không hết….

Ngày thứ hai, ngày thứ ba…Trong nhà vẫn luôn bao phủ trong áp suất nặng nề, mỗi ngày việc tôi làm nhiều nhất chính là làm ổ trong phòng xem phim, phim bom tấn Hollywood, phim trong nước, thậm chí còn là hoạt hình, một giây tôi cũng không dám ngừng lại, tôi sợ mình sẽ hối hận.

Mãi đến ngày thứ sáu, buổi tối Vệ Khả tới nhà ăn cơm, áp suất thấp mới hơi cao lên một chút.

Cơm nước xong, mọi người ngồi nói chuyện phiếm trong phòng khách, xem ti vi, ba mẹ ngồi cùng ghế sô pha với Vệ Khả, tôi và Dương Thiên ngồi ở hai ghế sô pha nhỏ hai bên, coi như vui vẻ hòa thuận.

Mẹ quan tâm hỏi Vệ Khả có chỗ nào chưa quen không, nhìn ra được bà rất thích Vệ Khả.

“Nghe nói, Dương Ý được Đại học Hải Nam chọn, cách nhà thật đúng là có chút xa.” Vệ Khả giống như tùy ý nói.

Tôi liếc qua Dương Thiên, nhìn vẻ mặt anh không có chút biến hóa khi nghe được chuyện này, đột nhiên ý thức được Vệ Khả là được anh mời tới, khóe miệng không kiềm chế được cong thành nụ cười khổ, anh ấy kể chuyện trong nhà cho Vệ Khả lúc nào vậy, tôi cũng mới nói ra thôi mà.

“Còn không phải sao? Cháu nói xa như vậy, một năm có thể gặp mấy lần chứ, đến lúc đó không hợp đất hợp nước thì làm sao bây giờ? Khác biệt giữa Phương Nam và Phương Bắc cũng không phải chỉ là một chữ, lúc có bệnh mà không có ai bên người, làm sao một nhà chúng ta yên tâm được chứ…” Mẹ như tìm được đối tượng tố khổ, lôi kéo tay Vệ Khả không chịu buông ra.

“Trường học khai giảng lúc nào?” Ba cách tôi rất gần, ông uống một ngụm trà nhỏ giọng hỏi.

“11/9 trình diện, có thể con sẽ đi sớm vài ngày, ba…” Tôi muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nói từ đâu.

“Thôi, mẹ con chính là không nỡ xa con, vẫn luôn thầm nói, con không giống Tiểu Thiên, nó trầm ổn hơn con, hơn nữa năm đó cũng là 20 tuổi mới ra ngoài, con lại chưa từng một mình đi xa nhà, sẽ luôn lo lắng. Hải Nam hơi xa, nhưng ngồi máy bay cũng có thể tiếp nhận, cũng may sinh nhật năm nay có thể đón ở nhà.” Khó có dịp ba nói nhiều như vậy trong một lúc, tôi cảm giác mình đặc biệt muốn khóc, muốn ôm ba một chút.

“Con, cái thằng trời đánh không có lương tâm này, không biết là ai nói sẽ bên cạnh mẹ, bây giờ cánh còn chưa cứng đã bay xa như vậy.” Lúc tôi đang suy nghĩ có nên cho ba một cái ôm không, mẹ đã mặt đầy nước mắt nước mũi chạy tới ôm tôi, còn cố ý bôi hỗn hợp chất đó lên quần áo của tôi, bà cũng không muốn lau, nếu muốn lau, bà đã sớm chuẩn bị khăn tay rồi.

“Vâng vâng vâng, con không có lương tâm, mẹ khóc trang điểm sắp nhòe rồi.” Tôi cười khổ đùa giỡn nói.

“Làm sao? Làm sao?” Bà thật sự buông tôi ra, lát sau lại mắng to: “Thằng nhóc thối, mẹ con trời sinh không trang điểm nhé, lăn đi, lăn đi, lăn đi…”

Vệ Khả dẫn đầu nở nụ cười, ba cũng cười nhìn vợ ngốc của ông, Dương Thiên, cũng không biết suy nghĩ cái gì chỉ là cơ thể ngồi trên ghế sô pha buông lỏng hơn vừa nãy.

Đúng rồi, áp suất thấp qua đi, chính là quang đãng sáng sủa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.