Thiên Ý

Quyển 1 - Chương 102: Ngày thứ tư



“Soạt! Chúng ta trước hãy trị thương đi đã, lo lắng cũng không có mấy tác dụng.” Tằng Nhất lại xé một mảnh vải buộc vết thương trên bắp tay nói.

“Ừ!” Hà Minh cũng gật đầu nói.

Khi hai người Hà Minh đang nói chuyện thì Thượng Quan Nhu Vân phía bên kia hai mắt từ từ mở ra nhìn về phía hai người. Tiểu mỹ nhân này ánh mắt âm lãnh không nói gì nhưng trên gương mặt bỗng có một tia vui vẻ miệng khẽ nhếch lên cười nhạt một cái. Xem ra việc Liễu Thiên không đi cùng hai người Hà Minh đã khiến cho Thượng Quan Nhu Vân tưởng hắn đã chết.



Tại một khu rừng trụi với toàn những thân cây khô, ở giữa chỗ này có một cái cây rất lớn phải đến mười mấy người ôm không hết. Thân cây chỉ cao tầm ba trượng nhưng tán cây ít ra phải có đường kính mười trượng.

Quanh chỗ này lại có rất nhiều đệ tử tụ tập. Nhìn sơ qua cũng phải có đến hai mấy người, nam nữ có đủ, tất cả đang chia thành từng nhóm ngồi quanh thân cây to lớn này.

Phía trái cách đại thụ hơn hai trượng, một nhóm ba nam, hai nữ đang ngồi quanh đống lửa nói chuyện. Thông qua trang phục cũng có thể nhận ra đây là người của thập nhị đội nhưng không nhìn rõ là đội nào cung nào?

“Sư huynh có chắc là sáng mai sẽ có chỗ trống không?” Một nữ đệ tử vẻ mặt có chút lo lắng hướng thiếu niên có gương mặt bình thường hỏi.

“Cái này thì ta đảm bảo! Điểm nghỉ chân này tuy đã đầy người nhưng trong đó có rất nhiều đệ tử của Tứ Tượng đội. Với đẳng cấp của bọn người này thì chúng chỉ lấy nơi này là điểm nghỉ qua đêm. Sáng mai bọn họ chắc chắn sẽ lại ra khỏi đó đi săn yêu thú.”

Tên thiếu niên ngồi trung tâm với gương mặt bình thường nghe vậy liền bình thản tỏ vẻ tự tin nói.

“Vậy chúng ta phải chớp lấy thời cơ! Muội không muốn tiếp tục ở bên ngoài thế này! Sống chết không rõ, lúc nào cũng lo sơ!” Một nữ đệ tử khác nghe thấy nói vậy vẻ mặt có chút sốt ruột cùng sợ hãi nói.

“Ừ! Chúng ta đã mất Trình sư đệ rồi, ta thật không muốn phải chiến đấu với một quần thể yêu thú nữa!” Lúc này một tên nam đệ tử tóc ngắn ngang vai gật đầu rầu rĩ nói.

“Thôi nhắc đến truyện đó làm gì! Dù sao cũng qua rồi! Chúng ta giờ thay nhau canh gác, ta gác trước, mọi người nghỉ đi. Sáng mai sẽ phải chiến đấu đó!” Nam đệ tử ngồi giữa thở dài một cái rồi đứng dậy nói.

“Vâng!” Mấy người còn lại đều gật đầu rồi cùng thu dọn chỗ ngủ.

Tại một thảo nguyên nhỏ cạnh đầm lầy và một con sông, có một nhóm ba người đã dựng lên một cái lều nhỏ. Ba người này ngồi tại một đống lửa cạnh lều nói chuyện. Ở đây có hai nam một nữ, hai nam một người bộ dạng mười ba mười bốn, tóc tai gọn gàng, gương mặt có điểm thanh tú và khí chất thiếu gia. Một nam đệ tử khác tầm mười năm mười sáu, gương mặt bình thường, dáng vẻ không có gì đặc biệt. Nữ đệ tử còn lại thì bộ dạng thấp tuổi nhất, chỉ tầm mười hai mười ba tuổi, tóc dài buộc ra sau, mắt sáng, gương mặt xinh đẹp thơ ngây.

“Lâm sư huynh mỗi ngày một mạnh hơn trước, ngay cả mấy con yêu thú tam cấp tập hợp lại cũng không làm gì được huynh!” Nam đệ tử lớn tuổi hướng thiếu niên thanh tú nói.

“Không có gì, ta cũng chỉ là may mắn thôi!” Thiếu niên thanh tú kia lắc đầu nói.

“Lần này huynh trong điểm tài vật còn lấy được cả phần thưởng cuối của Đại Kiến lộ. Như vậy chắc chắn đã đánh bại người của Tự Tượng đội, không biết có thể kể cho tiểu muội nghe không?” Thiếu nữ kia như nhớ ra gì đó liền dùng ánh mắt ngưỡng mộ cùng to mò hướng thiếu niên kia hỏi.

“Muội cũng biết nhiều về thí luyện đó! Còn việc ta thắng cũng không có gì! Ta chỉ là đánh bại một nữ đệ tử của Huyền Vũ đội. Nữ đệ tử này cũng không mạnh lắm nên ta đã dễ dàng đắc thủ!” Thiếu niên thanh tú kia gật gật đầu tán thưởng rồi lại thản nhiên nói như thể việc hắn đánh bại Hồng Thái Hoa chỉ là một việc nhỏ không đáng để nhắc đến vậy.

Thiếu niên này chính là Lâm Mộng – đệ tử đứng đầu đội Hai. Hắn cũng chính là người đã củ hành nữ đệ tử họ Hồng trong thông đạo kia không thể hoàn thủ. Không hiểu sao khi trước bỏ tóc xõa giờ lại buộc lên nhìn gọn gàng và có khí chất của thiếu gia nhà giàu.

“Sư huynh quá khiêm tốn rồi, Tứ Tượng đội chắc chắn mạnh hơn Thập Nhị đội như chúng ta. Chỉ là sư huynh quá mạnh!” Nam đệ tử kia tuy nhìn hơn tuổi nhưng vẫn cung kính ca tụng Lâm Mộng.

“Thôi nhắc đến truyện này làm gì! Bây giờ, chúng ta cũng phải đưa ra phương án những ngày tiếp theo thôi!” Lâm Mộng lắc đầu tỏ vẻ không muốn nhắc đến vấn đề kia nữa, hắn chuyển chủ đề.

“Điểm nghỉ chân chúng ta đã tìm được! Yêu thú săn được cũng khá nhiều, muội nghĩ hay là vào đó đi thôi!” Nữ đệ tử kia từ từ nói sau đó lại hướng Lâm Mộng đề nghị.

“Ta cũng nghĩ vậy! Dù sao ở bên ngoài tuy thoải mái nhưng cũng nguy hiểm hơn rất nhiều!” Thiếu niên lớn tuổi cũng gật đầu nói.

“Cái này ta cũng nghĩ rồi nhưng thật sự ta còn có việc, còn hai ngươi sao lại muốn ở ngoài này cùng ta, sao không tiến vào trong điểm nghỉ chân? Phải biết ban đêm chỗ này cũng không yên ổn gì?” Lâm Mộng tỏ vẻ đăm chiêu nói sau đó lại dùng ánh mắt nghi hoặc hỏi.

“Được đi cùng sư huynh thì con lo lắng gì nữa, bọn muội thực sự cũng muốn theo sư huynh để được mở rộng tầm mắt.” Nữ đệ tử kia khẽ cười nói.

“Hai người ngày mai hãy tiến vào điểm nghỉ chân kia đi, ta muốn tìm một đối thủ nào đó giao thủ một lần. Vì vậy rất nguy hiểm, sẽ không thể bảo vệ được hai ngươi.” Lâm Mộng lúc đầu dùng ánh mắt chân thành khuyên nhủ sau đó lại dùng vẻ mặt bất đắc dĩ giải thích.

“Không sao! Nếu Lâm đại ca đã có việc thì mai hai chúng ta cũng sẽ tiến vào điểm nghỉ chân trước cũng được.” Nam đệ tử kia nghe thấy vậy liền lắc đầu cười nói.

“Muội cũng không có ý kiến gì!” Nữ đệ tử kia có vẻ không hài lòng nhưng vẫn cố tỏ ra không có gì nói.

Khi này tại ba mươi sau điểm nghỉ chân đều đã có những đệ tử tiến vào nghỉ ngơi. Trong đó có kẻ muốn ở hẳn trong đây luôn không ra nữa nhưng cũng có kẻ chỉ lấy chỗ để nghỉ qua đêm rồi ngày mai tiếp tục săn yêu thú. Thế nhưng dù mục đích của họ là gì thì đêm nay họ cũng sẽ có một đêm yên ổn còn đám người phía ngoài vẫn phải sống trong hiểm nguy.



Ở một cánh rừng rậm, hai người Liễu Thiên không tìm được điểm nghi chân thì đã kiếm một chỗ đốt lửa nghỉ ngơi. Khi này, hai người Liễu Thiên cũng đã tiến vào trạng thái tu luyện.

Liễu Thiên đang ngồi cảm nhận lượng nguyên thần đang dâng lên từ từ trong đan điền. Cái này cũng phải kể đến thiên tinh kia, quả nhiên nó đem lại lợi ích không nhỏ. Chính vì nó lúc nào cũng sản sinh ra nguyên thần nên khi bình thường nguyên thần trong đan điền của Liễu Thiên cũng dần tăng tiến, quá trình tích tụ từ từ này cũng làm cho đan điền cảnh giới của hắn đang mỗi lúc một lớn hơn.

Cộng với việc tu luyện chăm chỉ và đều đặn này thì Liễu Thiên cảm nhận được chỉ chưa đến một tuần nữa là hắn có thể đột phá lên đệ tứ trọng. Tốc độ này tuy không nhanh lắm nhưng cũng làm cho Liễu Thiên yên tâm hơn về tương lại tu luyện tiếp theo.

Hai canh giờ yên tĩnh qua đi, cả hai người Liễu Thiên đều thu công, việc tiếp theo là thay nhau ngủ.

May mắn đã đến với hai người Liễu Thiên. Một đêm qua đi cả hai người không gặp một vụ tấn công nào của yêu thú.

Hôm nay, khi trời chưa sáng hẳn và vẫn còn nhiều sương mù, Liễu Thiên đã dậy và đang luyện tập thể lực buổi sáng. Khương Tuyết lúc này đã hết ca gác, nàng cũng không ngủ tiếp mà chỉ lười biếng vặn người mấy cái rồi lại kiếm một phiến đá ngồi thiền.

Cả hai đều làm việc của mình cho đến lúc mặt trời lên cao hẳn rồi mới thu dọn đồ đạc rời đi.

Đi thêm hai mươi dặm về hướng Đông, hai người Liễu Thiên đã đi đến một vùng toàn cỏ dại cùng với cây nhỏ.

“Có người!” Liễu Thiên nhìn ra phía xa xa bên kia cánh đồng cỏ dại này lại có một nhóm người tầm năm, sáu người gì đó đang đứng và cũng nhìn lại chỗ hai người Liễu Thiên.

“Chúng ta đi chỗ khác thôi!” Khương Tuyết nhìn nhóm kia một lượt thì nhíu mày quay đi.

“Ừ! Dù sao bọn chúng cũng đông như vậy! Nếu có ý đồ bất lợi thì chúng ta sẽ không thể ứng phó được!” Liễu Thiên gật đầu nói sau đó cũng quay người đi theo Khương Tuyết.

Phía xa bên kia, đám người kia lại bắt đầu di chuyển, hướng di chuyến chính là hướng về phía hai người Liễu Thiên. Tốc độ đám người này có vẻ rất nhanh như đang phi hành hết tốc độ vậy.

“Bọn chúng đuổi theo?” Liễu Thiên quay lại nhíu mày nói.

“Đây là sáu người trong đội chúng ta nhưng thuộc hành Kim, nghe nói bọn chúng khá mạnh và lần này tiến vào đây vốn là săn yêu thú không hiểu sao lại theo chúng ta làm gì?” Khương Tuyết đang đi đằng trước bỗng nhiên đứng lại nhìn đám người đang chạy đến vẻ mặt âm trầm nói.

“Ngươi hành Hỏa, khác hành với bọn chúng liệu chúng có gây khó dễ không?” Liễu Thiên nhìn lại áo của Khương Tuyết thì vẻ mặt lo lắng hỏi.

“Kho dễ ta ư? Cái này không rõ nhưng ta cũng không sợ! Vốn không muốn rắc rối nhưng xem ra mọi thứ không như ý muốn.” Khương Tuyết khẽ nhếch mép tự giễu sau đó lại tỏ vẻ bất đặc dĩ nói.

“Vậy chúng ta xem bọn họ muốn gì?” Liễu Thiên nghe vậy cũng gật đầu ánh mắt âm lãnh nói.

Hai người đứng lại một chút thì đám người kia đã chạy đến. Bọn họ vừa đến thì liền dàn hàng đứng đối diện hai người Liễu Thiên hơn mười trượng. Nhìn lại thì đây là một nhóm sáu người, bốn nam hai nữ, tất cả đều mặc áo màu xanh nhạt biểu hiện cho người của Thanh Long đội.

Cả nhóm này đều cầm kiếm, số lượng kích thước kiếm khác nhau. Một nam đệ tử lớn tuổi thì tay cầm một thành trường kiếm ôm trước ngực. Một nam đệ tử nhìn nhỏ tuổi nhất tóc tai buộc rối phất phơ trước mặt, tên này lưng dắt ba, bốn cây kiếm, nhìn hắn như một cái giá kiếm di động vậy. Một nam đệ tử khác có ánh mắt lạnh băng thì lại lưng đeo một thanh cự kiếm lớn màu đen. Hai nữ đệ tử thì gương mặt khá bình thường, tay đều cầm một thanh đoản kiếm. Tên nam đệ tử còn lại thì vẻ mặt nho nhã, tóc tai gọn gàng, tên này sử dụng song kiếm, một ngắn một dài.

“Các người muốn gì?” Liễu Thiên đánh giá qua một lượt đám người này thì nhíu mày hỏi.

“Ngươi là ai? Sao lại đi cùng người của Thanh Long đội chúng ta?” Nữ để tử đứng bên trái nhìn Liễu Thiên bằng ánh mắt âm lãnh pha chút khinh thường hỏi.

“Ta đi cùng hắn thì sao, có gì không ổn à?” Liễu Thiên chưa kịp nói gì thì Khương Tuyết tỏ vẻ không hài lòng hỏi.

“Ngươi là người hành nào? Tại sao chưa gặp qua? Sao một người của Thanh Long đội như ngươi lại đi cùng một tên của Thập Nhị đội, như vậy đúng là xỉ nhục hai chữ Thanh Long!” Nam đệ tử hai tay hai kiếm nhìn Khương Tuyết hỏi với giọng điệu đầy khinh thường.

“Ta ở Hành nào không quan trọng! Các ngươi muốn gì ở chúng ta mới quan trọng? Hay là các ngươi chỉ đến để chế giễu ta thì đã đạt thành công nên có thể đi được rồi!” Khương Tuyết nhìn lướt qua mấy người này một lượt thẳng thắn hỏi.

Đám đệ tử này có hai tên Khai Minh cảnh sơ kỳ, còn lại đều đang ở Linh Cơ cảnh đệ bát, đệ cửu trọng. Với tu vi Khai Minh cảnh sơ kỳ đỉnh phong cùng những dị thuật đặc biệt mình học được, Khương Tuyết khẳng định có thể đánh được với bọn này, chỉ là hơi lo lắng cho sự an toàn của Liễu Thiên. Chính vì vậy nên tiểu cô nương này dù tự tin nhưng vẫn không muốn giao đấu với những người này.

“Chúng ta muốn gì? Haha! Như Vương tỷ đã nói, chúng chỉ muốn xem bên này là vị sư huynh đệ nào trong đội! Nhưng thật không ngờ là một kẻ vô danh, lại còn đi cùng một tên phế vật Thập Nhi đội nữa!” Tên đệ tử lưng đeo cự kiếm cười lớn, hắn dùng giọng điệu tự giễu khinh thường nói.

“Hừ! Các ngươi nếu đã biết rồi thì còn không mau cút đi!” Liễu Thiên nghe vậy hừ một cái, ánh mắt đầy sát khí nói.

“Oa! Ngươi dọa ta cơ à?” Tên đệ tử đeo cự kiếm tỏ vẻ sợ hãi nói.

“Ta sợ quá! Các vị sư huynh có thấy đáng sợ không?” Nữ đệ tử bên phải cũng tỏ vẻ sợ hãi rồi lại quay ra hỏi mấy người kia.

“Haha! Một tên đệ tam trọng, chỉ một ngón tay ta cũng giết được!” Nam đệ tử lớn tuổi nhất cười lớn nói.

“Tiểu tử! Chỗ này không có chỗ cho kẻ như ngươi mở miệng! Muốn sống thì câm miệng lại đứng qua một bên!” Tên đệ tử thân đeo nhiều kiếm thu lại vẻ cười rồi dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn Liễu Thiên dọa nạt.

“Các ngươi tưởng mình thuộc hai mươi người đứng đầu hành Kim là có thể tung hoành sao?” Khương Tuyết lúc này bỗng nhiên cười nhạt giọng điệu thì đầy tức giận hỏi.

“A! Xem ra sư muội đầu xù này cũng biết đến chúng ta!” Nữ đệ tử đứng bên trái tỏ vẻ ngạc nhiên nói.

“Đã biết chúng ta là ai thì cũng coi như hiểu biết, vậy chúng ta cũng không nhiều lời!” Nam đệ tử nhiều tuổi nhất vân vê thanh kiếm trong tay nói.

“Ta không muốn một đệ tử Thanh Long đội lại đi cùng một tên đệ tử của Thập Nhị đội, như vậy sẽ làm mất hết thể diện của đội chúng ta! Sư muội có thể đi cùng chúng ta, đảm bảo sẽ an toàn hơn, còn tên kia ngay tức khắc rời đi!” Nam đệ tử lớn tuổi nhất kia tỏ vẻ kiêu ngạo từ từ nói sau đó lại hướng ánh mắt sang hai người Liễu Thiên đề nghị.

“Sao còn không mau rời đi!” Nữ đệ tử đứng bên trái thấy Liễu Thiên đứng im không có phản ứng gì thì vênh mặt lên chỉ kiếm vào mặt Liễu Thiên nói.

“Hừ! Ta chỉ rời đi khi ta thích!” Liễu Thiên khẽ cười rồi nhìn qua Khương Tuyết nói. Hắn muốn xem thái độ của tiểu cô nương này thế nào, nếu nàng ta thật sự muốn đi cùng những người này thì hắn cũng không có lí do gì để đi theo nàng nữa. Nhưng nếu nàng không muốn thì dù bọn này là ai cũng phải chiến một trận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.