Thiên Ý

Quyển 1 - Chương 103: Chiến



“Ta đã nói rồi! Các ngươi có thể mạnh nhưng đừng nghĩ mình đã vô địch! Và tốt nhất đừng áp đặt cho người khác!” Khương Tuyết lúc này vẻ mặt đã âm trầm hơn rất nhiều, tiểu cô nương này nhìn quanh một lượt sáu người kia rồi từ từ dùng từ lạnh băng nói. Câu nói này chưa hết, trên cánh tay Khương Tuyết nguyên thân đã tràn ra hóa thành hỏa mang bùng lên.

Câu nói vừa dứt, hai tay Khương Tuyết chụm lại rồi đẩy mạnh ra phía sáu người kia. Ngay tức khắc một hỏa câu to như cái thúng bay ra với tốc độ rất nhanh.

“Muốn chết!” Nam đệ tử lớn tuổi nhất kia thấy vậy giật mình quát lên rồi phi người ra phía trước, cánh tay phải xòe ra, một lớp khí màu trắng đục theo cánh tay tỏa ra tạo thành một lòng chảo lớn chắn hỏa cầu lại.

“Bùm!” Hỏa cầu nổ tung, nó đẩy nam đệ tử kia bay sau, tên này tiếp đất thì phải lùi lại mấy trượng mới dừng lại được.

Lúc này, cả năm người kia mới kịp phản ứng, kiếm trong tay mới tuốt ra, mỗi người một hướng tản ra sau tạo thành thế vòng cung. Vừa rồi, bọn họ thật không ngờ Khương Tuyết nói đánh là đánh, cả đám đều không ngờ đối phương ít người thế cô nhưng lại giám ra tay với bọn họ trước. Điều này làm bọn họ vừa giật mình vừa tức giận,

Bên này, Liễu Thiên trường kiếm cũng đã tuốt ra đang đứng cạnh Khương Tuyết dùng ánh mắt bao quát cả đám kia.

Khương Tuyết thì khẽ nhếch mép cười nhẹ một cái từ từ đi lên trước nói: “Ta sẽ cho các người biết thế nào là nhân ngoại hữu nhân!”

“Tiểu nha đầu, ngươi nghĩ ngươi là ai? Huynh đệ giết nàng trước?” Tên nam đệ tử lớn tuổi kiếm cũng tuốt ra ánh mắt âm lãnh nhìn Khương Tuyết quát lớn. Tên này cũng cảm nhận được Khương Tuyết không bình thường nên không thể chủ quan, hắn biết cả đám phải dùng toàn lực để đối phó.

“Mọi người sử lí tiểu nha đầu này! Ta lo thằng ranh kia?” Tên đệ tử lưng đeo nhiều kiếm nhìn qua Liễu Thiên lạnh nhạt nói. Đối với hắn đánh bại Liễu Thiên dễ như lấy đồ trong túi vậy!

“Được! Giải quyết nhanh, để tránh kinh động đến nhóm khác!” Tên nam đệ tử lớn tuổi gật đầu căn dặn.

Thế là sáu người này đồng thời lao lên!

“Cẩn thận! Tên đó tu vi đã đến đệ cửu trọng, ngươi cố cầm cự! Sẽ nhanh thôi!” Khương Tuyết quay sang Liễu Thiên nhắc nhở rồi lại khẽ nháy mắt một cái tỏ vẻ tự tin nói.

“Ngươi cũng vây!” Liễu Thiên khẽ gật đầu mỉm cười rồi lại quan tâm căn dặn.

Liễu Thiên nói xong cũng nhìn lại, ánh mắt hắn thì tỏ vẻ tự tin lao đến chỗ tên đệ tử nhiều kiếm kia. Hắn không biết người của Thanh Long đội thế nào nhưng bây giờ đã có nguyên thần hắn khẳng định chỉ cần đối thủ chưa Khai Minh cảnh là hắn có thể đánh một trận.

Khương Tuyết lúc này chủ động tách ra xa Liễu Thiên chạy về bên phải kéo theo năm người kia chạy đi. Tiểu cô nương này biết, với cảnh giới của Liễu Thiên thì trong quần đấu toàn đệ tử có tu vi cao hơn thì chỉ có đường chết. Tốt nhất là tách hẳn ra như vậy Liễu Thiên cũng chỉ tập trung đối phó một tên thì tỉ lệ sống sót cao hơn nhiều.

Thế là khoảng cách giữa Khương Tuyết và Liễu Thiên chẳng mấy đã lên đến mấy trục trượng. Chỗ này ngay tức khắc đã biến thành hai khu chiến đấu riêng biệt.

Khương Tuyết một mình tả xung hữu đột với năm kẻ kia còn bên này Liễu Thiên vẫn chưa chiến đấu. Cả hai lao lên nhưng khi còn cách mấy trượng thì bỗng dừng lại chưa muốn động thủ.

Trước mặt Liễu Thiên khi này một cái giá kiếm di động đang nhìn chằm chằm hắn, điều này làm hắn có chút ngạc nhiên cùng khó hiểu. Hắn thật không hiểu tên kia còn đứng đó làm gì, tại sao lại không công kích ngay? Phải biết chênh lệch nhiều như vậy thì ai cũng muốn một chiêu lấy mạng đối thủ.

“Ngươi còn sợ gì mà không ra tay?” Liễu Thiên không muốn đối phó với một tên âm trầm, hắn phải phá tâm đ*o của đối thủ nên đã chủ động khiêu khích.

“Hừ! Ta sẽ hành hạ ngươi, ta sẽ cắt từng nhát, từng nhát một lên cơ thể của ngươi. Lúc đó ngươi sẽ xin ta giết ngươi!” Tên đệ tử giá kiếm kia hừ một cái rồi lại cười cười tỏ vẻ sảng khoái nói.

“Thôi đừng nhiều lời, ngươi sợ ta thì cứ nói ra ta tha cho! Cái gì muốn giết ta từ từ. Nếu ngươi lao lên thì chỉ một kiếm là ta cắt đầu ngươi xuống rồi!” Liễu Thiên bĩu môi tỏ vẻ khinh thường nói.

“Tiểu tử chịu chết!” Tên kia nghe vậy bỗng nhiêu tuốt thanh kiếm trên hông lao đến.

“Khoan! Ngươi dùng một thanh kiếm sao phải mang theo nhiều vậy sợ rơi kiếm à?” Liễu Thiên lúc này giơ tay ra cười cười hỏi.

“Ngươi chết chắc rồi!” Nam đệ tử kia không muốn trả lời, hắn vừa chạy đến đã nhảy lên một kiếm đâm xuống.

“Keng!”

Liễu Thiên thu lại vẻ cười cợt, trường kiếm cực nhanh vung lên dễ dàng làm lệch mũi kiếm của tên kia đi rồi thuận thế chém lên một kiếm.

Tên thiếu niên kia cũng rất nhanh đưa tay trái rút ra một thanh kiếm khác ra đỡ nhát kiếm của Liễu Thiên rồi kiếm tay phải thu về lại chém đến ngang đầu Liễu Thiên.

“Keng! Keng Keng…!” Liễu Thiên tất nhiên đã thu kiếm về đỡ, thế rồi hai người kiếm ảnh liên tục xuất ra không ngớt nhưng đều bị đối thủ cản lại. Tất cả chỉ là những âm thanh leng keng không ngớt.

Bỗng nhiên sau mấy chiêu, kiếm của Liễu Thiên lúc này đã đẩy đến trước mặt của thiếu niên kia. Nhưng tên kia cũng rất nhanh vung kiếm đánh bật kiếm của Liễu Thiên rồi thanh kiếm còn lại đâm ra.

“Beng!” Liễu Thiên lùi lại nghiên người tránh một kiếm này rồi bỗng vận lực chém một nhát từ dưới lên khiến cho thanh niên kia tuy đỡ được nhưng bị lực phản chấn làm cho rơi cả kiếm.

Lúc này, thiếu niên kia giật mình lùi lại mấy trượng đánh giá Liễu Thiên. Hắn thật không ngờ Liễu Thiên mới chỉ đạt đệ tam trọng lại có thể xuất lực mạnh như vậy.

“Rầm!”

Lúc này lại có âm thanh giao chiến từ phía bên kia vang lại, nhưng cả hai cũng không ai nhìn sang, đối với tỷ thí kiếm thuật thì không thể phân tâm được.

“Có chút bản lĩnh! Nhưng bằng đó chỉ là khởi động thôi!” Tên thiếu niên kia nhìn Liễu Thiên phía đối diện nhàn nhạt nói, hắn biết Liễu Thiên có lực mạnh thì hắn sẽ có thứ khác để ứng phó.

“Vậy à? Ta cũng chưa nói là mình đánh thật! Nếu đánh thật có khi ngươi nằm đó rồi cũng nên!” Liễu Thiên nghe vậy cũng nhàn nhạt nói.

Đối với Liễu Thiên vài chiêu chém nhau loạn lên vừa rồi chỉ là tùy ý, dù sao ngày ngày luyện kiếm thì khi bị tấn công sẽ có phản ứng lại, hắn cũng chưa thực sự đánh.

“Cuồng ngôn! Nơi này chính là nơi yên nghỉ của ngươi!” Thiếu niên kia nghe Liễu Thiên nói vậy vẻ mặt tức giận nói. Ngay sau đó một thanh kiếm tử trên lưng hắn tự dưng bay vụt lên, để ý thì thấy ở cuối thanh kiếm này còn có một sợi xích nhỏ.

Liễu Thiên phía bên này cũng không rảnh rỗi, hắn trường kiếm nắm trong tay, cơ thể khẽ di động, đồng thời kiếm trong tay uốn lượn. Hắn đang vận Lôi Viên quyết! Lôi Viên quyết là một dạng chiêu thức vận chuyển nguyên thân, nó không có tính công kích nhưng lại có hiệu quả phụ trợ rất cao.

Theo từng động tác, nguyên thân trong cơ thể Liễu Thiên trong kinh mạch bắt đầu di chuyển nhanh hơn. Khi nó đi đến những đại huyệt trên cánh tay thì lại tập trung lại một nhịp. Khi này nguyên thần đang như một dòng mây khí ngùn ngụt bay đi trong kinh mạch như bị một thứ gì đó triệu hoán vậy.

Mặt ngoài cánh tay của Liễu Thiên thì gân guốc nổi lên, bàn tay nắm chặt thanh kiếm.

Đỉnh cao của Lôi Phá chính là vận dụng một chiêu công kích đánh ra đúng thời điểm nguyên thần đang tụ tập tại một trong những đại huyệt trên cánh tay. Việc phối hợp giữa đại huyệt kích hoạt và chiêu kiếm sẽ làm cho sức mạnh của chiêu kiếm kia đạt đến giới hạn cao nhất. Theo Liễu Thiên biết thì đây chính là cộng hưởng lực.

Tên nam đệ tử thân đeo nhiều kiếm đã tấn công đến.

Hắn hai tay hai kiếm, đồng thời có hai thanh kiếm đang bay múa xung quanh, hai thanh kiếm này được điều khiển bằng hai sợi xích nhỏ. Hai kiếm trong tay nam đệ tử kia uốn lượn liên tục tấn công về phía Liễu Thiên. Hai thanh kiếm dùng xích điều khiển cũng không hề kém cạnh, cả hai cứ như hai mũi giao liên tục đâm đến. Tứ kiếm cùng kích tạo thành một thế công như vũ bão.

“Dùng khí ngự kiếm! Không chỉ là một dạng mô phỏng mà thôi!” Liễu Thiên thấy đối phương dùng nhiều kiếm như vậy ánh mắt cũng không hoảng hốt mà chỉ nhíu mày suy nghĩ một chút là đã hiểu ra. Theo hắn thì đây chính là công dụng việc nguyên thần đạt đến trạng thái tinh thuần nhất và có một phần nhỏ bắt đầu xuất thể. Việc điều khiển chút nguyên thần này chình là kỹ năng cơ bản của đệ tử có cảnh giới Tổ nguyên. Thế nhưng vì chưa đạt đến chân nguyên nên nguyên thần vẫn cần phải có vật dẫn mới tồn tại ngoài cơ thể được. Còn sợi xích nhỏ kia chính là vật dẫn nguyên thần để điều khiển kiếm.

Trường kiếm trong tay Liễu Thiên lúc này khẽ rung lên, hắn cũng lao thân lên phía đối thủ.

“Keng! Keng!...Keng!” Lúc này chỉ thấy Liễu Thiên hai tay dùng kiếm vung lên liên tục, trường kiếm qua lại cực nhanh và mạnh, mỗi kiếm đều như một nhát búa nện lên kiếm của đối thủ và đánh bật chúng ra.

Bốn thanh kiếm bật ra nhưng rất nhanh lại lao vào, thêm một lúc nữa lại có thêm hai thanh kiếm có xích nữa xuất kích. Tổng cổng cùng lúc thiếu niên kia vận dụng sáu thanh kiếm công kích vào nhiều điểm trên cơ thể Liễu Thiên.

Đối diện với kiếm quang dày đặc Liễu Thiên cũng không sợ, hắn biết dù có tấn công nhiều bao nhiêu đi nữa thì chỉ cần chặn tất cả là được. Lại nói thì kiếm công đến từ nhiều hướng nhưng tất cả đều nhằm vào hắn vì vậy việc hắn cần làm chính là vận dụng tối đa Lôi Điểm và kỹ năng chặn trong kiếm pháp và hắn sẽ múa kiếm cực nhanh tạo thành một vòng bảo vệ sát người. Hắn sẽ thử xem tên kia có bao nhiên tinh thần để dùng sáu thanh kiếm trong thời gian dài?

“Keng! Keng!...” Lúc này, chỉ thấy kiếm kiếm đâm đến nhưng Liễu Thiên không hề dính một kiếm, hắn múa kiếm cực nhanh tạo thành những vết mờ mờ liên tục đánh bật kiếm đối thủ bay ra ngoài. Kiếm càng bị đánh bay ra xa thì càng trở lại lâu nên khó có thể tạo thế công dào dạt như trước.

Thế nhưng nói gì thì nói kỹ năng chặn và Lôi Điểm của Liễu Thiên vẫn chưa đạt cảnh giới cao nên trước nhiều công kích Liễu Thiên cũng bị thương không ít. Dù đã chặn được nhưng một vài nhát kiếm mạnh vẫn cắt qua người hắn để lại những vệt máu dài đang thấm lên đồng phục.

Thương tích đã có nhưng không đáng ngại, Liễu Thiên vẫn điên cuồng phòng thủ, hắn chờ đợi lúc tên kia hết lực.

Tên thiếu niên kia tấn công một lúc thì như hết một nhịp liền thu kiếm lùi lại, Liễu Thiên thấy vậy làm sao để cho đối thủ thích làm gì thì làm. Bây giờ chính là lúc hắn tấn công, khi này đối thủ của hắn đang hụt hơi chính là lúc yếu nhất nhưng hắn cũng nghĩ có thể chỉ là đối thủ dụ hắn mắc bẫy. Nhưng trong chiến đấu phải liều, có cơ hội không nắm lấy thì sẽ phải nhận thất bại. Thà làm rồi bại còn hơn là lưỡng lự không làm.

Liễu Thiên không nghĩ nhiều, hắn nhảy lên áp sát đối thủ, một kiếm như trời giáng bổ ra. Chỉ thấy kiếm vừa xuất ra tạo thanh một màng trắng, màng trắng “vụt” một cái đã chém đến đỉnh đầu thiếu niên kia.

Tên thiếu niên kia đang thế lùi thấy vậy liền huy động bốn thanh kiếm có sợi xích cùng hợp lại thành một chữ “X” chặn nhát kiếm của Liễu Thiên, còn hai tay đang chuẩn bị phản công.

“Xịch! Keng!”

Một nhát kiếm lóe lên bốn thanh kiếm được điều khiển bằng xích của tên thiếu niên kia bị chặt đứt đôi. Bốn mũi kiếm theo đà bắn ra nhiều hướng khác nhau còn lưỡi kiếm của Liễu Thiên tiếp tục bổ xuống đầu của tên kia thì bị hai thanh kiếm trên tay thiếu niên kia chặn lại.

Thê nhưng tên kia đỡ được một kiếm này toàn thân cũng trùng xuống, mồ hôi tràn đầy chán, hai tay cầm kiếm cảm thấy tê tê cùng đau rát.

Lúc này, Liễu Thiên thì gần như không có cảm giác gì, mắt trợn lên, hai đồng tử căng ra, gương mặt thì đầy vẻ liều mạng lao đến.

Hai cánh tay hắn phồng lên, một kiếm nữa rất nhanh vung ra, khí thế so với một kiếm trước lại nhanh và mạnh hơn mấy phần. Từ một kiếm này có thể thấy cánh tay Liễu Thiên như có một thứ gì đó đang bùng nổ làm cho lực đạo của kiếm là rất lớn.

Đây chính là hiện tượng Liễu Thiên xuất kiếm đúng lúc nguyên thần tích tụ tại đại huyệt trên cánh tay. Hai thứ cộng hưởng khiến cho lực đạo và tốc độ của mỗi kiếm đều vượt qua giới hạn mà hắn có thể đạt được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.