Thiên Ý

Quyển 1 - Chương 125: Là ngươi



Trời tối, vầng trăng khuyết lên cao trên đỉnh những ngọn cây. Liễu Thiên ngồi ở hành lang nhìn lên trời đêm đầy sao. Trong đầu hắn lúc này thì nghĩ về lá thư hồi sáng.

Lúc này, Liễu Thiên đang ngồi ngoài lan can nhìn lên trời đêm. Vẻ mặt hắn thì thộn ra, đôi mắt mơ hồ như đang nghĩ đến điều gì đó.

Buổi sáng hôm nay, sau bữa nhậu nhẹt vui vẻ cùng với Hứa Vĩnh Thiên, Liễu Thiên đang trên đường đi về thì được Lan chấp sự đưa cho một xấp thư. Những lá thư kia là của mẫu thân Cơ Ngọc Oanh của hắn gửi đến. Chính vì vậy hắn không muốn tốn thời gian với hai tên kia mà liền về phòng đọc thư.

Trong thư mẫu thân hắn cũng không sướt mướt gì cả mà chỉ bảo hắn là ngày mười hai tới tức là hai ngày nữa hắn phải đi đến Trung Dương thành, mẫu thân của hắn đang đợi hắn ở đó để cùng về thăm ngoại công. Lại nói thì thư này đã được gửi đến rất nhiều lần để thông báo trước nhưng Liễu Thiên lại không để ý đến tận hôm nay trong thư có công văn thì Lan chấp sự mới bắt buộc mang đến cho hắn. Mà khi mang đến vị nữ chấp sự kia cũng tiện tay cầm cả đống thư cho Liễu Thiên.

Mẫu thân đã gọi thì hắn không thể không đi. Như vậy, hai ngày nữa hắn phải rời tông môn.

Nhắc đến thì việc rời khỏi tông môn vốn không khó khăn hay ảnh hưởng gì đến tông môn nhưng bởi vì khoảng cách xa xôi và việc đi lại tốn nhiều thời gian nên vì lợi ích của đệ tử nên tông môn đã quyết định một năm chỉ để cho đệ tử rời tông môn một lần mà thôi. Tông môn muốn những đệ tử ở tông môn và tập trung vào tu luyện. Chính vì thế Kỳ Nhân các mới ra lệnh cấm đệ tử ngoại môn xuất tông. Nhưng cấm là như vậy nhưng vẫn có những trường hợp đặc biệt.

Những trường hợp đặc biệt muốn rời khỏi tông môn thì bắt buộc phải có chấp sự bảo lãnh hoặc gia tộc phải đưa tín vật đảm bảo thì mới được rời khỏi nhưng việc gia tộc triệu gọi này cũng không được diễn ra quá nhiều.

Trong thư Cơ Ngọc Oanh gửi cho Liễu Thiên cũng có một mảnh giấy, trên đó có con dấu của Liễu gia và một đoạn chữ đảm bảo. Vì vậy vấn đề rời khỏi tông môn không có gì phải nghĩ nữa nhưng Liễu Thiên bây giờ vẫn đang ngồi đó trầm tư suy nghĩ.

“Mình…” Hắn lúc này nhìn lên trời đầy sao, hai mắt hắn đờ đẫn thất thật, miệng như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cứ như vậy một lúc, Liễu Thiên cúi đầu thở dài một cái rồi cũng lại quay người đi vào trong phòng.

Liễu Thiên cũng không có tắt đèn đã đi luôn lên giường nằm. Nằm trên giường, Liễu Thiên lại nhìn mái nhà suy tư.

“Họ không biết đang sống ra sao?” Liễu Thiên lẩm bẩm, trong đầu hắn lúc này lại hiện lên hình bóng những con người quen thuộc. Những hình ảnh về những người thân trước kia của hắn. Bố mẹ, anh em của hắn, những người đang sống ở một nơi cách xa nơi này. Nơi đó, những người thân của hắn khi này chắc cũng đã nguôi ngoai rồi. Hắn bây giờ chắc cũng xanh cỏ rồi.

Liễu Thiên bình thường vẫn hay nghĩ về người thân ở trái đất nhưng hôm nay khi nhận được thư hắn nói đến việc thăm lại tổ tiên của mẫu thân thì lại bỗng nhiên nghĩ đến nhiều hơn. Hắn khi này bỗng nhiên cảm thấy nhớ nhà vô cùng, hắn nhớ bố mẹ, hắn nhớ hai đứa em của mình, hắn nhớ mọi thứ ở Trái Đất. Từng đoàn người, xe cộ, tiếng ồn, quang cảnh, và cả những mùi vị món ăn ở Trái Đất bỗng lại hiện về trong đầu hắn một cách rõ nét. Hắn tự hỏi liệu mình có thể quay về, liệu có một lá thư nào đó đến để hắn có thể quay về Trái Đất không. Khi nào hắn mới có cơ hội báo đáp công ơn, cơ hội quay lại bái cúng tổ tiên đây?

Liễu Thiên nhắm mắt lại cố ngủ nhưng những hình ảnh khi còn ở Trái Đất lại tràn về trong tâm trí hắn khiến hắn thể nào ngủ được.

Hắn cứ thế chằn chọc một hồi rồi lại ngồi dậy, hắn lại đi ra ngoài.

Hắn đi tản bộ theo hành lang xuống tầng dưới, hắn thững thờ đi trong sân của chi Sáu. Một lúc sau, hắn đã đi ra đến hoa viên giữa tân quán và khu nhà của trưởng lão và chấp sự.

Liễu Thiên đứng giữa hoa viên nhìn quanh một lượt thì liền đi lại cái đình cách đó không xa. Vào đình, Liễu Thiên không ngồi lên cái ghế đá mà lại ngồi vắt vẻo lên cái lan can nhìn ra xa.

Quang cảnh trời đêm thật yên tĩnh, trăng khuyết trên cao, những ngôi sao lấp lánh phương xa, cây cối đung đưa trong gió, tiếng côn trùng phát ra từ những đám cỏ bên cạnh tiểu đình.

Liễu Thiên ngồi trong không gian đó, hai mắt mộng mị nhìn ra dãy nhà phía xa.

“Có người!” Liễu Thiên giật mình đứng dậy, hắn nhìn kỹ lại ở trên mái nhà phía xa có một người đang ngồi, từ khoảng cách này không nhìn rõ là nam hay nữ, nhưng khẳng định đó là một người.

“Lại chơi tý!” Liễu Thiên không nghĩ nhiều liền từ từ đi lại phía đó.

Hắn đi qua hoa viên đến một dãy nhà của trưởng lão rồi lại nhìn lên bóng người vừa rồi. Người kia ngồi ở mái một tòa nhà cao nhất trong khu nhà trưởng lão này, không phải nói là cao nhất cả cung chữ Càn này.

Liễu Thiên nhẹ nhàng đi đến phía sau căn nhà lớn đó, hắn nhìn lên tòa nhà cao mấy tầng này thầm tính toán cách đi lên, với tòa nhà này thì hắn không thể đi vào trong mà đi lên cầu thang lên tầng thượng được.

“Chèo thôi!” Liễu Thiên nhìn quanh một lượt rồi bắt đầu đi đến bức tường kia rồi từ đó chèo lên. Hắn không biết người trên đó là ai nhưng chắc chắn là người của tông môn. Mà trong tôn môn dù có mạo phạm đệ tử khác thì cũng chỉ bị một trận đòn là cùng. Liễu Thiên khi này lại đang buồn nên khi thấy người này ngồi trên đó một mình thì hắn không nghĩ nhiều liền kiếm đường chèo lên kiếm kẻ tâm sự, không thì đồng cảnh ngộ cũng được.

Tòa nhà lớn này nằm ở trung tâm của cung, nó chính là nơi họp của những vị chấp sự và trưởng lão trong cung chữ Càn này. Mái nhà của nó rộng tầm trăm trượng vuông, được lợp ngói nhỏ, ở giữa mái có gờ to rộng tầm một xích. Ở giữa mái nhà khi này có một nữ đệ tử đang ngồi trên gờ nhìn ra trời đêm.

Nữ đệ tử dáng người không lớn lắm, nhìn qua chỉ tầm mười hai mười ba, quần áo thướt tha đang ngồi hai tay trống cằm nhìn ra xa. Nữ đệ tử này có đôi mắt to lung linh, hai mi dài mấp máy liên tục, nhưng trong đôi mắt đẹp đó lại mang một vẻ u sầu khó tả.

“Tạch!”

“Ai?” Nữ đệ tử này nghe thấy tiếng đống thì liền đứng dậy nhìn ra đằng sau quát hỏi.

Phía sau, nàng từ viền mái có một cái tay dơ bám vào mái nhà rồi lại một cánh tay nữa. Dần dần hiên rõ một người loay hoay bò lên.

“Ngươi là ai? Đến đây làm gì?” Nữ đệ tử kia nhìn bóng người đang bò lên kia cặp mày nhíu lại hỏi.

“Ngồi một mình như vậy buồn lắm, ta cũng đang có chuyện buồn nên định lên đây ngồi cho vui.” Người kia vừa bò lên mái nhà vừa nói.

“Ngươi là ai?” Nữ đệ tử kia ánh mắt sắc bén hỏi. Nàng thỉnh thoảng đều lên đây ngồi nhưng chưa bao giờ bị làm phiền cả nhưng hôm nay lại có người khác đi lên đây làm cho tiểu cô nương này có chút khó chịu.

“Cạch! Cạch!”

Người kia đi dần lên đến đỉnh của mái nhà, người này cũng đứng lên gờ mái lúc này mới quay ra ngâng mặt lên nhìn nữ đệ tử kia.

“Là ngươi?” Khi đã đủ gần, cả hai người đều giật mình tự hỏi.

Người vừa lên kia không ai khác chính là Liễu Thiên, và nữ đệ tử ngồi trên này không ai khác chính là Thượng Quan Nhu Vân.

Vừa rồi hai người đều không nhìn rõ nhưng khi này đến gần thì đã nhận ra thì làm cho cả hai đều ngạc nhiên vô cùng.

“Ngươi cút khỏi đây cho ta!” Thượng Quan Nhu Vân gương mặt khó chịu quát.

“Tại sao? Chỗ này đâu phải phòng của ngươi!” Liễu Thiên cũng không khách sáo hỏi lại. Mục đích lên đây kiếm người nói chuyện đã tan tành nhưng hắn cũng thấy ngồi trên này thích hơn nên không có ý định rời đi.

“Thèm chết!” Thương Quan Nhu Vân khẽ hừ một tiếng rồi thần thể bỗng lao lên, cánh tay phải đẩy ra.

Trong đêm tối không nhìn rõ là gì nhưng Liễu Thiên đứng đối diện cũng cảm nhận được từ cánh tay của Thượng Quan Nhu Vân có một luồng khí đang cuồn cuộn bắn ra.

Biết vậy Liễu Thiên hai chân chợt động, cả người rất nhanh đã di chuyển sang bên phải.

“Doạt!

Liễu Thiên đã tránh được nhưng cũng dê xuống sườn mái nhà tầm hơn trượng mới dừng lại.

Thượng Quan Nhu Vân thấy vậy tay phải thu lại khẽ xoay một cái, năm ngón tay chuyển động liên tục mấy nhịp. Ngay lúc này quần áo của tiểu cô nương này không gió mà bay, trên đầu ngón chỏ của nàng có một luồng ba động đang lưu chuyển theo xu hướng tụ lại.

“Dừng! Ta tuy không đánh lại ngươi nhưng nếu đánh nhau thì ngươi cũng không chỉ một hai chiêu có thể đánh bại ta. Mà nếu đánh nhau sẽ tàn phá nơi này, trưởng lão sẽ biết và từ sau ta và người đều khó có thể lên chỗ này ngắm cảnh nữa.” Liễu Thiên đưa tay ra chặn lại, hắn nhận thua rồi vội vàng đưa ra lí luận của mình để khuyên nhủ Thượng Quan Nhu Vân.

“Tha cho ngươi cũng được. Chỗ này là chỗ của ta rồi! Ngươi hãy đi kiếm nơi khác đi” Thượng Quan Nhu Vân nghe vậy liền nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi cũng từ từ thu tay lại nói.

“Ta cũng không phải ngày nào cũng nên mái nhà ngắm cảnh, chỉ là hôm nay tâm trạng có chút không vui nên mới vậy! Ta cũng chỉ muốn ngồi đây một lúc mà thôi! Nếu ngươi không muốn nói chuyện thì thôi, ta sẽ ngồi một góc, đảm bảo sẽ không làm phiền đến ngươi.” Liễu Thiên thấy vậy liền tỏ vẻ đáng thương cầu tình. Dù sao thì hắn cũng là người đến sau mà lại yếu hơn nữa nên hắn đành phải nhún nhường thôi.

“Không được! Mai ngươi hãy đến! Ta không muốn ở cùng một tên nam đệ tử, người khác sẽ nghĩ gì chứ!” Thượng Quan Nhu Vân lắc đầu nói.

“Vậy thì không được! Ta bây giờ sẽ ra đầu bên kia ngồi! Nếu ngươi vẫn chưa hài lòng thì dù có no đòn ta cũng phải đánh một trận!” Liễu Thiên lắc đầu rồi chỉ về phía bên phải tỏ vẻ kiên quyết.

Nói xong, Liễu Thiên không chờ Thượng Quan Nhu Vân nói gì đã đi lên đỉnh mải từ từ đi về đầu bên phải.

Thấy Liễu Thiên như vậy, Thương Quan Nhu Vân nghiến răng một cái định nói gì nhưng lại thôi, nàng rồi cũng quay người đi về phía bên trái. Đối với nàng thì đánh bại một tên như Liễu Thiên là rất đơn giản. Nhưng nếu đánh nhau ở đây chắc chắn sẽ kinh động đến chấp sự cùng trưởng lão. Khi đó thúc thúc của nàng sẽ biết và mọi thứ chắc chắn sẽ rất rắc rối.

Lại nói thì ở tông môn ngoại trừ tỷ võ ra thì những lúc khác không được đánh trọng thương hoặc giết hại đồng môn, nếu không sẽ bị sử phạt rất nặng. Hình phạt nặng nhất chính là phế đi tu vi rồi đuổi khỏi tông môn. Chính vì thế mà nàng biết không thể dọa được Liễu Thiên nên đành phải chấp nhận đi về mái nhà bên trái hậm hực ngồi xuống.

Hai người khi này ngồi cách nhau gần mười trượng, mỗi người một đầu của mái nhà. Thượng Quan Nhu Vân lại ngồi xuống vẻ mặt hơi giãn ra, nàng rất nhanh lại trở lại bình thường. Ánh mắt lại buồn rầu nhìn ra xa, trong đầu không biết nghĩ gì nữa.

Liễu Thiên khi này ngồi xuống thì nhìn quanh một lượt cả cung chữ Càn rồi lại nhìn lên trời sao. Hắn mỉm cười hai mắt nhắm lại liền nằm luôn ra gờ mái.

Nằm ra rồi hắn lại nhìn lên trời cao, không hiểu nghĩ gì bỗng nhiên lại cười một cái rồi lại thôi. Hắn khẽ thủi sáo ngân nga một giai điệu gì đó, ánh mắt linh chớp động liên tục nhìn rất linh hoạt và vui vẻ. Lúc này, tâm trạng của hắn bỗng nhiên lại trở lên vui vẻ, những suy nghĩ buồn rầu vừa rồi bay đi đâu hết.

“Vũ trụ rộng lớn, mình cũng chỉ là một phần của nó, vậy thì cứ là một phần của nó đi! Tại sao phải vương vấn quá khứ, cứ vậy sống tiếp thôi!” Hắn nằm đó nhìn lên trời lẩm bẩm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.