Thiên Ý

Quyển 1 - Chương 13: Nhập đội



Nhìn một lúc rồi hắn bước lên mấy bậc đi vào phía trong căn nhà kia chứ không lòng vòng tìm đường nữa. Lúc này hắn đã nghĩ lại, hắn nghĩ tốt nhất vẫn lên hỏi đường đi về cung của mình thì tốt hơn. Nguyên nhân là hắn nhìn qua kiến trúc chỗ này còn lớn hơn cả một trường đại học lớn. Nếu như lò mò trong đây thì đến tối cũng không tìm được chỗ cuối như hắn đoán kia. Vì vậy vào đây gặp một vị chấp sự mà hỏi là đơn giản nhất.

Lúc này, Liễu Thiên đã đi vào một chỗ có mấy vị quản sự đang rảnh rỗi gần đó.

“Nhập môn ư? Thẻ bài đâu?” Một trung niên quản sự trong đám mấy người kia thấy Liễu Thiên đi lại thì liền hỏi.

“Dạ không! Ta lạc đường, đại nhân có thể chỉ cho ta cung chữ Càn của đội ở chỗ nào được không?” Liễu Thiên lắc đầu rồi cung kính hỏi.

Tất cả đám người có chút bất ngờ nhưng rất nhanh trở lại bình thường, vị trung niên quản sự ngồi giữa nhìn nhìn Liễu Thiên rồi ánh mắt hơi chuyển một chút nói: “Ra khỏi cổng rẽ phải theo tường mà đi, nếu thấy một cái cổng thì đi vào.”

“Đa ta!” Liễu Thiên nghe vậy liền cảm ơn rồi cũng quay người rời đi trong ánh mắt tò mò của đám thiếu niên thiếu nữ quanh đây.

“Tu vi chắc cũng tầm như mình nhưng tuổi lại nhỏ quá a! Mình thành đàn anh rồi?” Liễu Thiên đi ra lại nhìn đám thiếu niên nhỏ nhắn trong sảnh thì không khỏi lẩm bẩm tự nhủ.

Kỳ Nhân các nhận đệ tử bắt buộc phải hoàn thành Linh Cơ cảnh đệ nhị trọng, mà điều kiện tuổi không quá mười năm đối với gia tộc trực thuộc, không quá mười hai đối với mọi trường hợp khác. Mà bất kỳ một ai đạt tiểu chuẩn chắc chắn sẽ thật nhanh gia nhập Kỳ Nhân Các để được đào tạo, sớm ngày nào hay ngày đó. Chính vì thế có một số thiên tài chỉ tầm mười tuổi hoặc ít hơn đã gia nhập. Ngược lại thì cũng có những người như Liễu Thiên mười năm tuổi mới ra nhập. Tất nhiên là số lượng người như Liễu Thiên là rất ít vì hiếm có gia tộc nào uổng phí tài nguyên đào tạo một kẻ có căn cơ thấp như hắn cả.

Ra cổng đi về bên phải một lúc, Liễu Thiên đã thấy một cái cổng khác. Quả nhiên trên cổng có ghi rõ Đội mười hai, cung chữ Càn. Liễu Thiên vui vẻ đi vào!

Vì đã vào một lần nên rất nhanh Liễu Thiên đã đi đến chỗ mấy vị chấp sự trong cung làm việc. Lần này thì hắn không chọn bâng quơ nữa mà tìm kiếm một hồi rồi mới đi về nhóm mấy vị chấp sự của “chi” sáu.

Liễu Thiên cũng không phải chờ đợi vì chi sáu giờ đây cũng chỉ có mỗi hắn đăng ký mà thôi. Hắn rất nhanh đứng trước quản sự của chi mình đưa thẻ bài ra.

Vị quản sự ngồi đầu cũng là một trung niên, gã cầm thẻ bài nhìn một lượt rồi lại lắc đầu thở dài một cái. Cuối cùng, gã cũng cầm sổ lật ra tìm tòi một lúc sau đó đánh dấu một cái.

“Cầm thẻ bài đi vào phía trong để nhận tư trang của ngươi.” Gã trả lại thẻ bài cho Liễu Thiên hững hờ nói.

Liễu Thiên cầm thẻ bài, hắn nhìn ánh mắt của vị quản sự. Một ánh mắt khó hiểu, có thể là coi thường, có thể là thất vọng, dù là gì thì chắc chắn Liễu Thiên đều không thích ánh mắt này.

Lúc đầu, Liễu Thiên rất khó chịu nhưng rất nhanh hắn cười nhạt một cái rồi đi vào phía trong. Đối với hắn thì mấy việc khinh thường này cũng bình thường, một kẻ yếu kém bị khinh thường cũng không có gì sai. Hắn tử hỏi rằng nếu là mình thấy một kẻ yếu kém thì có khi cũng làm vậy cũng không chừng?

Đi ra sau bàn này lại có hai vị quản sự nữa đang ngồi, thấy Liễu Thiên đến một người liền đứng dậy. Đây là một nữ phụ ngoài ba mươi, nàng đi đến mỉm cười nói: “Chi chúng ta lại thêm một vị thanh niên nữa a!”

“Thanh niên!” Liễu Thiên lẩm bẩm rồi cũng hiểu ra dụng ý nói đùa thì cũng mỉm cười mà không nói gì.

Lúc này, mỹ phụ kia liền đi đến gần Liễu Thiên rồi lấy ra một sợi dây, điều này khiến Liễu Thiên giật mình mà co người lại.

“Đứng im ta đo nào!” Ngay tức khắc, mỹ phụ kia khẽ nói một câu rồi thân hình khẽ động nắm vào cánh tay của Liễu Thiên khiến hắn như bị điểm huyệt đứng đơ ra đó.

Hắn như tượng đứng im cho mỹ phụ kia dùng thước đo quanh cơ thể, hai vị quản sự đang ngồi kia thì chỉ nhìn hắn cười cười. Chỉ vài hơi thở thì công việc đo đạc đã xong, mỹ phụ kia thả Liễu Thiên ra, rồi loáng cái đã ngồi lại chỗ của mình đang viết viết gì đó.

“Cái này, mình vừa bị thôi miên ư?” Liễu Thiên trở lại bình thường thì giật mình nhớ lại lẩm bẩm, trong giọng nói có phần sợ hãi.

Vừa rồi, hắn đang đừng thì bỗng trong đầu nghe thấy tiếng nói bảo hắn đứng im cùng lúc đó tâm trí hắn không thể chống lại lời nói đó. Mà theo hắn biết thì đây hình như là một dạng của thôi miên. Thôi miên qua giọng nói, nữ nhân kia vừa dùng âm thuật để không chế tâm thức hắn. Liễu Thiên suy tư rồi thầm đưa ra phán đoán.

“Lại đây!”

Liễu Thiên đang ngơ ngơ suy nghĩ thì nữ chấp sự kia đã để một sấp quần áo trên bàn gọi.

“Đây là đồng phục của ngươi đến lấy đi!” Thấy Liễu Thiên chần chừ không đi lên thì nữ chấp sự kia lại hướng ánh mắt vào sấp quần áo trên bàn nói.

Liễu Thiên nghe vậy thì cũng không nghĩ nhiều nữa mà từ từ đi lại cầm đống quần áo lên.

“Tông môn tuy là một quốc tông nhưng không thể cho các người phung phí được. Vì vậy mỗi đệ tử một năm chỉ được phát tư trang này bốn lần, ngươi hãy bảo quản cẩn thận. Đồng thời đồng phục ngoại trang thì không cần thiết lúc nào cũng phải mặc. Ngươi chỉ cần mặc ở những buổi tập trung toàn “cung” hoặc những hoạt động quan trọng trong “đội” mà thôi. Sinh hoạt bình thường ngươi có thể dùng quần áo của gia tộc mình nhưng nên nhớ không được mặc những bộ đồ có ký hiệu gia tộc.” Liễu Thiên vừa bê quần áo lên thì nữ chấp sự kia lại căn dặn.

“Dạ!”

Liễu Thiên gật đầu thành khẩn đáp.

“Ngươi qua đây! Đây là chìa khóa phòng của ngươi cùng với một cuốn chỉ lang, trong chỉ lang này có mấy điều cơ bản của “cung” Càn chúng ta. Đồng thời trong đó cũng có cả lịch học trong thời gian tới của ngươi.” Liễu Thiên vừa nhận đồng phục xong thì một trung niên chấp sự khác lại gọi lại đưa cho một quyển sách và cái chìa khóa căn dặn.

Liễu Thiên nghe xong cũng tương tự cũng đi lại nhận lấy đống đồ đó rồi khẽ cảm tạ một câu rồi quay người rời đi. Qua vị chấp sự đầu tiên thì hắn lại bị bắt ký tên rồi điểm chỉ vào tờ giấy xác nhận nhập học rồi mới được ra khỏi căn phòng này.

“Lại đi học rồi! Ài! Có điều có điểm khác!” Vừa đi vừa nhìn đống quần áo, Liễu Thiên lẩm bẩm.

Ra khỏi căn phòng này, Liễu Thiên theo hành lang đi ra một hoa viên, tiếp đó đến một cái sân tập nhỏ. Trên sân lúc này có không ít người nhưng đa phần đều là thiếu niên mười hai mười ba tuổi, tất cả đều đang chia năm tụm ba bàn tán gì đó. Liễu Thiên đi qua cũng làm cho đám người đó quay ra bàn tán một hồi, một số kẻ còn cất tiếng cười thô lỗ nghe rất ngứa tai. Tất nhiên Liễu Thiên không để bụng làm gì nhưng việc hắn đi đến đâu cũng bị người khác chú ý đã làm hắn có chút không tự nhiên.

Lúc này, Liễu Thiên tự dưng cảm thấy hắn cảm thấy hơi lạc lõng cùng chút yếu kém so với những kẻ xung quanh. Hắn vừa đi nhìn sang các nhóm khác đều là thiếu niên mười một mười hai, lớn hơn thì mười hai mười ba! Quay lại bản thân hắn thì đã mười năm. Lại nói tuy cơ thể gầy gònhưng cũng cao hơn những đứa khác một cái đầu. Đi qua chỗ này hắn quả thật biến thành đàn anh lưu ban lại cùng mấy đứa em!

Thời trước đi học, Liễu Thiên chưa bao giờ bị lưu ban cả, hắn chưa bao giờ có cảm giác bị lạc lõng cùng đám ít tuổi hơn mình như bây giờ. Mà hắn trước kia đã hai hai tuổi, tâm lí dù sao cũng lớn hơn trang lứa. Bây giờ đây hắn lại sắp tu luyện học tập cùng một đám nhỏ chỉ mới mười hai mười ba tuổi với tư cách một kẻ phế vật. Điều này khiến hắn có chút xa cách về mặt tâm lí và đẳng cấp với đám đồng môn này.

“Lúc đầu cứ nghĩ sẽ không sao, chịu được, giờ mới biết hiện thực thật tàn khốc!” Liễu Thiên vừa đi vừa thầm than.

“Mà thôi! Có sao, cười thì cười, mình lại sợ ư?” Thế rồi hắn không để ý đám đồng môn trong “cung” nữa mà bắt đầu lấy bản đồ ra tìm đường đi về dãy nhà của mình.

Hắn mở cuốn sách kia ra, quả nhiên như hắn nghĩ, ngay trang đầu tiên là bản đồ của khu này. Bản đồ không vẽ toàn bộ “đội” Mười Hai mà chỉ vẻ một “cung” chữ Càn này. Theo bản đồ thì cung này chính là một hình thang giống hệt hình đồ của một trong tám quẻ trên bát quái đồ. Nếu theo Liễu Thiên tưởng tượng thì bảy cung còn lại cũng là bảy hình thang và chúng ghép lại với nhau tạo thành một vòng tròn tạo lên một bát quái đồ lớn. Bát quái đồ đó chính là một đội và trung tâm của nó chắc chắn là nơi tầng lớp cao tầng trong “đội” làm việc.

Nhìn lại bản đồ rồi nhìn lại hiện trạng xung quanh thì Liễu Thiên thấy bên trong một hình thang này cũng là một quân viên rất lớn. Trên bàn đồ tuy không nói rõ diện tích nhưng chỉ nhìn vào tỉ lệ biểu thị các tòa nhà thôi Liễu Thiên cũng đoán được nơi đây rất rộng.

Theo bản đồ hắn đi về phía bên trái, nơi đó được gọi là Tân quán.

Trong mỗi cung sẽ chia ra làm hai nơi cơ bản, một là nơi ở của những đệ tử ngoại môn đã hoàn thành một năm đào tạo, nơi đó gọi là Thường Quán. Chỗ còn lại là nơi dành cho những đệ tử mới gia nhập tông môn sinh sống và học tập, chỗ này gọi là Tân Quán. Tân Quán cũng như Thường quán đều được chia ra làm mười chi từ chi một đến chi mười và Liễu Thiên ở chi thứ sáu.

Theo sơ đồ hắn đi mất mười năm phút thì cũng đi đến tổ hợp những dãy nhà ở của đệ tử bên Tân quán. Đó là một dãy nhà nằm cạnh viền hướng Tây giáp với rừng một rừng trúc dài, ở đó có tất cả mười dãy nhà song song nhau, mỗi dãy cách nhau một cái sân cùng một hoa viên nhỏ. Liễu Thiên nhìn bản đồ rồi đi từ phía ngoài vào rồi chọn dãy nhà thứ sáu đi vào.

Tại dãy nhà này cũng có một số đệ tử đang tản bộ, một số người đang bàn chuyện phiếm. Liễu Thiên đi qua đám người tiến vào giữa sân đứng cạnh hoa viên nhỏ, hắn nheo mắt nhìn tổng thể dãy nhà của mình. Dãy nhà này cũng không lớn lắm, cả dãy dài tầm ba chục mét, rộng cũng chỉ năm sáu mét, có hai tầng, nhìn sơ qua thì mỗi tầng có tầm mười mấy phòng. Cạnh tòa nhà này cũng có mấy tòa nhà nhỏ cũng một khu sân và một cái giếng nước, đây chính là khu công trình phụ phục vụ sinh hoạt trong chi.

Liễu Thiên đi vào hành lang tầng một, hắn nhìn qua một lên tầng hai rồi lại nhìn vào chìa khóa trong tay. Chìa khóa phòng của hắn có một cái thẻ nhỏ, trên đó có ghi số phòng của hắn, hắn ở phòng thứ mười chín. Theo số thì tầng một chỉ có đến phòng mười hai nên phòng của hắn chắc chắn ở trên tầng hai.

Lên tầng hai, Liễu Thiên đi ra hành lang phía bên phải, mà khi hắn đi qua các phòng ở đây thì đều thấy cửa phòng khóa trong, xem ra đều đã có người ở rồi. Đi đến phòng số mười chín, Liễu Thiên mở của đi vào. Căn phòng này rộng tầm hai mươi mét vuông, bên trong nội thất khá đơn sơ. Ở đó chỉ có một cái giường, một cái bàn, hai cái ghế và một cái tủ. Được cái là căn phòng này rất sạch sẽ, lúc vừa đi vào Liễu Thiên còn cảm thấy một mùi thơm thơm dễ chịu.

Liễu Thiên đoán không nhầm thì phòng này trước đây của một nữ đệ tử, người đó giờ có thể đã thành nội môn đệ tử hoặc là chuyển sang bên Thường Quán rồi và phòng này thuộc sở hữu của hắn trong một năm sắp tới. Ôm đống quần áo để lên giường, Liễu Thiên đi quanh phòng một lượt.

“Kẹt!”

Hắn leo lên giường mở cửa sổ phía sau ra, hắn ngồi xuống bàn cạnh cửa ngắm nhìn ra ngoài. Đáng tiếng ngoài với dự đoán của Liễu Thiên, trong tầm mắt của hắn lúc này chỉ là dãy nhà “chi” bảy, từ độ cao này không thể nhìn xa hơn được. Hắn đánh đảo mắt nhìn sang hướng Tây, nơi có rừng trúc đang đung đưa theo gió.

Hắn cứ ngồi thất thần suy nghĩ gì đó mà không hề có cử động gì khác.



Mặt trời gần ngả về tây, ánh chiều tà đỏ rực một phương, mây trắng từng đoàn nhẹ nhàng phiêu lãng trên không. Lúc này, phía ngoài đại môn Kỳ Nhân Các, bốn người Đổng lão giả đang đứng trên không mấy trăm mét nói chuyện với nhau.

“Một năm nữa lại qua đi, vẫn chưa tìm được, việc này đành để cho nhóm sau vậy!” Đồng lão giả nhìn đám đệ tử cuối cùng đi vào đại môn lẩm bẩm.

“Đồng đại ca không cần thất vọng, nếu tông chủ đã tiên đoán thì chắc chắn sẽ đúng, có điều là chúng ta không có cơ duyên thì để cho mấy tên gia hỏa kia vậy!” Trung niên đại hán liền vuốt vuốt chòm râu an ủi.

“Ừm! Cũng chỉ có như vậy! Mà thôi, còn mấy tháng nữa là hết nhiệm kỳ của chúng ta rồi, từ nay sẽ khó mà gặp nhau nhưng ta cũng không thích lưu luyến nhiều. Ba vị xin cáo từ!” Đồng lão giả khẽ gật đầu rồi lại nhìn ra phương xa ôn tồn nói, mà sau câu nói gã nhoáng cái đã đứng phía xa hơn hai mươi mét rồi lại biến thành một điểm sáng phóng đi và rất nhanh biến mất dưới nền trời chiều.

“Tiểu đệ cũng không làm phiền hai vị nữa!” Thiếu niên thân mặc chiến giáp cũng chắp tay nói rồi như làn khói tan biến trong không trung.

“Tứ Chân Môn, hai trăm năm lại đổi một lần. Sau lần này giải tán này xem ra rất khó có cơ hội cùng làm việc với hai người kia nữa!” Trung niên đại hán vẻ mặt buồn rầu nói.

“Thôi đi! Đồng lão tu vi sâu xa khó lường, tính tình lại cổ quái mưa nắng thất thường, còn Tử tiểu tử lại là dạng yêu nghiệt, chúng ta không ở cùng cũng tốt!” Nữ trung niên kia lại lắc đầu nói. Đối với nàng thì làm việc cùng hai người kia lúc nào cũng đem lại áp lực rất lớn.

“Ngươi còn nói, đã nhiều năm vậy rồi mà cái miệng vẫn ăn nói lung tung! Tông chủ là người để chúng ta đem ra đánh giá ư?” Trung niên kia nghe đến đây thì chợt nhớ lại sự việc hồi sáng thì hai mày nhíu lại trách mắng.

“Hừ! Mạnh mẽ thì được người khác tôn kính thôi!” Nữ trung niên kia vẫn tỏ vẻ ngang ngược nói.

“Ta không quản ngươi có phục hay không, dù trước kia tông chủ cũng chỉ như chúng ta cùng một đội nhưng giờ đây đã khác. Lại nói Đồng lão từng là chỗ quen thân với nàng nên đừng có xuất ra những nời bất kính trước mặt lão.” Trung niên kia lại nhăn mày dậy bảo một hồi.

“Biết rồi! Chúng ta về thôi! Cái thứ hậu nhân tổ địa kia cứ để cho đám sau tìm đi!” Nữ nhân kia có vẻ bực tức, nàng khẽ phất ống áo một cái nói rồi cũng theo một hướng khác mà phóng đi.

Trung niên nam tử cũng không nói gì, gã cũng hóa thành một đạo tàn ảnh bay theo.

Tại một nơi sâu trong Tử Quan Sơn mạch, trong một gian động quật có hai người đang đứng, một người trong đó chính là Đồng lão giả kia. Người còn lại là một nữ tử thân mặc bạch y, nàng đứng quay lưng lại nên chỉ thấy dáng người thướt tha cùng với một mái tóc màu xanh mượt dài đến ngang lưng. Mà để ý kỹ thì thấy hình như nữ tử này đang ngước nhìn lên đồ án vẽ một nữ nhân khác trên bức tường động quật này. Đồng lão giả lúc này lại chỉ đứng cung kính phía sau như chờ đợi gì đó.

“Đồng lão đã vất vả rồi! Người có thể đi được rồi!” Thêm một chút thời gian, nữ nhân kia không có quay lại mà chỉ nhẹ nhàng phân phó.

“Vậy ta lui trước! Tông chủ cũng nghỉ ngơi đi!” Đồng lão nghe vậy cũng không có phản ứng gì mà chỉ cung kính đáp rồi dặn dò một câu sau đó quay người như một làn khói tan biến trong không trung.

“Hài! Sư phụ, người hi sinh để chờ kẻ kia, con thật muốn xem đó là hạng người gì?” Nữ nhân kia lúc này mới thở dài một hơi tự hỏi.



Quay lại với gian phòng nhỏ của Liễu Thiên thì lúc này hắn cũng không có ngắm cảnh nữa mà đang kiểm tra tư trang mới được phát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.