Thiên Ý

Quyển 1 - Chương 155: Duyên



Liễu Thiên đọc một hồi cuốn kiếm phổ kia thì không hiểu gì, hắn ngẫm lại một liền thì đa phần vẫn mờ mịt, chính vì vậy mà vẻ mặt của hắn thì càng ngày càng trở lên khó coi. Nhìn vào cứ như hắn đang ăn phải thứ gì đó khó tiêu vậy!

“Sao rồi! Ngươi không sao chứ?” Cơ Thương Vũ thấy vậy lo lắng hỏi.

“Không sao! Nhưng nói thật mấy thứ này rất khó hiểu, ta hiểu được vài ý trong đó nhưng ngươi muốn hiểu thì ta lại không giải thích được vì vốn ta hiểu biết cũng ít không thể giảng dạy cho ngươi được.” Liễu Thiên lắc đầu nói.

Thấy vẻ mặt mơ hồ của Cơ Thương Vũ thì Liễu Thiên lại tiếp tục giải thích: “Sở dĩ ta nói ngươi không hiểu được là do căn bản của kiếm ngươi vẫn chưa biết thì làm sao hiểu được mấy thứ bên trong. Mà khi đã hiểu căn bản thì những thứ này cũng từ từ xuy diễn ra trong quá trình luyện tập. Kiếm lấy chứ hành và xử làm chủ đạo nên chỉ ngồi nghiên cứu thì không thể dùng kiếm được!”

“Vậy ngươi hãy dạy ta căn bản của kiếm đi!” Cơ Thương Vũ gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý rồi nàng lại mỉm cười đề nghị.

“Cái này, được!” Liễu Thiên gật đầu, hắn nhập tâm thần vào trong chỉ giới lấy ra một cuốn sách mỏng đưa cho Cơ Thương Vũ:

“Đây là cuốn kiếm căn của một vị chấp sự nghiên cứu, nó viết khá nhiều về kiếm, ta cho ngươi. Trong đây không có gì tinh diệu nhưng nó lại chứa những thứ cơ bản sơ khai nhất để luyện kiếm. Tuy vậy đây vẫn chưa hoàn thiện cho lắm nhưng ngươi cứ cầm để nghiên cứu cơ bản thì vẫn dư thừa.”

“Cảm ơn! Trên đời có gì là hoàn thiện cơ chứ. Mà ngươi cho ta cuốn sách này thì ngươi cũng cầm lấy kiếm phổ này mà nghiên cứu, có cơ hội chúng ta cũng so sánh xem!” Cơ Thương Vũ mỉm cười cảm ơn rồi lại nhìn vào cuốn kiếm phổ đề nghị.

“Cái này không ổn! Ta cho ngươi chỉ là cuốn sách bình thường mà ngươi lại cho ta tâm pháp thượng thừa.” Liễu Thiên vội từ chối.

“Tính ra thì chúng ta rất có duyên nên ngươi nhận đi! Biết đâu ngày nào đó ta còn có việc nhờ ngươi đó!” Cơ Thương Vũ nhăn mày nói.

“Duyên ư?” Liễu Thiên nhăn mày lẩm bẩm.

“Đúng vậy! Ngươi cứ yên tâm nhận lấy.”

“Ài! Vậy đi! Ta cũng có nghiên cứu thêm một chút về đạo dùng kiếm theo phái kiếm ngự nguyên kết hợp với hiểu biết về kiếm của ta. Ta không biết viết thế nào nhưng sẽ cố gắng tổng hợp cho ngươi!” Liễu Thiên lại định lắc đầu từ chối thì thấy vẻ mặt không hài lòng của Cơ Thương Vũ, hắn đành thở dài đưa ra đề nghị.

“Được! Ngươi không ngại thì cứ ở đây nghiên cứu cùng ta hết đêm nay!” Cơ Thương Vũ gật đầu đưa ra quyết định.

“Không ngại! Ngươi là nữ nhi không ngại còn hỏi ta!” Liễu Thiên nghe vậy chỉ biết trố mắt kêu lên.

“Haha! Ta thì ngươi không phải lo, dù sao ta cũng không thuộc Cơ gia, ai muốn nói gì thì cứ nói!” Cơ Thương Vũ cười lớn, nàng xem ra không quan tâm đến lễ nghĩ thường tình.

“Lại có thể bá đạo như vậy! Nhưng ta vẫn không thể ở đây, ta phải về phòng không mẫu thân sẽ lo lắng!” Liễu Thiên đầy ngạc nhiên nhưng hắn nghĩ gì đó rồi vẫn lắc đầu cự tuyệt.

“Ngươi quả nhiên là con ngoan, vậy được ta sang chỗ của ngươi!” Cơ Thương Vũ gật đầu nói rồi đứng dậy định rời đi.

“Á! Ngươi quả thật đã làm ta ngạc nhiên đấy! Tính cách này…” Liễu Thiên kêu lên rồi rất nhanh cười nói nhưng Cơ Thương Vũ không để hắn nói hết câu đã cầm tay hắn kéo đi.

“Thôi thôi! Để ta tự đi!” Liễu Thiên bị lôi ra ngoài thì vùng ra rồi liền lấy lại vẻ đường hoàng đi trước dẫn đường. Thế là hai người đi ra khỏi phòng vòng vèo theo mấy dãy hành lang đã đi đến phòng của mẫu tử Liễu Thiên.

“Về sớm vậy, hôm nay thư giãn…đây là..?” Cơ Ngọc Oanh đang ngồi trong phòng thấy Liễu Thiên đẩy cửa đi vào thì mỉm cười nói nhưng đang nói thì nàng lại thấy một thiếu nữ dáng người uyển chuyển gương mặt có phần xinh xắn đi vào thì không khỏi ngạc nhiên hỏi.

“Mẫu thân, đây là…”

“Tiểu điệt là Cơ Thương Vũ, ngươi chắc là Ngọc Oanh tiểu thư, gặp người thật tốt quá, tối nay ta ở đây yên tâm hơn rồi!” Không để cho Liễu Thiên kịp giới thiệu, Cơ Thương Vũ rất nhanh đi lại tươi cười nói liên hoàn.

“Ngươi làm như ta là lưu manh không bằng?” Liễu Thiên nghe vậy tỏ vẻ không hài lòng.

“Thiên nhi, người ta dù sao cũng là nữ nhi thì đề phòng là chuyện bình thường!” Cơ Ngọc Oanh nhíu mày mắng Liễu Thiên rồi lại quay sang Cơ Thương Vũ nhẹ nhàng hỏi: “Vị cô nương này không hiểu sao lại muốn ở lại đây một đêm?”

“Hì hì! Cháu có chút khúc mắc trong tu luyện muốn nghiên cứu cùng Liễu Thiên đây!” Cơ Thương Vũ cười duyên ngồi xuống cạnh Cơ Ngọc Oanh giải thích.

“Ừ! Thế thì được, chúng ta dù sao cũng là người một nhà, huynh đệ tỷ muội cùng nhau nghiên cứu để phát triển là tốt!” Cơ Ngọc Oanh nghe vậy gật đầu nói.

“Nhưng tu vi của cháu còn trên cả ta, như thế nào lại muốn nghiên cứu cùng Liễu Thiên! Không phải cháu có ý đồ khác chứ?” Cơ Ngọc Oanh khi này vẻ mặt trợt trầm xuống hỏi.

“Như di nói, chúng ta là người nhà mà, ta khi nào lại làm hại người nhà, mà ta muốn làm hại hắn thì còn cần phải theo hắn về đây làm gì?” Cơ Thương Vũ tỏ vẻ thân thiết rồi lại nhìn Liễu Thiên nói.

“Đúng vậy! Với chênh lệch như vậy thì nếu nha đầu ngươi có ý xấu thì tên ngốc kia chắc chắn không kịp phản ứng đã bị giết rồi! Thôi ta không làm phiền hai đứa nữa, cả hai cứ tự nhiên.” Cơ Ngọc Oanh gật đầu nói, nàng nói xong thở dài đứng dậy như muốn đi vào giường trong.

“Di nương người cứ ngồi đây đi, chúng ta vào phòng trong cũng được!” Cơ Thương Vũ lại kéo Cơ Ngọc Oanh lại nói.

“Tiểu nha đầu này, ngươi là đệ tử của gia tổ nên tính cách cũng có phần táo bạo! Ngươi không sợ sự phụ và nghĩa phụ của ngươi biết được trách phạt sao mà còn muốn vào phòng trong?” Cơ Ngọc Oanh lúc này nghe vậy mới nhíu mày nói.

“Tính cách này của ta đã làm cho di nương chê cười rồi, ta cũng chỉ không muốn vì sự xuất hiện của mình mà ảnh hưởng đến người. Dù sao đây cũng là phòng của người!” Cơ Thương Vũ lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ giải thích.

“Không sao! Ở đâu cũng không sao! Trong kia hay ngoài này thì khác gì nhau. Mẫu thân cứ tiếp tục thêu đi, chúng con vào trong cũng chẳng sao. Mình không làm thì sợ gì người khác nói.” Liễu Thiên lắc đầu tỏ vẻ chính khí nói.

Hắn biết mẫu thân lo lắng cho mình, hắn biết mẫu thân sợ mình mà làm gì sai thì đây chính là lí do để cho Cơ gia làm khó Liễu gia. Thế nhưng trên đời này nhiều thứ không thể tránh được mà phải đối đầu. Theo hắn thì người ta đã cố tình gây hấn thì thiếu gì cách nên phòng phòng tránh tránh chỉ thêm mệt.

“Được rồi! Ta cũng lo nghĩ quá nhiều!” Cơ Ngọc Oanh thở dài nói rồi lại ngồi xuống.

“Di nương đang thêu ư? Hay là ta ở đây học thêu, ngươi đi viết ra cho ta để mai sau nghiên cứu cũng được!” Cơ Thương Vũ lúc này mới nhìn xuống bàn thì mới trố mắt ngạc nhiên lẩm bẩm rồi lại quay ra Liễu Thiên nói.

“Lại có người thay đổi chủ ý nhanh như ngươi?”

“Ài! Có gì lạ! Ngươi còn thấy ta trở mặt cũng nhanh không kém đâu. Mà thôi ngươi đi viết lại cho ta đi! Đừng ở đây làm phiền ta học thêu!” Cơ Thương Vũ ngồi xuống cạnh Cơ Ngọc Oanh thì thở dài nói rồi lại xua xua tay ra lệnh.

“Hình như là ngươi đang cần ta đó! Tiểu nha đầu này sẽ có ngày…” Liễu Thiên nghe vậy tức giận nói nhưng câu nói kia lại rất nhỏ cứ như hắn tự đối thoại rồi im hẳn. Cuối cùng thì hắn chỉ biết trợn mắt lên nhìn Cơ Thương Vũ đang cười cười tỏ vẻ rất đắc trí.

“Dù sao thì một đêm ta cùng ngươi nghiên cứu cũng chẳng được đáng bao nhiêu! Ta vừa rồi không có gì chơi nên mới quyết đinh như vậy, giờ có di nương rồi thì ngươi tự làm một mình đi! Chẳng nhẽ lại không giúp được ta chút việc đó!” Thấy điệu bộ Liễu Thiên có vẻ không vui, Cơ Thương Vu vội chuyển thành vẻ năn nỉ.

“Di thấy phải không? Nam nhi gì mà hẹp hòi!” Cơ Thương Vũ nói xong lại kéo cả Cơ Ngọc Oanh vào để nói Liễu Thiên.

“Được! Còn muốn kiếm cớ mắng ta. Hừ! Nếu bây giờ ta mà tức giận mắng lại thì sẽ càng làm trò cười cho nàng! Thế nhưng bản thiếu gia có chịu thiệt bao giờ!” Liễu Thiên ôm một bụng tức giận nhưng hắn không có phát ra mà đành nén xuống vẻ mặt tươi cười nói: “Ài! Ta đúng là hơi hẹp hòi! Dù sao thì nàng đã hứa là theo ta trọn đời. Được ta sẽ chép cho nàng, mẫu thân hãy từ từ dạy bảo nàng hộ hài nhi!” Hắn nói xong liền mang theo vẻ mặt khoái trí đi vào phòng trong

“Ngươi! Ai theo ngươi! Di không nên nghe hắn nói nhảm!” Cơ Thương Vũ chưa kịp nói gì Liễu Thiên đã đi rồi, nàng lại thấy Cơ Ngọc Oanh đang nhìn thì vội giải thích.

“Ài! Hai đứa các ngươi đem nhau ra đùa thì thôi đi, còn cứ kéo cả ta vào làm gì!” Cơ Ngọc Oanh sao không biết đây là đùa nên khi này nàng chỉ thở dài nói.

“Di chê cười rồi! Mà chúng ta bắt đầu đi, hôm nay di phải truyền thụ hết cho ta đó!” Cơ Thương Vũ lại mỉm cười nói.

Ở phòng bên trong, Liễu Thiên tâm trang vui vẻ bắt đầu viết ra những nghiên cứu về kiếm đạo của mình.

Hắn trước có nghiên cứu qua Vô Danh kiếm phổ cùng với sự chỉ dẫn của Đồng Nhất Tiêu rồi lại vào Vạn Điển Đường dùng Thông Thiên dich nên Liễu Thiên bây giờ kiếm đạo cũng có chút tích lũy. Phần lý thuyết luyện kiếm Liễu Thiên coi như đã xong nhưng kiếm lại chú trọng thực hành luyện tập. Vì vậy nói là kiếm thuật có chút hỏa hầu thì vẫn hơi quá, hắn khi này mới gọi là nhập môn thôi.

Khi này hắn đang thống kê lại những gì mình hiểu mà viết lại. Hắn bắt đầu nói về kiếm căn, cách cầm kiếm vận kiếm, tu luyện căn cơ thể lực, hay cả những thứ như quỹ tích kiếm, tốc độ hay sức mạnh kiếm, điểm mù, rồi đến cả lực cản, đàn hồi, phá phòng,…tất cả những gì hắn hiểu đều ghi ra một lượt. Chẳng mấy chốc hắn đã viết được mấy trang giấy mà vẫn chưa dừng lại.

Phía ngoài hai người Cơ Ngọc Oanh và Cơ Thương Vũ đang người dạy người học rất vui vẻ, hai người này xem ra rất hợp nhau. Cả hai thỉnh thoảng lại dừng lại nói chuyện gì đó rồi lại cùng cười.

Liễu Thiên phía trong thỉnh thoảng nghe thấy tiếng cười thì trong lòng bỗng có cảm giác cô quạnh khó chịu. Nhưng hắn nghĩ nghĩ một hồi rồi lại lắc đầu tiếp tục công việc của mình. Dù sao thì hắn cũng lấy tâm pháp của người thì cũng sẽ dốc hết sức như đã nói. Trời về khuya, trong phòng Liễu Thiên giấy bị vo tròn vất tung tóe, hắn lúc này đang cầm một giấy gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

“Được rồi! Cuối cùng cũng có thể đọc được!” Hắn mỉm cười nói rồi đi ra ngoài.

“Tiểu nha đầu kia ngủ rồi! Con cũng nghỉ đi!” Cơ Ngọc Oanh lúc này đang ngồi ở giường thấy Liễu Thiên đi ra liền nói. Mà nhìn kỹ trên giường có một người đang ngủ hình như là Cơ Thương Vũ.

“Ngủ rồi! Sao chưa gì đã ngủ rồi! Ài! Thôi vậy, chúng ta cũng ngủ thôi!” Liễu Thiên ngạc nhiên hỏi rồi tỏ vẻ thất vọng để xấp giấy xuống.

“Ngươi viết có mấy tờ giấy mà tốn gần hai canh giờ, ai mà đợi được! Đã vậy lại còn tỏ vẻ thất vọng nữa!” Cơ Ngọc Oanh thấy bộ dạng của hắn thì không kìm được mắng.

“Hai canh giờ! Nhanh vậy ư? Mà thôi con đi ngủ!” Liễu Thiên tự hỏi rồi lại đánh trống lảng quay người chạy vào trong.

Đem tâm tư ngại ngùng đi vào phòng, Liễu Thiên nhìn lại đống giấy lộn trong phòng thì không khỏi lắc đầu thở dài không thôi. Cả buổi tối hắn cứ viết tào lao một hồi nhưng khi đọc lại thì chính hắn cũng không hiểu mình viết gì nữa. Hắn đã sửa đi sửa lại câu chữ rồi văn ngữ nhưng mãi không ổn. Cuối cùng hắn đã phải nhớ lại các viết của Đồng Nhất Tiêu rồi học theo thì mới ổn hơn một chút. Nhưng vì chữ xấu nên hắn vẫn phải tốn nhiều bút mực mới viết ra được mấy tờ đọc được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.