Thiên Ý

Quyển 1 - Chương 178: Khai chiến



“Giết!” Thế là tràng đại chiến bắt đầu. Người của Tần Khang khi này ầm ầm khí thế lao lên tấn công đám người Liễu Nhân Khanh.

“Giết hết bọn vô ơn này!” Phía đối diện, đám người Liễu Nhân Khanh tuy ít hơn nhưng cũng không hề sợ hãi, tất cả đều khí thế hơn người lao ra chiến đấu với đối thủ.

“Nha! Ầm, Bang…” Thế là trong sân chiến đấu nổ ra, trưởng kình kiếm khí bay toán loạn, tiếng binh khí va chạm rồi lại tiếng kêu thảm vang lên liên tục, máu văng khắp nơi, người ngã xuống liên tục.

“Binh!” Liễu Nhân Khanh khi này đang đánh nhau cùng với Tần Khang ở phía trung tâm trận chiến.

“Kém một cảnh giới cũng đòi đánh với ta ư?” Tần Khang tỏ vẻ lạnh nhạt nói rồi một trưởng vỗ ra. Trưởng kình tạo thành một đại thủ phá không bắn đến chỗ Liễu Nhân Khanh.

Liễu Nhân Khanh cũng không có nhiều lời liền một trưởng đáp lại.

“Ầm!” Hai trưởng va vào nhau nổ tung trên không, sóng khí thủi cho đám thuộc hạ hai bên quanh đó lảo đảo.

Tần Khang thấy vậy ánh mắt sắc bén nhìn Liễu Nhân Khanh không nói gì nữa mà khí thế toàn thần đại phóng, nguyên thần như như nước lũ tràn ra quấn quanh cơ thể gã tạo thành từng vòng nhìn rất kinh người.

“Hừ! Ta trong tộc tuy tu vi không cao nhưng thứ cặn bã như ngươi thì vẫn có thể dạy dỗ được!” Liễu Nhân Khanh không hề sợ hãi chỉ khẽ hừ một cái rồi lại lao lên.

“Liễu gia này không có gì đặc biệt ngoài việc người cầm đầu ngu ngốc điều hết người quan trọng rời đi! Xem ra không lâu nữa thì gia tổ Liễu gia kia sẽ phải xuất hiện. Hi vọng là Hổ Hà được thể hiện!” Bóng người phía xa kia lúc này lại lắc đầu thở dài nhìn về phía Liễu phủ, trong ánh mắt đầy tỏ vẻ chờ mong.

Rất nhanh kết quả chiến đấu dưới sân đã rõ ràng. Do số lượng và sức mạnh áp đảo nên chẳng mấy đoàn người Liễu Nhân Khanh đã bị ép lùi vào phía trung tâm cái sân lớn trước đại điện. Nhìn lại thì thấy số người bị thương và chết cũng khá nhiều rồi.

“Liễu Không, lão còn không xuất hiện thì Liễu gia các ngươi coi như xong rồi!” Đường Kim Thương khi này lại hô lớn.

“Ngươi giám gọi tên của gia tổ!” Liễu Nhân Khanh sau khi đánh một quyền với Tần Khang lùi lại mấy trượng, gã nghe thấy vậy thì tức giận quát lớn.

“Ngươi kêu cái gì! Ta sẽ tiễn ngươi về gặp phụ thân của ngươi!” Tần Khang đứng cạnh cười nhạt nói rồi nhảy đến quyền thủ xuất ra không ngớt tạo thành một mảng cuồng phong đánh về phía Liễu Nhân Khanh.

“Rầm! Rầm!” Quyền đối quyền nhưng chỉ sau vài hơi thở Liễu Nhân Khanh đã bị đánh cho ngã lăn trên đất.

“Gia chủ! Chúng ta liều chết!” Một tráng hán người đầy máu cố đỡ Liễu Nhân Khanh lên nghiến răng nói.

“Đúng vậy! Chúng ta dù chết cũng phải cho đám cẩu tặc này trọng thương!” Một vị lão giả gật đầu kiên quyết.

“Đúng vậy! Liều chết! Liều chết!” Đám người Liễu gia đang bị đánh cho tan tác thì bỗng hào khí khởi lên, tất cả đều tỏ vẻ quyết tâm gào thét.

“Sống trên đời chỉ cần có những người anh em như vậy cũng đủ rồi!” Liễu Nhân Khanh cười thỏa mãn rồi đôi mắt đang nhu hòa chuyển thành sắc bén nhìn về đám người Tần Khang.

“Cùng chết ư! Được! Cho chúng toại nguyện! Sau ngày hôm nay Liễu gia đã không còn chỉ còn mỗi lão rùa già Liễu Không kia thì cũng không làm lên trò trống gì!” Đường Kim Thương vẻ mặt đầy hung tợn ra lệnh.

Theo đó đám người bao vây phía ngoài lại thi nhau tế ra binh khí lao lên, nhưng kẻ có tu vi ngoài Khai Minh cảnh thì đa phần dùng trưởng kình hoặc binh khí từ xa đánh đến! Một số còn sử dụng một vài loại dị thuật cơ bản hệ hỏa khiến cho cả cái sân của Liễu phủ đều có ánh lửa.

Thế công dồn dập khiến đám người Liễu Nhân Khanh dù quây lại phòng ngự vẫn bị thương rất nhiều. Vài người có tu vi cao đều lấy nguyên thần tạo thành những lớp màng chắn nhưng xem ra không thể chống đỡ được lâu.

“Không ổn! Tên gia chủ kia không đơn giản như mình nghĩ!” Cùng lúc này ở phía ngoài xa, bóng đén kia giật mình lẩm bẩm rồi lại lắc lắc đầu tự nhủ: “Dù sao cũng chỉ là đám hạ nhân đánh chém, kết quả không thay đổi nhiều!”

Trong sân lớn Liễu phủ, đám người Liễu Nhân khanh đã co cụm lại thành một vòng không quá hai mươi trượng vuông. Rồi dần dần có người ngã xuống thì đám người lại càng thu nhỏ.

“Rầm!” Đường Kim Thương thấy sơ hở liền tụ chân nguyên xuất ra một quyền với phong quyển cuồn cuộn đánh lên lớp phòng thủ của một vị trưởng lão già cả trong Liễu phủ khiến một người này bị dư trấn đánh cho ộc máu lăn ra đất bất tỉnh nhân sự.

“Haha! Liễu gia chỉ có vậy! Đệ nhất cao thủ Vạn Niên Thành cũng sợ đến mức không giám xuất hiện rồi!” Đường Kim Thương đắc trí cười lớn chế giễu.

“Lớn mật! Hôm nay đừng hòng tên nào sống ra khỏi đây!” Lúc này, bỗng nhiên có một âm thanh hùng hậu từ phía xa sau đám người Tần Khang vang lại khiến toàn trường sững người.

“Rầm…Lên…! Giết chúng!”

Ngay sau tiếng nói kia là những tiếng hô động trời vang lên, cùng với đó là rất đông người từ phía ngoài phi thân vào, sau đó là rất nhiều người xung quanh các ngả chạy đến. Tứ phía xung quanh Liễu phủ khi này đều có người tràn vào, trên không cũng có nhiều người bay vào công kích xuống đám người Tần Khang ở giữa sân. Đám người vừa xuất hiện kia ai đấy khí thế hừng hực, sát khí bức nhân lao đến đám người Tần Khang như có thủ giết cha cướp vợ vậy.

“Đại trưởng lão, nhị trưởng lão, đám người tứ gia, họ đã trở về rồi, chúng ta giết hết đám phản tặc này!” Lúc này, trong vòng vây, tráng hán Đông Cương mình toàn máu nhưng khí thế lại đại thịnh, hắn hô lên rồi nguyên thần màu trắng sáng bùng lên như một ngọn lửa bao lấy thân thể, thanh đại đao trong tay hắn vung lên bổ liên tục vào Sa Lượng trước mặt.

“Tần Khang ngươi hôm nay sẽ phải chết! Doạt!” Phía trên cao bỗng một tiếng nói khàn khàn vang nên, cùng với đố một nhân ảnh bay qua đám người, theo đó một quyền thủ xé không đánh đến. Chỉ thấy “vụt” một cái quyền kình thủi tung đám người xung quanh ập đến trước mặt Tần Khang.

“Đại trưởng lão!” Tần Khang vẻ mặt đại biến vội vàng quay người một trưởng hướng lên đón đỡ.

“Ầm!” Trưởng lực hai bên va chạm liền bùng nổ, Tần Khang tuy đón đỡ thành công những vẫn bị đánh cho lùi ra sau mấy bước mới dừng lại được.

Người được gọi là đại trưởng lão kia sau một quyền cũng đã dừng lại nên đã có thể thấy rõ người này là một đại hán cao lớn với gương mặt nghiêm khắc cộng thêm bộ râu quai nón, đôi mắt thô to đang đảo quanh rồi liền tập trung lại trên người Tần Khang phía trước.

“Bùng! Tần tiểu tử, ngươi phải chết!” Đại trưởng lão khí thế đại phát đi lên phía trước, đồng thời nguyên thần trong người bùng ra khiến quần áo gã bay phần phật nhìn rất oai phong lẫm liệt.

Gã vừa đi ba bước liền vung tay đánh ra một quyền rồi sau một quyền lại đổi thành một trưởng đánh ra, sau một trưởng gã liền kết ấn.

Chỉ sau vài nhịp kết ấn đã khiến không gian trước mặt gã trở lên mơ hồ rồi từ đó một cây trường thương lớn màu trắng đục xuất hiên rồi vụt cái đã lao về phía Tần Khang.

Phía đối diện, Tần Khang vừa đỡ xong một quyền, một trưởng chưa kịp làm gì vẻ mặt lại đại biến, trong mắt đầy vẻ sợ hãi nhìn vào trường thương lao đến trước mặt.

Tuy hắn có chút sợ hãi nhưng cũng rất nhanh thanh tỉnh. Hắn hai mắt mở lớn, lùi lại mấy bước, đồng thời hai tay đưa lên. Ngay lúc này, trong tay hắn bay ra một mảnh nhỏ, mảnh đó rất nhanh phóng lớn biến thành một cái khiên lớn màu đen đón đỡ đại thương.

“Bang!” Rất nhanh mũi thương đã đâm vào tấm khiên tạo thành một âm thanh đinh tai nhức óc.

Tiếp đó là thương tan, khiên vỡ, khí lưu bùng nổ đẩy Tần Khang lùi mấy bước, vẻ gã cũng chuyển thành trắng bạch không còn chút máu.

“Vèo! Vèo!” Tần Khang vừa lùi ra sau chưa kịp định thần thì đại trưởng lão đã đánh ra liên tục, nguyên thần của gã biến đổi thành nhiều loại vũ khí phóng đến.

Đối diện thế công như vũ bảo, Tần Khang đành cắn răng nuốt vào mấy viên đan dược rồi cũng lấy ra nhiều loại vũ khí vừa lùi vừa đỡ, mỗi lúc một chật vật.

Phía ngoài, quanh sân lượng người đông đúc của Liễu gia đã khiến đám người Đường Kim Thương chẳng mấy đã rời vào thế bị bao vây. Tình thế thay đổi quá nhanh, đang bao vây người lại bị người vây lại, nhất thời làm cho đám người Đường Kim Thương phản ứng không kịp. Không những vậy ngay bản thân Đường Kim Thương cũng bị mấy cao thủ Liễu gia vây đánh cho chật vật.

“Đại nhân! Cứu chúng ta!” Với tình thế này Đường Kim Thương đã biết mình mới là người chúng kế, hắn khi này vẻ mặt sợ hãi hướng ra phía xa hô lớn.

“Đám ăn hại này quả nhiên không làm được gì Liễu gia!” Người đứng phía xa kia không ai khác chính là nữ nhân hồi chiều nói chuyện với Đường Kim Thương, nàng khi này thấy chưa gì đã phải ra tay thì thầm mắng rồi thân thể khẽ chuyển ra hiệu cho người phía sau: “Hổ Hà giết hết bọn chúng!”

Người gọi là Hổ Hà kia liền xuất hiện, đây là một trung niên cửi trần để nộ ra cơ thể gày gò với nhiều vết chàm loang lổ, gã có một gương mặt đầy râu và đôi mắt to đen ngòm bốc ra chút khỏi đen nhìn rất quỷ dị.

Hổ Hà trung niên vừa xuất hiện chỉ khẽ gật đầu một cái đã biến mất. Rất nhanh đã thấy gã xuất hiện trước cái sân lớn của Liễu gia. Gã vừa xuất hiện tay phải vung lên một cái, một màng khí đen phóng về nhóm người Liễu gia gần đó.

“A…” Ngay tức khắc, hơn mười người cả hai phe bị đám khói đen chạm vào chỉ kịp kêu lên một tiếng đã bị đốt cháy thành tro bụi còn đám khói vẫn cứ thế tràn ra.

Chẳng mấy chốc đã hơn hai chục người đứng gần đã bị đốt chết, những người quanh đó có tu vi cao hơn chút thì sớm đã quay đầu chạy nhưng cũng không chạy được xa vì làn khói lan đi rất nhanh.

“Tất cả tản ra!”

Một tràng cảnh đại loạn, mọi người hai phe đều đình chỉ đánh nhau quay đầu bỏ chạy. Thế nhưng làn sóng kia lan đi qua nhanh nên chẳng mấy chốc đã lan thành một vùng có bán kính mấy chục trượng, theo đó rất nhiều người bị đốt thành tro bụi. Những người sống sót phía ngoài làn sóng thấy vậy vẻ mặt càng trở lên tái nhợt, tất cả chỉ biết thục mạng chạy ra nhiều hướng khác nhau nhưng với tốc độ này thì không đủ để thoát được làn sóng đen kia.

“Bùng!” Đúng lúc này, một tiếng nổ vang vọng, một cơn cuồng phong gao thét ập xuống đánh tan đám khói đen.

Cùng lúc đó một người từ trên không bay xuống, người này là một trung niên ngoài ba mươi, đó không ai khác chính là Liễu Nhân Toàn.

“Tiền bối thủ hạ lưu tình!” Liễu Nhân Toàn vừa xuống đã chắp tay nói.

“Huyền Môn cảnh hậu kỳ, kết cục như nhau! Gọi Liễu Không ra đây may ra tiếp được của ta một chiêu!” Hổ Hà liếc quả Liễu Nhân Toàn đã nhận ra tu vi khá cao so với nhóm còn lại nhưng điều này không làm gã để ý.

“Tiền bối đừng khinh người quá đáng, cùng lắm thì cá chết lưới rách!” Liễu Nhân Toàn nghe vậy không hề sợ hãi mà vẻ mặt trở lên âm trầm nói.

“Haha! Ta lại sợ ngươi quá! Hôm nay bản tọa sẽ cho Liễu gia biến mất!” Hổ Hà cười lớn châm biếm rồi lại bày ra vẻ mặt hung dữ từ từ đi lại khiến toàn bộ người trong sân không kìm được lùi theo.

“Đệ thập Quyển Hộ của Triệu gia, ngươi cũng thật to gan!” Hổ Hà vừa đi được vài bước thì một giọng nói già lua từ sâu trong Liễu phủ vang đến khiến cho gã dừng lại.

“Ngươi… Hừ! Biết ta thì sao, chết không đối chứng!” Hổ Hà nét mặt cổ quái lẩm bẩm định nói gì đó lại thôi, gã hừ một cái quát lớn rồi hai tay gã đưa ra đập xuống nền đá một cái.

“Phạch! Địa Tâm Kích!”

“Rầm, rắc! A a…” Theo tiếng hô kia nền đá phía dưới như bị sai khiến liền bật lên hóa thành vô số mũi nhọn tỏ lớn đủ cả, những tảng đất đá nhọn như gai mọc lên khiến đám người tu vi thấp trong sân chết vô số.

Một số người tu vi cao phản xạ nhanh hơn thì đều vận dụng nguyên thần bay lên không, một số người vốn đã chạy ra xa tuy không bay được nhưng cũng chạy ra đến mép ngoài cái sân nên thoát được một kích này.

Thế nhưng mọi thứ không dừng lại như vậy. Lúc này, mặc cho mọi người đã chạy hết, nền đất đá lại điên cuồng phóng lên những mô nhọn cao vút rồi chúng lan ra tứ phía, lúc đầu những mũi nhọn chỉ cao hơn trượng dần dần chúng cao đến vài trượng, một vài cột nhọn đã đâm thủng các tòa kiến trúc xung quanh tạo thành một đống đổ nát. Nhìn cảnh tượng này cứ như dưới nền đất có một con nhím không lồ đang dùng gai của nó xuyên thủng mặt đất chui lên vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.