Thiên Ý

Quyển 1 - Chương 192: Thiếu niên kỳ lạ



Mặt trời đã lên cao, bầu trời trong xanh, mây trắng lác đác vài đám phía trên cao, quang cảnh quanh khu nhà chi sáu thập phần yên tĩnh, phía ngoài cây cối cũng lặng như tờ, báo hiệu một ngày oi bức.

Liễu Thiên hôm nay chủ động ăn trưa sớm rồi rất nhanh theo những dãy hành lang đi ra phía quảnh trường của cung. Từ quảng trường hắn đi thẳng về phía thư viện Tân quán

Cũng không tốn bao nhiêu thời gian để Liễu Thiên đi đến thư viện, trước mặt hắn vẫn là những cảnh vật quen thuộc, một dãy nhà ba tầng, cạnh đó là mấy hàng cây và một cái hồ nước.

“Ê! Người này lạ a! Sao ta chưa gặp bao giờ cả?”

Liễu Thiên vừa đi vào đến cửa thư viện có một đám thiếu niên đi đến, nhìn đám này tất cả chỉ tầm mười ba mười bốn tuổi, trong đó tên đi ở giữa như là thủ lịnh nhưng lại là một tên thiếu niên mặt mũi non nớt nhìn không khác thiếu nữ là mấy.

“Hắc tiểu tử, đầu tóc kiểu gì thế này, ngươi là ai, sao ta chưa gặp qua?” Thiếu niên có vẻ mặt nữ nhi kia tách đám người khệnh khạng đi lên đảo mắt đánh gia hỏi.

“Hừ! Liên quan đến ngươi không? Tránh ra!” Liễu Thiên nhìn bộ dạng hống hách của đám thiếu niên này thì liền có cảm giác khó chịu, hắn khẽ hừ một cái quát.

“Ài chà! Các ngươi nghe thấy hắn kêu gì không?” Một tên thiêu niên mập mạp khác liền tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi đám đồng bạn.

“Vị này là người bên Thường Quán. Thả nào lại khí phách như vậy! Ta sợ quá!” Thiếu niên với gương mặt thiếu nữ kia lại tỏ vẻ tự giễu nói.

Cùng lúc đó, những tên còn lại cũng từ từ dàn ra như muốn vây Liễu Thiên vào giữa.

“Mấy tên Vũ Khương kia thật bá đạo, ngay cả các sư huynh bên Thường Quán mà cũng giám bắt nạt!”

Phía xa có một vài đệ tử đang đứng tụ tập nhìn lại với vẻ mặt e dè bàn tán.

“Đúng vậy! Ức hiệp những người cùng trang lứa đã đành, đây là một vị đại hơn nhiều tuổi thế kia!” Một nữ đệ tử khác lại gật đầu tỏ vẻ ngán ngẩm.

“Hừ! Tu vi cao thì sao chúng không dám bắt nạt, ta mà có tu vi cao như vậy thì cũng chẳng ngán đệ tử nào ở cung này cả.” Một nam đệ tử khác lại hừ một cái tỏ vẻ khinh thường nói rồi quay người rời khỏi chỗ này như không muốn nhìn thêm cảnh Liễu Thiên bị ức hiếp nữa.

Khi này ở cửa thư viện cũng không có nhiều người, ngoài đám người đang chặn đường Liễu Thiên ra thì chỉ còn mấy người nữa mà thôi. Trong đám người ở đây tất nhiên cũng có người cảm thấy bất bình nhưng không ai đi ra cả, tất cả đang đứng gọn vào một chỗ nhìn sang Liễu Thiên.

“Mình trước kia làm đệ tử bên Tân Quán cũng chưa bị đệ tử nào bắt nạt vậy mà hôm này thành đàn anh rồi lại bị mấy thằng nhóc này bắt nạt ư?” Liễu Thiên nhìn qua đám người trước mặt thầm nghĩ.

Trong đám thiếu niên trước mặt thì tên thiếu niên đi giữa nhìn thì nhỏ tuổi nhưng tu vị lại rất cao, tên này cũng đạt Khai Minh cảnh, mấy tên đi theo hắn thì tu vi đa phần đều đã đạt đến cảnh giới Tổ Nguyên. Nhóm thiếu niên mới nhập môn này quả nhiên không tầm thường!

“Ta có việc bận không muốn nhiều lời, các ngươi nếu không sợ bị phạt thì cứ việc ra tay!” Liễu Thiên lắc đầu nói rồi cứ thế đi thẳng vào thư viện.

Thế nhưng cả đám năm tên thiếu niên kia lai đứng dàn hàng ra chặn đường của hắn, cả năm tên đều bày ra vẻ mặt vênh váo nhìn người bằng nửa con mắt.

“Bụp bụp!” Liễu Thiên khi này không muốn nhún nhường nữa, hắn đi đến bị cản lại thì nhanh như cắt xuất ra hai quyền vào thẳng mặt hai tên đứng trước hắn khiến hai tên này bắn ra sau.

“A! Đại ca!” Hai thiếu niên kia dính đòn thì ngay tức khắc ôm mặt kêu lên.

“Động thủ ư? Vậy thì để ta xem một phế vật như người làm được gì?” Thiếu niên với gương mặt của nữ nhi nhíu mày tự hỏi rồi hắn đảo người lách qua hai tên khác lao lên.

Chỉ thấy thân ảnh hắn uyển chuyển vài nhịp thì đã xuất hiện phía trước Liễu Thiên. Tên này vừa đến tay phải đã vận một quyền đánh thẳng về phía Liễu Thiên.

Không hề có chiêu thức gì cả nhưng nguyên thần theo cánh tay thiếu niên này cũng tràn ra tạo thành một quyền kình hình nắm đấm cuồn cuộn lao về phía trước, trên đường đi thì quyền kình ba động mãnh liệt ép không khí xung quanh dạt ra.

Quyền kình chưa đến nhưng Liễu Thiên ở phía đối diện đã cảm thấy mặt mình man mát.

Không hề lùi một bước, Liễu Thiên hai mắt mở lớn, tay phải hắn rất nhanh đưa lên tát một cái vào đỉnh quyền kình kia.

“Phụp!” Quyền kinh hùng hực khí thế chỉ một tát bị đánh tan.

Liễu Thiên hôm nay đã đạt Khai Minh cảnh thì nguyên thần đã mạnh hơn nhiều lần, khi đó kết hợp với thân thể của hắn thì càng bá đạo nên một tát kia đã đơn giản đánh tan quyền kình của thiếu niên kia.

“Cao thủ!” Thiếu niên kia lúc này mới trợn mắt thầm kêu.

Hắn lúc đầu cũng biết Liễu Thiên là người đã đạt Khai Minh cảnh nhưng với tuổi tác của Liễu Thiên mới chỉ đạt sơ kỳ nên làm ho hắn hơi coi thường. Thế nhưng khi thấy một tát bất kỳ của Liễu Thiên đã làm hắn giật mình không ít.

“Tiếp ta một chiêu nữa!” Thiếu niên kia tuy giật mình nhưng vẫn không có ý dừng lại, hai xoay người nửa vòng chân trái vung lên một cước quét ngang tầm mặt Liễu Thiên.

Cước này cũng không phải dị thuật gì mà chỉ là một chiêu bình thường kết hợp với nguyên thần nên có tạo ra một luồng ba động ầm ầm đánh tới.

Phịch! Phù!

Khác với lần trước, lần này Liễu Thiên không né cũng không đỡ, hắn mặc cho gót chân cùng với nguyên thần của thiếu niên kia đánh vào mang tai. Khí lưu bùng nổ thổi cho bụi đất dạt ra xa thế nhưng với cơ thể cường hãn của Liễu Thiên thì một chiêu vừa rồi không hề gây ra chút hư tổn nào, hắn vẫn đứng yên không chút nay đông và đang bày ra vẻ mặt thản nhiên như không biết mình vừa bị đá vậy.

“Tên này!” Phản ứng này bất ngờ lại làm thiếu niên kia sợ hãi lùi lại.

“Sao, đã thỏa mãn chưa!” Liễu Thiên hất cằm hỏi rồi liền rời đi trong ánh mắt ngơ ngác của thiêu niên kia.

Không chỉ hắn mà tất cả những người xung quanh đều trợn mắt há mồm. Chỉ một tát nhẹ nhàng đã đánh tan quyền kình của đệ tử Khai Minh cảnh! Rồi lại thoải mái đón một cước mà không hề xây xát. Đây là khái niệm gì?

Đây chính là sự chênh lệch về mọi mặt, tốc độ quá nhanh nên thoải mái đón đánh vào đầu quyền kình, sức mạnh quá lớn nên quyền kinh kia rất dễ bị đánh tan, cơ thể quá mạnh nên thoải để cho một cước kia đánh trúng.

Cũng phải nói là một chiêu đầu tiên của thiếu niên kia chưa phải toàn lực mà chỉ là thăm dò. Thế nhưng chỉ một chiêu kia thôi, Liễu Thiên cũng biết rằng nếu có đánh tiếp thì thiếu niên kia cũng không đánh lại được mình nên đối diện với chiêu thứ hai hắn thoải mái cho tên đó đánh đến. Và quả nhiên là một cước của tên đó nhìn có vẻ hầm hố nhưng không có bao nhiêu lực. Tên thiếu niên kia đúng như hắn đánh giá, tên đó chỉ là tu vi cao hơn bình thường một chút chứ còn nói về thân thể và khả năng chiến đấu thì không thể nào sánh được với hắn.

“Trên đời có nhiều dạng thiên tài, thế nhưng thiên tài hống hách vẫn cứ là nhiều nhất!” Liễu Thiên khi này lắc lắc đầu nói rồi đi đến tách đám người kia đi ra xa đồng thời cũng để lại một câu.

“Đứng lại!” Tên thiếu niên kia lại kêu lên.

“Sao nữa! Chẳng nhẽ ta phải đánh ngươi một trận thì ngươi mới chịu cho ta đi?” Liễu Thiên khi này nộ khí đã lên cao, hắn quay lại nhíu mày hỏi.

“Không! Không! Tiểu đệ là Vũ Khương, đại ca tên gì?” Thiếu niên kia lắc đầu liên tục rồi lại tự giới thiệu, hắn bỗng dưng lại chủ động muốn làm quen.

Mọi người ngạc nhiên, còn Liễu Thiên cũng trố mắt không biết nói gì, hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Mình đánh hai quyền vào hai tên khác nhưng lại làm chấn động đến thần kinh của tên này rồi ư?” Liễu Thiên nhìn lại hai tên thiếu niên vẻ mặt đần thối bị hắn đánh phía ngoài rồi lắc đầu thầm nghĩ.

“Hì hì! Đại ca ngươi đứng ngạc nhiên, ta chỉ là thấy người mạnh như vậy nên muốn làm quen học tập thôi!” Vũ Khương khi này thấy Liễu Thiên đứng im bất động thì liền cười cười đi theo ra chỗ Liễu Thiên.

“Thằng này điên rồi! Vừa hống hách chặn mình xong, giờ lại gọi mình là đại ca! Lại muốn học hỏi gì nữa?” Liễu Thiên thầm nghĩ rồi lại lắc đầu đi tiếp, hắn thật không muốn tốn thời gian với mấy tên này nữa.

“Đại ca! Đại ca! Hãy làm đại ca của ta đi mà!” Vũ Khương thì lại duổi theo không dứt.

Một cảnh này làm cho Liễu Thiên và tất cả mọi người ở đây đều giật mình cứng lưỡi không biết làm gì.

Đối với Liễu Thiên thì Vũ Khương từ một tên tinh vi hống hách, kiêu ngạo muốn bắt nạt mình lại biến thành một tên nịnh nọt, bợ đỡ đang chạy theo xin mình làm đại ca của hắn? Như vậy bảo Liễu Thiên làm sao thích nghi kịp?

Đối với những người xung quanh thì một Vũ Khương khí chất phi phàm, tu vi xuất chúng, luôn luôn bắt nạt người khác bỗng biến thành một kẻ yếu đuối, hiền lành đang chạy theo nũng nịu với một người lạ cứ như một đứa con nít đang nũng nịu với phụ mẫu của mình vậy.

Một tràng cảnh làm tất cả mọi người nhìn nhau, không ai biết nói gì khi này, Liễu Thiên cũng không biết nói gì nữa mà chỉ muốn thật nhanh chạy khỏi thằng điên đang theo mình.

“Đại ca! Ngươi mà không đồng ý thì ta sẽ theo ngươi mãi, kể cả đi vệ sinh ta cũng theo luôn!” Vũ Khương lúc này lại vừa năn lỉ vừa đe dọa.

“Dừng!” Liễu Thiên đi đến cửa vào của thư viện nghe vậy liền quay lại đưa tay chặn lại.

“Ta xin lỗi! Ta thua rồi! Vũ Khương huynh quả nhiên lợi hại, tại hạ cam bái hạ phong!” Liễu Thiên khi này liền cúi người tỏ vẻ biết lỗi liên tục nói, hắn hi vọng như vậy sẽ làm cho tên điên kia đổi ý không theo mình nữa.

“Làm vậy cũng không ích gì đâu! Ta vẫn cứ đi theo!” Vũ Khương lắc lắc đầu rồi tỏ vẻ kiên quyết nói.

“Vậy được rồi! Vũ tiểu đệ, ngươi có thể để đại ca yên được không?” Liễu Thiên khi này mới gật đầu nói.

“Đại ca, huynh tên là gì, ta phải biết tên đại ca đã!” Vũ Khương lại tỏ vẻ nũng nịu nói.

“Ta là Liễu Thiên, thôi đại ca của ngươi có việc bận, huynh đệ chúng ta có cơ hội sẽ gặp lại.” Liễu Thiên tất nhiên không sợ người khác biết tên, hắn nói ra tên của mình rồi quay đầu chạy vào trong thư viện.

Vũ Khương khi này không đi theo nữa, hắn nhìn theo bóng dáng của Liễu Thiên thì mỉm cười rồi lại đứng thần ra suy nghĩ gì đó.

“Sao?” Sau một hồi suy tư, Vũ Khương quay lại thì thấy cả đám người đang trợn mắt há mồm nhìn mình thì liền hỏi.

“Sao! Các ngươi chưa thấy ai bái nhận ca ca bao giờ à? Có muốn ta cho các ngươi nằm nhà vài ba tuần không?” Vũ Khương thấy đám kia vẫn ngơ ngác thì ánh mắt bỗng chuyển thành sắc bén, miệng thì quát lớn.

“Đi thôi, tên này đã trở lại rồi rồi!”

“Đúng vậy, rời khỏi đây thôi!”

Sau tiếng nói và ánh mắt đó, mọi người đều biết Vũ Khương đã trở lại bình thường, tất cả đám thiếu niên đi theo lại cung kính như xưa, những người phía ngoài cũng rất nhanh rời khỏi chỗ này.

“Liễu Thiên ư? Người này có khí tức thật đáng sợ, đó không phải sát khí quanh thân như tên kia, cũng không phải tu vi cao thâm áp chế mình như đám người kia, đó là một cảm giác rất khác, một cảm giác rất đặc biệt! Người này xứng làm ca ca của ta!” Vũ Khương khi này mới lẩm bẩm thầm nghĩ.

Liễu Thiên tất nhiên không biết Vũ Khương nghĩ gì về mình, hắn khi này đã vào đến bên trong thư viện. Hắn quay lại thì quả nhiên không thấy Vũ Khương đi theo nữa thì mừng thầm.

“Khi không lại gặp một tên hâm, thật là mệt!”

“Thôi bỏ đi!” Liễu Thiên tự nhủ rồi rất nhanh đi vào phía trong thư viện.

Hắn đi qua khu trực của quản thư, hắn khẽ chào người quản thư đang trực một câu rồi đi thẳng vào phòng trong, nơi đó là nơi Hứa Vĩnh Thiên hay nghỉ trưa.

“Đại ca!” Liễu Thiên đi vào thấy Hứa Vĩnh Thiên đang ngồi tựa trên ghế thì liền gọi.

“Đệ đến rồi. Sao về gia tộc chơi có vui không? A đột phá rồi ư? Đệ làm sao lại thành ra thế này?” Hứa Vĩnh Thiên mở mắt thấy Liễu Thiên thì vui vẻ đứng dậy hỏi thăm liên hồi, rồi gã lại thấy bộ dạng hốc hác và cái đầu chọc lóc của Liễu Thiên thì lại lo lắng.

“Cũng vui ạ! Đúng là đệ đã đột phá lên Khai Minh cảnh và đây là hậu quả của quá trình đột phá!” Liễu Thiên mỉm cười đáp rồi lại xoa xoa cái đầu chọc của mình nói.

“Đệ lên Khai Minh cảnh rồi, mà nhìn bộ dạng này hình như đệ đột phá mà không cần vào trong Thông quan phòng!” Hứa Vĩnh Thiên khi này vui vẻ cộng thêm chút nghi hoặc.

“Đại ca biết ư? Có thể nói cho đệ nghe về Thông Quan phòng không?” Liễu Thiên được gãi đũng chỗ ngứa thì liền hưng phấn hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.