Thiên Ý

Quyển 1 - Chương 201: Đến đây chơi với ta



Liễu Thiên khi này đã quay lại luyện tập, hắn lại tiếp tục chạy. Thế nhưng đang chạy thì hắn bỗng nhiên thấy một tên to lớn lao qua chặn đường. Với phản xạ cực nhanh của mình, Liễu Thiên ngay tức khắc đảo người nghiêng qua trái một cái tránh đi tên cự nhân kia.

Tên kia thấy vậy liền một tay văng ra muốn vồ lấy Liễu Thiên. Liễu Thiên đang nghiêng người tránh lại bị tấn công khiến hắn liền nộn luôn một vòng lăn ra xa.

“Ngươi như vậy là có ý gì?” Liễu Thiên lăn sang bên cạnh cũng rất nhanh đứng dậy nhìn tên cao lớn kia nhíu mày hỏi.

“Ý gì? Ngươi không có mắt lao vào ta còn hỏi ta có ý gì?” Tên cao lớn kia liền hừ một cái tức giận nói.

“À! Vậy thì xin lỗi nha!” Liễu Thiên nhìn quanh rồi rất nhanh đã hiểu ra vấn đề, hắn chỉ khẽ cười một cái nói. Hắn chủ động nhận sai để xem bọn này rốt cục muốn làm gì?

“Xin lỗi! Vậy..” Tên to con kia lúc này ngạc nhiên lẩm bẩm rồi lại không biết làm gì nữa, hắn ấp úng nói rồi lại quay lại ý muốn mấy tên đằng sau trợ giúp.

“Xin lỗi thì phải có chút thành ý chứ!” Tên thiếu niên anh tuấn kia lúc này liền đi đến nói chen vào.

“Ngươi là ai? Ngươi không biết khi không chõ mồm vào cuộc nói chuyện của người khác là hành động vô ý thức sao? Cút cho ta!” Liễu Thiên nhíu mày nhìn tên thiêu niên vừa đến, hắn nhìn là biết do tên này chủ mưu nên cũng không khách sáo mà dùng lời lẽ thô tục mà sỉ vả.

“Hừ! Ta chỉ là thấy chuyện bất bình nên muốn can dự, ngươi vừa rồi đã lao vào người của đệ đệ ta. Như vậy chỉ nói một lời xin lỗi thôi sao?” Thiếu niên kia liền hừ một cái rồi dùng vẻ mặt đầy chính nghĩa quát hỏi.

“Đúng vậy! Xin lỗi là xong ư?” Cả đám mấy thằng còn lại cũng ùa lên nói theo.

Lúc này mọi người xung quanh cũng đã để ý đến đám người Liễu Thiên. Mọi người đang dần đứng tụ lại xem. Tất cả đều thi nhau bàn tán, có kẻ cười đùa bàn tán, một vài kẻ còn đặt cược, một số nhìn ra tu vi của hai bên thì chỉ lắc lắc đầu. Tất nhiên cũng có những kẻ lo lắng đi báo cho chấp sự.

“Tên da đen kia là ai mà toàn gây chuyện vậy?”

“Lần này mấy tên họ Tống kia lại bắt nạt người mới ư?”

“Càng hay ta đang muốn xem xem tên da đen kia mạnh mẽ thế nào mà cứ ở đó thể hiện.”

Phía bên này, Liễu Thiên đang đứng giữa vòng vây của sáu người.

“Nếu quỳ xuống cầu xin thì bọn ta đại lượng cũng không tính toán với ngươi làm gì!” Trong đám thanh niên kia, một tên thiếu niên mũi ưng mắt chuột đi quanh Liễu Thiên một vòng đánh giá hắn rồi tỏ vẻ thương hại nói.

“Một đám chó cắn theo đàn, luyện tập thì không chịu luyện tập, chỉ suốt ngày chạy quanh thấy ai hiền lao vào!” Liễu Thiên mắt nheo lại nhìn cả đám mấy tên kia rồi lắc đầu thầm nghĩ rồi dùng ánh mắt âm lãnh nhìn sáu tên đang đứng trước mặt, hắn thật muốn xem bọn này có gì hơn người mà lại dám bắt nạt hắn.

Cả đám sáu tên này thì đa phần độ tuổi đều ở khoảng mười năm mười sáu, tu vi tên thiếu niên anh tuấn kia là cao nhất Linh Cơ đệ cửu trọng, những tên còn lại đa phần chỉ là đệ thất, đệ bát trọng. Tên cao lớn kia tu vị cũng đệ bát trọng, nhìn lực tay cũng phải đến hơn trăm cân thế nhưng bằng đó còn chưa đủ để Liễu Thiên coi ra gì.

Liễu Thiên cảm ứng rất rõ ràng sức lực và tu vi của mấy tên này nhưng đám này vì tu vi vẫn thấp nên không có thần thức cảm ứng được tu vi của hắn.

“Sao? Ngươi còn không mau quỳ xuống xin lỗi!” Thiếu niên cầm đầu kia lại nhíu mày quát hỏi.

“Ta không xin lỗi thì sao, các ngươi sẽ nhào đến cắn ta ư? Nào đám tiểu cẩu, đến đây chơi với cậu chủ nào.” Liễu Thiên cười nhạt hỏi rồi hai tay đưa ra vẫy vẫy nói.

“Huynh đệ động thủ!” Tên thiếu niên anh tuấn kia vẻ mặt đầy tức giận quát lớn.

“Khoan đã! Tống Liên Chính ngươi định làm gì?” Một âm thanh nữ tử vang lại, Công Tôn Yên vội vã đi đến nhìn thiếu niên anh tuấn kia hỏi.

“Công Tôn muội đến đó à? Tên này va vào người khác lại không chịu xin lỗi nên ta muốn cho hắn một bài học.” Tên thiếu niên được gọi là Tống Liên Chính kia mỉm cười chào Công Tôn Yến rồi lại chỉ vào Liễu Thiên nói.

“Muội quay về luyện tập đi, mấy con chó cắn càn này không làm gì được ta đâu?” Liễu Thiên nhìn Công Tôn Yến quan tâm nói.

“Ngươi làm sao lại động vào đám người này, bọn chúng có tu vi cao hơn chúng ta nhiều!” Công Tôn Yến vẻ mặt lo lắng đi lại gần Liễu Thiên nhỏ nhỏ nói vào tai hắn.

Nàng ta cũng chỉ có tu vi Linh Cơ cảnh đệ bát trọng, nàng không biết Liễu Thiên đã đạt Khai Minh cảnh nên rất lo lắng.

Thực ra thì với thiên tinh thì Liễu Thiên có thể thu liễm tu vi của mình nhưng khi thiên tinh đột phá cùng tiến lên Khai Minh cảnh thì việc thu liễm đã không tùy ý như trước. Bây giờ hắn cố gắng kìm hãm thiên tinh lại thì cũng chỉ thu liễm tu vi lại đệ thất trọng là cùng. Thế như thu liễm lại đệ thất trọng cũng khiến cho việc sản sinh nguyên thần giảm đi nhiều, đồng thơi nếu có chiến đấu thì hắn cũng không thể thu liễm được nên Liễu Thiên cũng không che dấu tu vi của mình với đám người này làm gì. Nhưng dù không che dấu thì đám người dưới Khai Minh cảnh thì làm sao biết được tu vi của hắn?

“Không sao? Ta lo được!” Liễu Thiên cũng không cho Công Tôn Yến biết mình đã đạt Khai Minh cảnh, hắn chỉ mỉm cười bày ra vẻ mặt tự tin nói.

“Lo sao được, ngươi dù tu luyện tăng tiến nhanh thì bây giờ cũng chỉ có tu vi đệ bát trọng là cùng, mà đây có tận sáu tên, tên nào tu vi cũng không thấp. Ngươi chịu khó nhịn một chút, ta nói đỡ cho!” Công Tôn Yến lắc đầu đi lại nhỏ nhẹ phân tích rồi lại đưa ra đề nghị.

Cạnh đó, Tống Liên Chính vốn thích Công Tôn Yến bây giờ lại nhìn thấy nàng ghé sát tai Liễu Thiên to nhỏ gì đó thì càng làm hắn khó chịu. Hắn khi này dùng ánh mắt ra hiệu cho tên to lớn kia.

“Không xin lỗi thì đừng trách ta ác.” Thấy vậy, tên to con kia gật đầu nói lớn rồi liền áp sát một quyền cực mạnh đánh đến chỗ Liễu Thiên.

“Doạt!”

Công Tôn Yến vừa mới quay ra không kịp làm gì thì đã thấy nắm đấm to lớn kia sắp đánh lên đầu Liễu Thiên khiến vẻ mặt nàng tái đi.

“Phạch!” Ngay lúc này tưởng như quyền kình đánh lên đầu Liễu Thiên thì chỉ thấy hắn nhẹ nhàng đưa tay phải lên, bàn tay xòe ra đón đỡ lại quyền thủ kia.

Mọi người xung quanh trố mắt ra nhìn, chỉ thấy quyền thủ to như cái bát tô kia lại bị một bàn tay nhỏ bé đỡ lại không thể nhúc nhích thêm được nữa. Một quyền to lớn đánh đến ngoài việc tạo ra chút khí lưu ba động thì không hề làm cho Liễu Thiên xê dịch dù chỉ một chút.

“Ngươi thấy đó, bọn này không cho ta cơ hội giảng hòa!” Liễu Thiên vừa đỡ một quyền vừa nhìn Công Tôn Yến tỏ vẻ bất đắc dĩ nói sau đó ánh mắt lại quay ra nhìn lên tên to con kia.

Tên to con kia thấy một quyền không có tác dụng thì lúc đầu có vẻ giật mình, sau lại thành tức giận. Hắn nhíu mày thu quyền thủ kia lại rồi lại vung ra một quyền nữa bằng tay trái. Theo quyền thủ khí lưu bị thổi dạt ra, tiếng ống áo xé gió doạt doạt vang lên.

“Đáng tiếc là các ngươi gặp ta! Hôm nay sẽ biết thế nào là tác hại của việc cắn càn!” Liễu Thiên nhìn một quyền đánh tới gằn giọng nói rồi rất nhanh xuất ra một quyền bằng tay trái.

Một quyền thủ to lớn hùng hổ đánh đến, đối diện cũng là một quyền thủ nhỏ bé màu đen cực nhanh đón đỡ.

“Phành! Rắc!” Hai quyền thủ và chạm vào nhau, không khí chỗ chúng va chạm bùng nổ thủi cho quần áo và tóc của mấy người xung quanh bay toán loạn. Cùng với đó là tiếng xương gẫy vụn vang lên và một người bay ra xa. Và người đó chính là tên to con kia. Ba động kia khí kia nhìn thì cứ tưởng do hai người va chạm tạo thành nhưng đa phần đều do chân nguyên của Liễu Thiên va chạm với vật cản mà bùng nổ chứ hai đệ tử Linh Cơ cảnh đánh mạnh đến mấy thì cũng không làm ra được ba động như vậy.

“Aaa! Tay của ta!” Tên to con kia bay ra xa mấy trượng ngã xuống đất, hắn mặt mày nhăn nhó ôm tay kêu la.

Lúc này, mọi người đứng từ xa cũng có thể thấy cánh tay to lớn của tên đó đã bị đánh cho tòi cả xương ra ngoài, máu me đầm đìa chảy trên ống tay áo đã rách tan.

Điều này khiến toàn trường trở lên im lặng, tất cả không ai nói gì vì quá ngạc nhiên. Họ thật không tin vào những gì vừa chứng kiến. Một quyền nhỏ bé lại đánh nát cả một cánh tay to lớn, đây là cái gì? Đây chính là chênh lệch về tu vi, và chênh lệch rất lớn!

Công Tôn Yến đứng ngay cạnh Liễu Thiên thì chứng kiến rõ nhất, nàng lúc này hai mắt mở lớn nhìn Liễu Thiên, trong đầu không biết đang nghĩ gì nữa!

Tất cả mọi người đều không biết rằng trong một quyền kia Liễu Thiên cũng không vận dụng tối đa lực lượng chân nguyên, hắn chỉ dùng có năm thành, nếu không tên to con kia không chỉ có bị tòi xương ra mà có thể sẽ dập nát cả cánh tay.

“Ra tay độc ác, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết!” Tống Liên Chính giật mình lùi lại nhưng rất nhanh đôi mắt trở lên cay độc thống giận hô lên.

Thế là năm tên bao gồm cả Tống Liên Chính đồng thời lao lên.

“Mấy tên ngu xuẩn!” Lúc này phía ngoài, một thiếu niên với gương mặt bình thường vừa lúc đi ra sân tập thấy tràng cảnh vừa rồi thì liền mắng.

“Trương huynh đến rồi, mà sao huynh lại nói vậy? Phải biết ở trong chi của chúng ta thì Tống Liên Chính chỉ thua những người đã đạt Khai Minh cảnh mà thôi. Tên kia một quyền mạnh mẽ kia cũng chỉ ngang với người ở Linh Cơ cảnh cửu trọng có thêm chút sức là cùng.” Một thiếu niên khác đứng cạnh nghe vậy thì ngạc nhiên hỏi.

“Hừ! Vậy ngươi nghĩ sao ta lại bảo năm tên kia là ngu xuẩn?” Thiêu niên có gương mặt bình thường chất phát kia khẽ hừ một cái hỏi.

“Thiếu niên da đen kia là đệ tử Khai Mỉnh cảnh! Vừa rồi hắn vẫn chưa dùng hết sức!” Người vừa rồi trố mắt lẩm bẩm.

“Mấy tên kia lo đòn rồi!” Người này lại nhìn về phía trong san lắc lắc đầu nói.

“Nhưng tên da đen kia cũng kém hiểu biết, chắc chắn sẽ bị phạt!” Vị thiếu niên được gọi là Trương huynh kia lại lắc đầu nói.

“Đúng vậy!” Thiếu niên đứng cạnh cũng gật đầu đồng tình.

Quay lại trong sân thì năm tên kia vừa nói một cái đã lũ lượt nhào lên, kẻ xuất quyển người xuất cước, trảo, chưởng, tất cả đều nhằm Liễu Thiên đánh đến.

Ai đấy đều hung hăng dùng những võ kỹ mạnh nhất đánh đến! Nhưng Liễu Thiên nào có chậm, hắn lùi vài bước khẽ đẩy Công Tôn Yến ra rồi quay lại nhìn qua cả đám năm tên khẽ mỉm cười một cái.

Chỉ thấy, hắn thân mình khẽ chuyển một cái đã đứng trước mặt tên mũi ưng đang lao đến đầu tiên kia. Ngay tức khắc, hắn xuất ra một cái tát với tốc độ cực nhanh. Tên mũi ưng vừa lao đến quyền còn chưa kịp xuất ra thì đã bị ăn một cái tát trời giáng vào mặt.

“Bốp!”

Chênh lệch một đại cảnh giới kết hợp với sức mạnh cơ thể của Liễu Thiên hơn đối thủ thì chỉ một tát nửa phần sức lực thôi cũng đánh cho tên thiếu niên mũi ưng này ngã ngửa ra ngoài, miệng mũi lệch đi, răng và máu văng ra như cầu vồng.

“Liệt Ưng chảo!”

Gần như ngay lúc đó thì một tên cao gầy đã áp sát Liễu Thiên một trảo bổ ra. Năm ngón dài ngoằng khẳng khiu với bộ móng tay sắc nhọn đang lao thẳng đến sau gáy Liễu Thiên. Theo đó một lớp màng nguyên thần cũng theo năm đầu ngón tay phóng xuất tạo thành năm mũi nhọn mờ mờ bổ đến.

Liễu Thiên vừa tát tên mũi ưng kia xong cảm ứng được một trảo này thì ngay tức khắc xoay người lại, cũng xòe bàn tay phải ra dùng ngũ trảo đón ngũ trảo.

Song trảo va vào nhau lại không có tiếng động mà lại xuyên qua rồi từng ngón tay đan vào nhau, ngay thời điểm đan vào thì Liễu Thiên lập tức bóp mạnh một cái rồi bẻ ngược tay của tên kia lên.

“Rắc! A!”

Những âm thanh răng rắc lại vang lên, nguyên thần của tên kia bị đánh tan, bàn tay của tên kia bị Liễu Thiên vặn bẻ cho biến dạng. Việc này làm cho tên thiếu niên gày gò quằn quại, hắn tay trái ôm tay phải như muốn thu tay lại nhưng không được, hắn lúc này lại chỉ biết phủ phục kêu la.

Một màn vừa rồi chỉ có vài giây nên Tống Liên Chính xuất phát sau nên khi này quyền của hắn mới đánh đến trước người Liễu Thiên. Chỉ thấy một đầu sói phủ đầy nguyên thần màu nhạt đánh đến với khí thế cực mạnh mẽ.

Liễu Thiên thấy vậy cũng không đón đỡ mà đơn giản tránh đi, hắn đạp mạnh xuống đất cơ thể lùi hai bước sang bên phải đồng thời bóp chặt bàn tay của tên cao gầy kia dật theo.

“Nha! Gãy tay ta rồi! Ta chịu thua! Tha cho ta! Đại ca!”

Hành động này làm tên gầy gò phải bò theo kêu xin không khác gì một đứa con nít.

“Đáng chết!” Một quyền đánh hụt thì Tống Liên Chính liền mắng rồi lại một quyền khác đánh đến Liễu Thiên.

Cùng lúc này thì hai tên còn lại thì một tên tung cước đánh vào ngang bụng, một tên nhảy lên một trưởng đánh đến sau lưng của Liễu Thiên.

Ba người cùng công kích, Liễu Thiên vẫn không tỏ ra bối rối. Một tay hắn vẫn kéo theo tên gầy gò kia, một quyền từ tay trái đánh lên quyền của Tống Liên Chính, một chân co lên đỡ một cước đá vào bụng kia.

“Phành!” Phịch!” Cùng lúc quyền của Liễu Thiên chạm với quyền của Tống Liên Chính thì chân hắn cũng đỡ một cước của tên còn lại.

Hai quyền vừa chạm nhau thì ngay sau đó Tống Liên Chính bị đấm văng ra ngoài như một quả bóng.

Mà thiếu niên xuất cước kia đá vào bắp chân Liễu Thiên thì không thấy hiệu quả hắn định xoay người đá tiếp thì Liễu Thiên lại nhanh hơn chân vừa co lên đã đạp ra mấy cước khiến tên kia bay ra xa lộn mấy vòng trên đất.

“Phạch! Phạch!”

Thế nhưng lúc này tên còn lại cũng đã đánh được lên lưng của Liễu Thiên mấy chưởng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.