Tên thiếu niên nhỏ con này là Từ Bưu, tên này đã đạt tu vi Khai Minh cảnh sơ kỳ từ năm 15 tuổi nhưng lại không có ý thi lên Nội Môn mà ở lại Ngoại Môn ra oai tác quái. Tên này đã tham gia 2 lần khảo thí trước đây, lần đầu hắn tu vi còn chưa đủ nên chỉ lọt vào Tam Thập cường. Lần 2 khi tu vi hắn ở Trung Kỳ thì đã lọt vào Tứ Cường. Đến lần này hắn có tu vi đã là Khai Minh cảnh trung kỳ đỉnh phong, mọi người đều nghĩ quán quân lần này thuộc về hắn.
Danh tiếng của Từ Bưu khiến Tiêu Viễn có ác cảm từ trước, đến vừa rồi nhìn tên này đánh với Trương Doãn càng làm hắn thêm khó chịu. Chính vì vậy khi nghe tên này cà kịa Liễu Thiên, Tiêu Viễn đã không ngần ngại mà đối chọi gay gắt.
“Ngươi nói gì?” Từ Bưu đang đắc ý bỗng nghe Tiêu Viễn nói mình già thì vẻ mặt trở lên âm trầm, đôi mắt liền trợn lên nhìn Tiêu Viễn quát hỏi.
“Đừng cậy già với ta, ngươi tuy lớn tuổi nhưng ta lại không sợ.” Tiêu Viễn không hề sợ hãi hắn cười nhạt nói.
“Được! Ngươi đừng rơi vào tay ta! Lúc đó ngươi sẽ biết chữ chết viết thế nào!” Từ Bưu hừ một tiếng đe dọa.
“Ai chết trên tay ai còn chưa biết!” Tiêu Viễn lạnh nhạt đáp.
“Hừ!” Từ Bưu hừ một cái rồi cũng không nói gì mà quay mặt đi hướng khác.
Tiêu Viễn tất nhiên cũng không rảnh mà nói nhiều, cứ vậy bầu không khí dần trở lên căng thẳng, sau một lúc thì trong đám người đứng đây không ai nói gì nữa, tất cả lại chú ý xuống ba võ đài còn lại.
Hai trong ba võ đài kia đều đã có kết quả, trong đó hai người thắng đều là hai thiếu nữ, tu vi đều ở Khai Minh cảnh sơ kỳ đỉnh phong. Võ đài còn lại thì có hai thiếu niên đang tiếp tục khổ chiến khó phân cao thấp trong khoảng thời gian ngắn. Cả hai cứ đánh bài tiêu hao với đối phương. Cuối cùng khi tu vi hai người này cạn kiệt thì phần thắng thuộc về một thiếu niên da đen, độ đen thì so với Liễu Thiên không kém là bao.
Thêm một lúc, ba người cuối cùng kia đều nhảy lên tầng ba, những người thua trận lại đẩy về tầng một để tỷ thí phân bậc.
Trên đài tầng ba, vị trung niên trưởng lão thấy ba người kia gia nhập liền nói: “Chín người các ngươi đều đã nằm trong thập cường, tiếp theo sẽ tỉ thí chọn ra người đứng đầu. Tỉ thí tiếp theo sẽ dựa vào thời gian hoàn thành vòng hai mà sắp xếp. Người đầu tiên sẽ đánh với người thứ hai, người thứ ba sẽ đánh với người thứ tư, cứ vậy chia làm bốn cặp. Riêng người thứ 9 sẽ chờ bốn trận tỉ thí kết thúc rồi chọn lấy 1 người khiêu chiến.”
“Cũng nên bắt đầu thôi!” Vị trưởng lão kia khẽ nói rồi lại kết ấn vài nhịp.
Ngay khi kết ấn dừng lại thì cả tầng ba của võ đài lại rung lên từng hồi, những tiếng lịch kịch vang lên, cuối cùng cả tầng ba thụt xuống bằng tầng hai, cả hai tầng ghép lại tạo thành một võ đài lớn hơn trước rất nhiều.
“Những người khác nghỉ ngơi, trận chiến đầu tiên, Nghiêm Hoa Nhật và Tiêu Viễn.” Lúc này, vị trung niên trưởng lão kia nhìn vào một quyển sổ nhỏ đọc tên hai người sẽ đánh trận đầu tiên.
Theo đó thì Tiêu Viễn sẽ gặp tên thiếu niên từng bốc được Pháp thạch không số. Người này tên là Nghiêm Hoa Nhật, người đội 6, tu vi Khai Minh cảnh trung kỳ.
Lúc này, những người còn lại đều lùi ra khỏi trung tâm võ đài, Tiêu Viễn cùng Nghiêm Hoa Nhật đứng cách nhau mấy mét, ở giữa hai người chính là vị trưởng lão trung niên, gã đứng đó nhìn lại người Tiêu Viễn nói:
“Luật lệ vẫn không đổi, cả hai chiến đấu đến khi nào một bên nhận thua hoặc ta ngăn cản. Có thắc mắc gì không?”
Cả hai đều lắc đầu, vị trưởng lão kia khẽ gật đầu rồi cũng lùi ra ngoài võ đài.
Khi này giữa võ đài chỉ còn Tiêu Viễn cùng Nghiêm Hoa Nhật, cả hai tên này đều rất tuấn tú nhưng so về phong thái thì Tiêu Viễn lại nhỉnh hơn, còn Nghiêm Hoa Nhật lại mang vẻ điềm tĩnh mà chỉ người trưởng thành mới có. Hai người khi này chiến một trận đã khiến đám đệ tử phía ngoài hò reo ầm ĩ, nội dung hò reo chủ yếu là tung hô hai người này.
Phía viền võ đài, đám người Liễu Thiên đang đứng quát sát, một số người bắt đầu đánh giá đặt cược xem ai chiến thắng.
“Ta thấy Tiêu Viễn kia dù sở hữu Địa Luân Linh nhưng chưa chắc đã là đối thủ của Nghiêm Hoa Nhật.”
“Ừ! Phải biết Nghiêm Hoa Nhật này đã luyện thành Lôi thuật cấp 3 nên đủ sức tiếp chiêu với Khai Minh cảnh hậu kỳ đó!”
“Ta thì nghĩ Tiêu Viễn sẽ thắng, hắn có linh hồn lực mạnh hơn người thường nhiều lần thì chắc chắn sẽ áp đảo đối thủ cùng cấp.”
Ba thiếu niên thiếu nữ thi nhau bàn tán, ngay khi có kẻ nói đến Tiêu Viễn thì tên Từ Bưu hừ lạnh nói: “Linh hồn lực nhiều thì đã sao, hắn trừ phi luyện thành Hồn thuật còn không trước chênh lệch tu vi vẫn bị đè ép như thường.”
“Đúng a! Linh hồn thiên sinh đã có lực lượng phòng ngự rất mạnh, nếu chỉ dùng linh hồn lực hoặc mấy dạng linh hồn công kích bình thường thì dù có linh hồn lực nhiều nhưng không mạnh thì cũng khó mà công phá được.” Tên thiếu niên da đen gật gật đầu nói.
Liễu Thiên đứng cạnh nghe cũng gật đầu tỏ vẻ đồng tình. Do trước kia hắn không mở được thức hải nên đã nghiên cứu rất nhiều sách vở về linh hồn lực.
Linh hồn lực như đã biết nó là một dạng năng lượng tinh thần được dị giả tu luyện đồng hành với nguyên thần và thể chất. Linh hồn lực của mỗi người khi sinh ra cũng có một mức năng lượng nhất định và gần như mọi người đều như nhau. Chỉ sau này khi tu luyện mới tạo lên cấp độ khác nhau. Mà cấp độ này cũng đồng hành cùng với mỗi cảnh giới tu vi, ví như linh hồn lực của người Huyền môn cảnh sẽ mạnh hơn người ở Khai Minh cảnh, còn mạnh hơn bao nhiêu thì tùy vào cách tu luyện của mỗi người. Trường hợp của Tiêu Viễn thì hắn có lượng linh hồn lực nhiều hơn người thường chứ không phải mạnh hơn người thường. Chính vì vậy nếu hắn không biết dùng lợi thế đó thì trong chiến đấu cũng không có mấy tác dụng.
“Xin chỉ giáo!” Lúc này, trong sân, Nghiêm Hoa Nhật vẻ mặt nghiêm túc chắp tay nói.
“Được!” Tiêu Viễn gật đầu lạnh nhạt đáp.
“Kiêu ngạo!” Nghiêm Hoa Nhật vốn nói khách sáo nhưng không ngờ Tiêu Viễn lại coi là thật, điều này khiến hắn khó chịu nhíu mày. Tiếp đến thần hình lùi sau mấy bước, đồng thời trên tay ấn kết đã hình thành.
Ngay khi này, một lớp lôi điện mỏng manh xuất hiện bao quanh thân thể Nghiêm Hoa Nhật cùng với đó thân hình hắn lao đi, theo sau là một dải lôi điện như một cái bóng.
“Lôi Hải!” Rất nhanh, Nghiêm Hoa Nhật như một tia sét bắn ra thì đã lao đến trước mặt Tiêu Viễn rồi hai tay hắn rang rộng đánh về phía trước. Theo đó một dải lôi điện như một làn sóng ập đến chỗ Tiêu Viễn.
“Doạt! Xèo!” Thân hình Tiêu Viễn dường như không kịp di chuyển đã bị lôi điện cắt qua liền đứt đoạn.
“Hừ! Dưới thần thức bao phủ xem lẩn trốn đi đâu!” Thấy vậy Nghiêm Hoa Nhật không đắc ý mà lại hừ lạnh, tay phải hắn vung ra, một đường lôi điện bắn ra khoảng không bên phải rồi rất nhanh quấn lại.
Trong vòng quấn của đường dây lôi điện vốn không có gì thì bỗng một thân ảnh từ từ hiện ra, đó chính là Tiêu Viễn vừa dùng thuật ẩn thân chạy chốn không thành.
“Khống!” Nghiêm Hoa Nhật đưa tay niệm một tiếng, sợi dây bằng lôi điện kia quấn chặt lại khiến thân thể Tiêu Viễn như bị bó giò, theo đó những tiếng xèo xèo cùng với làn khói đen bốc lên.
“Chỉ có vậy thôi sao?” Tiêu Viễn bị quấn chặt, cơ thể bị đốt cháy nhưng vẫn cười rạng rỡ nói.
“Chết rồi còn cuồng ngạo!” Nghiêm Hoa Nhật tức giận quát lớn, bàn tay vận lực nắm lại.
Theo đó sợi dây lôi điện thít chặt hơn, cuối cùng chỉ nghe “phựt” “ xoạt” hai tiếng thì thân hình Tiêu Viễn bị xé làm nhiều mảnh, máu thịt tung tóe nhuộm đỏ cả không trung.
“Trưởng lão không ra tay ngăn cản, xem ra mình đã coi thường tên này!” Nghiêm Hoa Nhật thấy mình dễ dàng giết được Tiêu Viễn thì rất nhanh hiểu ra đó vẫn chỉ là một thế thân. Chỉ có điều thế thân này ở cấp độ cao khiến hắn vẫn tiếp tục nhận nhầm.
“Xem ngươi có bao nhiêu nguyên thần để sử dụng thế thân!” Nghiêm Hoa Nhật liếc mắt một cái sang phía ngoài bên trái võ đài rồi liền vung tay, một sợi dây lôi điện khác lại xuất hiện rồi rất nhanh đã phóng đến nhưng lần này nó không quấn được vật gì mà lại thu ngược về.
“Tàn hình với người tu vi cao hơn ngươi là vô dụng!” Nghiêm Hoa Nhật không đánh chúng cũng không tỏ vẻ khó chịu, hắn liên tục kết ấn, lôi điện quanh thân như tụ lại rất nhanh hình thành một cây cung lớn. Cây cung bằng lôi điện được hắn cầm trên tay, tay kia kéo dây hướng về khoảng không rồi buông ra.
“Doạt!” Ngay khi buông tay một mũi tên bằng lôi điện bay đi, nó xé tan khoảng không bắn đến viền ngoài võ đài.
“Đoàng!” Mũi tên bắn ra viền võ đài thì như va chạm vào thứ gì liền nổ tung, theo vụ nổ khuếch tán, thân hình Tiêu Viễn lảo đảo bước ra.
“Chốn đi!” Nghiêm Hoa Nhật cười nhạt, tay phải lại kéo dây cung.
“Bừng! Dẹt! Sụt!” Dây cung bật ra, một lôi tiễn bắn đi với tốc độ cực nhanh, vụt cái đã cắm vào ngực của Tiêu Viễn.
“Vẫn không có tác dụng!” Tiêu Viễn bị bắn xuyên ngực, máu chảy ướt áo nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười nói rồi thân hình hắn cũng dần tan biến.
“Chết tiệt!” Nghiêm Hoa Nhật tức giận mắng to rồi tay phải kéo cung liên tục, theo đó vô số lôi tiễn bắn quanh võ đài.
Lỗi tiễn như mưa bắn ra, thỉnh thoảng lại bắn chúng Tiêu Viễn nhưng đó chỉ là thế thân, còn bản thể của Tiêu Viễn vẫn chưa xuất hiện.
“Hừ hừ!” Nghiêm Hoa Nhật thu cung thở dốc, hắn bắn ra hơn trăm mũi tên vẫn không bắn chúng đối phương, điều này khiến hắn tự nhủ phải đổi phương pháp khác. Hắn quyết định không ra tay nữa mà sẽ phòng thủ chờ khi Tiêu Viễn ra tay thì hắn sẽ dùng thế lôi đình đáp trả.
“Sao ngươi mệt rồi ư?” Ở phía bên kia góc đài, Tiêu Viễn xuất hiện cười nói. Nhìn hắn khi này không hề bị thương, ngay cả áo hắn cũng không nhiễm bụi, vẻ tuấn lãng xuất trần bày ra khiến Nghiêm Hoa Nhật càng thêm tức giận.
“Hừ! Chỉ biết lẩn trốn, đã vậy ta cũng đứng đây xem ngươi làm sao đả thương được!” Nghiêm Hoa Nhật hừ lạnh một tiếng nói.
“Bắt ngươi chỉ như một ý niệm!” Tiêu Viễn nghe vậy lắc lắc đầu mỉm cười rồi thân hình tan theo làn gió.
“Hự!” Gần như cùng lúc đó, một bàn tay với ngọn lửa xanh từ đâu xuất hiện chộp thẳng vào cổ Nghiêm Hoa Nhật khiến hắn bừng tỉnh, không gian xung quanh như thay đổi, hắn khi này mới nhìn lại bàn tay kia thì thấy chủ nhân bàn tay đó chính là Tiêu Viễn. Không biết từ khi nào tên này đã áp sát hắn?
“Tại sao?” Nghiệm Hoa Nhật trợn lớn đôi mắt tỏ vẻ khó tin, hắn thật sự không hề cảm nhận được Tiêu Viễn xuất hiện.
“Từ đầu ngươi đã thua rồi!” Tiêu Viễn nắm bàn tay lại, Nghiêm Hoa Nhật cảm giác kinh mạch khí huyết như bị thiêu đốt, nguyên thần hắn bị đình chỉ vận động, linh hồn cũng bị công kích khiến hắn dần đờ đẫn cuối cùng ngất đi.
“Bịch!” Tiêu Viễn thả tay, Nghiêm Hoa Nhật ngã ra đất bất tỉnh.
“Trận đầu tiên Tiêu Viễn thắng.” Vị trung niên trưởng lão nhìn Tiêu Viễn gật đầu tán thưởng nói.
“Cái gì, Nghiêm Hoa Nhật bị sao vậy?”
“Ta cũng không rõ!”
“Thật quỷ dị!”
Mọi người quan chiến thi nhau bàn tán, với họ thì một màn vừa rồi hoàn toàn khác với những gì Nghiêm Hoa Nhật cảm nhận. Bọn họ đứng ngoài đều thấy Nghiêm Hoa Nhật thể hiện rất nhiều dị thuật hệ Lôi, tên đó đánh như điên cuồng, nhưng vốn đều không chúng đích, Tiêu Viễn phía ngoài vẫn chắp tay sau lưng không hề động đậy mà Nghiêm Hoa Nhật vẫn không đánh trúng. Cuối cùng Tiêu Viễn chỉ từ từ đi lại đưa tay nắm lấy cổ của Nghiêm Hoa Nhật mà không hề tốn chút công sức nào.
“Ảo thuật rất mạnh!” Liễu Thiên nhìn Tiêu Viễn nhíu mày, hắn vừa rồi lúc đầu cũng cảm thấy khó hiểu khi nhìn hành động của Nghiêm Hoa Nhật nhưng khi nhìn vào bộ dạng của Nghiêm Hoa Nhật trước khi bị đánh ngất thì hắn đã hiểu tên này đã dính ảo thuật của Tiêu Viễn.
Liễu Thiên không biết Tiêu Viễn dùng ảo thuật như thế nào nhưng hắn tin rằng ngay từ khi bắt đầu đã sử dụng chỉ có điều Nghiêm Hoa Nhật rơi vào mà không biết. Kết quả Tiêu Viễn chỉ việc dùng ảo thuật đưa đẩy khiến Nghiêm Hoa Nhật tiêu hao, cuối cùng lại xen giữa thật giả tấn công một kích cuối cùng khiến Nghiêm Hoa Nhật chưa kịp hiểu đã bị đánh ngất. Hiểu vậy Liễu Thiên cảm thấy Tiêu Viễn thật đáng sợ, tên này với lượng linh hồn lực dồi dào nên có thể dùng để giăng ra một ảo thuật quá lợi hại. Hắn trước đã dính ảo thuật ở Tài Vật Khảo thí nên rất hiểu cảm giác rơi vào ảo cảnh đánh sợ ra sao.
Trong mấy đệ tử đứng xem không chỉ Liễu Thiên nhìn ra Tiêu Viễn sử dụng ảo thuật. Khi này thiếu nữ tóc bạc nhíu mày như đang suy nghĩ với vẻ rất lo lắng, còn tên Từ Bưu mồ hôi lạnh đã ướt trán, hắn lúc này thầm kêu may mắn khi không phải gặp Tiêu Viễn đầu tiên, hắn bây giờ đã nhìn ra nên sẽ nghĩ cách đề phòng một chiêu kia.
Nghiêm Hoa Nhật được đưa ra ngoài, vị trung liên trưởng lão kia lại nhìn vào sổ gọi tên hai người: “Bạch Hiên Hiên, Bình Phổ sẽ đánh trận thứ 2!”
Nghe vậy thiếu nữ tóc trắng cùng thiếu niên vạm vỡ đi ra phía trung tâm võ đài rồi đứng cách nhau 5m.
“Nếu không có gì thắc mắc thì có thể bắt đầu!” Trung niên trưởng lão nhìn hai người nói rồi cũng xoay người đi ra phía ngoài võ đài.
“Nghe đồn Bạch tiểu thứ là hậu duệ Bạch Lang, tại hạ cũng luyện thể vậy xin được chỉ giáo!” Bình Phổ một thân hình vạm vỡ đi lên mấy bước chắp tay nói.
“Ngươi muốn thế nào cũng được!” Bạch Hiên Hiên lạnh nhạt nói đồng thời cũng đưa tay vấn gọn mái tóc trắng.
“Bắt đầu thôi!” Bình Phổ thấy vậy nói lớn rồi toàn thân xuống thế, hai tay đưa ra trước người, ngay khi đó một luồng nguyên thần màu vàng nhạt bùng ra bao quanh cơ thể hắn.
“Xoạc!” Ống tay áo Bình Phổ rách tan để lộ ra hai cánh tay cơ bắp cuồn cuộn, tiếp theo phần ngực của hắn cũng rách ra, cơ thể hắn như lớn ra rất nhiều, gương mặt cũng vì đó xuất hiện nhiều đường gân tạo lên vẻ dữ tợn.
“Giết!” Bình Phổ gào một tiếng rồi chỉ nghe “doạt” một tiếng, thân hình hắn đã áp sát Bạch Hiên Hiên một quyền đấm ra.
Bạch Hiên Hiên cũng nhanh không kém, chỉ thấy quyền vừa đến thì cô đạp mạnh xuống nền người khẽ nghiêng còn tay phải hóa trưởng đánh vào cổ tay của Bình Phổ khiến quyền kia lệch hướng.
“Doạt!” Theo một quyền không chúng đích để lại một lượng khí lưu mang theo nguyền thần càn quét ra phía sau, rất nhanh một dải mấy mét võ đài bị lạo một mảng, bụi đá mù mịt.
Ngay khi một quyền không chúng đích, Bình Phổ lại đánh ra một quyền bằng tay trái. Thấy vậy, Bạch Hiên Hiên không đón đỡ mà lại quay người một vòng né đòn, đồng thời tay trái từ ngoài quét ngang, bàn tay hóa trảo vồ về phía Bình Phổ khiến hắn vừa xuất một quyền đã vội đưa tay lên đỡ.
Thế là trảo mang với nguyên thần xé không bổ vào cánh tay đầy cơ bắp đang được nguyên thần bao phủ.
“Bùng! Xoạt!” Khí lưu bùng nổ, theo đó trảo kia xé tan hộ thể chân nguyên đánh lên cánh tay của Bình Phổ khiến hắn bị kích lui mấy mét mới dừng lại được nhưng tay phải của hắn cũng có ba đường máu chảy xuống.
Bình Phổ nhìn lại cánh tay thì mặt mày tái mét, hắn vốn vừa bắt đầu đã dùng toàn lực nhưng thật không ngờ chênh lệch lại lớn đến vậy.
“Rầm!” Bình Phổ đang thở dốc thì Bạch Hiên Hiên chân phải đã đạp mạnh khiến nền võ đài vỡ tung, ngay sau đó thân thể cô như một cầu vồng nhảy lên không rồi bổ đến trước mặt Bình Phổ. Ngay khi áp sát, cô vung hai tay liên tục cào ra với tốc độ cực nhanh. Trảo mang ào ạt, hết lớp này đến lớp khác đánh đến như muốn xé tan Bình Phổ vậy.
“Doạt! Doạt!...Xoẹt Xoet…!”
Máu tươi bắn tung tóe, Bình Phổ cả người bị thương không biết bao nhiêu vết, hắn cố vùng vẫy đánh ra vài quyền nhưng không hề chúng đích mà bản thân lại bị đánh vào những chỗ trọng yếu. Cuối cùng hắn chỉ biết co cụm phòng thủ, hộ thể chân nguyên cũng được gia tăng nhưng với chênh lệch tu vi thì rất nhanh bị phá vỡ. Còn thân thể hắn dù đang cường hóa nhưng cũng không chịu được những trảo mang sắc bén chém đến. Chỉ sau mấy giây, Bình Phổ đã bị đánh cho lùi mười mấy mét, trên đường hắn lùi máu tươi bắn đầy võ đài nhìn không khác cắt tiết gà là bao.
“Chênh lệch thật lớn!”
“Đúng vậy, cùng luyện thể nhưng tu vi lại cách nhau một cảnh giới!”
“Đâu chỉ có vậy, Bạch Hiên Hiên còn có huyết mạch Yêu Lang nên cơ thể càng cường hãn!”
“Ngươi xem Bình Phổ Kia đã toàn diện phòng thủ mà vẫn bị đánh cho tan tác, nhìn thật thảm.
Đám người thi nhau bàn tán, tất cả đều đã nhìn ra được thất bại của Bình Phổ.
“Dùng tu vi áp chế toàn diện, mình rất có thể cũng rơi vào tràng cảnh này!” Liễu Thiên khi này cũng đang nghĩ lại một màn chiến đầu vừa rồi lắc đầu lầm bẩm.
Từ Bưu nhìn một màn này cũng không tỏ vẻ gì cả, với hắn Bạch Hiên Hiên dù có thể lực mạnh nhưng bản thân hắn tu vi cao hơn, lại thông thạo các hệ dị thuật nên không quá lo lắng. Hắn lúc này chỉ để ý Tiêu Viễn, với hắn Tiêu Viễn chính là kẻ địch lớn nhất trong lần khảo thí này.
Tiêu Viễn thì vẫn tỏ vẻ thờ ơ như trước, với hắn Bạch Hiên Hiên dù có mạnh thì hắn cũng không sợ. Hắn tin rằng đã là sinh mạng có linh hồn thì chỉ cần không chênh lệch quá lớn thì hắn sẽ áp chế được.
“Đủ rồi!” Thêm một chút thời gian, Bình Phổ vẫn toàn diện phòng thủ thì vị trưởng lão quản chiến cũng biết kết quả nên liền ngăn lại.
Bạch Hiên Hiên nghe vậy thu tay, chân phải điểm xuống đài, thân thể lùi lại mấy mét. Nhìn lại thì thấy trên gương mặt bình thản của cô có nhiều vết máu đang chảy xuống, người cô lúc này cũng đầy máu nhưng ai cũng biết máu này lại không phải của cô mà là của Bình Phổ.
Bản thẩn Bình Phổ khi này đã gục xuống, hai tay trống sàn, hắn tóc tai bù xù, gương mặt dữ tợn đã biến mất thay vào đó là đầy máu cùng vẻ sợ hãi tràn ngập trong ánh mắt hắn. Nhìn xuống thì toàn thân hắn không khác gì bao tải rách, da thịt, máu me cùng quần áo hòa vào nhau thành một mớ lẫn lộn.
Khi này, một đám người mặc đồ Y sĩ tiến đến đỡ Bình Phổ đưa ra ngoài. Trung niên trưởng lão lúc này kết ấn mấy nhịp, chân phải nhấn mạnh một cái, nguyên thần theo đó bùng ra toàn võ đài.
Võ đài vốn đang có nhiều vết vỡ bỗng rục rịch liền lại, vết máu trên đó cũng bị xóa đi không chút dấu vết. Tiếp đến, vị trung niên trưởng lão thấy vậy lại lấy sổ ra gọi: