Thiên Ý

Quyển 1 - Chương 220: Thiên Tinh



Trong thiên địa có một loại vật chất có tên là năng lượng bổn nguyên. Loại năng lượng này tồn tại một cách vô hình trong thiên địa, nó có từ khi nào thì không ai biết nhưng mọi người đều truyền nhau rằng từ thời xa xưa khi Âm Dương thiên địa vẫn là một thể cũng đã có lực bổn nguyên này và từ đó đến này nó được rất nhiều bậc đại năng nghiên cứu và dần đưa ra những kết luận.

Sau nhiều năm, những người nghiên cứu đã kết luận rằng lực bổn nguyên là hữu hạn và mỗi ngày đang ít dần. Nguyên nhân trong đó cũng được những người kia giải thích là quá trình năng lượng bổn nguyên lưu chuyển trong thiên địa đã gặp những điều kiện khác nhau mà dần chuyển hóa thành những dạng năng lượng khác, số lượng các dạng này bao nhiêu thì đến nay vẫn chưa có đáp án. Giới dị giả chỉ biết bốn dạng năng lượng cơ bản mà năng lượng bổn nguyên chuyển hóa thành đó là Linh khí, Ma khí, Tiên khí và Hỗn Nguyên.

Linh khí như đã biết thì nó là những hạt năng lượng rất nhỏ tồn tại trong không khí ở dạng tự do, chúng có liên kết ổn định nên con người có thể hấp thụ và chuyển hóa chúng thành nguyên thần để sử dụng.

Ma khí thì chính là một loại hạt vật chất có cấu tạo tương tự với Linh khí có điều chúng có năng lượng lớn hơn hạt linh khí nhưng lại mang theo sự hoạt động bất ổn nên con người vốn không thể hấp thụ được mà chỉ có một bộ phận dị tộc mới làm được điều này, những dị tộc này dần được gọi là Ma tộc.

Tiên Khí là dạng năng lượng bậc cao nhất, nó có mức năng lượng bằng với Ma khí nhưng lại có độ ổn định cao như Linh khí nhưng để hấp thụ được loại Tiên khí này cũng cần có thể chất đặc thù. Những bộ tộc này dần được người đời gọi là Tiên tộc.

Ba loại năng lượng này đều được sản sinh ra từ năng lượng bổn nguyên nhưng tỷ lệ thế nào, nguyên nhân gì mà từ một gốc năng lượng chúng lại chuyển hóa ra ba loại thì không ai biết. Dẫu vậy mọi người đều biết trong quá trình chuyển đổi từ năng lượng bổn nguyên sang Linh khí, Tiên Khí và Ma khí đều tạo ra một dạng năng lượng đi kèm có tên là Hỗn Nguyên.

Hỗn nguyên là loại năng lượng hình thành như một sản phẩm phụ của quá trình chuyển đổi. Nó cũng chứa năng lượng nhưng không định hình luôn biến đổi ở các mức khác nhau và cũng không có liên kết hạt như các loại năng lượng khác nên bất kỳ vật sống nào cũng không hấp thụ để sự dụng được. Tuy nhiên vì nó là năng lượng mà lại có số lượng lớn nên rất nhiều dị giả nghiên cứu. Sau rất nhiều năm nghiên cứu thì có một vị đại năng đã thu thập gần như toàn bộ Hỗn Nguyên trong thiên địa để tạo ra 13 hạt châu có thể chuyển hóa Hỗn Nguyên thành Nguyên thần để con người sử dụng và những hạt châu này được gọi là Thiên Tinh.

Quá trình phát triển để tạo ra Thiên Tinh thì ngay cả Đồng lão cũng không biết nhưng để có thể dung nhập Thiên tinh này cũng rất khó vì như chính bản thân lão cũng không dung nhập được. Về phần Liễu Thiên có thể dung nhập Thiên tinh thì tất cả cũng là duyên phận và may mắn. Duyên phận là vì Đồng lão đã chuẩn bị rất nhiều tài nguyên để phụ trợ cuối cùng lại gặp hắn, còn may mắn chính là trong quá trình dung nhập cơ thể hắn không có phản ứng bài xích dẫn đến tự hủy.

Chính vì Thiên Tinh đã dung nhập vào cơ thể nên nguyên thần nó tạo ra cũng phù hợp với cơ thể hơn những nguyên thần hấp thụ từ linh khí nên chúng cũng hỗ trợ cơ thể hồi phục nhanh hơn bình thường. Cái này cũng hỗ trợ Liễu Thiên nhiều trong quá trình luyện tập và chiến đấu.

Một đặc điểm khác rất quan trọng nữa là thiên tinh trong cơ thể Liễu Thiên tuy đã dung nhập nhưng nó vẫn cần chuyển hóa Hỗn Nguyên thành Nguyên thần nên nguyên thần nó tạo ra cũng mang theo tính chất của Hỗn Nguyên. Nguyên thần đó có cấu tạo khác biệt và có mức năng lượng không ổn định dẫn đến không thể dung nhập theo Dị căn quyết của giới Dị giả để tạo thành dị thuật Ngũ Hành hay Ngoại Thiên. Đồng thời những trận pháp phù lục, cấm chế vốn nghiên cứu ra để khống chế nguyên thần được chuyển hóa từ Linh khí nên không thể khống chế nguyên thần chuyển hóa từ Hỗn Nguyên như Liễu Thiên.

Trường hợp Khống Huyền Phù kia cũng vậy, nó có thể phong bế toàn bộ nguyên thần của người thường nhưng với Liễu Thiên thì vẫn còn một phần nguyên thần có thể hoạt động được. Còn về linh hồn và linh lực của hắn thì vốn không có nên chẳng thể phong bế. Nói chung Khống Huyền phù nếu dùng lên người khác thì hiệu quả khẳng định rất cao nhưng dùng lên người Liễu Thiên chỉ đem lại tác dụng rất nhỏ nên hắn chỉ cần giả vờ chúng chiêu rồi lợi dụng thời cơ Diệp Tinh Khả chủ quan để dành chiến thắng.

Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, Liễu Thiên tuy có chiến thắng trận này nhưng hắn cũng bị thương không nhẹ. Hắn khi này tóc tai quăn hết, quần áo vốn đã rách giờ lại cháy gần hết để lộ ra một vài điểm trên cơ thể. Nhất là vết đao kia lại càng ghê người, một mảng thịt vai của hắn như bị đốt cháy, chỗ cháy kia như ngăn chặn nguyên thần khiến cho khả năng hồi phục chậm đi rất nhiều.

“Diệt Chân Hỏa, lửa này có thể đốt cháy nguyên thần, đốt lâu có thể phá hủy kinh mạch. Luyện lửa này không cần thiên phú cao chỉ cần đến Diệt Chân Thạch mà thứ đá đó cũng không phải là hiếm nên rất nhiều người luyện được. Ài đúng là bất công mà, thứ lợi hại như vậy nhưng lại rất dễ luyện khiến mình lần nào cũng dính đòn, ngày sau phải chú ý hơn!” Liễu Thiên nhìn vết thương trên vai thì không khỏi nhớ lại những gì đã học được về Diệt Chân hỏa – một trọng Cửu Đại Dị Hỏa.

Hắn nghĩ vậy nhưng không biết Diệt Chân Hỏa này tu luyện nhập môn thì rất đơn giản nhưng càng lên cao lại càng khó. Nghe đâu ngoài Nguyệt Nha Tiên tử tông chủ Kỳ Nhân các ra thì chưa ai luyện đại thành loại dị hỏa này. Một vấn đề nữa là Dị Căn quyết của Diệt Chân hỏa đòi hỏi khả năng khống chế nguyên thần cực cao, đồng thời do Dị Căn quyết phức tạp nên khi sử dụng lửa này cần tiến hành chậm và cẩn thận để tránh phản phệ nên rất bị động khiến loại lửa này tuy là một trong những Hỏa cấm nhưng ít được dùng trong giao chiến tốc độ cao nó đa phần được các Y Sư sử dụng để phẫu thuật chữa trị thương thế mà thôi.

“Các ngươi hiểu chuyện gì không?” Phía ngoài võ đài, mấy kẻ không hiểu bắt đầu hỏi bạn của mình.

“Tại sao tên da đen kia lại có thể thoát ra được!”

“Không phải là thoát mà là lá phù kia không có tác dụng.”

“Thật tà môn, Diệp gia phù không có tác dụng? Các ngươi có ai biết hắn tên gì không?”

“Ta không biết, hỏi mấy tên chi Sáu kìa!”

“Chi Sáu ư, được qua đó hỏi chút!”

Toàn trường sau khi chứng kiến Liễu Thiên đánh bại Diệp Tinh Khả thì càng trở lên hỗn loạn, mọi người bàn tán ầm ĩ, cuối cùng không ai hiểu được nguyên nhân thì đều rủ nhau tụ lại chi Sáu. Đám đệ tử chi Sáu thì được cơ hội thể hiện nên ai đấy đều thao thao bất tuyệt kể về Liễu Thiên. Chỉ riêng Công Tôn Yến đứng đó nụ cười rạng rỡ nhìn về phía võ đài. Khoảng không ồn ào lúc này cũng như không tồn tại, trong tâm trí cô chỉ có hình ảnh cùng những câu nói của Liễu Thiên nói với cô.

“Ngươi đã làm được. Mai sau ngươi sẽ đi xa!” Công Tôn Yên mỉm cười lẩm bẩm rồi rất nhanh thu lại nụ cười, vẻ mặt chuyển thành u sầu quay người rời đi.

Toàn trường bàn tán mọi người đều nhìn về Liễu Thiên nhưng hắn không quan tâm nghe xem họ nói gì mà ngồi xuống kiểm tra vết thương trên toàn cơ thể. Sau khi xem xét vết thương một hồi, hắn lấy ra nhiều loại thuốc rắc lên những vết thương ngoài ra, đồng thời cũng vận chuyển Bồi Nguyên quyết bắt đầu trị thương do nguyên thần đối phương gây ra.

Thương thế không quá nặng nên chỉ sau 30 phút Liễu Thiên đã đứng dậy đi lại thoải mái. Vết thương khi này đã khô miệng, Diệt Chân hỏa cũng được khu trừ, việc hồi phục hoàn toàn thì phải cần thời gian nên hắn cũng tính rời khỏi chỗ ồn ào này.

Liễu Thiên đứng trên đài nhìn quanh một lượt thì thấy vẫn còn khá đông đệ tử đang nhao nhao bàn tán, trong đó rất nhiều người đang hướng ánh mắt về phía hắn như đánh giá gì đó. Hắn tất nhiên không để ý đám người này mà đang tìm một người trong đó.

Thế rồi, đôi mắt vốn đang hớn hở nhìn quanh của Liễu Thiên bỗng hơi nhíu lại vì trong đám người này, hắn nhìn ra không có Công Tôn Yến.

“Chẳng hiểu sao lúc này lại cảm thấy lo lắng!” Liễu Thiên nhìn một lượt bỗng lẩm bẩm rồi cũng quay người nhảy xuống võ đài.

Hắn vừa xuống liền hướng khu nhà chi Sáu mà đi, hắn đi đến đâu đám đệ tử tránh ra đến đó, những tiếng bàn tán theo đó cũng nhỏ đi. Dần dần một số lại bắt đầu đi ra chào hỏi làm quen.

“Sư huynh tiểu đệ là Hoa Quảng!

“Sư huynh chúng ta cùng chi, khi nào mong sư huynh chỉ giáo!”

“Liễu sư huynh…”



“Đúng là thay đổi nhanh!” Liễu Thiên thầm than rồi cũng không để ý đến đám người này mà rất nhanh rời đi. Đám người xung thấy Liễu Thiên thờ ơ tất nhiên rất không vui nhưng không ai có ý kiến gì, tất cả chỉ cố cười tránh được để cho hắn rời khỏi.

Khu nhà chi Sáu lúc này lại rất yên tĩnh, Công Tôn Yến không biết từ khi nào đã về phòng. Cô ngồi trên giường, ánh mắt đang nhìn vào mu bàn tay. Ở mu bàn tay cô đang ẩn hiện một hình săm màu tím, hình săm này lúc ẩn lúc hiện nên chỉ lờ mờ nhìn ra đó là những cổ tự nhỏ li ti ghép lại thành một đường tròn nhỏ, ở tâm của vòng tròn nhỏ đó lại là một đồ án hình tam giác với nhiều đường nét đan xen như muốn che đi ký tự mờ ảo phía dưới.

“Nếu ngày đó đến, mình còn là mình ư?” Công Tôn Yến cười cười tự giễu rồi gương mặt càng trở lên nhăn nhó.

“Có làm sao, nếu sống mà gò bó thì không bẳng đổi lấy một lần tranh đấu, nếu bại thành toàn cho nó, còn thắng mình sẽ tiêu diêu tự tại!” Công Tôn Yến nắm chặt tay tự nhủ.

“Cộc! Cộc!” Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên khiến Công Tôn Yến giật mình.

“Ngươi về rồi ư!” Công Tôn Yên lấy lại bình tĩnh từ từ nói.

“Ta vào nha! Kẹt!” Phía ngoài, giọng nói Liễu Thiên vang vào rồi không chờ Công Tôn Yến nói gì, cửa đã mở ra, hắn thong dong đi vào.

“Ngươi… ngày càng tự tiện đó!” Công Tôn Yên trợn tròn đôi mắt mắng.

“Haha, ngươi còn bá đạo hơn mà!” Liễu Thiên cười giải thích.

“Rồi! Rồi! Không nói nữa! Chúc mừng ngươi đã lấy được quán quân của lần tỷ thí này!” Công Tôn Yến tỏ vẻ không thèm chấp nói rồi cũng không quên chúc mừng Liễu Thiên.

“May mắn, may mắn thôi!” Liễu Thiên lắc lắc đầu tỏ vẻ khiêm tốn.

“Lại cái kiểu khách sáo đó, ta rất ghét!” Công Tôn Yến trợn mắt mắng.

“Hì!” Liễu Thiên chỉ cười không nói rồi cũng ngồi ra bàn tự rót một cốc nước đưa lên miệng uống.

“Ngươi dự định tiếp theo thế nào?” Công Tôn Yến đi lại ngồi xuống đối diện, cô bày ra vẻ mặt suy tư hỏi.

“Tất nhiên sẽ phải vào Nội Môn rồi. Có điều vẫn còn chút thời gian mới hết án phạt, trong khi đó ta cũng có chút việc phải làm!” Liễu Thiên suy nghĩ một chút nói ra.

“À! Cũng phải chờ ngươi lên Khai Minh cảnh rồi cùng rời đi nữa!” Hắn nói xong chợt nhớ ra nhìn Công Tôn Yến cười nói.

“Xem ra ngươi còn chút lương tâm!” Công Tôn Yến nghe vậy cười rạng rỡ nói.

“Được rồi! Đi ăn mừng nào!” Liễu Thiên liền đứng dậy kéo Công Tôn Yến ra ngoài. Thế là hai người có một bữa linh đình và cũng không kém phần ầm ĩ, tên tuổi của Liễu Thiên vì vậy cũng trở lên nổi tiếng trong đám đệ tử Thường quán. Tất nhiên có nhiều người hâm mộ hắn thì cũng không thiếu kẻ khó chịu chửi hắn ăn may. Thế nhưng không ai dám tìm hắn làm phiền nên những lời nhảm nhí đó hắn không để ý mà chỉ tập trung tu luyện.

Mấy ngày tiếp theo, Liễu Thiên quay lại cuộc sống luyện tập khi trước chỉ khác một điều là hắn đã lấy lại được trợ cấp nên tu vi và thể chất cũng tăng tiến nhanh hơn.

Lại nói đến việc trợ cấp thì ngay ngày hôm sau của buổi khảo thí, một nữ chấp sự đã tìm đến. Nữ chấp sự kia mang đến cho hắn 5 tháng trợ cấp, một viên đan dược cùng một đề nghị quảng cáo. Đề nghị quảng cáo này chi phí chính là viên đan Ngự Linh Đan kia. Còn nội dung quảng cáo chính là việc đánh bóng tên tuổi cho hắn để được các bậc cao tầng trong Nội Môn để ý. Như vậy sẽ giúp hắn vào được một sơn môn danh tiếng trong Nội Môn.

Kết quả là trợ cấp cùng đan dược thì Liễu Thiên lấy còn đề nghị kia hắn không để ý. Điều này khiến Công Tôn Yến mắng hắn một hồi nhưng khi hắn giải thích mình đã có Hồng Lan tiên giả chờ sẵn trong Nội Môn thì cô không nói gì. Mấy ngày sau đó, Công Tôn Yên lại càng tập trung tu luyện hơn trước. Liễu Thiên cũng hiểu nên không làm phiền, cả hai bắt đầu những ngày tháng khổ tu.



Trời chiều âm u, mây xám tre phủ như có thể mưa bất cứ lúc nào. Phía dưới nền trời này là một khu rừng rậm không tên. Lúc này, trên không của cánh rừng có một người đang đứng. Người này toàn thân đồ đen, phía trên lại đeo mặt lạ trắng, ở giữa hai mắt có hai đường viên đỏ vàng chạy song song chia đôi hai mắt, bên dưới hai mắt lại có hai đường có màu xanh dường và hồng. Bốn đường viền với bốn màu khác nhau cắt vuông góc như chỉa chiếc mặt lạ làm bốn vậy. Sau lưng người này lại mang theo một cái hòm lớn như quan tài, gã khi này đang đứng nhìn về phía sâu của khu rừng, đồng tử màu xanh trong chiếc mặt lạ đang đảo quanh thì bỗng dừng lại ở một khu rừng trũng phía xa bên phải. Ngay sau đó, hắc y nhân này biến mất tại chỗ, vài giây sau thấy hắn đã xuất hiện ngoài mấy chục mét rồi lại biến mất. Người này cứ thoắt ẩn thoắt hiện mấy chục lần đã đi xa cả mấy km.

Vài phút sau, hắc y nhân bay xuống dưới một khu rừng thấp, từ đó hắn đi đến trước một căn nhà gỗ nhỏ.

“Đến rồi ư?” Cùng lúc này một gióng nói già lua từ trong căn nhà truyền ra.

“Đã lấy được mẫu vật, huyết mạch chính hệ!” Hắc y nhân kia dùng một giọng nói nhẹ nhàng đáp khiến người nghe không phân biệt được là nam hay nữ.

“Gửi về Tổng đàn! Từ nay đến lúc kiểm tra xong phải đảm bảo không một tên nào rời đi được!” Giọng nói già lua trong ngôi nhà lại vang lên phân phó.

“Quán chủ người có phải quá cẩn thận rồi không, như vậy quá tốn thời gian, cứ giết nhầm còn hơn bỏ xót. Nếu Kỳ Nhân các phát hiện thì chúng ta rời khỏi đây là được. Ta không tin bọn hắn dám đến bản tông để bắt người.” Hắc y nhân định rời đi nhưng rồi lại quay người tỏ vẻ không hài lòng nói.

“Hừ! Ngươi thì biết gì, một Kỳ Nhân các tất nhiên bản tông không sợ nhưng nếu không có bằng chứng mà ra tay thì Thần Mẫu cùng Thần Đảo cũng không ngồi yên đâu!” Người trong ngồi nhà hừ một tiếng mắng rồi cũng giải thích.

“Thần đảo, cái này! Vậy ta cũng không bàn nữa, khi xác thực thông tin kia thì ta nghĩ Kỳ Nhân các cũng chỉ biết giả câm giả điệc mà thôi!” Hắc y nhân kia tỏ vẻ không tin nói nhưng rất nhanh tự nhủ.

“Đi đi!” Giọng nói già lua kia truyền ra với vẻ đầy mệt mỏi.

Nghe vậy hắc y nhân cũng không nói nhiều mà thân ảnh từ từ tiêu thất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.