Thiên Ý

Quyển 1 - Chương 27: Công pháp tu luyện.​



“Sao lại đánh nhau vậy? Bọn chúng không phải thân nhau lắm sao?”

“Xích mích gì ư?”

“Ta không rõ, chắc là tranh giành gì đó!”

“Haha! Quan tâm làm gì, có đánh nhau thì cứ xem thôi!”

Mọi người bàn tán làm cho mấy vị chấp sự cũng phải quay ra nhìn. Nữ chấp sự họ Lan kia thấy vậy định đi lên can ngăn thì đại chấp sự chặn lại hỏi: “Ngươi định làm gì?”

“Thì muội ngăn chúng lại chứ làm gì nữa!” Lan chấp sự kia quay lại tỏ vẻ khó hiểu đáp.

“Không cần! Bọn họ đang muốn tỷ thí với nhau! Luyện tập phải cọ sát mới phát triển được! Kệ chúng!” Vị đại chấp sự ung dung nói.

Nữ chấp sự họ Lan kia nghe vậy cũng không đi lên ngăn cản nữa, nàng lúc này cùng với mấy vị chấp sự còn lại đều nhìn sang phía ba người Liễu Thiên.

Bên này ba người Liễu Thiên đã bắt đầu đánh nhau, nhưng khác với suy nghĩ của mọi người là đánh một cách công bằng, ở đây là hai người quây lại đánh một người.

Tằng Nhất vừa vào đã lao thẳng đến chỗ Liễu Thiên xuất quyền, hắn muốn đánh bầm dập Liễu Thiên trước.

Nhưng kết quả đâu như hắn nghĩ, Liễu Thiên cơ thể yếu đuối là do hắn mới đoạt thể chưa lâu nên chưa luyện tập mà thôi. Thực chất thì khả năng đánh nhau của hắn rất tốt. Trong những kỹ năng đó thì phản xạ đang được thể hiện hàng đầu.

Tằng Nhất đánh một quyền bị né một quyền, đá một cước lại bị né một cước. Đồng thời trong khi né tránh Liễu Thiên cũng phản lại rất nhiều đòn lên người Tằng Nhất. Tất nhiên Liễu Thiên làm được điều này cũng là do chiến đấu không dùng nguyên thần chứ dùng nguyên thần kích phát thì kết quả thế nào thì còn chưa biết được.

Liên tục né đòn rồi trả lại đòn liên tục nhưng với cơ thể mảnh khảnh nên những đòn đánh của Liễu Thiên không có bao nhiêu lực. Cộng với việc Tằng Nhất ngày thường cũng rất chịu khó tập luyện thể lực nên cơ thể có phần vạm vỡ hơn hai người Liễu Thiên nên mấy đòn của Liễu Thiên chưa thực sự làm gì được Tằng Nhất.

Nhưng không có gì là mãi mãi, Tằng Nhất cũng không thể công Liễu Thiên không được mà lại ăn đòn mãi được. Tằng Nhất bắt đầu bức xúc, hắn định thay đổi chiến thuật.

Tiếc là hắn chưa kịp làm gì thì Hà Minh cũng nhảy vào cho hắn mấy quyền lên người. Thế công của Tằng Nhất biến mất thay vào đó là thủ toàn tập.

Hai đánh một, quyền cước loạn lên, Tằng Nhất không lấy gì để đánh lại, hắn ăn nhiều cú vào người, vẻ mặt nhăn nhó lùi lại liên tục Lúc này, hắn đã biết mình bị lừa. Thế nhưng hắn cũng không có ý định dùng nguyên thần chống lại mà liền quay người chạy đi.

Hai người Liễu Thiên thì bám theo không ngừng rồi coi Tằng Nhất như là một bao cát di động mà đấm đá liền tục.

Một lúc như vậy thì Tằng Nhất dừng lại hắn dơ tay lên nói: “Ta chịu thua! Hai tên khốn nạn các ngươi hợp sức chơi ta!”

“Haha! Ngươi còn to mồm nữa đi!” Liễu Thiên nhìn mặt Tằng Nhất thâm tím, nhiều chỗ xưng thì không khỏi cười sung sướng nói.

Hà Minh cũng không nín được cười, hắn và Liễu Thiên cùng đi đến vỗ vai Tằng Nhất, hắn ra vẻ đạo nghĩa nói: “Dù sao đây cũng là bài học, về sau không được khinh thường kẻ khác!”

“Bốp! Bốp!”

Nhanh như cắt Tằng Nhất xuất ra hai quyền vào hai mắt của Hà Minh và Liễu Thiên.

Hai người Liễu Thiên ôm mắt nhìn Tằng Nhất chưa kịp nói gì thì Tằng Nhất liền hùng hổ đi lên hỏi: “Thế nào? Chơi ta tím bầm mặt mũi mà hai quyền này cũng không chịu nhận sao?”

Liễu Thiên, Hà Minh vẫn không nói gì mà nhìn kỹ lại gương mặt thâm tím của Tằng Nhất. Tằng Nhất khó hiểu, không biết hai tên này định làm gì.

“Haha!” Bất trợt Liễu Thiên và Hà Minh cùng bật cười, bọn hắn nhìn bộ mặt ăn no đòn còn ngu ngơ của Tằng Nhất thì không kìm nổi. Cả hai cười ầm lên, làm cho Tằng Nhất biết mình ra tay như vậy còn nhẹ.

Tằng Nhất lao lên định cho hai người Liễu Thiên một trận nữa nhưng cả hai tên kia đâu có ngu mà đứng đó. Không hẹn mà cả hai tách ra hai hướng chạy. Thế nhưng chẳng hiểu sao Tằng Nhất quyết định đuổi theo Liễu Thiên?

Phía ngoài thấy một màn đánh lộn rồi đuổi nhau này, vị đại chấp sự kia cũng chỉ biết trợn mắt há mồm, lão thật sự không biết nói gì lúc này. Vừa rồi, lão nghĩ là mấy tên này định tỷ thí để gièn luyện khả năng chiến đấu nên đã tán thưởng còn định cùng đám đệ muội quan chiến. Thế nhưng lão không ngờ rằng ba tên kia lại bày ra một màn nô nghịch như vậy. Lão bỗng nhiên cảm thấy mất mặt trước ba vị chấp sự khác. Gương mặt lão lúc này có phàm xám lại nhìn thật khó coi!

“Ài! Thì ra là chúng đang đùa vời nhau!”

“Hừ! Uổng công ta đứng xem!”

Mấy đệ tử đứng xem cũng giải tán hết, ai lấy quay lại luyện tập, không ai thừa hơi xem ba tên hâm nô nghịch đuổi nhau trên sân nữa.

Phía bên kia, Liễu Thiên bị đuổi cho chạy không thở được nên đành phải đứng lại. Tằng Nhất thấy vậy thì cũng dừng chạy từ từ đi lại, vẻ mặt thì hung ác vô cùng.

“Thật không công bằng! Ngươi đuổi theo mỗi ta là thế nào?” Liễu Thiên thở hổn hển nói hỏi.

“Ý tưởng lấy hai đánh một là của người còn gì?” Tằng Nhất dùng ánh mắt lạnh khốc hỏi.

Liễu Thiên nghe vậy thì hai mắt mở lớn như đã hiểu, ngay sau đó hắn lại mỉm cười rồi tỏ vẻ đạo nghĩa nói: “Hì hì! Ngươi xem chúng ta cũng chỉ là luận bàn thôi, mà cứ oan oan tương báo bao giờ mới dứt!”

Liễu Thiên bắt đầu giở chiêu võ mồm của mình, hắn nói liên hồi: “Mà ta đâu có biết là kết quả lại như vậy, ngươi xem ta thân thể gầy yếu, Hà Minh thì nhỏ con hơn ngươi nhiều. Như vậy ta đâu có ý chơi ngươi! Mà ngươi thua rồi tại sao không đầu hàng sớm đi?”

Tằng Nhất nghe Liễu Thiên nói vậy nghĩ cũng phải, lúc đầu hắn đã quá tự tin nghĩ rằng sẽ tẩn cho hai tên này một trận. Sau đó hắn bị cường công nhưng vẫn không chịu thua cố tìm cơ hội phản công mới thành ra bị đánh cho thế này.

Liễu Thiên thấy hiệu quả lại nói: “Thôi, luận bàn thương tích là chuyện bình thường! Cái này đến tối về bôi Tẩy Vị phấn lên rồi điều tức một lúc là đỡ ngay ý mà. Chúng ta quay lại luyện tập thôi!”

“Hừ! Coi như ta dễ tính đi!” Tằng Nhất cũng không chấp nhặt nhiều, hắn bị Liễu Thiên dụ dỗ đi về. Phía bên này, Hà Minh vui vẻ đứng đón, cả ba lại quay lại chỗ tập ‘chi’ mình để tiếp tục buổi luyện tập.

Mà bốn vị chấp sự cũng không có nói gì ba người Liễu Thiên mà tiếp tục điều hành buổi tập.

Thêm một lúc nữa thì cũng đến bài tập cuối cùng. Vẫn như hôm qua kết thúc buổi tập thể lực vẫn là bài đứng tấn quen thuộc.

Liễu Thiên lần này với nguyên thần mới hỗ trợ thì hắn trụ được gần ba mươi phút, so với hôm quá thì tiến bộ hơn khá nhiều. Hắn hơn được đa phần đám đệ tử nhưng so với nam đệ tử thì chỉ hơn có một tên mà thôi, những tên còn lại vẫn tỏ ra mạnh mẽ dị thường đứng đó. Tất cả đều muốn mình là người chiến thắng.

Lại nói thì không phải ngày nào người thắng trong luyện tập cũng được thưởng Linh cao mà một tuần chỉ được xét thưởng một lần mà thôi. Trong tông môn thì kết quả phấn đấu của từng ngày từng tuần sẽ được quản sự chấm vào rồi sau đó quyết định thưởng vào cuối tháng. Lúc đó phần thường phấn đấu một tháng sẽ được cộng cùng vào trợ cấp luôn.

Hôm qua chỉ là buổi đầu nên được trao thưởng trực tiếp để cho đám để tử thấy đó mà cố gắng. Từ hôm này trở đi kết quả luyện tập của đám đệ tử đều được ghi chép và tổng kết vào cuối tháng và số thưởng sẽ được trả cùng với trợ cấp.

Kết thục buổi tập thể lực, vị đại chấp sự kia liền nói: “Mọi người giờ hãy về tập hợp tại phòng chấp sự trong “chi”. Tất cả mang bí tịch mà mình không hiểu đến đó, chúng ta sẽ giải thích cho các người.”

Nói xong gã liền dẫn theo ba vị chấp sự khác rời đi trước, đám đệ tử cũng thu dọn chỉnh đốn trang phục rồi cùng đi về chi sáu của mình.

Dãy nhà chi sáu có hai tầng, ở tầng dưới có một căn phòng lớn cạnh cầu thang, đám người Liễu Thiên tập trung vào đó.

Trong đây tuy không rộng bằng một phòng học tại Văn đường nhưng có bàn ghế đàng hoàng, phía trên cũng có bục giảng. Trên bục giảng khi này có ba cái bàn tương ứng có vị chấp sự ngồi ở đó. Trong ba người thì không hề thấy đại chấp sự đâu.

Vị Lan chấp sự kia đi lên nói: “Trước tiên ta tự giới thiệu trước, ta tên Lan Nhược Vân.”

Nàng hướng sang hai người chấp sự bên cạnh giới thiệu: “Vị này là Đồng chấp sự, tên là Đồng Nhất Tiêu và đây là Hướng chấp sự tên là Hướng Kha.”

“Ba bọn ta sẽ giải đáp các khúc mắc của mỗi người về những thứ mọi người chưa hiểu. Theo thứ tự ba người một đi lên hỏi, những người phía dưới yên lặng nghiên cứu chờ đến lượt mình, tất cả không được làm ồn. Thứ tự đi lên thì theo số phòng, lượt đầu sẽ là ba người phòng số một, hai và ba!”

Đám đệ tử nghe vậy thì không hề có ý kiến gì nên buổi giảng dạy bắt đầu. Cứ một lượt ba người đi lên, mỗi người một vị chấp sự, sau khi xong lại đổi cho nhau. Như vậy một đệ tử sẽ lần lượt hỏi cả ba vị chấp sự về những vấn đề mình còn khúc mắc.

Ba người đầu tiên đi lên tâm hơn mười phút lại đi xuống, ba người tiếp theo đi lên rồi lại ba người tiếp theo, những người phía dưới bao gồm cả ba người Liễu Thiên đều đang ngồi nhỏ bàn luận chờ đợi đến lượt mình.

“Người định hỏi gì?” Tằng Nhất khẽ hỏi Liễu Thiên.

“Ta hỏi về bí tịch và kiếm thuật!” Liễu Thiên liền đáp.

“Ta thì cả ba vấn đề đều cần hỏi, Hà Minh chắc chỉ cần hỏi về kiếm thuật thôi nhì?” Tằng Nhất liền nói rồi lại hướng Hà Minh hỏi.

“Ừ!” Hà Minh chỉ khẽ gật đầu, hắn có vẻ tập trung đến những câu hỏi mình định hỏi nên không muốn nói chuyện nhiều.

Thế rồi các lượt từ từ trôi qua, Hà Minh đi lên lượt thứ sáu, lúc này chỉ còn hai người Liễu Thiên ở lượt cuối.

Tầm mười năm phút, Hà Minh mỉm cười đi xuống, rồi thêm một chút nữa hai người đệ tử lượt sáu cũng đi xuống.

Lúc này đã đến lượt cuối, lượt này chỉ có hai người Liễu Thiên và Tằng Nhất mà thôi.

Hai người đi lên, Liễu Thiên được ngồi vào chỗ Lan chấp sự, Tằng Nhất ngồi chỗ Hướng chấp sự giải thích về bí tịch.

Tằng Nhất ngay tức khắc đi vào vấn đề, Liễu Thiên thì ngồi nhìn nhìn quanh mà không nói gì.

“Sao công pháp của ngươi không có vấn đề gì sao?” Lan chấp sự nhìn Liễu Thiên với vẻ chán ghét hỏi.

Liễu Thiên nhìn thấy ánh mắt kia liền mỉm cười nói: “Tiếc là không có!”

Liễu Thiên trả lời vậy không phải vì ngại ngùng hay tức giận. Hắn trả lời vậy vì trong công pháp hắn thực sự không có gì muốn hỏi.

Hắn tuy mới chuyển sinh chưa lâu nhưng đã hoàn toàn tiếp nhận ký ức của Liễu Thiên cũ. Trong ký ức của tên kia tuy không rõ ràng lắm nhưng những thứ cơ bản của công pháp thì đều biết. Vì nếu không biết thì không thể nào tên kia tu luyện đến Linh Cơ đệ nhị trọng được. Mà qua những thứ “tên kia” biết cùng với mấy ngày vừa tu luyện vừa cảm nhận Liễu Thiên cũng đã lắm rõ công pháp của mình.

Đồng thời hắn cũng đã hỏi Hà Minh về những vấn đề liên quan rộng hơn của công pháp và đã hiểu kín kẽ hơn. Trong đầu hắn hiện lên rõ ràng những kiến thức về công pháp.

Cụ thể thì công pháp của mỗi người đều đã được luyện từ khi bắt đầu tu luyện, nó chính căn cơ hình thành nên đan điền. Nếu nói đan điền là xương tủy, nguyên thần là huyết nhục thì công pháp chính là gân cốt khinh mạch.

Công pháp gắn liền với đan điền mỗi người, nó tạo nên sự hoạt động của đan điền, nó điều khiển sự chuyển dịch của nguyên thần trong đàn điền và cơ thể.

Khi tu luyện cứ nghĩ là nguyên thần đổ dồn về đan điền một cách đơn giản như nước đổ vào chậu nhưng thực tế nó có một trật tự quy luật rõ ràng. Như vậy khi nguyên thần từ trong đan điền mới vận hành ngược trở lại các khinh mạch rồi đi ra toàn cơ thể để cơ thể sự dụng.

Mà đan điền vốn hư vô không có cơ bắp thúc đẩy co bóp như tim bơm máu ra động mạch nên đan điền phải có công pháp điều khiển và vận hành theo một trật tự quy luật riêng thì nguyên thần mới ra vào một cách nhịp nhàng đều đặn như một vòng tuần hoàn.

Theo những gì Liễu Thiên hiểu thì mỗi một công pháp lại có dạng vận hành khác nhau. Qua đó nó sẽ tạo lên cấu trúc hoạt động khác nhau của đan điền mỗi người. Cấu trúc này sẽ tăng tiến dần theo mức độ cấu trúc của công pháp hay chính là các tầng của công pháp. Mỗi một cảnh giới tu vi đều cần tiến giai công pháp phù hợp thì mới có thể bảo đảm sự vận hành mượt mà của đan điền. Với những người có tu vi dưới Linh Cơ cảnh đệ tứ trọng thì công pháp chỉ cần đạt đệ nhật trọng là cũng đủ dùng rồi. Tất nhiên là Liễu Thiên cũng đã tu luyện công pháp Như Hải Vô Tịnh công đến đệ nhất trọng.

Lại nói thì môn công pháp này là công pháp gia truyền của Liễu gia, Liễu Thiên cũng như những người trong gia tộc đều được học công pháp này. Đẳng cấp của bộ công pháp này cũng là thượng đẳng và nó sinh ra để giành cho người Liễu gia tu luyện.

Lại nói thì không chỉ riêng Liễu gia mà tất cả các gia tộc trực thuộc Kỳ Nhân nếu chưa có công pháp thượng đẳng gia truyền thì đều có thể chọn một bộ công pháp thượng đẳng trong Kỳ Nhân các làm công pháp gia truyền.

Như vậy tất cả các đệ tử từ gia tộc đề cử vào Kỳ Nhân các đều đã có công pháp thượng đẳng để tu luyện từ khi khởi đầu rồi. Đây chính là bước tu luyện căn cơ bắt buộc của đám đệ tử mà Kỳ Nhân các cần các gia tộc đáp ứng. Mà lại nói tuy lúc đầu công pháp thượng đẳng khó tu luyện nhưng đó cũng là cách chọn ra nhân tài để đề cử vào Kỳ Nhân các của mỗi gia tộc. Mà công pháp cũng như một bản khung, việc đổi công pháp không khác gì đập đi xây lại, mà công pháp kém thì tu luyện chậm chạp rồi mọi mặt như công kích phòng thủ cũng kém nên dù là khởi đầu nhưng tất cả đều phải tu luyện công pháp thượng đẳng. Đây chính là lựa chọn tu luyện của dị giả và nó được áp dụng cho toàn bộ đệ tử.

Còn những trường hợp những đệ tử không có gia tộc thì lại là những người được tuyển trọn từ các vùng trong toàn quốc. Theo chương trình tuyển chọn thì cứ một thành lớn lại có một khu huấn luyện tuyển chọn của Kỳ Nhân các. Các ứng viên được tuyển từ khi tám tuổi và sẽ được đưa vào các khu đó và được dậy cho các kỹ năng cơ bản trong một năm rồi các vị chủ quản sẽ dần chọn ra những người ưu tú nhất. Những người ưu tú sẽ là được chuyển lên các khu đào tạo cao hơn. Ở đây lại có các vị quản sự trong Kỳ Nhân Các đến và tuyển chọn nhưng kẻ có căn cơ hợp cách.

Những kẻ được chọn sẽ được truyền thụ cho một công pháp chính tông phù hợp để luyện tập tu luyện nguyên thần. Những ai trước mười hai tuổi đạt được Linh Cơ cảnh đệ nhị trọng sẽ được tuyển đến Kỳ Nhân các chính thức thành đệ tử và được tông môn bồi dưỡng. Nhưng ai không đạt yêu cầu sẽ bị xóa đi phần ký ức liên quan đến công pháp mình đã học và sẽ được thưởng cho một ít tiền và trả về địa phương.

Vì vậy mà tất cả đệ tử đã được đưa vào Kỳ Nhân các đều đã có công pháp của mình, và không cần chọn thêm công pháp nữa. Việc của mỗi đệ tử phải làm là tu luyện công pháp tiến giai cao lên mà thôi.

Mà Liễu gia không như phần lớn các gia tộc trung đẳng khác, Liễu gia không cần lấy công pháp của Kỳ Nhân Các làm công pháp tu luyện. Như Hải Vô Tịnh công là của tổ tiên lâu đời của Liễu gia truyền thụ lại. Nó có từ bao giờ thì không biết nhưng theo trí nhớ mơ hồ để lại thì công pháp này có chín trọng và tất nhiên là trọng sau phức tạp hơn trọng trước rất nhiều lần. Sự vận hành trong công pháp đa số theo dạng tổ hợp nhiều cấu trúc khác nhau liên kết lại.

Lại nói thì Như Hải Vô Tịnh công này của Liễu gia chưa có ai luyện được đến ngũ trọng cả. Ngay cả Liễu Không gia tổ của Liễu Thiên đã đạt Hoành Không cảnh nhưng nghe nói cũng chỉ dừng lại ở đệ tứ trọng mà không tiến tiếp được. Vì vậy đây cũng là một bộ công pháp khó luyện vô cùng và đối với những người không có tạo ngộ và cơ duyên thì rất khó đạt đến đệ tam trọng.

Còn Liễu Thiên chẳng biết mình có duyên hay tạo ngộ thế nào nhưng đến lúc này hắn đã hoàn toàn thông hiểu hai tầng đầu của công pháp này.

Đệ nhất trọng nguyên thần di chuyển theo kiểu cơ bản đó là một đường xoắn ốc. Đệ nhị trọng thì gấp đôi lên chính là hai vòng xoắn ốc xoắn lồng vào nhau theo hai mặt phẳng khác nhau, điều đặc biệt là các đường xoắn không được chạm vào nhau. Việc này nói thì vậy nhưng để làm được thì hắn còn phải thử nghiệm nhiều lần.

Đệ tam trọng thì Liễu Thiên chưa biết cả tâm pháp lẫn đồ án, thế nhưng hắn cũng không cần lo lắng vì chỉ đợi lần sau về gia tộc hắn học là được, bây giờ còn quá sớm để nghĩ đến tầng ba đó.

Kể ra thì những hiểu biết về công pháp này không phải là nhiều nhưng Liễu Thiên cũng phải tốn chút công sức nịnh nọt Hà Minh mới có thể hiểu được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.