Thiên

Quyển 1 - Chương 59: Rời Huyền Lang Động (2)



Lang Văn tộc trưởng vẻ mặt đổi sắc nhưng chỉ có thể nhìn những sợi tơ của Nhện Mật đã sắp chạm vào Phương Nguyệt nếu như không có Cạp Tường tộc trưởng đang chỉ lão thì lão có thể ngăn chặn Nhện Mật nhưng lúc này chỉ có thể đứng nhìn mà không giúp gì được chỉ có thể nhìn

Vẻ mặt hưng phấn cùng ác của Nhện Mật đã hiện rõ trên mặt lão khi mà gần hạ sát được Phương Nguyệt người mà lão muốn giết nhất trong đám Nhân tộc lần này vì đã hạ sát con trai lão cùng những tộc nhân đã bỏ mạng tuy những tộc nhân kia chết đi không đáng gì trong mắt lão nhưng lại làm lão mất mặt với những trưởng lão hay những lão quái khác trong tộc cho nên chính vì vậy mà lão nhất quyết phải diệt trừ hết đám Nhân tộc lần này coi như gỡ lại mặt mũi của mình

Nhưng khi đã gặp được năm tên nhân tộc vì quá vội vàng mà chỉ hạ sát được hai tên còn ba tên lại bỏ chạy kịp khiến lão không khỏi tức giận, nhưng lần này thì tất cả đều bị chấn trụ lại gặp phải cái không gian này truyền tống từng tên một ra ngoài khiến lão phải gấp rút lựa chọn đối tượng đầu tiên để hạ sát

- Yêu nữ để xem lần này ai có thể cứu ngươi từ tay ta!

Nhện Mật nhìn sự bình tĩnh của Phương Nguyệt mà tức giận hét những sợi tơ liền gia tăng nhanh chóng lão đang muốn nhìn Phương Nguyệt sẽ thành Nhện Phiên thứ hai mà lão từng ra tay với tộc nhân mình chỉ là vẻ mặt Nhện Mật đã nhanh chóng thay đổi vì nhận ra được mình không thể cử động không thể dù chỉ là nhúc nhích giống như lão đã chấn trụ đám người Vũ Thiên, lão nhìn những sợi tơ của mình cũng đứng im như vậy mà hoảng sợ vì không biết là tại sao, cùng với đó là một giọng nói đã âm vang xung quanh nơi này tuy xa mà gần nhưng lọt vào tai Lang Văn thì khiến lão mừng rỡ mà thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng lão tổ cũng đã tới nhưng lại khiến cho Nhện Mật, Cạp Tường phải kinh sợ

- Ta chỉ mới rời đi một chút mà hai tiểu bối các ngươi lại phá nát nơi này nhanh như vậy lại còn làm tộc nhân trong tộc ta bị thương!

Nhện Mật cặp đồng tử co lại mà không thốt nên lời nhìn trước mặt mình một nam tử quái đản tóc bạch kim dài tua tủa phủ ngang lưng tấm áo choàng tung bay càng thêm quái dị trên vai trái còn ngồi một con tiểu thú bộ lông đen vàng trên đầu còn có một chỏm lông trắng đang nhìn lão há miệng như cười như không, Lang Bách lão tổ từ lúc nào đang đứng trên không trung mà nhìn Nhện Mật mà trầm ngâm

Nhưng lại khiến cho Nhện Mật phải khẩn trương mà hét:

- Ngươi là ai sao lại ngăn cản ta giết yêu nữ này!

Lang Bách lão tổ nhìn Nhện Mật mà vẻ mặt lạnh tanh “người mà ngươi muốn giết nhưng ta lại muốn cứu” dứt lời Lang Bách lão tổ liền nhất bước thứ nhất tới Nhện Mật khiến Nhện Mật chỉ thấy thân thể mình trở nên càng thêm nặng nề áp lực như muốn nổ tung vì lão cảm nhận được một luồng nguyên lực to lớn đang ập tới nhưng lại không thể làm gì khác, Lang Bách lão tổ lại nhất bước thứ hai Nhện Mật đã không còn đứng trước mặt Phương Nguyệt cùng lão mà bị đánh văng ra sau cả trăm trượng mới ngừng lại y phục của lão đã rách tươm toàn thân rỉ máu từ lúc nào 

Nhưng đã không còn ai nhìn thấy hiện trạng của lão bây giờ thế nào vì khoảng cách đã quá xa nếu như nhìn thấy chỉ có Lang Bách lão tổ cùng nhị tộc trưởng Lang Văn, Cạp Tường cùng Lang Kiên mới có thể nhìn thấy, nhưng Lang Bách lão tổ không để ý mà chỉ nhìn Phương Nguyệt đang gật đầu tỏ ý đa tạ vì nàng cũng đã cảm nhận được Lang Bách lão tổ xuất hiện ở đây từ lúc hai người Nhện Mật cùng Lang Kiên va chạm, Lang Bách lão tổ lại chuyển ánh mắt tới những người khác đều đã cử động được mà ngừng lại nơi Vũ Thiên 

Vũ Thiên đã giữ lại vẻ bình tỉnh từ lúc nào nhưng vẻ mặt hắn lại có chút thay đổi gì đó nhưng không ai nhận ra, hắn cùng mọi người đều đã cử động được thân thể chỉ là hắn không hề đi tới cạnh nàng mà vẫn chỉ đứng yên ở chỗ cũ nhìn hướng Lang Bách lão tổ vẫn đứng im tại chỗ sau khi đã nhất bước thứ hai tuy không hiểu vì sao Nhện Mật lại tự dưng bị đánh bay nhưng cũng không hề lên tiếng hỏi chỉ gật đầu như đa tạ ánh mắt nhìn Lang Bách lão tổ cùng Tiểu Bạch trên vai

- Thiên ca huynh không sao chứ may là đệ béo mặt lão quái đản này tới nhanh nếu không đệ sẽ không còn được gặp huynh nữa rồi 

- Ý đệ nói là ta sẽ chết đó sao!

Tiểu Bạch vẫn còn trên vai Lang Bách lão tổ đột nhiên nó lại bay về phía Vũ Thiên vừa bay vừa nói chỉ là trong cái kiểu bay của nó, dáng của nó hơi quái dị khi chân nọ xọ chân kia ở giữa không trung miệng hổ há nhỏ mà dường như nó vẫn chưa giữ được thăng bằng cho nên mới vậy, nhưng nó cũng đã bay được tới trước mặt Vũ Thiên mà đậu trên vai hắn, Vũ Thiên nhìn vẻ mặt của nó mà hỏi khi thấy nó đã yên vị trên vai mình

- Tiểu Bạch đệ không tới Nguyệt tỷ của đệ, sao lần này lại tới ta từ khi nào lại bỏ chỗ mềm mại mà sang nơi cứng rắn vậy hử!

- Đệ đâu phải là tên háo sắc như Thiên ca đâu với lại cái vai của Thiên ca nó cũng rất mềm mà! 

Tiểu Bạch nhìn Vũ Thiên dùng chân vỗ vào vai hắn nói còn tỏ vẻ bất ngờ, Lang Bách lão tổ lại lắc đầu nhìn hướng Cạp Tường tộc trưởng trong thấy vẻ mặt hoảng sợ lẫn kinh ngạc tột độ đang nhìn mình mà chỉ cười nhưng lại khiến cho Cạp Tường thân run mà chân đứng không vững cách ra một khoảng với bọn họ mà từ bỏ vây lấy Lang Văn tộc trưởng ánh mắt chỉ trân trối nhìn nam tử quái đản vừa mới xuất hiện không làm gì nhưng Nhện Mật tự động văng đi 

- Lão tổ người đã tới! 

Lang Văn đã xuất hiện đứng cạnh Lang Bách lão tổ nói nhỏ nhưng lại khiến Cạp Tường tộc trưởng nghe thấy sắc mặt thay đổi mồ hôi đã đổ lấm tấm, trong lòng chấn động không thôi vẻ mặt không ngừng thay đổi lão không nghĩ là lão tổ Lang tộc lại xuất hiện ở nơi này, khiến cho trong lòng Cạp Tường một phen ý định rút lui

- Tiêu Ngọc ngươi đang được Huyền Lang Động truyền tống! 

Tống Tân kinh ngạc nhìn Tiêu Ngọc đối diện mình mà nói tuy bọn họ đã cử động được khi mà Nhện Mật bị Lang Bách lão tổ đánh văng nhưng vẫn chỉ đứng nguyên tại chỗ mà không di chuyển nhưng cũng không bao lâu thì Tống Tân trong thấy Tiêu Ngọc đang dần biến mất thì kinh ngạc mà nói, Tiêu Ngọc chỉ còn mỗi cái đầu là chưa tan biến nhìn Tống Tân mà gật đầu trong trầm mặc rồi liếc nhìn quanh mọi người một lượt trước khi biến mất hoàn toàn, Tống Tân đã nhìn sang hướng Phù Hiểu khi mà tiếng nói của Nghệ Tuyết vang lên:

- Hiểu tỷ, tỷ cũng vậy! 

- Muội cũng đang giống như ta!

Chỉ là Phù Hiểu lại nhìn Nghệ Tuyết mà mỉm cười nói trước khi biến mất hoàn toàn, Tống Tân cũng cảm nhận được mình đang cũng đang dần biến mất nhưng vẫn nhìn Nghệ Tuyết cũng đang kinh ngạc mà nhìn chân mình đang biến mất dần lan tỏa lên phía trên, Tống Tân lại lắc đầu nói nhỏ “cuối cùng cũng rời nơi này Huyền Lang Động” rồi biến mất hoàn toàn để lại vẻ ngơ ngác của Hoàng Phong nhìn từng người lần lượt rời đi mà tự nói “sao nó còn không cho ta rời đi”

- Ta sẽ không để các ngươi rời đi dễ dàng như vậy! 

Giọng nói của Nhện Mật đã bị đánh văng lại vang lên, Hoàng Phong liền nhìn hướng Nhện Mật nơi phát ra tiếng gầm giận dữ, theo đó thứ hắn thấy là một bóng dáng khổng lồ toàn thân quấn tơ như một xác ướp mang theo khủng áp lực khiến cho toàn bộ mặt đất trước mặt đám người Vũ Thiên nơi mà Nhện Mật đang tiến tới đều lún sau vào do bị chèn ép chỉ chớp vài cái trên không trung Nhện Mật đã gần tới trước mặt bọn họ 

Lang Bách lão tổ chỉ nhíu mày khi mà nhìn hướng xác ướp quấn tơ khổng lồ do Nhện Mật gấp năm lão hình thành đang nhắm tới nơi bọn họ nhưng chính xác hơn là nhắm hướng Phương Nguyệt vẫn chưa được Huyền Lang Động truyền tống

Lang Bách lão tổ lạnh lẽo nhìn Nhện Mật mà nói “ngươi không biết tự lượng sức mình” một cái chớp mắt đã chắn trước Nhện Mật ánh mắt lạnh đến cực độ mà nói tiếp “và chính cái này sẽ giết chết ngươi”

Nhện Mật trong lòng chấn động nhìn Lang Bách lão tổ đã chắn trước mặt mình nhưng toàn thân lão thì không thể cử động giống như lúc nãy được cùng câu nói của Lang Bách lão tổ như xuyên vào đầu lão khiến lão lần này đã hoảng sợ thật sự, ánh mắt nhìn cánh tay nắm lại của Lang Bạch lão tổ bình dị không hề có gì mà chỉ nắm lại bình thường 

Nhưng sắc mặt Lang Bách lão tổ lại hơi thay đổi mà nhìn hướng đông trầm ngâm giây lát rồi chậm rãi nhìn Nhện Mật nói: 

- Lần này ta sẽ nể mặt lão tổ của ngươi mà tha cho ngươi một mạng!

Bàn tay nắm lại thành nắm đấm của Lang Bách lão tổ đã chỉ ra một ngón với móng vuốt dài nhọn mà đâm vào cái cái xác ướp khổng lồ của Nhện Mật tạo thành, chỉ thấy tơ quấn quanh tạo thành một Nhện Mật khổng lồ liền dứt gãy liên hoàn rơi xuống mặt đất đã hằng lún của lão Nhện Mật thì đã hiên ra nhưng vẫn bị ngón tay của Lang Bách lão tổ gâm lấy trước ngực thân ngập trong máu, vẻ mặt Lang Bách lão tổ vẫn không thay đổi nhưng một chữ “pắng” hướng Nhện Mật đã không còn thấy bóng dáng Nhện Mật tộc trưởng đâu, Lang Bách lão tổ liền xoay người mà nhìn Cạp Tường tộc trưởng

Cạp Tường tộc trưởng nhìn thấy Lang bách lão tổ đang nhìn mình thì cổ họng trở nên khô khốc mà lấp bấp nói trong hoảng sợ: 

- Vãn bối đã làm phiền, vãn bối xin cáo lui trước!

Lần này thì lão đã tin nam tử đứng trước mặt này chính là lão tổ Lang tộc, không đợi Lang Bách lão tổ nói lại mà nhắm một hướng bay nhanh đi 

Lang Bách lão tổ không để ý tới Cạp Tường đang hoảng hốt bỏ chạy mà nhìn ba Nhân tộc còn lại, Phương Nguyệt nhìn Vũ Thiên trước khi biến mất hoàn toàn 

Còn Hoàng Phong đang trợn mắt mà nín lặng nhìn Lang Bách lão tổ trợn cặp mắt như không tin ngay cả bản thân mình sắp dần biến mất cũng không biết đến khi còn mỗi cái đầu liền hét với Vũ Thiên vẫn còn chưa được truyền tống “Thiên sư đệ gặp lại ở môn phái” rồi cũng đã biến mất hoàn toàn nơi này

- Đa tạ Lang Bách tiền bối đã cứu giúp!

Vũ Thiên hướng Lang Bách mà đa tạ khi Nhện Mật đã lần nữa bị đánh văng đến nơi nào, còn hắn và Tiểu Bạch cũng đang dần bị truyền tống, Lang Bách lão tổ nhìn Vũ Thiên với Tiểu Bạch đang dần biến mất mà gật đầu

Vũ Thiên lại chuyển ánh mắt tới Lang Hoàn, Lang Cơ mà gật đầu với hai người trước khi biến mất hoàn toàn cùng Tiểu Bạch nhưng trước khi biến mất hoàn toàn Tiểu Bạch cũng kịp để lại một câu nói cho Lang Bách lão tổ “lão quái đản, Tiểu Bạch rời đi, lão rùa nói khi nào lão rảnh thì vào đó chơi với lão rùa, hà hà” 

- Ài, cái không gian này nó đã tồn tại một quy tắc, ta mà tiến vào cái đảo đó cũng sẽ không ra được, may là nó đã lập kế ước với tiểu tử đó nếu không chỉ sợ nó cũng không thể nào thoát khỏi nơi này! 

Lang Bách lão tổ chỉ lặng nhìn Tiểu Bạch trên vai Vũ Thiên đã không còn ở nơi này mà lẩm bẩm thở dài lại nhìn Lang Kiên với huyết độc dính trên tay không làm gì nhưng huyết độc lại tự mất rồi lại hướng Lang Văn mà nói “ta đi trước” 

- Vâng, lão tổ! 

Lang Văn tộc trưởng gật đầu nhìn Lang Bách lão tổ đã không còn nơi này mà thở phào nhẹ nhõm rồi lại chuyển tới Lang Kiên đã trở lại khôi phục lại bình thường rồi nhìn những người khác mà nói “chúng ta quay lại tộc địa” 

Lang Cơ nhìn nơi những người Vũ Thiên đã biến mất mà ánh mắt hơi khác lạ nhưng cũng chỉ thở dài, nàng nhìn Lang Hoàn cũng giống như mình cũng đang nhìn mình mà gật đầu hai người lại rời khỏi nơi này cùng theo lối đường mòn mà quay lại tộc địa 

Huyền Lang Động kết thúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.