Thiên

Quyển 3 - Chương 158: Một trăm trận (100)



Đế Lãnh giọng hướng cô gái đang giữ nét mặt kinh hãi nhìn Bân Huyền bay đi mà hai tay như nắm chặt lại, giật mình với giọng nói của Đế Lãnh miệng cô gái liền ấp úng: 

- Tôi! Bạn của tôi, họ đã bị hắn ta giết!

Đế Lãnh chỉ trầm nét mặt, dường như chưa có câu trả lời, ngoại trừ nơi đám đông, bên ngoài hàng rào kẽm gai, rất đông tu nguyên giả từ ngoài bay vào trong, ánh mắt của Đế Lãnh như đã mở ra, lửa từ đâu lại bao trùm toàn bộ nơi này, đem lấy cô gái vừa mới ấp úng mà thiêu đốt lấy thành ngọn lửa tan hoang. 

- Thật là tự sát!

Đế Lãnh giọng nói quanh quẩn nơi mặt đất đấu khí này, trên thinh không của nơi này những tu nguyên giả vừa bay vào không ít hơn hai mươi lăm người, lại tiếp thêm hơn chục tu nguyên giả, từ chỗ đám đông bay vào đám lửa đang thiêu đốt. 

Ngọn lửa đã được thu lại bởi băng giá kèm theo hơi lạnh thấu tim bao phủ lấy toàn bộ mặt đất nơi này, chỉ thấy băng đóng, hình người tượng băng liền xuất hiện trong mắt đám đông.

- Băng hệ, thật mạnh, không nghĩ lại ảnh hưởng tới cả ta!

Đế Lãnh vẻ mặt liền chút kinh hãi, đã xoay thân lại nhìn tới nam thanh niên này đang đứng lạnh giá phía sau mình mang theo chút cười nhẹ với hắn, khen lấy: 

- Nếu trụ nổi một trăm trận, ngươi có thể tới Đế Thành!

- Bắt đầu từ thứ bốn mươi hai!

Giọng phả lấy hơi lạnh, Đế Lãnh nhìn lấy nam thanh niên này chính là Vũ Thiên đang tự than với chính mình mà nói với hắn: 

- Ngươi tên gì!

Không thể kìm nổi bất chợt hỏi tên hắn: 

- Vũ Thiên là tôi!

Hắn liền trả lời, vẻ cười trên mặt lại không có, ánh mắt đã nhìn tới những bức tượng băng sống động không còn là hình người. Vẻ mặt Vũ Thiên lúc này đã không còn do dự, hắn đã tham gia trận đấu khí. Hệ băng nguyên lực từ hắn mà bao phủ toàn bộ thinh không, mặt đất nơi này, nhưng lại ngừng lại ngay hàng rào kẽm gai, khí lạnh không lan ra nữa. 

Vũ Thiên cùng Đế Lãnh đứng bên trong nơi này. 

- Vũ Thiên! Ta là Đế Lãnh!

Đế Lãnh liền tự giới thiệu tên mình, ánh mắt lại nhìn rất kỹ hắn, tên thiếu niên đang đứng trước mặt mình đây không nhìn thấy rõ bên trong hắn. Lại nói lại:

- Giới hạn một trăm trận, ngươi sẽ có tấm vé vào Đế thành!

Đế Lãnh có chút kinh sợ, bởi vì cảm nhận được hơi lạnh đã có thể xâm chiếm thân thể mình. Liền nhìn Vũ Thiên lại thấy hắn đang khẽ cười nhìn tới hai chân Đế Lãnh đang dần đóng băng mà không nói gì.

Hắn đứng tại nơi đó đã mở rộng được tầm nhìn, khi quan sát những thứ xung quanh, không bay lên không trung mà đứng tại nơi mặt đất, bên ngoài đám đông nhìn vào hắn mà một phen kinh sợ, không nhiều tu nguyên giả bay vào ngoài vài ba thân ảnh bay vào, trực tiếp thành tượng băng rơi xuống nền băng mà vỡ vụn thành mảnh nhỏ, trông thật răng rắc tiếng vang. 

- Bốn mươi tám!

Giọng nói thầm của chính hắn, quan sát từng tu nguyên giả bay vào liền bị xâm nhập bao phủ lớp băng vỡ vụn không kịp thi triển pháp quyết thì đã chết một cách bất đắc kỳ tử. 

Vũ Thiên chưa hề động thủ, hắn chỉ đang đứng tại chỗ bên trong, quan sát tu nguyên giả bất kể là ai bay vào đều rớt xuống thành tượng băng vỡ vụn, số tu nguyên giả tử trận bởi hắn đang không ngừng gia tăng. 

- Bảy mươi rồi! Ta đã lạm sát bảy mươi người!

Vũ Thiên khẽ nói như vậy, nhưng trên mặt lại không có sắc thái gì hối tiếc, thật độc ác. Vũ Thiên với vẻ mặt lạnh lại nhìn hai tu nguyên giả đang bay vào, hắn rõ ràng kinh ngạc, hai người này không hề bị đóng băng. Hai người gồm một nam một nữ, như là một cặp tình nhân, tay đều cầm kiếm, chém từ trên không chém thẳng xuống hắn, quang mang liền chợt lóe, hai vệt kiếm như hai đạo cầu vòng lướt nhanh tới hắn, không chút ngừng lại. 

Nhưng khi tới gần hắn, liền tiêu tan mất, một nam một nữ này đều nắm giữ Hệ hỏa, dùng Hỏa thể lao tới hắn, lại hóa thành hai con rồng rực lửa màu sắc. Vũ Thiên trông thấy lại lắc đầu với cánh tay quét ngang, tà áo đã che phủ Tiểu Bạch, Xà Xà đang núp trong người hắn, với hai đạo kiếm quang cắt ngang thân rồng trên không lao xuống tức thì vỡ vụn thành những mảnh băng nhỏ rơi rớt xuống nền băng. 

- Bảy mươi hai, hai người nữa lại chết!

“Chắc bọn họ muốn tự sát”

Vũ Thiên lại tự an ủi lấy mình. 

- Thiên ca, đệ mới thấy huynh giết người!

Tiểu Bạch ló đầu ra liền chất vấn Vũ Thiên, mặt hổ nhỏ liền có chút không hài lòng với hắn. Nhưng Vũ Thiên liền chặn cổ họng nó lại: 

- Tiểu Bạch! Đây là trận đấu khí không phải giết người!

- Thiệt sao Thiên ca, huynh lại rời bỏ Lung Linh tỷ, tới đây đánh nhau!

Xà Xà lại nói, trong đang núp nơi cổ áo hắn, trong giọng nó như đã lộ ra chút tiếc nuối cho Vũ Thiên. Hắn lại không để ý tới Tiểu Bạch, Xà Xà khi nhìn thấy Đế Lãnh đang rất cực khổ chống đỡ Băng nguyên lực từ hắn, khi Đế Lãnh cũng đã thành tượng băng sống động đánh tan đi rồi lại như cũ tiếp tục bị bao phủ lấy. 

Vẻ mặt Đế Lãnh đã tỏ vẻ chút tức giận, nhưng lại trong lòng cam chịu, không biết làm gì ngoài cứ như vầy với vẻ mặt trầm ngâm, xuất hiện ngọn lửa phủ lấy toàn thân, đứng yên tại chỗ. 

Lại có tu nguyên giả bay vào, lần này không ít mà là chục tu nguyên giả, vượt qua hàng rào kẽm gai liền đóng băng rơi rớt xuống nền băng dày cứng vỡ vụn thành mảnh. Bất chợt từ nền băng vọng ra hai giọng nói rất lạnh: 

- Hệ phong!

Hai thân ảnh này lại xuất hiện, trong một sát na biến mất của Vũ Thiên, hắn lại xuất hiện phía sau một nam tu nguyên giả đang vỡ vụn thành những vụn băng nhỏ. Tà áo hắn lại bay, với vẻ mặt không lạnh, mà mang chút tà dị, lặng nhìn lên thinh không, dường như có những hạt tuyết nhỏ, từ hắn mà xuất hiện với Băng hệ phủ đầy. 

- Tám mươi hai người rồi!

Giọng hắn không mấy lạc quan, khá u ám, đứng đó ánh mắt lại nhìn Đế Lãnh đang tức giận chút ít vì ăn quả đắng khi bị Hệ băng nguyên lực công kích chính mình đứng trong. 

- Ngươi! Cảnh giới đã vượt qua cả ta!

Không thể chịu đựng, buột giọng nói một câu với Vũ Thiên, ngọn lửa bao trùm Đế Lãnh như bị đánh tan, da thịt đang rơi rụng chỉ còn mỗi bộ xương khiến cho người thấy kinh hãi. 

Đôi mắt đã trợn ngược lên, miệng Vũ Thiên liền há hốc, nhìn thấy Đế Lãnh dần khôi phục lại da thịt với vẻ mặt nhăn nhúm, không chút vui nào. Đế Lãnh với hai mắt liền chuyển thành màu đỏ, một tay liền hóa to, đạp mạnh lên mặt băng, lao nhanh về Vũ Thiên đấm tới. 

Vũ Thiên vẻ mặt bất ngờ hiện rõ, hắn với nắm tay vẫn nhỏ, chỉ khẽ nắm lại lan tỏa băng lạnh đấm mạnh nắm tay đen đậm của Đế Lãnh va chạm trong nền băng vỡ vụn, lan ra xung quanh, thinh không đã xáo động những hạt tuyết nhỏ. 

Đế Lãnh văng ra xa, trong toàn thân da thịt rơi rụng, chỉ còn lại bộ xương rung rắc liên hồi. Đám đông nơi ngoài hàng rào kẽm gai lại một phen mở mắt nhìn lấy băng đông thành khối bao phủ Vũ Thiên cũng như bộ xương Đế Lãnh vào trong, như đã ở bên ngoài không nhìn thấy bọn họ, khi chỉ thấy một khối băng khổng lồ được hình thành toàn bộ khu vực đấu khí ở mảnh đất.

Che phủ tới tận thinh không đám mây, tu nguyên giả không thể bay vào hay bay ra. Tiếng thét thất thanh vang vọng khắp nơi đám đông nhìn thấy khối băng hình trụ đã cao tới tận bầu trời gần mây: 

- Hắn thật mạnh!

- Tên đó đánh bại cả Đế Lãnh!

Nửa canh giờ trôi qua, chỗ đấu khí liền trở lại bình thường trong vẻ căng thẳng im lặng bên ngoài. Bên trong khu vực đấu khí, Vũ Thiên có chút ngoài ý muốn, tỏ rõ trên mặt, nhìn thấy Đế Lãnh đã run rắc năm ngón tay trơ xương, dần có lại da thịt toàn thân, thất thải kinh sợ đến hai hóp mắt lõm sâu, trồi lại nhìn Vũ Thiên né tránh chút ít, trong một tờ giấy cứng văng tới tay hắn: 

- Ngươi đã có thể tới Đế thành!

Vũ Thiên ngạc nhiên trên mặt, cầm lấy tờ giấy cứng đã bay về phía mình. Hắn xem một lúc mới cất đi nhìn chăm chú Đế Lãnh đã né tránh ánh mắt của hắn, lại xua xua tay hướng hắn nói gấp có vẻ khó thở: 

- Ngươi đi đi!

- Ta chưa giết đủ một trăm người!

Vũ Thiên hỏi ngược lại, hắn biết mình vẫn chưa giết đủ một trăm người cho nên liền lưỡng lự vẫn đứng tại chỗ cũ hỏi ngược lại Đế Lãnh. 

Đế Lãnh không chút do dự, liền trả lời ngay: 

- Ngươi đã đánh bại ta coi như đã hoàn thành!

Vũ Thiên nghe vậy thì liền hiểu ra, lại nhìn Đế Lãnh mà khom lưng một cái hắn liền bay lên không trung, đã rời khỏi Thành phố Lai Ninh khoảng không này. 

Để lại Đế Lãnh khẽ nhìn theo trong toàn thân đã bủn rủn, rụng rời chân tay mà gắn lại, giọng lại nói một câu như cũ:

- Tiếp tục!

Nhưng trong đầu lại lướt qua một dòng suy nghĩ “Thuyên phái, hình xăm thật lộ liễu”. Nơi thinh không, những đám mây đang trôi dạt, lại xuất hiện một tảng băng đang trôi, bên trên đang ngồi chính là Vũ Thiên, Tiểu Bạch, Xà Xà hai đứa trẻ. 

Hướng hắn đang bay tới, chính là Đế thành của Đế gia. Dần hiện ra trong tầm nhìn của hắn, một thành phố rộng lớn, lộng lẫy không kém phần xa hoa, tráng lệ bởi khung cảnh thơ mộng. 

Vũ Thiên liền thu lại tảng băng, ôm chặt lấy Tiểu Bạch, Xà Xà trong vẻ mặt có chút không chịu của chúng, nhưng hắn vẫn mặc kệ còn khẽ nói với hai đứa: 

- Đi thôi, xuống đó tìm chỗ nào nghỉ đã!

Một hẻm nhỏ của Thành phố Đế. Vũ Thiên dắt theo Tiểu Bạch, Xà Xà với bước chân tập tễnh, đi xiên vẹo cạnh hắn, có khi bám ống quần, hắn thì đang mở rộng tầm nhìn thấy, ngó nghiên xung quanh cũng thấp thoáng thấy dáng người đi trong con đường này.

Hắn chú ý những bảng hiệu đề tên, liếc quanh mà đọc sơ một lần bước chân đã hướng ra đường rộng lớn, liền tìm lấy một khách sạn đã trong tầm mắt mà định ở lại qua vài ngày. Hắn đã vào khách sạn, lấy cái thẻ phòng từ nơi nhân viên xong liền dẫn Tiểu Bạch, Xà Xà vào lối thang máy lên tầng cao nhất của tòa khách sạn tận trăm tầng này. 

Đây có thể là tòa khách sạn cao nhất nhì Thành phố Đế. 

Hắn bước ra khỏi thang máy, liền đi tới căn phòng tám trăm tám mươi chín mở khóa mà đi vào bên trong. Thả tay Tiểu Bạch, Xà Xà ra, hắn liền có thể thở hắc ra một hơi, đã nằm dài trên chiếc giường, có nệm, có gối, có chăn mỏng đầy đủ tươm tất này. Đánh một giấc ngủ say, khi mà Tiểu Bạch, Xà Xà lại khác, chúng nó đang mở toan cửa kính hai cánh ra, trèo qua ban công mà nhìn xuống, độ cao không phải ít. Choáng váng mặt mũi một ít, Tiểu Bạch, Xà Xà lại kéo tay nhau đi vào lại giường nằm Vũ Thiên đang ngủ, chúng lại nghịch ngợm trong vẻ cười huyên náo của chúng. 

Mấy ngày liền trôi qua, Vũ Thiên chưa hề thức dậy, hắn ngủ ly bì, có khi vài lần Tiểu Bạch, Xà Xà đã đánh thức hắn bằng mọi cách nhưng không được. Chúng nó đành cam chịu có chút không còn cười vui như đã giận nhau, gương mặt hai đứa hơi sưng, mẩn đỏ rõ thấy. 

Ngày thứ năm trong bảy ngày hắn liền tỉnh dậy, lắc lắc cái đầu nhìn nơi mặt nền căn phòng lót gạch đã trong thấy Tiểu Bạch, Xà Xà mặt mày hai đứa chân tay đỏ sưng cả lên, đều nằm cách hai góc, ngủ say hơn cả hắn lúc nãy. 

Hắn rời khỏi giường, đi tới ban công nhìn xuống một chút, ngắm lấy mặt trời mọc nơi đám mây phía xa, mang chút lặng thinh, không nói gì ngoài đang hít thở đều đặn, trong tay hắn lại đang cầm lấy một bình thủy tinh đậy nắp, bên trong là một giọt nước màu xám đậm. Liền nói khẽ: 

- Nghịch Thiên Tuyền Kim! Tu nguyên giả uống cũng vô dụng nhưng mình vẫn dùng được, chẳng lẽ có gì đó sai sao!

Nuốt lấy Nghịch Thiên Tuyền Kim vào trong bụng, hắn hơi nhắm mắt cảm nhận lấy sự khác lạ đang xảy ra trong cơ thể mình cũng như nguyên khí xung quanh hắn đang dao động, từng hạt nhỏ li ti màu xám đậm từ ngoài bám vào da thịt hắn, thân thể Vũ Thiên dần hóa thành màu xám đậm cứng chắc toàn thân, hai khẽ vỗ hai cánh tay vào với nhau tiếng keng keng của sắt đập như va vào nhau lúc này. 

- Hệ kim, là đây sao! Từ hắn một giọng nói khẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.