"Lão nô không có ý tứ gì khác, chỉ là sợ vật này sẽ gây ra bất lợi gì với Tam tiểu thư mà thôi. Cái vật nhỏ này là chí bảo Vân tộc, nghe nói là không được tùy tiện truyền ra ngoài. Cho nên mới có cái suy nghĩ muốn Tam tiểu thư trả lại cho Vân công tử như vậy."
Đỗ Hải đối xử với Phượng Hồng Loan tựa hồ vô cùng cung kính, cái loại cung kính này là xuất phát từ nội tâm mà ra, thấy Phượng Hồng Loan nhíu nhíu mày, lão liền dừng một chút rồi nói tiếp: "Nếu là do Vân công tử đưa cho Tam tiểu thư, vậy hẳn là do lão nô lo lắng thái quá, cứ coi như thực sự có chuyện gì xảy ra, Vân công tử cũng sẽ bảo hộ cho Tam tiểu thư."
"Nguyên lai là như vậy. Đa tạ Đỗ bá rồi." Phượng Hồng Loan thấy được lo lắng trong mắt Đỗ Hải, ngẫm nghĩ mà nhớ lại mấy mẩu chuyện đứt đoạn, suốt mấy năm nay Đỗ Hải vẫn luôn âm thầm chiếu cố nàng, sự lo lắng của hắn không phải là làm bộ cho có mà là thật lòng thật tâm, nàng gật đầu: "Vân Cẩm là người của Vân tộc?"
"Vân công tử thân phận thần bí, thiên hạ không ai biết được xuất thân của Vân công tử. Hôm nay yên vân thúy vũ lại từ trong tay Vân công tử xuất hiện, nghĩ đến đây ngài ấy hẳn là người của Vân tộc rồi!" Đỗ Hải nói.
Phượng Hồng Loan gật đầu, nghĩ Vân Cẩm nếu có thể lấy ra được yên vân thúy vũ, hơn nữa lúc đó nàng cũng thấy được sắc mặt biến ảo của Quân Tử Ly, như vậy Vân Cẩm tám chín phần mười là người Vân tộc, bất quá hắn đem cái thứ đồ vật không thể truyền ra ngoài này giao cho nàng là có ý gì?
Nàng cũng không nhận thấy là do Vân Cẩm coi trọng nàng. Nàng và hắn mới chỉ gặp mặt một lần, với lại nàng còn không có cho hắn sắc mặt tốtmà nhìn, rõ ràng mà nói người như Vân Cẩm vậy, cùng nàng giống nhau, là người trời sinh đã là bạc tình bạc hạnh. Làm sao có chuyện nhất kiến chung tình mà nói đến. Như vậy không khỏi buồn cười.
Vậy cũng là hắn muốn lấy được cái lợi ích gì lớn hơn từ trên người của nàng mà thôi.
Về phần là cái lợi ích gì sao. . . Hiện tại nàng không có lòng dạ thảnh thơi mà đi nghiên cứu mấy việc này. Chỉ là biết được cái vòng đeo vào cổ tay nàng hôm nay trước tiên mà nói, vật này rất tốt, rất ấm, làm cho nàng thực thích, cơ hồ là yêu thích không buông tay.
Về phần chuyện sau này nhi, nàng không cho là chuyện nàng không muốn làm thì có ai có thể ngăn cản hoặc là uy hiếp nàng đâu. Chỉ cần có cái này là đủ rồi.
Nhìn trên vòng tay cổ tay, Phượng Hồng Loan giơ tay lên tại cao dưới ánh mặt trời mà quơ quơ, vòng tay cũng không có thay đổi gì, có chăng cũng chỉ là màu xanh ngọc bích lại sâu hơn một tầng mà thôi, nhướng mi nhìn Đỗ Hải: "Đỗ bá, người xác định đây thật sự là yên vân thúy vũ?"
Đỗ Hải ngẩn ra, tựa hồ thật không ngờ Phượng Hồng Loan sẽ hỏi như vậy, cũng nhìn về phía cổ tay Phượng Hồng Loan: "Nghe nói yên vân thúy vũ là vật có linh tính, được thiên thần trao cho linh lực. Là chí bảo thủ hộ của Vân tộc. Những cái khác lão nô cũng không biết được rồi. Bất quá lão nô vẫn cảm thấy cái này chắc hẳn là thật."
"Ừ!" Phượng Hồng Loan lần nữa gật đầu, nhìn vòng tay trên cổ tay, cảm không giống như ngọc chất thông thường thanh lương lạnh lẽo, mà lại mang cảm giác ôn nhu ấm áp, cảm giác này truyền từ trên cổ tay mà đi thông suốt khắp toàn thân, giây lát, nàng ngẩng đầu lên, nhìn Đỗ Hải nói: "Nếu có thể lấy xuống được, ta sẽ trả lại cho hắn."
Cho dù là nàng có thích nó hơn nữa, nhưng nếu như nó là một cái mầm tai họa mà nói, vật như vậy dù có tốt đẹp đến đâu nàng cũng tình nguyện không muốn. Huống chi nó còn là thứ đồ mà Vân tộc không truyền ra ngoài. Đỗ Hải gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Phượng Hồng Loan hiện lên vẻ vui mừng, phảng phất như một cái trưởng giả nhìn hài tử của mình: "Tam tiểu thư có thể minh bạch là tốt rồi, như vậy lão nô liền khoan tâm."
Phượng Hồng Loan nháy nháy mắt, nhàn nhạt cười một tiếng: " Mấy năm nay Hồng Loan ít nhiều cũng nhờ có Đỗ bá chăm sóc. Còn phải đa tạ người một tiếng nữa!"
"Lão nô đã cô phụ phu nhân nhờ vả, không có chiếu cố tốt tiểu thư, thực sự xấu hổ." Đỗ Hải áy náy mà nhìn thoáng qua tiểu viện rách nát, lắc đầu thở dài một tiếng mà nói: "Hiện tại chuyện của Ly Vương . . . đến tận bây giờ lão nô cũng không có nghĩ đến sẽ trở nên như vậy, tiểu thư nếu ngài xảy ra chuyện gì, phu nhân trên trời có linh thiêng biết được cũng sẽ trách Đỗ Hải vô năng, không chiếu cố tốt tiểu thư."
Lão nói là tiểu thư, mà không phải Tam tiểu thư, Phượng Hồng Loan nhạy cảm nhận thấy được kém một chữ, con ngươi như nước hiện lên một tia u quang, nhìn cái vị đại quản gia phủ Thừa tướng này.
Lúc trước nàng cũng không có tinh tế mà xem lão nhân này, bây giờ nhìn lại, chỗ nào có nửa phần già nua lúc trước vội vã thở hồng hộc tới rồi quay sang Quân Tử Ly một bộ tư thái cúi đầu khom lưng? Mà là hai mắt ẩn hàm tinh quang, sống lưng thẳng tắp, lưng như tùng trúc, hoảng nhiên lại che giấu đi một loại phong thái độc nhiên, nhất định không phải là một cái Đại tổng quản cả ngày cúi đầu khom lưng trong phủ Thừa tướng có thể sánh bằng.
Không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, nàng lại có thể từ trên người của lão thấy được một chút ti nghê, khinh thường, lỗi lạc mà độ lượng. Cái loại phong thái mơ hồ này, dễ nhận thấy để lão làm chức vị của một Đại tổng quản phủ Thừa tướng chính là ủy khuất lão rồi, lão quyết không có khả năng chỉ là một cái hạ nhân ở nơi này.
Cảm giác của nàng chưa từng phạm sai lầm. Lão nhân này hiển nhiên không phải người bình thường, chỉ là không biết vì sao lại cam nguyện ẩn thân nơi phủ Thừa tướng làm một gia thần?
Nhìn Đỗ Hải, lúc này lão nhìn lên thiên không, đáy mắt hiện đầy vẻ thê lương. Lại nhớ tới ký ức của Phượng Hồng Loan, mấy năm nay mỗi lần nàng và Xảo nhi xuất hiện tình huống nguy hiểm gì, đều là lão đúng lúc xuất hiện mà cứu bọn họ.
Sợ là lão là vì nương nàng mới cam nguyện ở lại phủ Thừa tướng đi! Thậm chí còn để cho nàng cảm giác được hắn là vì thủ hộ Phượng Hồng Loan mà ở lại chỗ này.
Nghĩ vậy, Phượng Hồng Loan đối với mẫu thân đã chết đi mười mấy năm của nàng cũng xuất hiện thêm vài phần tò mò. Từ trong miệng những nữ nhân kia nàng cũng nghe không ít từ ngữ nhục mạ về nương nàng, càng nhiều hơn nữa chính là chuyện có người nói nương nàng và tiên hoàng còn có một đoạn qua lại với nhau. Chỉ là về sau không biết vì sao mà gả vào tướng phủ.
Kết hợp với chuyện Phượng Hồng Loan từ nhỏ đã do nương nàng nghiêm nghị chỉ dạy cầm kỳ thư họa vài thứ kia, bồi dưỡng nên một Phượng Hồng Loan trong bụng kinh tài mãn phúc hôm nay, thì hiển nhiên nương của nàng ắt cũng là một cái nhân vật không nhỏ.
Tiếc là, người đã chết sớm.
Phượng Hồng Loan khó có được mà thở dài một tiếng. Nhìn Đỗ Hải, lắc đầu: "Cái này cũng không trách bá được. Bỏ qua ta, là do Quân Tử Ly không có phúc khí. Huống chi ta cũng không phải Hồng Loan muốn bàn thái (câu này k hiểu a). Hôm nay cũng vừa lúc."
Đỗ Hải ngẩn ra, thu hồi tầm mắt từ trên thiên không của mình, kinh ngạc mà nhìn sang Phượng Hồng Loan.
Phượng Hồng Loan mâu quang thanh lãnh mà cười, ngay sau đó đưa tay vào trong ngực áo, mang văn tự mới vừa rồi lấy ra, bày ra tại trước mặt của Đỗ Hải: "Người xem, hắn không phải đã bồi thường ta rồi sao? Ta nghĩ so sánh với so với cái phi vị của Ly Vương kia, vẫn là tờ văn tự này chân thực hơn không chỉ một chút. Người nói có đúng hay không?"
Đỗ Hải sửng sốt không dám tin nhìn văn tự trong tay Phượng Hồng Loan. Giấy trắng mực đen, đích thật là bút tích của Ly Vương, mười vạn lượng hoàng kim cộng thêm ba điều kiện, hơn nữa còn có chữ ký của Ly Vương cùng con dấu. Nhưng càng làm cho lão kinh dị là nét chữ của Phượng Hồng Loan cùng chữ ký của Vân Cẩm.
Bút tích của ba người đặt ở một chỗ, xét phong thái tài tình đều không thua Ly Vương và Vân Cẩm chút nào. Thật làm cho người ta quá khó mà tin tưởng đây là nét chữ xuất ra từ tay của một nữ tử. Hơn nữa bút tích đó lại càng thấy được khí khái trác tuyệt, quang hoa huy diệu ẩn hiện.
Lão vẫn chỉ biết rằng có một người là nương như phu nhân, tiểu thư làm thế nào lại là một cái bao cỏ chứ? Nguyên lai tất cả chỉ là hình tượng bề ngoài để che mắt. Hiện tại trải qua đại nạn này, tiểu thư rốt cục quyết định không ẩn mình nữa sao? Lão bỗng nhiên minh bạch ý nghĩa lời nói của phu nhân trước lúc lâm chung rồi.
Nhìn Phượng Hồng Loan, mặc dù hiện tại hình tượng quả thực tối chật vật rách nát, nhưng vẫn như cũ không dấu được đôi mắt gợi quang hoa dật thải của nàng, lão quả thực không biết đây có phải là thời điểm phu nhân mà nói giao cho tiểu thư món đồ kia hay không nữa.
Đè xuống tâm tình kích động trong lòng, Đỗ Hải gật đầu, nhưng thanh âm vẫn khó nén vẻ xao động, so với lúc nhìn thấy yên vân thúy vũ càng nhiều hơn gấp mấy lần xúc động: "Phu nhân trên trời có linh thiêng, chắc chắn sẽ rất vui mừng. Ly Vương không nhìn ra được tiểu thư là kim hương ngọc, đích thật là do hắn vô phúc."
Chậm rãi thu hồi văn tự trong tay vào ngực. Phượng Hồng Loan vừa muốn nói gì, lại nghe được một hồi tiếng bước chân vội vả chạy tới tiểu viện. Hơn nữa người tới lại cũng không phải chỉ có một.
Nhiều thanh âm ngọc bội, phỉ thúy thanh linh reo vang. Người còn chưa tới, trước đã ngửi thấy nồng nặc mùi son phấn.
Đã đoán được người đến là ai, hiện tại đã giờ Thân, vậy đây hẳn những tỷ muội dưới kia của nàng đã đi học trở về. Đóng cửa đánh chó, nếu đã bắt đầu rồi, tuyệt đối không có đạo lý nào mà dừng lại. Vô luận là lớn hay là nhỏ. Cái tiểu viện này còn cũng đủ sức hầm nhất oa nữa.
Khóe miệng Phượng Hồng Loan nhếch lên một tia lãnh tiếu, mâu quang đông lạnh, tấc tấc như băng nhìn thẳng vào cửa viện.