Thiếp Bản Kinh Hoa

Quyển 1 - Chương 50: Đơn thuần là hiểu lầm (canh một)



Chỉ thấy có một đám quan sai vọt vào, hai người cầm đầu trước mặt Phượng Hồng Loan cùng Vân Cẩm đều biết. Chính là Trương bổ đầu và Lý bổ đầu vừa tới phủ Thừa Tướng hôm qua.

Mỹ mâu khẽ lóe lên một cái, Phượng Hồng Loan nhìn hai người, ánh mắt lướt qua Vọng Nguyệt Lâu bị đánh tới tan tành, chuyển mắt xem qua Khanh nương vẫn đang ngơ ngác nhìn nàng và Vân Cẩm. Khóe miệng kéo ra một nụ cười.

Tự nhiên Vân Cẩm cũng thấy rõ quan sai tới đây, trong nháy mắt liền hiểu từ đầu đến cuối sự tình. Ánh mắt liếc qua Khanh nương, mỉm cười. Bước chân không ngừng lại, tiếp tục cầm tay Phượng Hồng Loan đi ra ngoài.

Nhận được cái nhìn của Vân Cẩm và Phượng Hồng Loan, đáy lòng Khanh nương liền nguội lạnh. Ánh mắt cũng nhìn ra cửa.

"Là ai quấy rối ở chỗ này?" Trương bổ đầu dẫn đầu bước vào cửa, nhìn tình hình bên trong, quát to một tiếng.

"Người nào? Mau mau đi ra theo ta lên quan phủ!" Lý Lý bổ đầu theo vào phía sau. Cũng trừng mắt dựng đứng, quát to.

Khí thế hai người như gió, một đám quan sai đi theo phía sau, ào ào xông vào, hơi có chút dáng vẻ của quan sai. So với khí thế của hôm qua đi phủ Thừa Tướng, quả thật là trên trời dưới đất.

Quả nhiên là cá lớn nuốt cá bé! Phượng Hồng Loan cười lạnh, chỉ thoáng qua rồi biến mất.

So với Vọng Nguyệt Lâu, cánh cửa phủ Thừa Tướng tự nhiên cao hơn nhiều.

"Nhị vị quan sai!" Khanh nương mỉm cười tiến lên nghênh tiếp, mềm giọng cười nói: "Không biết nhị vị quan sai đến đây vì chuyện gì?"

"Chuyện gì?" Trương bổ đầu cùng Lý bổ đầu nhất thời sửng sốt.

"Ôi! Xem nô gia này ta ngược lại đã quên, hai vị quan sai đến Vọng Nguyệt Lâu, tự nhiên là tới tầm hoan mua vui, mời vào bên trong!" Khanh nương nhìn hai người ngơ ngác, tức khắc bừng tỉnh, cầm khăn che mặt cười nói.

"Nói bậy cái gì! Hôm nay chúng ta tới đây làm nhiệm vụ, có người chạy tới báo quan nói có người quấy rối ở Vọng Nguyệt Lâu, hai người bọn ta liền dẫn chúng huynh đệ chạy tới. . ." Khuôn mặt Trương bổ đầu đỏ lên, nổi giận nói. Mới vừa nói phân nửa, chợt nhìn thấy Vân Cẩm và Phượng Hồng Loan, liền ngẩn ra, ngừng lời, không dám tin nhìn hai người.

"Trương bổ đầu, Lý bổ đầu, biệt lai vô dạng!" Phượng Hồng Loan nhàn nhạt mỉm cười lên tiếng chào hai người.

* biệt lai vô dạng: Hi vọng bạn vẫn khoẻ từ khi chúng ta chia tay/ có khoẻ hay không.

"Tam. . . Tam tiểu thư người. . ." Trương bổ đầu và Lý bổ đầu nhất thời sửng sốt nhìn Phượng Hồng Loan, lộp bộp không dám tin sao nàng lại xuất hiện ở Vọng Nguyệt Lâu.

"Loan nhi, xem ra Trương Bộ đầu cùng Lý bộ đầu không biết nàng." Vân Cẩm nhìn hai người bọn họ, cười nói.

"Vân. . . Vân công tử. . ." Có nằm mơ hai người bổ đầu bọn họ cũng chẳng ngờ có thể đụng tới Vân Cẩm và Phượng Hồng Loan ở chỗ này. Nhất thời lắp bắp nhìn hai người.

"Trương bổ đầu cùng Lý bổ đầu đều là quý nhân bận chuyện, không biết chúng ta đương nhiên là chuyện thường." Phượng Hồng Loan khó có khi thuận theo Vân Cẩm, tiếp lời.

Sắc mặt hai người tái đi, sợ hãi vội vàng tiến lên hai bước, cúi người: "Tiểu nhân gặp qua Vân công tử, ra mắt Tam tiểu thư!"

"Không dám!" Phượng Hồng Loan nở nụ cười nhàn nhạt, mắt đẹp nhìn lướt qua hai người: "Ôn nhu hương của Vọng Nguyệt Lâu, đúng là làm người ta lưu luyến không biết lối về. Nếu hai vị bổ đầu đã tới đây, nhất định phải tận hứng mà về."

"Tam. . . Tam tiểu thư, chúng ta không phải đến. . ." Trương bổ đầu cùng Lý bổ đầu đỏ mặt, vội vã lắc đầu: " Là chúng ta nghe được có người báo quan, nói Vọng Nguyệt Lâu bị người tới quấy phá, mới đến. . ."

"Có người quấy rối?" Phượng Hồng Loan lập tức ngẩn ra, sau đó nhìn hai người, vẻ mặt nghiêm nghị gật đầu: "À! Hóa ra là ta hiểu lầm hai vị đại ca rồi. Nghĩ đến cũng phải, các vị đại ca là người chính trực như vậy, chắc hẳn cũng xem thường việc tới nơi yên hoa này."

"Vâng, phải, Tam tiểu thư nói rất đúng. . ." Hai người liên tục gật đầu, hận không thể nện đầu xuống đất, chứng minh trong sạch.

"Vậy hai vị đại ca hãy mau làm việc đi! Dưới chân thiên tử, giữa ban ngày ban mặt, lại có người dám gây rối, nhất định phải đem bọn họ ra trước pháp luật." Phượng Hồng Loan gật đầu, lập tức nói.

Vân Cẩm lập tức im lặng nhìn lên trời. Nữ nhân này. . . Quả nhiên lòng dạ hiểm độc!

Thanh Lam, Thanh Diệp không dám tin mà nhìn tiểu thư nhà nàng. Tiểu thư. . . Tiểu thư không phải người định đưa các nàng ra cho dám quan sai này chụp tới quan phủ chứ?

Khanh nương nhìn Phượng Hồng Loan và quan sai đang lo sợ tái cả mặt mày trước mặt. Lại nhìn sang Vân Cẩm ở một bên không nói gì nhìn trời, khuôn mặt xinh đẹp như hoa của nàng thoạt đỏ thoạt trắng.

"Vâng, đúng, Tam tiểu thư nói rất đúng, chúng ta nhất định phải đưa kẻ làm loạn này ra trước pháp luật." Trương bổ đầu lập tức cúi đầu khom lưng, sau đó đứng dậy nhìn Phượng Hồng Loan thử dò xét: "Nếu Tam tiểu thư ở chỗ này, liệu có nhìn thấy là người nào tới gây loạn không ạ?"

"Ta và Vân công tử vẫn luôn ở trên lầu, trái lại tỳ nữ của ta cùng Khanh nương cô nương làm chút chuyện vui đùa. Còn lại không thấy có người tới gây chuyện nào cả. Không phải Khanh nương cô nương ở ngay đây sao? Hai vị đại ca cùng các vị quan sai có thể hỏi một chút." Phượng Hồng Loan cười lắc đầu, đưa mục tiêu chỉ về Khanh nương.

Khanh nương nghe thế nét mặt hãm lại, mắt đẹp nhìn Phượng Hồng Loan. Bày chuyện vui đùa?

Vân Cẩm nhìn trời trợn trắng mắt, bày chuyện vui đùa? Nàng thật có thể nói ra được. Hôm nay nói Vọng Nguyệt Lâu tổn thất lượng hoàng kim cũng không quá đáng.

Sắc mặt Phượng Hồng Loan bình tĩnh, ánh mắt thanh đạm, khóe miệng mỉm cười, thanh nhã phong hoa, khiến người ta không chút hoài nghi lời của nàng.

Thanh Lam Thanh Diệp mở to hai mắt nhìn tiểu thư nhà nàng. Đã không thể dùng từ trợn mắt ngoác mồm mà hình dung nữa rồi.

Nghe vậy, tuy rằng Trương bổ đầu và Lý bổ đầu cảm thấy chuyện không có đơn giản như vậy, nhưng lại lập tức quay đầu, nhìn về phía Khanh nương, sống lưng cũng thẳng hơn vài phần: "Ngươi chính là tú bà của Vọng Nguyệt Lâu?"

"Chính là nô gia!" Khanh nương rũ mi xuống, lên tiếng trả lời.

"Là ngươi nhờ người báo quan, nói có người tới nơi này gây rối?" Trương bổ đầu nhìn Khanh nương, dáng vẻ đường hoàng hỏi.

"Nô gia chưa từng gọi người báo quan!" Khóe mắt Khanh nương liếc sang Vân Cẩm, thấy ánh mắt Vân Cẩm vẫn nhìn lên trên như cũ, vẻ mặt không có chút chỉ thị nào, thở dài trong lòng, lập tức lắc đầu.

"Hả?" Trương bổ đầu cùng Lý bổ đầu nhất thời ngẩn ra, nhìn Khanh nương: "Không phải ngươi gọi người báo quan? Như vậy bên trong. . . Nơi này biến thành như vậy. . . Bộ dáng như vậy?"

"Là nô gia cùng hai vị cô nương đánh cược mở trò đùa nhỏ. Mới biến thành bộ dáng này." Khanh nương quét mắt liếc nhìn bốn phía, nhịn xuống cảm giác nhức nhối trong lòng, chậm rãi nói.

"Vậy. . . Chuyện này. . . Nói cách khác không ai gây rối?" Trương bổ đầu và Lý bổ đầu nhìn Khanh nương chất vấn. Cái bộ dáng này, chẳng khác gì bị cường đạo ăn cướp, đồ vật quý giá tổn thất không ít, có thể nói là vô cùng nghiêm trọng? Lại càng không nói đến chỉ là đùa vui? Nếu là đùa giỡn, trò đùa này cũng thật quá mức.

Hơn nữa người nào cũng đều biết, từ trước đến nay không có người nào dám vào Vọng Nguyệt Lâu đánh phá. Tú bà Vọng Nguyệt Lâu trân trọng bảo vệ nơi này còn hơn là bảo vệ gương mặt của chính nàng rất nhiều. Hậu trường Vọng Nguyệt Lâu cứng rắn, theo như lời truyền hoàng thượng còn thường xuyên quan tâm chăm sóc nơi này. Đây đều là những thứ có thể hiểu nhưng không được nói ra, cho nên từ xưa tới nay chưa từng có ai ngu ngốc đến Vọng Nguyệt Lâu quấy rối.

Lẽ nào thật sự là đùa giỡn? Trương bổ đầu cùng Lý bổ đầu cứ thế nhìn Khanh nương, lại chuyển mắt nhìn Phượng Hồng Loan và Vân Cẩm.

Thấy hai người kia tay nắm tay đứng chung một chỗ, nam tử tuấn mỹ tuyệt luân, nữ tử thanh lãnh tao nhã, thật là một đôi bích nhân.

Vẻ mặt hai người nhất thời trở nên si ngốc, ngơ ngác hâm mộ.

"Vâng, không ai quấy rối!" Khanh nương lập tức khẳng định nói. Dừng một chút lại nói: "Có lẽ là động tĩnh nơi này của chúng ta quá lớn, cho nên có người tưởng lầm là xảy ra chuyện hỗn loạn, mới đi báo quan. Đơn thuần là hiểu lầm!"

Nói xong, ánh mắt Khanh nương quét quanh, nhìn lướt qua bên trong đại sảnh tất cả những quy nô và cô nương, còn có các ân khách khác đã nhìn thấy hết thảy những chuyện này, chỉ thấy người người đều si mê nhìn Vân Cẩm và Phượng Hồng Loan, lại lần nữa thở dài.

"Nếu đã là hiểu lầm, Trương bổ đầu và Lý bổ đầu liền rút các huynh đệ về đi! Người ta còn muốn buôn bán." Phượng Hồng Loan cực kỳ hợp thời mở miệng.

"Vâng, phải, Tam tiểu thư nói rất đúng." Trương bổ đầu và Lý bổ đầu lập tức bừng tỉnh, khuôn mặt hai người có chút quẫn bách, vội vã quay sang cúi người chào Vân Cẩm và Phượng Hồng Loan: "Vậy chúng tiểu nhân liền trở về."

"Hai vị đại ca tạm biệt!" Phượng Hồng Loan gật đầu cười nhạt.

Vân Cẩm thu tầm mắt từ trên đầu lại, thản nhiên nhìn Trương bổ đầu và Lý bổ đầu, thanh nhuận cười nói: ""Đương kim hoàng thượng thánh minh, người chính trực không a tài năng như Trương bổ đầu cùng Lý bổ đầu, đúng là trụ cột quốc gia. Sẽ có một ngày, nhận thánh ân được cất nhắc, lên như diều gặp gió."

Nghe vậy, Trương bổ đầu cùng Lý bổ đầu liền vui vẻ, thiên hạ này ai không biết Vân công tử có quan hệ thân thiết với hoàng tộc các quốc gia, được chiêu đãi như thượng khách hoàng tộc. Có những lời này của Vân Cẩm, tiền đồ bọn họ đương nhiên sẽ bừng sáng.

"Chúng tiểu nhân sợ hãi. Rất cảm ơn Vân công tử khen ngợi. Nhất định không phụ thánh ân. . ." Trương bổ đầu cùng Lý bổ đầu liền quỳ xuống đất bái tạ, kinh sợ (Lin: vụ này là sợ vì vui quá).

"Ha ha, Trương bổ đầu, Lý bổ đầu xin tạm biệt!" Vân Cẩm cười khẽ.

"Vân công tử, Tam tiểu thư. . . Chúng tiểu nhân cũng không quấy rầy, cáo lui!"

Hai bổ đầu lập tức bò dậy, quay sang mọi người phía sau vung tay lên, trong nháy mắt đã rút khỏi Vọng Nguyệt Lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.