Hai ngày sau, chính là ngày khảo thí nhập học ở Thái Học Viện. Hầu như con cháu các thế gia khắp Thanh Nguyên Quốc đều tập trung về Thăng Long Thành.
Thái Học Viện với khuôn viên vô cùng rộng lớn, có thể chứa hơn một vạn thư sinh và võ sinh. Những con cháu thế gia theo con đường thư sinh tương lai trở thành văn nhân hoặc làm quan trong triều đình, cũng có thể kế nghiệp gia tộc theo nghiệp kinh thương. Còn theo võ sinh, đa phần làm võ quan hoặc mở võ quán đào tạo võ sĩ. Cũng có thể chọn con đường nhập ngũ, tương lai nếu tỏa sáng, có thể trở thành tướng quân cũng không chừng.
Nói về Phương Triết sau khi tiếp nhận Yến Vân gia trang, được người Kim gia hỗ trợ thu xếp ổn thỏa. Hắn cũng có mặt tại Thái Học Viện bồi Ngô Như Ngọc tham gia khảo thí. Bản thân hắn thuộc nhân vật kiệt xuất ở Lăng Ba Thành nên được đặt cách không cần tham gia khảo thí. Điều này do Kim Nhược Khê báo lại hắn mới biết.
Còn về Ngô Như Ngọc, Phương Triết không xem nàng như nha hoàn, nên cho phép nàng cùng theo học ở Thái Học Viện. Mọi thủ tục nhập học đều đã có người Kim gia lo liệu, nên hầu như bọn họ có mặt chủ yếu là điểm danh là chính.
Lúc này, phía sau có tiếng gọi “Cho hỏi có phải Phương huynh không?”
Phương Triết quay đầu, bắt gặp một tiểu bàn tử, thân cao như hắn, nhưng dáng người mập mạp, có nét tương đồng với Kim chấp sự đón tiếp hắn mấy ngày trước.
Phương Triểu thắc mắc hỏi “Ngươi là nhi tử của chấp sự Kim Nhược Khê?”
Tiểu bàn tử “a” lên một tiếng. Hắn đỏ mặt ấp úng trả lời “Không … tiểu đệ là Kim Mộc Thông. Chỉ là một thành viên Kim gia thôi, nghe danh Phương đại ca đã lâu nên tiểu đệ đã ở đây chờ đại ca đã lâu!”
Nghe vậy, Phương Triết liền hỏi “Vậy Kim Mộc Thông đệ là nhi tử của vị nào họ Kim?”
Kim Mộc Thông xua tay nói “Tiểu đệ chỉ là một tiểu kê không đáng nhắc tới. Có gì mong Phương đại ca chiếu cố!”
Phương Triết nhìn dáng vẻ mập mạp của Kim Mộc Thông, sau đó mới hỏi “Vậy Kim Mộc Thông đệ chọn văn hay võ?”
Kim Mộc Thông nghe chọn môn học, hắn tỏ ra khá ngượng. Hắn lấy can đảm nói “Tiểu đệ đam mê võ công, nên sẽ theo võ. Đại ca bản lĩnh phi thường, chắc cũng chọn võ phải không?”
Phương Triết lắc đầu, hắn quyết định chọn văn. Vì hắn muốn sau khi học xong ở Thái Học Viện, hắn phải về Phương gia phụ giúp cha mẹ. Hắn không có hi vọng gì nhiều, chỉ mong muốn cha mẹ vui vẻ hạnh phúc, xem như nhân sinh không uổng phí.
Kim Mộc Thông nhìn sang nữ tử bên cạnh Phương Triết, sau đó mới hỏi “Thế còn vị tỷ tỷ bên cạnh, cũng theo Phương đại ca sao?”
Phương Triết nhìn sang Ngô Như Ngọc, hắn đương nhiên nghĩ là nàng sẽ theo học văn. Tiểu nữ tử đương nhiên là học văn mới là vương đạo.
Ngô Như Ngọc chợt lên tiếng “Muội chọn võ, muốn trở thành một nữ tướng quân!”
Phương Triết và Kim Mộc Thông “a” lên một tiếng. Phương Triết không quan trọng chọn lựa của nàng nên chưa từng hỏi qua, không ngờ nàng lại theo con đường võ đạo.
Phương Triết mỉm cười nói “Chỉ cần tiểu muội thích, cứ học võ không sao?”
Lúc này có tiếng chuông lớn vang lên, tiếng chuông báo hiệu tập trung ở khuôn viên sân Thái Học Viện. Đây giống như một sân diễn võ trường, nên khuôn viên vô cùng rộng lớn, mặt sân được đổ đầy đá bi, vô cùng sạch sẽ.
Sau khi mọi người tập trung đầy đủ, một vị chủ tọa đứng ở đài cao dõng dạc giới thiệu “Hoan nghênh các tân sinh đến Thái Học Viện tham gia khảo thí nhập học. Như các học sinh biết, đây chính là nơi đào tạo nhân tài lớn nhất Thanh Nguyên Quốc. Có tổng cộng một vạn học sinh khắp nơi tụ tập về đây khảo thí. Trong đó Thái Học Viện chỉ chọn ra năm ngàn trong số một vạn học sinh đó. Số còn lại sẽ để dự bị cho hai năm sau.”
Vị chủ sự dừng lại, lấy hơi nói tiếp “Việc khảo thí gồm ba vòng, thứ nhất là thể lực, thứ hai là bắn cung cuối cùng là thư pháp. Dựa vào số điểm của ba vòng mà được xếp vào lớp tinh anh, và lớp bình phàm. Trong đó lớp tinh anh chỉ dừng lại ở hai trăm người có số điểm cao nhất. Ngoài ra có vài trường hợp đặc cách vào lớp tinh anh không cần khảo thí đã được thông báo ở chính viện của Thái Học Viện”
Vị chủ sự nói xong, sau đó nhường vị trí cho một vị trung niên nhân thân hình vạm vỡ và một tiểu cô nương váy hồng xinh đẹp. Vị trung niên nhân giới thiệu “Ta là Vũ Khởi, lão sư lớp tinh hoa võ học, chủ khảo vòng thể lực và bắn cung. Vị tiểu thư bên cạnh là lão sư môn nghệ thuật Bạch Nhiên Nhiên, chủ khảo vòng thư pháp. Hai canh giờ sau sẽ bắt đầu khảo thí vòng một và vòng hai. Giờ tất cả tân sinh giải tán đi vào chuẩn bị…”
lão sư Vũ Khởi nói xong liền đi, chỉ còn lại Bạch Nhiên Nhiên ánh mắt nhìn khắp khuôn viên Thái Học Viện, để tìm kiếm thân ảnh quen thuộc.
Phương Triết bên dưới nhận ra Bạch Nhiên Nhiên đảo qua mình, hắn khẽ gật đầu đáp lễ. Sau đó Bạch Nhiên Nhiên mới rời đi, trên mặt hiển hiện một nụ cười.
…
Hai canh giờ sau, trên sân diễn tập tụ họp đông đủ thí sinh đến khảo thí vòng một và vòng hai.
Trên sân, lúc này có tổng cộng năm khối tạ theo thứ tự từ hai mươi cân đến một trăm cân. Thí sinh chọn lựa khối tạ phù hợp với thể lực mình rồi di chuyển một quãng đường chừng hai mươi trượng. Sau đó đến vị trí đặt sẵn cung tên, bắn vào bia được bố trí cách điểm bắn chừng năm mươi trượng. Hai vòng khảo thí liên tiếp này, chủ yếu là tìm ra những thí sinh có năng khiếu võ học. Rồi sau đó bố trí bọn họ vào lớp võ. Đây là một phần không thể thiếu ở Thái Học Viện. Vì triều đình vẫn cần nhân tài luyện võ, gia nhập quân ngũ.
Trải qua bốn canh giờ liên tiếp khảo thí, số lượng thí sinh chỉ còn lại vài người. Trong đó có Kim Mộc Thông, hắn thuộc dạng đại gia tộc trong kinh thành, nhưng bản lĩnh bình thường. Hắn theo con đường võ hầu như là cố chấp, hắn chủ yếu vì theo đuổi thanh mai trúc mã của mình là Lâm Mộ Tuyết, mà gia nhập Thái Học Viện. Nếu không hắn sẽ du sơn ngoạn thủy, hoặc là trợ giúp thương nghiệp gia tộc. Chứ làm gì có thời gian đi học, huống chi hắn lại là một tiểu bàn tử lười vận động.
Phương Triết từ xa quan sát Kim Mộc Thông. Hắn rất là vất vả nâng được khối tạ sáu mươi cân. Hắn không có chọn mức thấp hơn, bởi vì đây chính là mức tối thiểu để đạt yêu cầu gia nhập võ sinh.
Có thể Kim Mộc Thông có ý chí riêng của mình, nên dù rất nặng nề, vượt sức của hắn, nhưng hắn vẫn gắng gượng đi được một phần hai chặng đường thì ngất xỉu. Thư đồng hắn phải chạy lại xoa thuốc, bấm huyệt, hắn mới tỉnh dậy trong đau đớn. Hắn phát hiện mình ngất xỉu, sau đó đứng dậy, tiếp tục nâng khối tạ lên hướng đoạn đường còn lại đi. Đến khi vượt qua đoạn đường khảo thí, hắn lại té xỉu một lần nữa. Lần này hắn tự ngồi dậy được, nhưng đầu hắn hoang mang như một tên ngốc.
Phương Triết nhìn biểu hiện tên tiểu bàn tử mà lắc đầu cảm thán. Một người không có tư chất võ đạo, hình thể như một lão trư mà lựa chọn con đường võ sinh. Hắn không hiểu nguyên nhân, nói thì nói vậy, nhưng trong lòng hắn độ thiện cảm được tăng lên rất nhiều. Vì đây mới đích thực là một đấng nam nhi, đầu đội trời chân đạp đất. Thất bại chỉ là bước đệm để thành công mà thôi.
Kim Mộc Thông tiếp tục vòng thứ hai. Hắn nhìn trường cung một hồi lâu, hầu như là không nhút nhít. Những người xung quanh đều đánh giá hắn là một tên vô dụng. Phần khảo thí của hắn, chiếm hầu hết thời gian của một trăm người. Hắn không động đậy, đơn giản là hắn đã không còn tí sức lực để giương cây cung ra, hơn nữa trước giờ hắn chưa từng bắn cung. Nên dù thế nào thất bại cũng là sự thật.
Kim Một Thông đang do dự, thì bên tai truyền đến một tiếng khinh bỉ “Đại thiếu gia Kim gia, lại không giương nổi một cây cung sao?”
Toàn trường nhìn về phía giọng nói mỉa mai. Bọn người kinh thành đều nhận ra hắn, hắn là Mộc Thiên Hải đích tôn của Mộc gia. Một thiên tài cũng là một tên thiếu gia hư hỏng. Sở thích hắn là trêu hoa ghẹo nguyệt. Tiếng xấu hầu như truyền khắp kinh thành. Mặc dù vậy, người hâm mộ hắn đếm không xuể. Nguyên nhân chủ yếu hắn là người thừa kế duy nhất của Mộc gia.
Lúc này tiếng nói hắn đã gây chú ý rất nhiều người. Đây cũng là một trong muôn vàn sở thích hắn.
Kim Mộc Thông đôi mắt mệt mỏi, nhận ra Mộc Thiên Hải, bên cạnh còn có một bóng dáng một tiểu cô nương. Đó là Lâm Mộ Tuyết, người mà hắn đeo đuổi, vì nàng mà hắn tham gia khảo thí.
Kim Mộc Thông giữ bình tình, lắp bắp hỏi “Mộ Tuyết muội cũng xem ta khảo thí sao?”
Lâm Một Tuyết nhìn hắn không nói gì, Mộc Thiên Hải nhìn tên ngốc Kim Mộc Thông cười ha ha. Sau đó mới nói “Tên mập như con lợn nhà ngươi, cũng dám mơ tưởng đến Mộ Tuyết nhà ta sao?”
Lâm Mộ Tuyết nghe Mộc Thiên Hải nói vậy, khẽ nhíu mày nhưng vẫn không có phản ứng gì. Còn về phía Kim Mộc Thông, hắn càng sững sờ hơn. Hắn hai chân đứng không vững, hầu như sụp đổ. Cũng may Phương Triết ở phía sau đỡ lấy hắn. Phương Triết thấy được tên tiểu bàn tử này, tâm trạng đang rối loạn, đôi tay không ngừng run rẩy.