Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 47: Kim gia chủ gặp nạn



Phương Triết trở vào trong Thực Vi Tiên. Lúc này ánh mắt của các lão bản đã thay đổi rõ rệt, người nào cũng mang đầy sự kính trọng đối với Phương Triết, bọn họ hy vọng vào sự thay đổi ở Dạ lan Phường.

Phương Triết không nói gì, tiếp tục lên bậc thềm cao, đứng giữa mọi người nói “Tình cảnh vừa rồi các vị đã thấy, Hắc Bang về sau sẽ không tiếp tục làm chuyện xấu. Bọn chúng sẽ đứng ra giữ gìn an ninh Dạ Lan Phường”

Một vài vị lão bản gật đầu tán thành. Chuyện vừa rồi bọn Hắc Bang không sợ, lão cũng sợ. Thách bọn chúng, cũng không dám trở về con đường củ.

Phương Triết tiếp tục nói “Phiền các vị lão bản tiếp tục trở về kinh doanh, mời chào người quen ủng hộ. Sắp tới phụ mẫu ta sẽ đến tiếp quản, bản lãnh bọn họ kinh doanh vô cùng tốt. Họ sẽ giúp Dạ Lan phường hưng thịnh hơn!”

Hai mươi vị lão bản nghe Phương Triết nói vậy, trong lòng vô cùng chờ mong. Hắn đã bản lĩnh như vậy, phụ mẫu hắn cũng không phải dạng vừa.

Sau khi bàn bạc xong chính sự, mọi người bắt đầu tiệc rượu ăn mừng. Chuyến đi này của Phương Triết gần như thành công tốt đẹp, một bên Kim Mộc Thông giơ ngón cái lên với nét mặt vô cùng hâm mộ. Hắn cũng được thơm lây, nhờ Phương Triết mà khoảng cách hắn với Lâm Mộ tuyết rút ngắn được rút ngắn lại.

Lúc này, bên ngoài một tên gia nhân cưỡi một con ngựa dừng lại bên ngoài. Hắn gấp rút phóng xuống ngựa, vừa gặp Phương Triết liền chắp tay nói “Bẩm Phương thiếu gia, Bạch Lượng chấp sự cho mời đến phân bộ Bạch gia. Có việc quan trọng cần hỗ trợ!”

Phương Triết có nghe mấy vị trưởng lão Bạch gia nhắc đến phân bộ Bạch gia ở Thăng Long thành. Hắn chưa có dịp ghé quá, giờ tên gia nhân cho mời. Hắn tỏ ra vô cùng tò mò, hắn lập tức hỏi “Vị tiểu ca, huynh biết chuyện gì không?”

Hắn dừng lại một lúc cân nhắc, liền trả lời “Việc liên quan đến Kim gia ở đèo Vọng Nhai!”

Kim Mộc Thông đứng gần đó nghe được, liền chạy lại nắm lấy tay gã gia nhân. Hắn nôn nóng hỏi “Chuyện gì xảy ra ngươi mau nói!”

Tên sai dịch đẩy Kim Mộc Thông ra nghi hoặc. Sau đó mới hướng Phwogn Triết nói “Phương thiếu gia đến phân bộ sẽ nắm rõ tình hình”

Phương Triết cân nhắc, sau đó từ biệt các vị lão bản rồi phóng lên xe ngựa. Chuyện liên quan đến Kim gia, Kim Mộc Thông cũng nhanh chóng đi theo.

Nửa canh giờ sau, đoàn xe ngựa Kim gia dừng lại trước một gia viên, có treo một tấm bảng “Bạch gia” to lớn. Phân bộ này nằm ở phía bắc từ đông thành đi thẳng lên. Nếu từ Yến Vân gia trang đi, Phương Triết cần quãng đường xa hơn nhiều.

Phương Triết cùng Kim Mộc Thông đi vào phân bộ, hai tên hộ vệ ngăn cản Kim Mộc Thông lại. Tên gia nhân cầm lệnh bài đưa ra, hai hộ vệ mới cho phép đi vào.

Bên trong phòng nghị sự lúc này, có tổng cộng sáu người. Trong đó có Kim Nhược Khê cùng với năm vị quản sự Bạch gia. Kim Mộc Thông nhận ra chấp sự Kim gia liền tiến lại gần hỏi thăm tình hình.

Vị trí chủ tọa trong phòng nghị sự lúc này là một trung niên, có dáng người mạnh mẽ cương trực. Hắn ta nhìn thấy Phương Triết đến, liền đứng dậy chào hỏi.

Phương Triết chắp tay nói “Cho hỏi vị tiên sinh có phải Bạch Lượng chấp sự?”

Vị trung niên cười lớn, ngăn cản Phương Triết đa lễ. Hắn liền giới thiệu “Ta là chấp sự ở phân bộ Thăng Long thành. Việc này gấp rút, nên mới cho mời Phương thiếu gia trợ giúp!”

Phương Triết liền hỏi “Có chuyện gì mời Bạch chấp sự nói!”

Bạch Lượng cho mời Phương Triết an tọa, nét mặt lúc này đã nghiêm túc lại. Hắn lấy ra một tờ phi cáp truyền thư đưa cho Phương Triết. Phương Triết tiếp nhận sau đó mở ra xem nội dung bên trong. Nét mặt hắn khẽ biến.

Hai ngày trước, Kim gia cùng hai vị trưởng bối và đoàn tùy tùng gồm hai mươi người đến đèo Vọng Nhai gặp đại diện Bạch gia thương thảo việc khai khoáng mỏ thiết. Mọi việc đều tiến hành vô cùng thuận lợi.

Kim gia có trách nhiệm khai khoáng và cung cấp thiết thô cho Bạch gia. Kim gia được nhận ba phần, nộp thuế triều đình hai phần. Còn lại là của Bạch gia, với điều kiện nhân lực và bảo hộ đều là người Bạch gia đứng ra chịu trách nhiệm.

Sau khi hoàn thành việc ký kết thỏa thuận, người Kim gia lên đường trở về kinh thành. Giữa đường bị địch tập kích, rất may có người Bạch gia bảo hộ đoạn đường về nên không có thương vong xảy ra.

Những kẻ tập kích, vô cùng lợi hại. Trên bầu trời có rất nhiều ngọn lửa như mưa sao băng rơi xuống. Những ngọn lửa vô cùng hung mãnh, chúng rơi đến đâu đốt cháy đến đó. Mà ngọn lửa, không giống bình thường, có cân trọng, nên khi tiếp đất tạo ra những hố to lớn. Bên cạnh đó còn có nhiều ám khí hình hoa liên từ trên trong rơi xuống, vừa tiếp đất thì phóng ra vô số ngân châm.

Bọn người tập kích hầu như dồn tổng lực, dự tính đánh úp bọn người Kim gia không kịp trở tay. Nếu không có cao thủ Bạch gia yểm trợ, thì toàn bộ người Kim gia đã bị diệt.

Trong thư, quản sự Bạch gia ở đèo Vọng Nhai là Bạch Kim Thành báo lại tình hình cho phân bộ Bạch gia gần nhất là ở kinh thành. Người đứng đầu là Bạch Lượng gửi người đến tiếp viện. Bọn họ hiện tại hầu như bị ép vào khu vực mỏ thiết, địch nhân muốn một mẻ hốt gọn.

Phương Triết để lá mật thư xuống, trong lòng hắn liên tưởng đến Hạc Âm, đệ tử của Hạc Tiên Sinh. Chỉ có gã này mới có khả năng sử dụng Khống Hỏa Thuật. Còn về ám khí liên hoa, đây là lần đầu tiên hắn nghe nhắc đến.

Phương Triết nhìn về hướng chấp sự Bạch Lượng để hỏi ý kiến. Bạch Lượng bất đắc dĩ nói “Với năng lực bọn ta từ kinh thành đến đèo Vọng Nhai phải mất hơn hai ngày đường, sợ rằng không kịp cứu viện”

Hắn nhìn sang Phương Triết sau đó nói tiếp “Chỉ là ta biết Phương thiếu gia có thú sủng, tốc độ di chuyển rất nhanh. Có thể rút ngắn được hơn một phần ba chặn đường. Trong chỉ thị của Bạch gia chủ, khi có việc cấp bách không giải quyết được, thì nhờ Phương thiếu gia ra tay giúp đỡ!”

Lúc này Phương Triết mới hiểu vì sao Bạch Lượng chấp sự lại cho mời hắn. Thì ra là Bạch gia chủ đã có an bày từ trước. Chỉ có bọn người Bạch Vi Nhất trưởng lão mới hiểu rõ hắn mà thôi.

Chấp sự Bạch Lượng nói tiếp “Việc này, nhìn ám khí ta suy đoán người của Ngọa Môn đã nhúng tay vào!”

Phương Triết thắc mắc “Ngọa Môn?”

Bạch Lượng gật đầu, giải thích “Ngọa Môn là một thế lực khá bí ẩn. Hành tung vô định, lần này nhúng tay vào, có thể liên quan đến Mộc gia”

Không đợi Phương Triết hỏi, Bạch Lượng nói tiếp “Theo phân bộ Bạch gia điều tra, Ngọa Môn không phải tổ chức ám sát, mà là một thế lực làm tình báo. Chỉ là Ngọa Môn tinh thông hỏa thuật, ám khí nên bị hiểu lầm là tổ chức ám sát. Lần này hành động, ta đoán chắc là trong Ngọa Môn có người Mộc gia. Chỉ có như vậy, bọn họ mới có lý do để ra tay!”

Phương Triết hiểu sơ bộ vấn đề, những điều Bạch Lượng nói vô cùng hữu ích. Có câu biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Hiểu rõ địch nhân, khiến hắn an tâm hơn rất nhiều.

Phương Triết đứng dậy, hướng Bạch Lượng chấp sự chắp tay nói “Vậy ta từ chối là bất kính. Việc này giao cho ta!”

Kim Mộc Thông bên cạnh ánh mắt không rời khỏi Phương Triết, hắn muốn cùng Phương Triết lên đường. Phương Triết khoác tay nói “Có ngươi chỉ thêm vướng tay chân, ngươi trước ở kinh thành chờ tin vui của ta. Trong những ngày ta không có ở Thái Học Viện, nhớ chiếu cố nghĩa muội giúp ta!”

Kim Mộc Thông thất vọng, hắn cố nén lại bình tĩnh. Sau đó hướng Phương Triết nói “Vậy tiểu đệ trước tiễn Triết ca trở về nhà!”

Phương Triết gật đầu, rồi cùng Kim Mộc Thông lên xe ngựa trở về.

Ước chừng nửa canh giờ sau, xe ngựa đã dừng trước cổng Yến Vân gia trang. Kim Mộc Thông chắp tay nói “Hy vọng Triết ca đến sớm cứu viện phụ thân tiểu đệ. Tiểu đệ sẽ theo đoàn xe Kim gia đến sau”

Phương Triết nhìn hắn, khuôn mặt có vẻ mệt mỏi vì phụ thân gặp nạn. Phương Triết cũng không biết làm sao an ủi hắn, chỉ tiến lại gần vỗ nhẹ vai hắn trấn an “Ngươi yên tâm, có Bạch gia trợ giúp, phụ thân ngươi sẽ không có vấn đề!”

Nói rồi, Phương Triết liền đi vào nhà, hắn một mạch ra sau hoa viên. Nơi đây chính là non xanh hữu tình, cảnh đẹp nhất Yến vân gia trang, cũng là nơi Tiểu Hắc nằm ngủ.

Lúc này Phương Mộc, Lý Sửu cùng Ngô Như Ngọc đứng chờ hắn ở bên trong tiểu viện. Bọn họ không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng do động thái của Phương Triết không giống thường ngày. Nên họ tỏ ra vô cùng lo lắng.

Phương Mộc chắp tay nói “Thiếu gia có gì phân phó?”

Phương Triết khoác tay nói “Ta có việc đi vài ngày, ngươi cùng Lý Sửu trông coi gia viên cho tốt. Các ngươi trước lui, ta có chuyện riêng nói tiểu muội!”

Phương Mộc cùng Lý Sửu chắp tay rời đi, còn lại Phương Triết cùng Ngô Như Ngọc. Phương Triết mới nói “Huynh chuẩn bị về gia hương của muội, muội có cần gì cứ nói, huynh sẽ giúp!”

Ngô Như Ngọc tò mò hỏi “Triết ca có việc gì gấp sao, tại sao về gia hương muội?”

Phương Triết suy nghĩ, trước sau gì tiểu bàn tử cũng nói lại cho nàng. Hắn liền nói sự thật “Ta về gia hương muội trợ giúp Kim gia chủ. Bọn họ đang bị ám toán, và đang bị vây ở đèo Vọng Nhai. Thời gian không nhiều, muội có việc gì căn dặn, huynh giúp muội!”

Ngô Như Ngọc bàng hoàng, sau đó trầm mặc suy nghĩ. Nàng hít một hơi dài nói “Vậy huynh giúp ta thấp vài nén nhang cho gia phụ, như vậy là được rồi. Huynh đi đường nhớ cẩn thận!”

Phương Triết gật đầu, lúc này Tiểu Hắc đã đứng bên cạnh hắn. Nó như muốn nói “Nô gia đã xong, giờ lên đường thôi!”

Phương Triết thoáng nhìn Ngô Như Ngọc, sau đó phóng lên lưng Tiểu Hắc lên đường. Trong chớp mắt, thân ảnh Tiểu Hắc biến mất tại chỗ.

Ngô Như Ngọc nhìn theo, ánh mắt vô cùng lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.