Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông

Chương 12: Chợ tây Trường An



Lục Thời Khanh bạnh mặt ra khỏi Tử Thần Điện, theo sau Nguyên Tứ Nhàn không nói một lời, đến đường rộng rãi trong cung, nàng đột nhiên dừng lại, xoay người cười hỏi:

- Lục thị lang, chúng ta đi đâu đây?

Y ngước mắt:

- Tùy ý thích huyện chúa.

Nguyên Tứ Nhàn trầm ngâm một lúc:

- Vậy tới phủ của ngài được không? Vậy ta sẽ cao hứng nhất.

-...

Thấy ánh mắt y lạnh đi, nàng nhanh chóng nói:

- Ta đùa ngài thôi mà.

Dứt lời, nàng tiếp tục đi về phía trước.

Lục Thời Khanh đuổi theo, qua không lâu lại thấy nàng ngừng, quay đầu ngửa mặt hỏi nhỏ bên tai y:

- Lục thị lang, có một vấn đề ta muốn thỉnh giáo ngài lâu rồi mà luôn chưa có cơ hội____bên ngoài đồn nói ngài không thích nữ sắc, thích nam phong, rốt cuộc là thật hay giả?

Nếu là thật thì nói sớm cho nàng biết để nàng khỏi phải phí công.

Lục Thời Khanh nghiêng đầu, ánh mắt phóng dao găm, nhìn cằm nàng sắp đụng vai y, nhẫn nhịn nói:

- Huyện chúa, son phấn của người hình như rớt lên vai ta.

Y độc miệng đã quen, cố ý nói những lời khó nghe, bảo nàng tự trọng, nhưng không ngờ mặt nàng dày hơn cả tường, không lùi ngược lại còn tiến tới, nghiêm mặt rồi cười hi hi nói:

- Ồ, xin lỗi, để ta thổi sạch cho ngài nha.

Nói xong, nàng nghiêng vào vai y thổi thổi một cách tượng trưng mấy cái vụn trắng không nhìn thấy.

Mấy cái thổi này chính xác không sai lệch thổi vào vành tai Lục Thời Khanh. Con ngươi y co lại, ngứa ngáy run lên, tránh ra một bước theo bản năng, vẻ mặt lúng túng.

Nguyên Tứ Nhàn sững sờ. Nàng không cam tâm bị dăm ba câu của y đả kích nên mới làm ra chuyện không cần mặt mũi, không ngờ hiệu quả lại ngoài ý muốn như vậy. Nàng dán mắt nhìn chằm chằm vào vệt đỏ ửng khả nghi bên tai y, chợt cảm thấy y không cần trả lời nữa.

Vì nàng đã biết đáp án.

Nàng phủi phủi tay, tâm trạng rất tốt:

- Thổi sạch rồi, Lục thị lang, chúng ta đi thôi.

...

Nguyên Tứ Nhàn nói muốn đi dạo chợ tây.

Trong lịch sử Đại Chu từng có một hoàng đế vì phòng ngừa quan thương cấu kết nên quy định quan viên trên ngũ phẩm không được vào chợ. Về sau quy định ấy dần dần buông lỏng, đến nay đã không còn điều lệ rõ ràng trên văn bản nữa, nhưng quan chức nào thường xuyên vào chợ nếu bị người có tâm cố tình cáo trạng vẫn có thể dính phải hiềm nghi.

Lục Thời Khanh tuy còn trẻ tuổi nhưng đối thủ gom lại cũng cả gánh, y không khỏi nghi ngờ là Nguyên Tứ Nhàn đang muốn giở trò xấu xa với mình.

Đương nhiên, y không có gì phải sợ.

Chợ tây Trường An tương đối phồn hoa, hàng quán san sát, tập hợp đủ loại hàng hóa. Đường phố sầm uất, ngựa xe như nước, ngoài bá tánh bình dân còn có không ít thương khách, có cả những thương khách dị quốc đi đường xa đến.

Nguyên Tứ Nhàn đã bảy năm chưa đến nơi này.

Khi đến gần, nàng thấy trước cổng phường có một đội buôn dừng lại, bị một môn lại (1) ngăn không cho vào. Nam tử thủ lĩnh đang thương lượng với hắn, giọng điệu không vui.

(1) Môn lại: chức quan nhỏ gác cổng thành.

Người môn lại này trẻ tuổi hăng hái, ồn ào khăng khăng đòi mở rương kiểm tra hàng hóa.

Hai bên giằng co làm đường bị tắc nghẽn. Nàng đợi mất kiên nhẫn, bảo dừng xe ngựa, sai tỳ nữ ở lại đây, còn nàng thì đi bộ về phía trước, xuyên giữa dòng người như cá lội.

Lục Thời Khanh ngồi trong xe ngựa phía sau, thấy vậy liền xuống đi sau nàng, khó khăn chặn trái né phải để tránh đụng những người chen lấn đùn đẩy xung quanh.

Chờ hai người đến gần cổng phường thì việc giằng co phía trước đã kết thúc.

Một lão lại vội vàng chạy ra, cốc đầu thanh niên nọ:

- Đội của Kỷ gia ở Ngô Hưng mà ngươi cũng dám chặn! Làm trễ nãi việc kinh doanh của quý nhân thì ngươi gánh trách nhiệm nổi không?

Nguyên Tứ Nhàn nghe thấy, quay đầu tò mò hỏi:

- Lục thị lang, Kỷ gia ở Ngô Hưng có lai lịch gì?

Lục Thời Khanh nghiêng người tránh một thương nhân đầy mồ hôi, tranh thủ trả lời nàng:

- Trù trang (2) nổi tiếng của Giang Nam, từng có trân phẩm tiến cống vào cung, danh tiếng ở Trường An rất tốt.

(2) Trù trang: trang viên sản xuất tơ lụa.

Lúc nói lời này, y không tập trung, cũng không nhìn Nguyên Tứ Nhàn, ánh mắt luôn dán vào hàng hóa của đội thương buôn.

Nàng nhìn y rồi nhìn đám người nọ, khó hiểu hỏi:

- Ngài rất thích tơ lụa Kỷ gia à?

Lục Thời Khanh thu lại tầm mắt, không đáp.

Nguyên Tứ Nhàn không quá để ý, tiếp tục đi, rẽ tới rẽ lui tới một quán ăn bình dân. Trên tấm biển của quán đề mấy chữ to rồng bay phượng múa: vằn thắn Tiêu Ký.

Nàng dẫn đầu sải chân vào quán, chọn cái bàn nhỏ bên cửa sổ ngồi xuống, vẫy tay với Lục Thời Khanh vẫn đứng ì ra đó, ra hiệu y ngồi đối diện mình, rồi gọi tiểu nhị, kêu hai tô vằn thắn.

Lục Thời Khanh bước tới, cụp mắt nhìn chiếc ghế trước mặt, mãi không cử động.

Nguyên Tứ Nhàn thấy vậy, rút trong tay áo ra một chiếc khăn gấm, đứng dậy lau ghế cho y một lượt, sau đó nói:

- Lục thị lang, mời ngồi?

Y liếc nàng không mặn không nhạt, đại khái không cho rằng khăn nàng sạch sẽ cỡ nào nhưng cuối cùng vẫn cố nén mà ngồi xuống.

Nguyên Tứ Nhàn thu lại khăn gấm, quay về chỗ ngồi.

Đợi hai tô vằn thắn được bưng lên, Lục Thời Khanh cúi đầu nhìn, cau mày nói:

- Ta...

Y còn chưa nói xong đã bị ngắt lời:

- Ta biết ngài không ăn.

Nguyên Tứ Nhàn cười, nhìn khách khứa đông nghịt chung quanh:

- Ta muốn ăn hai tô nhưng ngại, nhờ ngài thay ta lấp liếm nhé?

Lục Thời Khanh không nói, nhìn hai tô vằn thắn trên bàn với ánh mắt ghét bỏ rồi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nguyên Tứ Nhàn liền vùi đầu ăn.

Trong tô sứ trắng là hành lá xanh biếc dập dờn, hương thơm nức mũi, vỏ vằn thắn trơn mềm, nhân thịt béo mà không ngấy. Nàng say sưa cắn từng cái một, không lâu sau đã ăn chỉ còn cái tô rỗng, ngay cả nước lèo cũng không thừa một giọt, xong nàng không nói câu nào, nhanh chóng đẩy tô rỗng qua trước mặt Lục Thời Khanh, đổi lấy tô kia của y, một chuỗi động tác liền mạch lưu loát.

Lục Thời Khanh lười nói, chỉ xem như không thấy, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn nhân viên tiệm bánh đang hấp bánh bao.

Y ở Trường An nhiều năm nhưng vì để tránh điều tiếng nên cũng ít tới chợ tây, càng chưa từng nhàn rỗi ngắm cảnh thế này, hiện tại vừa vặn đem ra giết thời gian.

Một vỉ bánh bao ra lò, hơi nóng mờ mịt, loáng thoáng có thể thấy từng cái bánh bao tròn vo trắng bóc nằm bên trên, nhìn từ xa xa trông thật mềm dẻo ngon mắt.

Lúc Lục Thời Khanh nhìn bánh bao, Nguyên Tứ Nhàn đang nhìn y. Nàng đã hơi no bụng nên động tác ăn tô thứ hai chậm hơn nhiều, rảnh rỗi sẽ ngó y.

Yêu cầu của các thiếu nữ tôn quý Đại Chu dành cho ngoại hình nam tử rất khắt khe, mặt phải thanh tú khôi ngô nhưng không được ẻo lả, cơ thể phải cường tráng khỏe mạnh nhưng không được thô kệch.

Nàng nhìn người đối diện, mặt như quan ngọc, cánh môi đỏ thắm, ngũ quan sâu sắc, góc cạnh rõ ràng. Dáng cao ráo, thân rắn chắc, nhưng tuyệt đối không thô, cứ như đã được cân đo đong đếm kỹ càng. Đặc biệt là eo hẹp được đai vàng ngọc bóp lại, trông rất có cơ bắp.

Công bằng mà nói, Nguyên Tứ Nhàn cảm thấy vẻ ngoài của Lục Thời Khanh đủ thỏa mãn mọi ảo tưởng của các tiểu nương tử thành Trường An.

Còn đối với nàng thì đang ăn mà nhìn y sẽ thấy rất ngon miệng.

Lục Thời Khanh dời mắt khỏi quán bánh bao đúng lúc bắt gặp cái nhìn chằm chằm của nàng.

Nàng thế mà vừa húp canh vừa nhìn chằm chằm... eo y?

Sợi dây nào đó trong đầu y ‘bựt’ một tiếng, đơ người, cảm giác như có con kiến chậm rãi bò ngang bụng dưới, ngứa ngứa tê tê, da đầu sắp nổ, y vô thức ưỡn ngực hóp bụng, ngồi nghiêm chỉnh. Xong, y lại cảm thấy có gì đó sai sai, muốn lấp liếm, nhưng khổ nỗi trong tay không có gì cả, đành dùng mắt trừng nàng.

Nguyên Tứ Nhàn hồn nhiên không hay biết, vừa nhìn eo y vừa say sưa nhai thức ăn.

Lục Thời Khanh hết nhịn nổi:

- Dám hỏi huyện chúa, rốt cuộc người đang ăn vằn thắn hay là...?

Hay là... ăn y vậy hả!

Nguyên Tứ Nhàn thực không nhận ra vẻ giận trong mắt y, bị y quát liền sững sờ, nửa miếng vằn thắn vắt trên miệng.

May mà nàng tâm thái tốt, không bị sặc, dưới ánh mắt sáng quắc của y, nàng chầm chậm cho nửa miếng vằn thắn còn lại vào miệng, nhai kỹ, nuốt xuống, chỉ vào mình hỏi:

- Ta... trông không giống đang ăn vằn thắn sao?

Lục Thời Khanh nghẹn, vừa định lên tiếng thì chợt nghe một giọng nói từ phía sau không xa truyền đến:

-...Phải, lão phu nhân nhà tôi muốn một tô vằn thắn, cho nhiều hành lá.

Toàn thân y cứng đờ, quay đầu theo tiềm thức.

Nguyên Tứ Nhàn không hiểu sao cả, nhìn theo. “Lão phu nhân” bên kia cảm giác được ánh mắt hai người họ, cũng nghi hoặc, ngẩng đầu lên.

Sáu mắt nhìn nhau.

Đúng, Lục Thời Khanh nhớ ra rồi. Quán vằn thắn Tiêu Ký này là cửa tiệm lâu đời ở Trường An, từng được tiên hoàng khen ngợi, không chỉ bình dân bá tánh mà có rất nhiều quý nhân cũng yêu thích khẩu vị của nó, thường có những người địa vị tôn quý tới hoặc mời đầu bếp ghé nhà. Mẫu thân y cũng là khách quen của quán.

Sắc mặt y thoắt trở nên vi diệu. Biểu cảm của Tuyên thị phía đối diện cũng rất phức tạp, đầu tiên là khiếp sợ, tiếp đó là bừng tỉnh, tiếp đó nữa là lộ chút... sốt sắng?

Sốt sắng cái gì?

Đầu óc Nguyên Tứ Nhàn mơ hồ. Ước đoán tướng mạo hai người, cuối cùng nàng cũng hơi hơi hiểu.

Lục Thời Khanh liếc Nguyên Tứ Nhàn rồi đứng dậy đi về phía Tuyên thị, nhỏ giọng nói:

- Mẹ, mẹ muốn ăn vằn thắn thì bảo hạ nhân đi một chuyến là được, sao...?

Tuyên thị đi đặt mua y phục cho y, tiện đường ghé qua ăn tô vằn thắn. Nhưng lúc này bà không có tâm trạng đáp lời y, thấy y đứng trước mặt chắn hết Nguyên Tứ Nhàn, bà liền vung tay bảo y đừng cản trở, nói:

- Con tránh ra chút coi, chắn mẹ làm gì!

Lục Thời Khanh đau đầu:

- Mẹ đừng hiểu lầm...

Lời y chưa dứt thì nghe sau lưng vang lên một giọng nói giòn tan:

- Lục lão phu nhân, người tìm con ạ?

Nguyên Tứ Nhàn nghiêng người ló đầu ra phía sau y, cười tít mắt nhìn Tuyên thị.

Lục Thời Khanh dịch bước, một lần nữa che khuất nàng:

- Mẹ, mẹ về phủ trước đi ạ.

Nguyên Tứ Nhàn đứng dậy, vòng qua y đến trước mặt Tuyên thị:

- Lục lão phu nhân, chắc người không nhận ra con, con là Nguyên Tứ Nhàn ạ.

Nàng tự xưng như vậy có thể nói là không hề lên mặt làm cao. Tuyên thị thấy nàng, mắt không khỏi sáng rực, gật đầu nói:

- Lão thân bái kiến Lan Thương huyện chúa.

Nàng khoát tay:

- Người gọi con là Tứ Nhàn được rồi ạ.

Dứt lời, nàng đưa tay mời:

- Người qua bên đây ngồi chung với con và Lục thị lang nhé?

Tuyên thị gật đầu, nhìn nhi tử vẫn xem như không có gì:

- Vậy lão thân sẽ không khách sáo.

Bà theo Nguyên Tứ Nhàn qua, ngồi xuống ghế, ánh mắt lướt qua tô rỗng trên bàn, mặt lộ vẻ kinh ngạc, quay đầu nhìn nhi tử.

Lục Thời Khanh đương nhiên hiểu bà kinh ngạc cái gì, y chưa từng dùng bát đũa bên ngoài, đương nhiên cũng không thể vì Nguyên Tứ Nhàn mà ngoại lệ. Y vội bước tới, mở miệng giải thích:

- Không phải đâu... mẹ, những thứ này đều là...

- Lục thị lang theo con đi khắp nơi, đói chết đi được.

Nguyên Tứ Nhàn tranh giải thích trước, đổi trắng thay đen.

Lục Thời Khanh cắn răng nhìn nàng, biết nàng cảm thấy ngại vì một mình ăn những hai tô vằn thắn nên y nhịn không vạch trần nàng ngay trước mặt, bèn hít sâu một hơi, nghiêng đầu đi không nói lời nào.

Tuyên thị nhìn nhi tử rồi lại nhìn Nguyên Tứ Nhàn, ý cười trên mặt càng nồng đậm.

Nguyên Tứ Nhàn không động đũa trước, chờ vằn thắn của Tuyên thị được bưng lên, nàng mới nói với bà:

- Lục lão phu nhân cũng thích hành lá ạ?

Lục Thời Khanh liếc nàng với ánh mắt bất thiện. Nàng làm thân cũng quá rõ ràng rồi, miệng mồm ngọt xớt dỗ Huy Ninh Đế xong thì định dỗ tới mẫu thân y?

Thế mà Tuyên thị cũng giống hệt Huy Ninh Đế, không hề cảm thấy là nàng cố ý, bà cười gật đầu:

- Phải, nước dùng phải có hành lá mới thơm.

Nguyên Tứ Nhàn nhăn mũi như đang ngửi gì đó, xong mới hỏi:

- Hình như người không ăn gừng thì phải?

Tuyên thị lần này hơi kinh ngạc:

- Sao huyện chúa biết?

- Con đoán thôi, nhân vằn thắn này của người không có mùi gừng.

Lục Thời Khanh quay sang cúi đầu nhìn tô vằn thắn, cau mày. Tuyên thị đích thực không bỏ gừng. Nhưng lớp vỏ vằn thắn bọc kín mít như thế, mùi hành lá cũng nồng nặc, nàng lại không kê sát mũi vào ngửi, sao có thể ngửi ra nhân bánh thiếu cái gì?

Chắc là âm thầm điều tra mẫu thân y chứ gì.

Tuyên thị bật cười:

- Huyện chúa thật thần kỳ.

Nguyên Tứ Nhàn cười đáp lại:

- Người mau tranh thủ ăn lúc nóng đi ạ.

Dứt lời, chắc sợ bà mất tự nhiên nên nàng động đũa trước.

Lục Thời Khanh im lặng ngồi một bên, chờ hai người ăn xong tô vằn thắn mới khẩn thiết nói lời tạm biệt:

- Mẹ, con còn công vụ trên người, không thể đưa mẹ hồi phủ được.

Lúc nói đến chữ “công vụ”, y liếc xéo Nguyên Tứ Nhàn.

Nhưng Tuyên thị hình như không hiểu, bà vui mừng nhìn nhi tử với vẻ mặt “mẹ là người từng trải, hiểu mà hiểu mà”.

Lục Thời Khanh che trán tiễn bà đi, quay đầu thấy Nguyên Tứ Nhàn đang cười nhìn mình thì lộ vẻ không kiên nhẫn.

Nhưng nàng không hề để ý, nói:

- Lục thị lang, ăn no quá khó tiêu, ngài có thể cùng ta đi dạo phố không?

Y muốn nói nàng ăn hết hai tô vằn thắn, có thể không no sao? Bị vướng bởi thánh lệnh nên y đành nhẫn nhịn, tỏ ý mời nàng đi trước rồi y theo sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.