Ban ngày Nguyên Tứ Nhàn chỉ nghĩ về Trịnh Trạc mấy lần mà ban đêm hắn lại vào giấc mơ của nàng.
Hình như vẫn là chuyện không lâu sau khi nàng chết. Nàng nghe giọng Trịnh Trạc khàn khàn nói trên cầu:
- Ta mất ba ngày ba đêm, lật tung cả sông Lộc vẫn không tìm được nàng, là ngươi đúng không, là ngươi mang thi thể nàng về, đúng không?
Câu này như hỏi mà như không phải hỏi. Trả lời hắn là một nắm đấm.
Hắn rên lên một tiếng, dường như loạng choạng ngã vào lan can cầu.
Ngay sau đó, từng nắm đấm của đối phương nện xuống.
Trịnh Trạc bị đánh đến mức ho khan không dứt, thở hổn hển nói đứt quãng:
- Có phải ngươi, có phải ngươi thích nàng không? Đúng rồi, sao ta lại không nhìn ra chứ? Bao nhiêu năm nay, ta sớm nên phát hiện...
Nói xong, hắn cất tiếng cười to.
Nhưng trả lời hắn là những nắm đấm càng lúc càng dày đặc.
Nguyên Tứ Nhàn tò mò người đánh là ai, ra sức vểnh tai nghe, nhưng nàng vừa gấp gáp liền tỉnh, chỉ nhìn thấy màn che sạch sẽ trên đỉnh đầu, và ánh nắng mai dìu dịu của sáng sớm đầu thu bên song cửa sổ.
Nàng chợt bật dậy trên giường, tức giận suýt ném luôn chăn đệm___Vị huynh đài này, huynh đừng chỉ lo đấm chứ, có thể nói chuyện không hả?
Nàng ngồi bên mép giường bình ổn lại tâm trạng, bắt đầu sắp xếp lại đầu mối: xem ra sau khi nàng chết, Trịnh Trạc phái người vớt thi thể nàng, nhưng bị một nam tử yêu nàng nhiều năm nhanh chân đến trước. Mà nam tử này ra tay hung ác như vậy, như muốn đánh chết Trịnh Trạc, phải chăng nói rõ là, Trịnh Trạc đích thực là đầu sỏ hại chết nàng?
Nàng quả nhiên không thể dễ dàng tin Từ Thiện.
Nguyên Tứ Nhàn mặt mày ủ rũ gọi Thập Thúy tới, nói:
- Thập Thúy, ngươi đi điều tra xem, trong các lang quân quen biết lục hoàng tử ở thành Trường An, liệu có ai có khả năng yêu thầm ta không.
Thập Thúy ngớ người với mệnh lệnh của nàng:
- Tiểu nương tử, chuyện này nên tra thế nào ạ?
Nàng gãi tóc thở dài:
- Cũng đúng ha.
Nàng nhất định là bị giấc mơ lấp la lấp lửng kia làm tức tới hồ đồ rồi.
Suy cho cùng cũng không phải là không làm gì được. Từ ngữ khí nói chuyện của Trịnh Trạc và việc hắn không đánh trả thì thấy, hai người trong mơ có tuổi tác không quá chênh lệch, lại quen biết đã lâu, giao tình thâm hậu. Nàng nói:
- Vậy ngươi liệt kê cho ta một danh sách tất cả các nam tử trong thành Trường An có tuổi tác xấp xỉ lục hoàng tử và có quan hệ thân thiết với ngài ấy, đồng thời nhận ra ta.
Thập Thúy lĩnh mệnh, thấy nàng uể oải ngả đầu trở lại chăn thì vội nói:
- Tiểu nương tử, hôm qua người nói hôm nay muốn vào cung, bây giờ mặt trời đã lên cao, người vẫn muốn ngủ tiếp ạ?
Đầu Nguyên Tứ Nhàn mới đụng gối lại bật dậy:
- Ôi, quên mất! Mau mau, giúp ta mặc y phục.
...
Nguyên Tứ Nhàn trước tiên đến Tử Thần Điện gặp Huy Ninh Đế. Lão hoàng đế rất “lo lắng” cho nàng, mấy ngày nay nhiều lần phái người dò hỏi thương thế nàng, bảo nếu không sao thì nhất định phải vào cung cho ông ta nhìn.
Thế là nàng đi cho ông ta nhìn, trò chuyện với ông ta dăm câu, sau đó hỏi tung tích của Lục Thời Khanh.
Huy Ninh Đế đương nhiên biết tâm tư của nàng. Dù sao ông ta cũng từng nghe nói, ngày thứ hai nàng bị thương chân mà còn đi cà nhắc cà nhắc qua thăm Lục Thời Khanh, ông ta nghĩ nàng thật sự một lòng một dạ với vị thần tử này của ông ta.
Ông ta tác thành, bắc dây bắc cầu, sai người đưa nàng tới Hàm Lương Điện.
Hàm Lương Điện nằm bên hồ Thái Dịch, xây cạnh nước, là nơi tốt để tiêu nóng tránh hạ, vào thu cũng an nhàn hơn nơi khác, nhìn từ xa xa như quỳnh lâu ngọc vũ, mái hiên sừng sững, chẳng khác chốn Bồng Lai.
Huy Ninh Đế ban cung điện này cho thập tam hoàng tử, chắc là cũng sủng ái đứa con này.
Nguyên Tứ Nhàn được cung nhân đưa vào điện, thấy Lục Thời Khanh đang ngồi trong một đình bát giác, tay cầm một quyển sách đọc vô cùng nhàn nhã, xung quanh không người quấy rối.
Không thấy ấu hoàng tử, trong lòng nàng buồn bực, nhìn quanh quất mới phát hiện trên một tòa lầu gác cao cách đó không xa có hai người. Một cậu bé áo gấm hoa lệ đang ngồi ngay ngắn viết chữ bên bàn, có lẽ chính là thập tam hoàng tử Trịnh Hoằng, người còn lại ở bên cạnh chỉ bảo, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn nét chữ của cậu, chính là tỷ tỷ trên danh nghĩa của cậu, Trịnh Quân.
Nàng nhìn Lục Thời Khanh dưới lầu, rồi lại nhìn Trịnh Quân trên lầu. Ồ, đây chính là “bên cạnh” mà Lục Sương Dư nói lần trước. “Bên cạnh” này cũng “gần” quá nhỉ.
Tâm trạng Nguyên Tứ Nhàn tức khắc trở nên tươi đẹp, người chưa tới tiếng đã tới trước:
- Lục thị lang.
Lục Thời Khanh nghe tiếng bèn ngẩng đầu, thấy nàng thì hơi sững sờ, nhưng kế đó liền nhớ tới chuyện vô lại hôm qua nàng làm thì cau mày không thèm để ý, cúi đầu lần nữa.
Trịnh Quân trên lầu cao cũng nghe động tĩnh phía dưới, đứng dậy ra bên lan can. Nguyên Tứ Nhàn ngẩng đầu hành lễ với nàng ấy.
Nàng ấy gật nhẹ đầu với nàng rồi quay lại nói gì đó với đệ đệ. Thằng nhóc hình như tò mò, uốn éo người, rướn cổ nhìn xuống.
Nguyên Tứ Nhàn cười với Trịnh Hoằng, cũng hành lễ với cậu, chờ hai tỷ đệ họ quay về chỗ ngồi lần nữa, nàng mới ngồi xuống ghế đá đối diện Lục Thời Khanh, bắt chuyện với y:
- Lục thị lang, đã lâu không gặp, vết thương của ngài khỏi hẳn rồi chứ?
Nàng cũng biết là đã lâu à?
Lục Thời Khanh ngước mắt, lạnh lùng đáp:
- Phiền huyện chúa phí tâm, đã khỏi hẳn rồi.
Nguyên Tứ Nhàn nhìn mu bàn tay y, thấy vảy đã không còn, da chỗ vết thương hơi đỏ, xem ra thực không sao nữa, bèn nói:
- Vậy thì tốt.
Nàng lại hỏi:
- Ngài không đi dạy thập tam điện hạ viết chữ ư, sao lại ngồi đây đọc sách?
- Đợi điện hạ viết xong bài tập do Lục mỗ giao, Lục mỗ đương nhiên sẽ đi kiểm tra.
Nàng “ồ” một tiếng, u ám nói:
- Nhưng như vậy thì một mình Thiều Hòa công chúa ở bên cạnh sẽ chán lắm.
Tay cầm sách của Lục Thời Khanh khựng lại, y nhàn nhạt đáp:
- Cộng việc của Lục mỗ là dạy thập tam điện hạ học, chứ không phải khiến Thiều Hòa công chúa cảm thấy vui vẻ.
Nàng thở dài, tiếp tục thăm dò:
- Ngài cũng quá không biết thương hương tiếc ngọc rồi.
Y cười khẩy:
- Hương ngọc thế gian nhiều lắm, Lục mỗ thương tiếc không nổi, nếu huyện chúa rảnh quá, chi bằng đi làm việc thiện đi.
Nghe giọng điệu càng lúc càng lãnh đạm của y, thấy thế nào cũng không phải là tâm đầu ý hợp với Trịnh Quân như lời Lục Sương Dư nói.
Nguyên Tứ Nhàn vui vẻ:
- Ta không rảnh, ta còn quản không nổi ngài thì người khác liên quan gì đến ta?
Lục Thời Khanh đang lật sách, không ngẩng đầu nhìn nàng, nghe câu này, tay không kiềm được run lên, nhưng vẫn che giấu được, y tiếp tục cúi đầu lãnh đạm nói:
- Vậy ư?
Ha ha, thế hôm qua nàng gặp ai hả.
Nguyên Tứ Nhàn duỗi tay thề thốt:
- Thực như vàng luôn. Nếu không phải tại chân cẳng bất tiện, ta chắc chắn mỗi ngày đều tới thăm ngài.
Lục Thời Khanh không nói tiếng nào.
Ha ha, đừng tưởng y không biết nàng vốn dĩ đâu có bị thương.
Thấy thái độ của y lạnh nhạt, Nguyên Tứ Nhàn liền không tự chuốc xấu mặt nữa, nói:
- Được rồi, ngài xem sách đi, ta xem ngài là được.
Tay Lục Thời Khanh lại run lên. Nha đầu này sao thế, hơn nửa tháng không đến phiền y, y còn tưởng nàng đã từ bỏ, ai ngờ bây giờ lại đổ ào ào những lời sến súa vào y.
Như vầy còn bảo y xem sách kiểu gì trời? Thực không phải y dễ kích động, mà nàng chống quai hàm ngồi đối diện, ánh mắt sáng rực không chớp nhìn y, có vững như núi, gió mưa không lay chuyển được đến đâu đi nữa cũng cảm thấy không tự nhiên nổi.
Huống hồ, phía trước có ánh mắt nóng như lửa của Nguyên Tứ Nhàn, phía sau trên lầu cao thỉnh thoảng có ánh mắt rét lạnh quét qua, đúng là hai tầng băng hỏa mà.
Lục Thời Khanh không thoải mái, động tác lật sách đương nhiên chậm lại. Nguyên Tứ Nhàn nhận ra, thời gian y xem một trang sách lúc này tương đương với năm trang lúc bình thường.
Sáng nay trước khi đi, Nguyên Ngọc đã nói với nàng chỗ tinh diệu của lạt mềm buộc chặt là ở bốn chữ “như gần như xa”, nàng đã lạnh nhạt Lục Thời Khanh khoảng mười ngày, bây giờ là lúc nên lấy lòng y. Trước mắt xem ra, biện pháp này thực sự hiệu quả, a huynh không gạt nàng.
Nhưng Nguyên Tứ Nhàn cảm thấy Lục Thời Khanh còn có thể đọc sách nghĩa là lửa vẫn chưa đủ. Nàng muốn khiến y một trang cũng đọc không vào kìa.
Nàng chăm chú suy nghĩ một hồi, nảy ra một kế, bèn đưa tay rút một cây trâm trong hai cây trái phải đối xứng trên đầu ra, sau đó nhỏ giọng gọi y:
- Lục thị lang, ngài đang xem sách gì vậy?
Lục thị lang nghe tiếng bèn ngẩng đầu, vừa nhìn liền thấy tóc nàng thiếu đi một cây trâm, toàn thân y khó chịu, cau mày cúi đầu nói:
- “Bàn về muối và sắt”.
Sau đó y không đọc tiếp nổi nữa, chốc chốc lại liếc lên đầu nàng, dù đã cố gắng kiềm chế hướng đảo của con ngươi nhưng lòng còn lưu ấn tượng nên toàn thân trở nên ngứa ngáy.
Thời gian một nén nhang trôi qua mà y không lật được trang nào.
Y chịu hết nổi, đặt sách cái “phịch” lên bàn đá, hỏi nàng:
- Huyện chúa, cây trâm bên trái của người đâu?
Nguyên Tứ Nhàn vui thầm, đưa tay sờ đầu, vẻ mặt kinh ngạc:
- Ơ, trâm của ta đâu nhỉ? Sao thiếu mất một cây rồi?
Lục Thời Khanh sa sầm mặt, hít sâu một hơi:
- Ở trong tay áo của người kìa.
...
Năng lực quan sát mạnh gớm. Nguyên Tứ Nhàn lấy cây trâm ra, nói linh tinh:
- Ơ, sao nó lại chạy vào trong tay áo của ta nhỉ?
Lục Thời Khanh ngắt lời nàng, giọng điệu kiềm chế:
- Xin người cài nó vào, để dáng vẻ được đoan trang.
Nguyên Tứ Nhàn không cam tâm, muốn chọc y thêm, bèn nhìn quanh bốn phía, nói:
- Nhưng ở đây không có gương, ta cài thế nào? Nếu cài lệch thì dáng vẻ cũng không đoan trang mà?
Đây là một vấn đề tốt. Nếu nàng cài lệch, y vẫn khó chịu.
Lục Thời Khanh rơi vào trầm tư, chợt nghe nàng nói:
- Hay là___ngài cài cho ta nhé?
Nói xong, nàng sáp lại gần, cơ thể hầu như ló qua hơn nửa bàn đá, khiến y ngửi được mùi sương hoa nhàn nhạt, như đào như hạnh, thấm tận ruột gan, phảng phất như xối một lượt từ đầu đến chân y.
Lục Thời Khanh muốn lùi về sau, nhưng ma xui quỷ khiến lại không nhúc nhích được, y hơi nheo mắt, ngửa đầu nhìn đôi mắt đầy ý cười của nàng.
Có lẽ y không thể không thừa nhận, đôi mắt mịt mờ hơi nước này... thực vô cùng biết đầu độc người ta.
Cho nên, trước khi kịp mở miệng từ chối nàng, tay y đã cầm lấy cây trâm nàng đưa qua.
Lời tác giả:
(*^__^*) Anh chàng Sợ Sợ luôn là cơ thể đầu hàng trước. Kẻ đánh người trong giấc mơ là ai, không cần tôi spoil nữa nhỉ.