Giọng nói này hơi non so với giọng “hoàng tử phi” trong giấc mơ, nhưng là của cùng một người không thể nghi ngờ.
Theo giấc mơ, tình huống đại khái là Khương Bích Xán dùng kế trèo lên giường Trịnh Trạc, còn Trịnh Trạc bị vu hại là có quan hệ phu thê với ả.
Loại thủ đoạn nham hiểm này thực ra không khó tưởng tượng: bỏ thuốc khiến bên nam bất tỉnh hoặc say túy lúy, qua một đêm, bên nữ nói thế nào sẽ là thế nấy. Huống hồ Khương Bích Xán còn là người tàn nhẫn với bản thân, Trịnh Trạc không chạm vào nàng ta, nàng ta liền tìm người khác, thật sự mang thai ra đứa bé.
Khương gia ở Trường An cũng xem như vọng tộc, chi trưởng mà Khương Bích Nhu xuất thân bình thường, nhưng phụ thân Khương Bích Xán là quan đại lý tự khanh tam phẩm, cho nên chi thứ hai này không dễ đắc tội. Nếu xảy ra chuyện như vậy, e Trịnh Trạc quả thực không cách nào thờ ơ mặc kệ, mà Nguyên Tứ Nhàn cũng đương nhiên không thể gả cho hắn nữa.
Hóa ra hôn ước hai nhà đã vỡ tan như thế.
Nguyên Tứ Nhàn cảm thấy hơi khó mà tin nổi. Người như Trịnh Trạc, chìm nổi giữa quan trường nhiều năm, thấy nhiều góc tối hoàng gia, nhìn nhiều tranh đấu, vậy mà lại thất thế dưới tay một nha đầu trông chỉ có chút khôn vặt. Có lẽ đằng sau còn có những khúc mắc mà nàng tạm thời chưa rõ.
Nghĩ đến đây, nàng nhìn a tẩu phía đối diện. Chuyện như vậy, là người Khương gia có quan hệ mật thiết với Nguyên gia, Khương Bích Nhu có biết không? Nếu biết, tẩu ấy lại đóng vai gì trong đó?
Đầu óc Nguyên Tứ Nhàn xoay chuyển liên tục, nhưng ngoài mặt nàng chỉ đờ ra chốc lát rồi che giấu ngay, cười nói:
– Muội thích nhất là người nói ngọt, muội muội của a tẩu trông xinh xắn đấy, có hôn phối gì chưa?
Khương Bích Xán cướp lời:
– Chưa! Tứ Nhàn tỷ tỷ còn chưa gả, sao muội tiện chen trước chứ.
Ồ, không chen trước à? Chỉ cướp vị hôn phu của nàng thôi chứ gì.
Tuy Nguyên Tứ Nhàn chưa từng ôm ấp tình cảm đặc biệt gì với Trịnh Trạc, nhưng trong mơ, dẫu sao hắn vẫn là vị hôn phu chính thức của nàng. Có kẻ dùng thủ đoạn đê hèn bỉ ổi như vậy để hãm hại hôn sự nàng, thậm chí hãm hại cả Nguyên gia, nàng đương nhiên không thể thoải mái nổi.
Nhưng nàng vẫn cười híp mắt:
– Vậy ta phải nắm chặt chút, muội có thể nhanh tới lượt hơn rồi.
Khương Bích Xán ngọt ngào đáp phải.
Khương Bích Nhu ở bên cạnh cười.
Nguyên Tứ Nhàn thấy tẩu tẩu tuy cười nhưng tinh thần không tốt thì nói:
– Trời đông giá rét, a tẩu đang mang thai, đừng đứng nơi đầu gió nói chuyện nữa. A huynh biết sẽ trách muội không có mắt nhìn.
Tin Khương Bích Nhu có thai là Nguyên Tứ Nhàn sau khi về kinh mới biết. Lúc mới nghe, nàng rất mừng cho a huynh. Với thể chất ốm yếu hen suyễn nhiều năm của a tẩu, muốn mang thai thật không dễ dàng, bằng không cũng không tới mức thành thân gần hai năm mới có động tĩnh.
Nàng đoán hôm nay Khương Bích Xán cũng vì lý do này mới đến thăm tỷ tỷ chi trưởng.
Khương Bích Xán nghe vậy le lưỡi, xấu hổ nói:
– Không trách Tứ Nhàn tỷ tỷ, là muội quá không có mắt nhìn, muội sẽ dìu a tỷ về.
Nói xong lại hỏi:
– Tứ Nhàn tỷ tỷ cũng cùng vào nhà chứ?
Nguyên Tứ Nhàn cười:
– Ta đi tắm trước đã, lát tới sau. A tẩu, tẩu bảo hạ nhân chuẩn bị chút điểm tâm cho muội, muội chơi đói rồi.
– Tứ Nhàn y như muội, cứ thích chạy ra ngoài chơi náo nhiệt…
Nguyên Tứ Nhàn xoay người về viện của mình, chờ xung quanh không có ai mới nhỏ giọng dặn Thập Thúy phía sau:
– Điều hết hạ nhân trong hậu viện đi.
Một khắc sau, Nguyên Tứ Nhàn giả vờ tắm rửa, vòng qua hậu viện đến dưới bậu cửa sổ phòng chính của Khương Bích Nhu, rón rén ở chân tường, kê tai vào cửa sổ.
Đây là Nguyên phủ của nàng, nàng muốn nghe lén chẳng phải việc gì khó.
Giọng Khương Bích Nhu rất nhỏ nhưng Nguyên Tứ Nhàn thính tai, có thể nghe được đại khái.
Nàng nghe Khương Bích Nhu hơi nghẹn ngào nói:
– Xán nhi, a tỷ nên làm sao đây? Mấy ngày trước đại phu bắt mạch cho tỷ, nói cơ thể tỷ căn bản không sinh con được, dù bây giờ may mắn mang thai cũng sẽ không bảo vệ được. Mấy nay trời lạnh, bệnh hen suyễn của tỷ thường xuyên phát tác, không uống thuốc thì không được, mà uống thì đứa bé trong bụng chắc chắn sẽ mất. A tỷ thực sự cùng đường rồi… Nguyên gia chỉ có một nhi tử là Thế Sâm, không thể để chàng tuyệt hậu, rước thiếp thất về chỉ là chuyện sớm muộn…
Khương Bích Xán trầm ngâm chốc lát rồi nói:
– A tỷ, ý của đại bá và cha muội là, chung quy tính mạng quan trọng nhất, bệnh hen suyễn không thể không trị. Còn về thiếp thất, nói cho cùng là để Nguyên gia có hậu, lễ pháp quy củ bày ra đấy, chứ trái tim tỷ phu ở nơi tỷ thì tỷ sợ gì?
– Sợ là sợ trái tim Thế Sâm không ở chỗ tỷ. Hai năm nay, không phải tỷ không phát hiện, Thế Sâm cưới tỷ có lẽ vì chuyện ngoài ý muốn lúc tỷ còn nhỏ, chàng muốn chuộc tội thay Tứ Nhàn…
Nguyên Tứ Nhàn không khỏi cứng đờ nơi cổ họng.
Chuyện ngoài ý muốn ấy cũng đã đè nặng tâm sự nàng nhiều năm.
Lúc đó nàng còn ở Trường An, là bạn chơi rất thân với Khương Bích Nhu, thường xuyên kéo nàng ấy chạy chơi khắp núi đồi, thỉnh thoảng cũng rủ a huynh đi cùng.
Mùa đông năm bảy tuổi, nàng và Khương Bích Nhu du ngoạn bên ngoài, giữa hai người xảy ra chút tranh cãi rồi chia tay trong không vui. Nàng quay đầu đi ra ngoài rừng, không ngờ dọc đường về gặp một cơn gió tuyết bất chợt, làm nàng suýt bị nhốt trong rừng, khó khăn lắm mới tìm được đường thoát hiểm.
Lúc lần dò trong rừng, nàng vốn đã định quay lại tìm Khương Bích Nhu, nhưng bị tỳ nữ bên cạnh ngăn cản, sau khi ra khỏi rừng thì lạnh quá, đôi chân mất đi cảm giác, dù lo lắng cho nàng ấy cũng không thể đích thân đi tìm, đành chỉ phái hộ vệ chờ bên ngoài rừng đi.
Nào ngờ Khương Bích Nhu và tỳ nữ lại đi lung tung nơi rừng sâu trong gió tuyết, hơn nửa canh giờ sau mới được hộ vệ Nguyên gia cứu ra, bị nhiễm phong hàn, từ đấy để lại mầm bệnh.
Hôm đó là do Nguyên Tứ Nhàn xem tạp ký thấy có một loài hoa cỏ mới lạ chỉ xuất hiện vào trời đông giá rét, bởi vậy mới kéo Khương Bích Nhu đi đến nơi rừng hoang vu để hái, cũng là nàng chê hộ vệ phiền nên bảo cả đám đợi ngoài rừng. Còn chuyện tranh cãi, tuy nói một cây làm chẳng nên non, nhưng người giận dỗi đầu tiên vẫn là nàng.
Nói tới nói lui đều là lỗi của nàng, vì áy náy mà nàng ngày ngày chạy tới Khương gia, hận không thể chịu thay Khương Bích Nhu.
Nhưng Khương gia không chào đón nàng, đồng thời làm căng với Nguyên gia. Sau đó nữa Nguyên gia được phong vương, dọn nhà tới Diêu Châu, quan hệ hai nhà mới dần dần dịu lại.
Nguyên Tứ Nhàn nhiều năm chưa đặt chân đến Khương gia, mãi đến năm 14 tuổi nghe nói a huynh và Khương Bích Nhu định ra hôn ước.
Tai nạn thuở ấu thơ đã thành chuyện cũ quá khứ, con cái hai nhà Khương – Nguyên cũng xem như thanh mai trúc mã, nếu họ thật lòng muốn kết mối lương duyên nên chồng nên vợ, Nguyên Tứ Nhàn đương nhiên rất vui. Nhưng nàng chỉ sợ a huynh là vì nàng.
Cuối năm năm ấy vào kinh, Nguyên Tứ Nhàn hỏi Nguyên Ngọc chuyện này thì bị huynh ấy gõ cho một cái.
Huynh ấy nói với nàng: “Muội nghĩ gì thế hả? Tẩu tẩu tương lai của muội là người đẹp nhất trên đời trừ mẹ chúng ta ra, muội không được làm hỏng chuyện tốt của a huynh đâu đấy!”
Lúc đó nàng xa Trường An quanh năm, không hiểu tình hình gần đây của a huynh, lại vì chưa đến tuổi cập kê nên rất hồ đồ chuyện nam nữ, ngày lễ tết thấy a huynh và Khương Bích Nhu vô cùng thân mật nên bỏ đi nghi ngờ…
Nguyên Tứ Nhàn nép sát chân tường, thầm siết chặt ống tay áo, tiếp tục nghe hai người trong phòng trò chuyện.
Giọng Khương Bích Xán vang lên:
– A tỷ, Xán nhi có kế này. Tỷ nói tỷ phu vì áy náy nên mới cưới tỷ, vậy chúng ta sẽ dùng áy náy để triệt để trói chặt tỷ phu. Chuyện lúc nhỏ dẫu sao đã qua lâu lắm rồi, nếu lại xảy ra chuyện nữa thì không sợ tỷ phu thay lòng đổi dạ.
Nguyên Tứ Nhàn hình như đoán được ý của Khương Bích Xán, quả nhiên nghe ả nói tiếp:
– Đứa bé này tuy đã định sẵn là không giữ được nhưng cũng có tác dụng của nó. Chỉ cần a tỷ quy chuyện mất con cho Nguyên Tứ Nhàn chẳng phải được rồi sao?
Khương Bích Nhu mãi không mở miệng, do dự một lúc mới nói:
– Muội để a tỷ suy nghĩ.
– A tỷ, tiếc con không bắt được sói (1), tỷ không nhẫn tâm thì sau này sẽ phải chịu khổ. Biện pháp muội đã nghĩ thay tỷ, nếu vu hại Nguyên Tứ Nhàn cố ý, tỷ phu chắc chắn không tin, cho nên chúng ta hãy xếp đặt cho nàng ta một lỗi vô tâm. Lát nữa muội sẽ lôi kéo làm thân với nàng ta, qua vài ngày lại gọi mấy tiểu nương tử thân thiết trong kinh tới Nguyên phủ chơi. Đến lúc đó, chơi ném đồ vào bình hay chơi đá cầu cũng được, muội sẽ tùy cơ hành sự, nhất định khiến nàng ta “lỡ tay ngộ thương” tỷ…
(1) “Tiếc con không bắt được sói” hoặc “tiếc giày không bắt được sói”: ý nói muốn đạt được mục đích thì phải trả cái giá tương ứng.
Sau một lúc lâu, Khương Bích Nhu rốt cục đồng ý:
– …Được.
Tiếp đó, trong phòng không còn âm thanh.
Nguyên Tứ Nhàn về theo lối cũ, không kìm được tức quá hóa cười.
Khương Bích Xán này, đúng là “diệu nhân”.
Về phòng, nàng gọi Giản Chi tới hỏi:
– A huynh có trong phủ không?
Giản Chi đáp:
– Lang quân ra ngoài vẫn chưa về ạ.
Nàng gật đầu, lại hỏi:
– Mấy ngày trước có đại phu tới bắt mạch cho a tẩu, kết quả thế nào?
– Dạ, đại phu nói thai tượng của phu nhân ổn định, tất cả đều tốt ạ.
Nếu vậy, đại phu này đã bị Khương Bích Nhu mua chuộc.
Nàng ngẫm nghĩ rồi căn dặn:
– Ba chuyện: một, chuẩn bị giấy nghiên bút mực, ta viết lời nhắn để lại cho a huynh; hai, tìm đại phu hôm đó, cạy miệng ông ta; ba, thay ta thu dọn hành lý, ta chuẩn bị bỏ nhà ra đi vài ngày.
Giản Chi cả kinh:
– Bỏ nhà ra đi?
Đêm khuya hôm đó, Nguyên Tứ Nhàn hứng cơn gió lạnh, tránh Kim Ngô Vệ tuần đêm, đi một mạch tới cửa hông Lục phủ phường Vĩnh Hưng.
Có câu “minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng”, nếu Khương Bích Nhu có lòng gắp lửa bỏ tay người thì thực sự biện pháp nhiều vô kể. Dù không phải chơi ném đồ vào bình hay chơi đá cầu, chỉ cần nàng ta ở trước mặt nàng ngã một cú hay trượt chân đều được. Đến lúc đó nàng vì tránh họa mà lúc nào cũng phải phòng như phòng giặc ngay trong nhà mình. Sống như vậy quá mệt mỏi.
Phương pháp giải quyết nhanh gọn và hiệu quả nhất chính là bỏ nhà ra đi. Nàng không ở nhà thì ai có thể giở trò với nàng?
Nàng sờ cái mũi bị lạnh đỏ bừng, thở dài.
Trước mắt, nàng không có chỗ nào để đi, đành hời cho Lục Thời Khanh, cho y cơ hội chuộc tội vậy.
Trăng mờ gió lớn tường cao, nàng lấy ra miếng vải đen che quá nửa mặt, từ từ leo lên dưới sự giúp đỡ của Giản Chi, nhưng một chân vừa vắt qua mép tường, còn chưa kịp nhảy xuống đã kinh động hạ nhân gác đêm bốn phía.
Mười mấy hạ nhân giơ cao bó đuốc từ bốn phương tám hướng vội vã chạy tới, người đi đầu quát nàng:
– Kẻ nào đang đêm cả gan dám xông vào nhà dân!
Ồ, Nguyên Tứ Nhàn nhớ rồi, lần trước nàng lén lút tới Lục phủ, từng nói với Lục Thời Khanh là việc canh gác nhà y rất có vấn đề, nên sửa lại.
Hiện tại đã sửa thành hố cho mình rồi.
Giản Chi ở chân tường ngửa đầu vội nói:
– Tiểu nương tử, người mau xuống đây, nô tỳ mang người chạy.
Nguyên Tứ Nhàn nhỏ giọng:
– Chạy gì mà chạy! Tự ngươi đi đi, đừng để bị bắt!
Nàng ở Lục phủ thì có thể xảy ra chuyện gì? Chính vì nàng chắc chắn dù Lục Thời Khanh ghét nàng đến mấy cũng không tới mức làm gì nàng, nên nàng mới dám ngang tàng không sợ.
Có điều nàng đúng là không muốn kinh động ai khác ngoài Lục Thời Khanh, tránh làm trò cười cho người khác, bèn lớn tiếng nói:
– Các vị anh hùng hảo hán, tại hạ là tri âm kết bái của lang quân các vị, đi đêm ngang qua đây nên tiện đường ghé thăm, nhờ các vị… thông báo một tiếng?
Người phía dưới hiển nhiên không tin mấy lời nhảm nhí của nàng, thấy mấy tráng hán sắp leo lên đuổi, nàng liền nói nhanh một hơi:
– Lang quân nhà các ngươi năm nay 22 tuổi, chưa thành thân, tướng mạo phong lưu phóng khoáng, oai hùng hiên ngang, bên cạnh có hai nô bộc đắc lực nhất, một người tên Tào Ám, một người tên Triệu Thuật, y sợ chó, có bệnh sạch sẽ, nhìn gai mắt mấy thứ không có đôi có cặp, ngay cả giá đồ cổ trong phòng cũng phải đối xứng trái phải… ta thực sự là tri âm kết bái của y đó!
– …
Nghe đúng là cực kỳ “tri âm”, đặc biệt là tin tức riêng tư bí mật như giá đồ cổ.
Bọn hạ nhân dừng động tác tiến lên bắt người. Nguyên Tứ Nhàn thở phào nhẹ nhõm, đang muốn nhờ họ thông báo một tiếng thì thấy nơi hành lang có hai người sải bước đi đến, nhìn từ xa, người đi đầu chính là Lục Thời Khanh đã bị kinh động, phía sau là Tào Ám giơ cao bó đuốc.
Nàng như được đại xá, dạng chân ngồi trên mép tường, vẫy tay về phía đó:
– Tử Chú huynh!
Bước chân Lục Thời Khanh khựng lại.
Cái giọng thô này, y nghe khá quen tai.
Y sải bước nhanh hơn, tới chân tường, thấy Nguyên Tứ Nhàn nháy mắt với mình thì bỗng dưng đau đầu không lý do, y hắng giọng, ra lệnh với xung quanh:
– Lui xuống hết đi.
Đợi mọi người đi hết, chỉ còn lại Tào Ám “cầm đèn”, Lục Thời Khanh mới ngửa đầu nói với người trên tường:
– Nửa đêm nửa hôm, cô quậy ta gì đấy?
Nguyên Tứ Nhàn gỡ khăn che mặt xuống, để y nhìn thấy toàn bộ “mỹ sắc” của mình, sau đó đáng yêu nói:
– Ta bị a huynh đuổi, không còn nhà để về, chàng có thể giữ ta lại một đêm không…