Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông

Chương 82



Nguyên Tứ Nhàn giận y tâm cơ thủ đoạn vì viên phòng mà cố ý kéo dài thời gian. Nàng vốn muốn xem bộ dạng thành thạo điêu luyện của y thế nào, biết đâu nàng cố chịu một chút là xong, nào ngờ y chỉ biết làm màu ra vẻ, tư thế phía trước thì ra dáng lắm, nhưng tới lúc quan trọng thì nộp vũ khí đầu hàng, hại nàng bây giờ chỉ nhớ mỗi đau thôi chứ không có chút tình sâu ý đậm gì ráo.

Nàng tức tối gọi hai nha hoàn đưa từ nhà sang – Thập Thúy và Giản Chi – vào thu dọn tàn cục. Lục Thời Khanh muốn chen miệng nhưng không chen được, bị lạnh nhạt quấn y phục ngồi một bên, chờ nàng sửa soạn xong xuôi, y mới có thể vào phòng tắm tắm rửa. Khi y bước ra thì thấy nàng đã nằm ở giữa giường, tay giang rộng hai bên, giống như định một mình bá chiếm cả cái giường.

Dường như nghe tiếng động y tạo ra, biết y đang nhìn mình, nàng không thèm hí mắt, giơ ngón tay chỉ xuống chân giường.

Lục Thời Khanh ho khẽ một tiếng, ôm chăn đệm quay về nơi thuộc về mình.

Hiện tại y vô cùng mong tất cả những gì ban nãy chỉ là giấc mơ y ngủ giữa chừng tỉnh dậy mà thôi, nhưng rõ ràng nó rất khác với giấc mơ cảnh xuân vô hạn lần trước y mơ ở Thương Châu.

Y cau mày, nằm xuống nhớ lại và so sánh giữa mơ và thực, xem rốt cuộc là sai ở bước nào.

Sáng hôm sau, Lục Thời Khanh thức dậy dưới chân giường, nghĩ Nguyên Tứ Nhàn chắc đã nguôi giận, đang định bò lên xem nàng dậy chưa thì thấy một đôi chân xinh đẹp lao thẳng tới mặt y, sắp đá vào mũi y.

Trong nháy mắt, y chợt nhớ tới chữ “hung” mà trước kia bói được.

Sắc mặt y thay đổi, giơ tay nắm lấy mắt cá chân nàng theo bản năng, nhìn bàn chân trắng nõn chỉ cách mặt mình khoảng một tấc mà sợ hãi nuốt khan. Bất ngờ sau tân hôn đúng là quá kinh người.

Nguyên Tứ Nhàn cũng kêu “ôi chao” như bị giật mình, vội rụt chân về, sau đó hoảng hốt cúi đầu nhìn y.

Nàng ngủ đến mức hồ đồ. Đại hôn này vốn đã làm khó người ta, khiến nàng mấy ngày nay luôn tinh thần hoảng hốt, cộng thêm biết quá nhiều tin tức chỉ trong một đêm qua nên thực không thể lấy lại sức, trong lúc mệt mỏi nàng ngỡ mình vẫn đang ở Nguyên phủ, đâu nhớ tới Lục Thời Khanh ngủ ở chân giường.

Nhưng nàng nhớ âm mưu được đà lấn tới của y đêm qua thì lại cảm thấy y đáng đời, chỉ hận lúc nãy không đạp nhanh nhanh chút. Nàng nghiêm mặt, im lặng đổi chỗ khác trống đặt chân, sau đó ra bên ngoài gọi Thập Thúy và Giản Chi vào hầu hạ nàng mặc y phục.

Lục Thời Khanh ổn định lại tinh thần, hắng giọng ngồi dậy, vờ vịt hỏi nàng:

– Đệm chăn đủ ấm không?

Nguyên Tứ Nhàn phì cười trong bụng, nghĩ y đang kiếm chuyện để nói đây mà. Lúc y xin tha thứ và đòi viên phòng thì thái độ đoan chính lắm, giờ những gì nên đến đều đến rồi thì lại hờ hững trưng ra dáng vẻ người chết.

Nàng liếc y, nói:

– Đang hè mà chàng hỏi đệm chăn có ấm không? Nếu chàng chê lạnh thì tối nay lấy hết đệm chăn của thiếp đi, đắp cho kín vào!

Lục Thời Khanh nghẹn, thầm nhủ nàng gần ngay gang tấc là y đã nóng không chịu nổi rồi, còn đắp thêm hai lớp chăn đệm nữa chịu sao thấu. Thấy nàng đang giận, y bèn dịu giọng:

– Đêm qua nàng chưa ăn gì, nên…

– Ai bảo chưa ăn? Ăn cả bụng tức đấy chứ, no lắm!

Nguyên Tứ Nhàn ngắt lời y không chút nể nang, dứt lời bèn xoay người đi mở cửa phòng tắm.

Lần này Lục Thời Khanh không dám sĩ diện nữa, nắm lấy cổ tay nàng, ôm vào lòng từ phía sau, nói khẽ bên tai nàng:

– Hai câu bên trên xem như ta chưa hỏi, nàng nói xem còn đau không?

Y không nhắc còn đỡ, vừa nhắc là Nguyên Tứ Nhàn nhớ, quay đầu oán giận:

– Trước khi chàng hỏi, vốn dĩ là thiếp không đau!

– …

Trách y đây mà.

Lục Thời Khanh nhíu mày, trầm tư suy nghĩ xem phải cứu vãn thế nào mới tránh được số phận tối ngủ chân giường thì chợt nghe tiếng gõ cửa, nghĩ là Thập Thúy và Giản Chi mang y phục và trang sức của nàng đến nên đành gượng gạo buông nàng ra.

Y thực không quen để người ngoài ra vào phòng ngủ của mình. Đặc biệt là tình hình như đêm qua, y thà tự tay dọn dẹp đệm giường còn hơn. Nhưng ai bảo đang là thời kỳ khủng hoảng chứ, sự soi mói của y cũng phải gác qua một bên, không thể mở miệng chê này chê nọ được, bèn tự mình đi xa xa mặc y phục, bảo là sẽ đợi nàng bên ngoài.

Nguyên Tứ Nhàn thân là dâu mới của Lục gia phải làm lễ dâng trà cho Tuyên thị rồi theo bà đến từ đường trong phủ lạy vị phụ thân đã qua đời bốn năm của Lục Thời Khanh và các vị tổ tông khác.

Lục Thời Khanh nghe miệng nàng như bôi mật, há miệng ngậm miệng đều gọi “mẹ”, lòng y hơi thỏa mãn, thầm nhủ nàng giở tánh cũng biết chừng mực, trước mặt y thì nàng là tiểu tổ tông nhưng ra ngoài thì nàng biết thu lại kịp thời, đúng là hợp tâm ý y. Nghĩ vậy, y cũng không cảm thấy nàng ngang ngược riêng với y có gì không tốt.

Đến giờ ăn trưa, Tuyên thị nhân lúc Nguyên Tứ Nhàn đi rửa tay mà kéo nhi tử qua nhỏ giọng dặn dò, nói là thấy tinh thần hai vợ chồng không tốt, dặn y buổi tối đừng quá càn quấy, mới thành hôn phải biết tém tém bớt.

Lục Thời Khanh thầm nghĩ y đúng là muốn càn quấy nhưng tình hình không cho phép đấy chứ. Đêm qua đã vậy rồi, nếu y dám nói thử thêm lần nữa, e là Nguyên Tứ Nhàn sẽ giận đến mức móc đao ra mất.

Rõ ràng không thực hiện được mà lại bị hiểu lầm là mê muội chuyện giường chiếu, y khổ không thể nói, đành lặng lẽ chấp nhận, bảo mấy ngày này nhất định sẽ chú ý.

Tuyên thị hài lòng gật đầu cảm khái:

– Mẹ đã trông mong bế cháu nhiều năm rồi, không gấp một hai tháng này đâu. Con phải biết chừng biết mực, đừng để Tứ Nhàn mệt mỏi, như vậy mới thả dây dài câu cá lớn được.

Dứt lời, bà làm thế tay:

– Tốt nhất câu một lần được hai con luôn.

Lục Thời Khanh thầm thở dài. Y còn chưa hưởng thụ được gì mà mẹ đã ham cá lớn rồi, con cá lớn đó mà tới thật, há chẳng phải y phải chịu cảnh lẻ loi hơn nửa năm sao?

Lục Thời Khanh tuy được triều đình cho nghỉ kết hôn chín ngày, được miễn vào triều và vào cung làm việc, nhưng cũng không thể thật sự nhàn rỗi không màng gì cả. Ăn trưa xong, y vào thư phòng lo liệu công việc, trước khi đi y dặn Nguyên Tứ Nhàn có việc gì cứ đến tìm y. Thấy sắc mặt nàng không hòa nhã, cuối cùng y đành nuốt câu “không có việc cũng có thể tìm” vào bụng.

Nguyên Tứ Nhàn nhấc chân về phòng, vừa ngồi xuống liền gọi Thập Thúy tới, hỏi chuyện lúc sáng sớm nàng lén dặn nàng ấy đã làm thế nào rồi.

Thập Thúy vội đáp:

– Thưa tiểu nương tử, nô tỳ đã tra cứu y thư, vết đao mà trước đây Từ tiên sinh chịu rất nguy hiểm, liệu có để lại mầm bệnh gì không thì phải mời đại phu xem thử gần đây ngài ấy nghỉ ngơi thế nào, chứ chỉ xem y thư thực không nói rõ được đâu ạ.

Nguyên Tứ Nhàn cau mày gật đầu.

Sau đêm qua, nàng đã biết Lục Thời Khanh nói bị thương chỗ quan trọng là lừa nàng, lại liên tưởng tới đủ chuyện kỳ lạ trong mấy ngày y bị ám sát, nàng kết luận “vết thương” mà Thiều Hòa nói chắc chắn là vết thương nơi ngực y.

Sự nguy hiểm ngày đó chính mắt nàng nhìn thấy, dù Thiều Hòa không nói thì sau khi biết chân tướng, nàng cũng sẽ chú ý lo liệu. Nhưng sau khi được nhắc nhở, nàng khó tránh tăng thêm nỗi lo lắng, sợ cái gọi là “để lại mầm bệnh” từng xảy ra ở kiếp trước.

Trước đây nàng không biết tình trạng vết thương đó nghiêm trọng đến vậy, thấy Thiều Hòa rơi vào cảnh mỉa mai bị thánh nhân bảo hai người thành thân cùng ngày, nên nàng cảm thấy với thân phận của mình mà đến hỏi tỉ mỉ cô ấy về chuyện kiếp trước đúng là không thích hợp. Nhưng giờ khi biết chân tướng, nàng muốn hỏi rõ ràng không kiêng dè gì cả, thì Thiều Hòa đã gả đi xa, nàng không thể đuổi theo, đành tạm thời chú ý chăm sóc Lục Thời Khanh, gắng phòng bệnh hơn chữa bệnh.

Thập Thúy thấy nàng ngẩn ngơ bèn nói:

– Tiểu nương tử, người đã thành thân cùng lang quân thì chớ nên bận lòng chuyện Từ tiên sinh nữa, nô tỳ nghĩ, lục điện hạ chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho tiên sinh thôi ạ.

Nguyên Tứ Nhàn nghe vậy khựng lại.

Nàng không tiết lộ hai thân phận của Lục Thời Khanh cho người khác, dù đó có là a huynh chăng nữa. Chuyện tham gia đảng phái này liên đới rộng, thêm một người biết là thêm một phần nguy hiểm, vả lại là nguy hiểm cho cả người biết chuyện và Lục gia, thậm chí liên lụy đến Trịnh Trạc và mạng lưới quan viên trong triều.

Sau khi khựng lại chốc lát, nàng nhanh chóng gật đầu lấp liếm rồi đứng dậy đi tìm Lục Thời Khanh. Thập Thúy nói đúng, một mình nàng âm thầm lo lắng là vô dụng, phải tìm một đại phu đáng tin khám cho y mới được. Giận dỗi thì giận dỗi, cũng đâu thể mặc kệ y sống chết.

Nguyên Tứ Nhàn đi một mạch đến cửa thư phòng Lục Thời Khanh, thấy hạ nhân xung quanh đều bị đuổi bèn lấy làm lạ, đang định gõ cửa nói với y chuyện mời đại phu thì loáng thoáng nghe thấy tiếng cười to.

Nàng hơi sững sờ. Tiếng cười to hào sảng thế này chắc chắn không phải của Lục Thời Khanh.

Tuy nàng tha thứ việc y giấu giếm nàng cả năm qua nhưng vì trước đây y diễn xuất siêu phàm nên bây giờ nàng không quá tin tưởng, sợ y còn có một thân phận thứ ba nào đấy, do đó khi nghe tiếng cười rõ ràng không phù hợp với tác phong của y này, phản ứng đầu tiên của nàng không phải là trong phòng có người khác mà là liệu có phải y đang diễn một nhân vật nào khác hay không.

Nàng đang định nghe lén thì bên trong mơ hồ truyền ra tiếng “ai” với giọng không lớn, không giống đang chất vấn người ở bên ngoài là nàng mà giống đang hỏi dò ai đó bên trong hơn.

Đúng là thính vãi.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, đoán là Lục Thời Khanh đang bàn chuyện với người khác chứ không phải tự biên tự diễn. Quả nhiên liền sau đó nàng nghe y gọi nàng vào.

Vì xung quanh không có ai nên nàng tự đẩy cửa vào, khi vòng qua bức bình phong, nàng thấy Trịnh Trạc đang ngồi trong đó.

Nàng không hề bất ngờ, lúc nãy nghe câu “ai” cộng thêm việc hạ nhân xung quanh đều bị đuổi đi hết, nàng biết ngay người tới rất có khả năng là hắn. Nàng nghĩ có lẽ thư phòng này cũng thông với mật đạo sang Từ trạch đêm qua, cho nên người trong phủ mới không biết hắn ghé. Mà sở dĩ nàng có thể tới gần là vì Lục Thời Khanh đã thông báo với người gác cổng cho nàng vào.

Xem như y thức thời, biết bây giờ nàng thiếu tin tưởng y nên làm việc thẳng thắn.

Nguyên Tứ Nhàn hành lễ đơn giản với Trịnh Trạc.

Trịnh Trạc gật đầu nhẹ với nàng:

– Huyện chúa.

Lục Thời Khanh ho khẽ một tiếng không quá thoải mái.

Trịnh Trạc lườm y bất đắc dĩ, sửa giọng gọi lại:

– Lục phu nhân.

Nguyên Tứ Nhàn giận dỗi:

– Tôi cảm thấy gọi “huyện chúa” khá êm tai, điện hạ cứ gọi tôi như vậy là được, bỏ bớt được một chữ.

Sắc mặt Lục Thời Khanh u ám. Trước đó y thầm khen nàng, giờ có thể cho y mặt mũi không hả?

Nàng chun mũi với y, tạo biểu cảm “không phục thì chiến”, sau đó tìm vị trí thích hợp ngồi xuống, hỏi:

– Hai người trò chuyện gì thế?

Lần trước ba người gặp nhau là ở thạch đình trên núi vào tết hoa triều, Nguyên Tứ Nhàn hỏi câu này xong, lòng cảm khái muôn vàn, trong đầu hiện lên cảnh Trịnh Trạc và “Từ Thiện” mắt đi mày lại ngày hôm đó, thực hận mình bị đùa bỡn xoay mòng mòng, thầm nhủ Trịnh Trạc là đồng lõa ắt cũng không phải người tốt lành gì.

Vừa hay Lục Thời Khanh cũng đang cảm khái “cảnh còn người mất”, do đó không chú ý Nguyên Tứ Nhàn hỏi gì, y thấy Trịnh Trạc đột nhiên cười, mới đầu là cố nhịn, chỉ hơi run run vai, nhưng sau đó dường như hắn thực sự không nhịn nổi, cất tiếng cười to ha hả.

Nguyên Tứ Nhàn chậm rãi chớp mắt hai lần, khó hiểu nhìn hắn:

– Điện hạ, tôi nói gì buồn cười lắm sao?

Trịnh Trạc thầm nghĩ buồn cười quá ấy chứ. Trước khi nàng đến, Lục Thời Khanh đang hỏi hắn tại sao đêm qua y lại “xong việc” nhanh đến vậy, là chỗ nào xảy ra vấn đề, có cách gì hay để tránh được hay không.

Hễ nhớ lại vẻ mặt vừa khó nói vừa xoắn xuýt không hiểu nổi của y ban nãy là hắn có thể cười suốt ba ngày ba đêm.

Lục Thời Khanh quá rõ hắn đang cười gì, mặt y đen như đít nồi, nghiến răng nói:

– Trịnh Trạc, yên tĩnh giùm cái.

Y gọi thẳng tên húy đã chứng thực suy nghĩ trong lòng Nguyên Tứ Nhàn: quan hệ giữa hai người này quả nhiên cực kỳ thân thiết, Trịnh Trạc không xem y là bề tôi, y cũng không tự xưng mình là hạ thần thấp kém.

Nghĩ tới đây, Nguyên Tứ Nhàn thoáng cau mày, chợt nghe Trịnh Trạc ho một tiếng, hỏi:

– Vậy ngươi không muốn biết đáp án mấy câu hỏi lúc nãy à?

– Không muốn.

Lục Thời Khanh nghiến răng đáp:

– Không nhọc lão nhân gia phí tâm.

Nói xong, y giải thích với Nguyên Tứ Nhàn đang mờ mịt:

– Lúc nãy lục điện hạ kể chuyện cười với ta.

Trịnh Trạc lập tức tiếp lời:

– Đúng, ta kể chuyện Trâu Kỵ tự cảm thấy mình không đẹp bằng Từ công ở thành bắc trong chuyện “Trâu Kỵ khéo khuyên Tề vương”.

Lục Thời Khanh:

– …

Nguyên Tứ Nhàn phì cười, nhớ bài chữ Phạn trước đây Lục Thời Khanh dạy nàng viết, bây giờ nàng hiểu khi đó y lên cơn gì rồi.

Lục Thời Khanh cảm thấy Trịnh Trạc ngồi đây chính là tai họa, bèn cau mày hỏi hắn:

– Ngươi còn chính sự gì không, nếu không thì cầm ít bánh ú về từ từ ăn.

Sắp đến tết đoan ngọ rồi.

Trịnh Trạc khoát tay tỏ ý phủ mình nhiều bánh ú lắm, không cần lấy của y làm gì, sau đó nói:

– Đương nhiên có chính sự, bằng không ta cũng không vô duyên tới mức quấy rầy ngươi ngay sau tân hôn.

Nói xong, hắn nhìn Nguyên Tứ Nhàn.

Lục Thời Khanh hiểu ý ánh mắt ấy là đang băn khoăn Nguyên Tứ Nhàn nên ám chỉ liệu y có nên mời nàng tránh mặt hay không.

Y nhanh chóng nói:

– Ngươi cứ nói đi.

Ý là về sau không cần giấu nàng chuyện gì nữa.

Trong lòng Nguyên Tứ Nhàn thỏa mãn nhưng ngoài mặt vờ như không sao cả:

– Hai người bàn chính sự đi, tôi không nghe đâu.

Dứt lời, nàng ra vẻ như định đi.

Lục Thời Khanh sao lại không hiểu chiêu lạt mềm buộc chặt của nàng chứ, nếu bây giờ y để nàng đi, nói không chừng nàng sẽ nghi ngờ y có bí mật. Y cau mày, hất cằm, im lặng bảo nàng ngồi trở lại.

Nguyên Tứ Nhàn cúi đầu cười trộm, sau khi ngồi trở lại thì nghe Trịnh Trạc nói:

– Là thế này, người của ta ở Hình bộ nhận được tin, tam ca có khả năng muốn ra tay với Thái tự khanh lần nữa.

Nàng nghe vậy hơi sững sờ rồi nhanh chóng hiểu ra, lúc trước nàng nghi ngờ không sai, Thái Hòa đúng là “Từ Thiện” giả được ném đi làm mồi nhử.

Trịnh Trạc nói tiếp:

– Ngươi nhớ vụ án muối tư nhân hồi tháng tư không? Lúc đó Hộ bộ thượng thư bị dính líu nhưng được Thái tự khanh phán vô tội, giờ vụ án đó bị đem tới cho Hình bộ rà soát, bên kia vơ vét ít chứng cứ chứng minh Thái Hòa nhận hối lộ, bao che tội phạm. Một khi tội danh này được chứng thực, chắc chắn Thái Hòa sẽ bị cách chức điều tra, nhưng ta đoán tam ca sẽ không dừng lại ở đó, e sẽ có ít trò bất chính.

Lục Thời Khanh nhàn nhạt “ừ”, tỏ ý đã biết.

– Ngươi xem lần này có cứu hay không? Lần trước tam ca ra tay hồi tháng ba xem như đã thoát, nhưng vụ án lần này liên đới rất rộng, ta sợ ngươi ra tay nữa sẽ dễ bị lộ.

Nguyên Tứ Nhàn nghe đến đây thì hơi kinh ngạc.

Nàng vốn cho rằng dù họ đẩy Thái Hòa ra cũng đã tính sẵn đường lui, nhưng không ngờ họ lại muốn hi sinh một vị quan tam phẩm sờ sờ, một người vô tội.

Nàng há miệng, toan nói leo “sao có thể không cứu chứ” thì nghe Lục Thời Khanh đáp cực kỳ dứt khoát:

– Cứu.

Y nói tiếp:

– Không thể hi sinh Thái Hòa. Ta từng nói sẽ bảo vệ ông ấy, nếu không cứu lần hai thì những mạo hiểm lần đầu là hoàn toàn vô nghĩa. Ta biết ngươi lo cứ tiếp tục như thế sẽ khó lòng phòng bị, dễ phân tán tinh lực, tự hủy tường thành, cho nên lần này, ta sẽ nghĩ cách làm một mẻ khỏe cả đời.

Lúc nói lời này, thái độ Lục Thời Khanh cương quyết và dứt khoát. Nguyên Tứ Nhàn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của y, không khỏi hơi ngẩn người.

Đêm qua khi mới biết chân tướng, nàng còn nghĩ nếu Lục Thời Khanh là Từ Thiện, nàng thà rằng lời nói dối này mãi mãi không bị vạch trần, để nàng khỏi phải đau lòng mỗi khi nhớ lại y lừa nàng, nhưng giờ đây, dường như suy nghĩ của nàng đã khác.

Nàng chợt nghĩ, Lục Thời Khanh là Từ Thiện, là người có tấm lòng nhân nghĩa không bao giờ khinh rẻ người khác, là Từ Thiện mà nàng thưởng thức và ngưỡng mộ. Sự thật này đúng là quá tốt.

Nàng nhìn y ở xa xa, nhìn ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên sống mũi cao cao, lên đôi mắt phượng lấp lánh rực rỡ của y.

Đôi mắt ấy không chỉ chứa nàng mà còn chứa những người mà cả nàng và y cùng quan tâm.

Nghĩ đến đây, khóe môi nàng chậm rãi cong lên, cuối cùng thành một vầng trăng khuyết.

Bàn bạc xong xuôi, Trịnh Trạc cáo từ rời đi, Lục Thời Khanh thấy nàng vẫn ngây ngốc nhìn mình thì không khỏi lấy làm lạ:

– Ta muốn hỏi từ nãy rồi, nàng cười ngu gì thế?

Nguyên Tứ Nhàn hoàn hồn mỉm cười lắc đầu, đáp hơi giảo hoạt:

– Không có gì.

Dứt lời, dường như nhớ ra gì đó, nàng nghiêm mặt nói:

– Lục Thời Khanh, thiếp hỏi chàng một câu, chàng phải trả lời thật đấy nhé.

Lục Thời Khanh “ừ” một tiếng chẳng hiểu gì ráo, nghe nàng nói:

– Nếu có một ngày, lục điện hạ và Nguyên gia xảy ra xung đột lợi ích chính trị, thậm chí đối lập đến mức một mất một còn… vì vậy chàng phải từ bỏ Nguyên gia như từ bỏ Thái tự khanh, chàng sẽ bảo vệ người nhà của thiếp chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.