Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông

Chương 87



Nguyên Tứ Nhàn vừa suy nghĩ vừa dùng giấy bút trên bàn nhỏ bên cạnh viết lời nhắn lát nữa gửi Lục Thời Khanh thì chợt nghe trong xe ngựa truyền đến tiếng lầm bầm nho nhỏ, hình như là Trịnh Trạc mê sảng nói mớ.

Nàng nghiêng đầu nhìn, thấy tuy sắc mặt hắn vẫn trắng bệch nhưng khí xanh đen u ám trên trán trước đó đã giảm đi, chắc là tính mạng đã qua cơn nguy kịch, nên nàng không lại gần hắn nữa.

Nhưng trong xe ngựa thực quá yên tĩnh, nàng cách xa cũng nghe hắn gọi “nước”, hình như hắn mê man khát nước khó chịu. Thấy Trần Triêm vẫn chưa về, nàng đành tìm túi nước trong xe, sau khi vặn mở túi, một tay nàng nâng gáy hắn, một tay nghiêng miệng túi bên miệng hắn.

Trịnh Trạc nửa tỉnh nửa mê dường như cảm giác được, tự mình uống.

Nguyên Tứ Nhàn sợ nước lạnh có hại cho cơ thể nên không cho hắn uống nhiều, chỉ nghiêng một chút rồi thu về. Hắn cau mày như chưa uống đủ nhưng không tranh lấy, an tĩnh nằm trở lại, sau đó tiếp tục nói mớ lúc có lúc không.

Nguyên Tứ Nhàn thu túi nước xong, quay đầu thấy chăn trên người hắn bị động tác ban nãy làm trượt xuống, nàng bèn đắp lại cho hắn, bởi vậy nghe hắn hàm hồ nói:

– Mẹ ơi, không ai đẩy hài nhi hết…

Nàng hơi sững sờ, nghĩ lời nói mớ này có liên quan đến sự kiện ám sát ở bờ sông Khúc ban nãy, bèn kề tai lại gần, nhưng nghe hắn lặp lại:

– Không ai đẩy hài nhi hết, là tự hài nhi ngã…

Nguyên Tứ Nhàn cau mày, tưởng mình nghe lầm, toan lui ra thì mu bàn tay chợt lạnh, Trịnh Trạc bị giấc mơ làm mê man nắm tay nàng:

– Mẹ… con không sao, không ai bắt nạt con hết… mẹ không cần đi nói giúp con…

Nàng lúng túng đến mức hàng mày run run, vội muốn rút tay về, nhưng không ngờ hắn bị thương nặng mê man mà sức lực vẫn mạnh kinh người, nàng không rút ra được, ngược lại còn bị nắm chặt hơn.

Nguyên Tứ Nhàn dở khóc dở cười, thử nạy ngón tay hắn ra nhưng uổng công vô ích, đành chống một tay vào mép giường mượn lực, liều mạng rút ra ngoài, vừa làm vừa gọi hắn:

– Điện hạ, tôi không phải Tiết tài nhân, ngài buông tay!

Nàng không thể đánh thức Trịnh Trạc, nhưng may mà Trần Triêm tới.

Trần Triêm vén rèm thấy cảnh này, lập tức kinh hãi thất sắc, vội đặt trang phục Hồ cơ sang một bên, tiến lên giúp nàng, sau khi đặt tay Trịnh Trạc về lại chăn thì xin lỗi nàng:

– Huyện chúa, mạo phạm rồi, điện hạ không cố ý đâu ạ.

Nguyên Tứ Nhàn đương nhiên biết hắn không cố ý nhận nhầm mẹ, nàng đưa bàn tay bị nắm đến đỏ bừng tê nhức ra sau lưng khẽ vung vẩy cho dễ chịu, sau đó lấy bộ trang phục Hồ cơ, giải thích:

– Trong tửu quán có mấy vị quan lớn đang ở đó, có lẽ đối phương không dám đuổi tới hẻm này, ngươi cứ ở đây chờ tin của Lục thị lang.

Trần Triêm gật đầu, nàng đứng dậy định xuống thì chợt quay đầu hỏi:

– Lúc nãy điện hạ nói mớ gì mà không có ai đẩy ngài, do tự ngài ngã xuống, đó là chuyện gì?

Hắn sững sờ, suy nghĩ rồi đáp không chắc chắn:

– Có lẽ là chuyện lúc nhỏ. Tiểu nhân nghe nói điện hạ có tuổi thơ bất hạnh, thường xuyên bị các huynh trưởng liên hợp bắt nạt, có lần không biết bị ai đẩy xuống núi giả, suýt gãy chân. Tiết tài nhân đau lòng òa khóc, hỏi rốt cuộc do ai làm nhưng ngài không chịu nói.

Nguyên Tứ Nhàn nghe xong, im lặng thở dài bước xuống.

Một nén nhang sau, nàng được Giản Chi che chở, thành công trà trộn làm Hồ cơ của tửu quán, đến cửa phòng Lục Thời Khanh, bưng đĩa trái cây đẩy cửa tiến vào.

Bên trong có mấy người Hồ đang tấu nhạc, hai Hồ cơ khiêu vũ bên cạnh, váy dài màu xanh xoay tròn thích mắt. Nàng vừa nhìn là thấy ngay Lục Thời Khanh ở vị trí cách xa nhất đang nói gì đó với vị quan bên cạnh, hình như hoàn toàn không chú ý có một Hồ cơ đáng yêu bước vào.

Lòng nàng thỏa mãn, nhưng sau đó thoáng lo. Bộ váy màu đỏ rực nàng đang mặc rất giống bộ váy khi đó nàng giả trang thành nữ nhân Hồi Hột ở ngoại thành Trường An, khăn che mặt lại càng giống, nàng không sợ Lục Thời Khanh không nhận ra nàng chỉ với một ánh mắt, nhưng nếu y không nhìn thì nàng cũng hết cách.

Nhưng nàng không tiện phát ra âm thanh thu hút sự chú ý của y, như vậy e là mọi người có mặt đều phát hiện sự khác thường.

Nàng đặt trái cây xuống xong là phải lui ra, không ngờ Lục Thời Khanh quả thực từ đầu đến cuối không thèm nhìn nàng lấy nửa con mắt, lúc lùi đến bên cửa, nàng nghe tiếng sênh nhạc đến lúc cao trào, âm nhạc dồn dập, hai Hồ cơ xoay tròn nhanh, nàng nhắm mắt hạ quyết tâm, cũng xoay người gia nhập vào họ.

Vài vị quan cạnh bàn dài thấy hành động đột ngột của “Hồ cơ đưa trái cây” thì cùng đưa mắt nhìn sang. Nhưng Lục Thời Khanh vẫn thong thả trò chuyện với vị lão thần bên cạnh:

– Điều ngài nói không phải không…

Nói tới đây y ngừng lại, chợt thấy một hương thơm phả vào mặt, dường như có một đóa mẫu đơn đỏ rực sáp lại gần, y định thần nhìn lại thì thấy một Hồ cơ lạ hoắc tự dưng xuất hiện đang xoay tròn tới bên này, sắp lao vào lòng y.

Lục Thời Khanh chưa kịp suy nghĩ, cơ thể đã phản ứng trước, ngay lúc nàng sắp ngã vào người y thì y đứng phắt dậy lùi ra sau.

“Rầm” một tiếng, Nguyên Tứ Nhàn ngã sấp mặt, “ui da” ra tiếng.

Nàng quả nhiên không nên ôm hi vọng gì ở y mà.

Các quan bốn phía bị tiếng vang lớn làm giật mình, thi nhau nghiêng đầu nhìn nàng, tiếng nhạc trong phòng cũng im bặt. Lục Thời Khanh đang cau mày định chỉnh lại y phục nhưng nghe tiếng “ui da” quen quen thì chợt thấy có gì đó sai sai, không khỏi cũng cúi đầu nhìn.

Y cúi đầu đúng lúc người dưới đất quay đầu đầy phẫn nộ và tủi thân, ngước đôi mắt hoa đào ướt át nhìn y.

Y vừa nhìn liền nhận ra Nguyên Tứ Nhàn, đôi mắt phượng lập tức trừng to, nhưng nhanh chóng nhận ra mình đang ở đâu, xung quanh là những ai, bèn vội khôi phục như thường.

Không ngờ vị quan gần Nguyên Tứ Nhàn nhất cảm khái với y:

– Lục thị lang đúng là quá không biết thương hương tiếc ngọc.

Dứt lời, ông ta liền vô cùng thương hương tiếc ngọc muốn dìu người dưới đất dậy.

Con ngươi y co lại, lập tức khom người tiến lên duỗi một tay ra ngăn đúng lúc, dìu Nguyên Tứ Nhàn cách lớp tay áo, sau đó bình thản mà áy náy nói:

– Lục mỗ thất lễ.

Nói xong, y len lén véo tay nàng ở góc khuất để trừng phạt, như trách nàng rảnh rỗi chạy tới đây chơi.

Nguyên Tứ Nhàn lúc nãy “núi đôi” chạm đất, thực đau đến nổ đom đóm, bây giờ chực trào nước mắt nhưng không quên chính sự, nhanh chóng nhét một tờ giấy vào tay y lúc được y dìu.

Lục Thời Khanh lập tức hiểu, thần sắc trên mặt không thay đổi, lặng lẽ giấu mảnh giấy vào kẽ ngón tay, sau đó lui về chỗ ngồi, lấy khăn lau tay, nhân đó xem rõ nội dung bên trên.

Những người có mặt đương nhiên đều biết y chê Hồ cơ bẩn, có người hiếu kỳ hỏi:

– Lục thị lang chẳng lẽ cũng có thái độ vô tình như vậy với Lan Thương huyện chúa sao?

Nguyên Tứ Nhàn vốn không định ở lại lâu, đã lùi đến bên cửa, định giả vờ bị thương ảo não rời đi, nhưng nghe câu này thì bước chân khựng lại, hơi tò mò câu trả lời của y.

Lục Thời Khanh nhìn thẳng nhưng khóe mắt vẫn chú ý tới nàng, nghĩ có lẽ nàng đang ấm ức nên muốn nghe mấy câu bùi tai, y mỉm cười đáp:

– Ở nhà, phu nhân còn vô tình hơn Lục mỗ.

Mọi người xung quanh đều sững sờ thổn thức.

Dù y không nói thẳng nhưng lời này có lực sát thương mạnh hơn câu “không phải”. Nhìn không ra người mặt lạnh tiếng xấu đồn xa như Lục Thời Khanh lại sợ vợ.

Nghĩ vậy, Hồ cơ đáng thương ban nãy đúng là ngã không oan.

Nguyên Tứ Nhàn đắc ý mở cửa rời đi, được Giản Chi tiếp ứng đưa khỏi tửu quán.

Tin tức đã truyền xong, nàng quyết định buông tay mặc kệ phía Trịnh Trạc, tránh khiến người có mưu đồ chú ý, sau khi ra ngoài thì về phủ theo đường cũ, cả quãng đường đều xoa ngực sưng đau.

Sau khi nàng về phủ khoảng hơn nửa canh giờ, Lục Thời Khanh cũng về. Nghe người hầu nói nàng đang ở trong phòng, y xách cả đống đồ linh tinh bước nhanh vào viện. Đến phòng ngủ, y vừa nhìn là thấy nàng mới tắm xong biếng nhác chợp mắt, người mặc chiếc áo mỏng manh, mái tóc đen để xõa, nàng nằm trên giường, gối đầu lên cánh tay, kê dưới cánh tay là cái gối.

Thập Thúy bên cạnh đang bóp vai đấm lưng cho nàng.

Lục Thời Khanh thấy nàng dường như vẫn chưa nhận ra y đến, bèn lặng lẽ liếc mắt cho Thập Thúy ra hiệu nàng ấy lui xuống, sau đó lặng lẽ đặt đống đồ ăn mua từ chợ tây về để chuộc tội sang một bên rồi ngồi bên mép giường làm tiếp công việc của Thập Thúy.

Nguyên Tứ Nhàn đau eo mỏi lưng, mệt muốn ngủ thiếp đi, trong lúc mơ mơ màng màng không hề chú ý thủ pháp và lực tay của hai người khác nhau.

Lục Thời Khanh chưa bao giờ làm việc này, không biết khống chế nặng nhẹ thế nào nên toàn làm nhẹ hều để tránh nàng đau, không ngờ có lẽ y quá cẩn thận, chẳng mấy chốc Nguyên Tứ Nhàn mơ hồ nói:

– Em gãi ngứa cho mèo đấy à, mạnh lên…

Y không dám thở mạnh, lặng lẽ tăng thêm chút sức. Tuy bàn tay tiếp xúc với nàng cách một lớp áo nhưng vẫn cảm nhận được làn da mềm mại mịn màng tuyệt diệu bên dưới, y cảm thấy Nguyên Tứ Nhàn béo thêm một tí là đẫy đà, gầy thêm một tí là vóc dáng không được tốt, đúng là khiến người xoa bóp cũng hưởng thụ.

Lục Thời Khanh không phát hiện, chẳng bao lâu lòng bàn tay y từ từ nóng lên, động tác cũng nhuốm mùi tình dục, từ xoa bóp đã biến thành sờ soạng, tay trượt xuống eo rồi không nghe khống chế chui vào dưới sườn nàng, trườn tới nơi phía trước bị nàng đè ép mà xoa nắn.

Nguyên Tứ Nhàn kêu “á” lên ngắn ngủi, lăn sát vào trong giường, che ngực bị xâm phạm mở to mắt hoảng sợ nhìn y.

Lục Thời Khanh lúc này mới ý thức được mình vừa làm chuyện xấu hổ gì, cũng mở to mắt nhìn lại nàng, dường như cũng cảm thấy khó tin với hành vi ngả ngớn của mình.

– Chàng… chàng tới khi nào?

Nguyên Tứ Nhàn thoáng tỉnh táo, tức tối hỏi y, ánh mắt bốc lửa.

Lục Thời Khanh ho khan dời mắt:

– Không lâu.

Nguyên Tứ Nhàn không để y qua quít cho qua, nàng tức giận nói:

– Chàng làm thiếp ngã chưa đủ mà còn muốn bóp ngực thiếp hả?

– …

Thế gian e chỉ có Nguyên Tứ Nhàn là chất vấn huỵch tẹt thế thôi.

Lục Thời Khanh đành nghiêm túc giải thích:

– Không phải ta thấy nàng ngã đau sao? Nên ta giúp nàng tiêu sưng giảm ứ cho mau khỏi thôi mà.

Lại còn viện cớ, tiêu ứ cái đầu chàng á!

Nguyên Tứ Nhàn cầm cái chăn mỏng bên tay lên tức tối ném đuổi y đi.

Lúc này y không thể không gác sĩ diện lại, đón lấy chăn đặt sang bên, thành thạo cởi giày lên giường, sau đó nói:

– Ta nói thật đấy, để ta xem thử.

Y muốn thăm dò vạt áo nàng.

Nguyên Tứ Nhàn đánh tay y đầy ghét bỏ:

– Lục Thời Khanh, chàng càng ngày càng bẩn!

Chưa tắm rửa đã lên giường, còn mưu đồ vấy bẩn người sạch sẽ như nàng.

Lục Thời Khanh cười sáp lại:

– Vậy ta dùng miệng.

Tay có thể bẩn nhưng miệng sạch mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.