“Qua đó đi, sự việc xảy ra quá đột ngột, ta và Lưu Vân cũng không có cách nào ngăn chặn.” – Như Băng thấy Mộ Dung Ca không nói gì, giọng nói lập tức trở nên nghẹn ngào.
Mộ Dung Ca nhẹ nhàng bước vào phòng, vừa vào chợt cảm thấy lạnh cả người, dường như chóp mũi còn có thể ngửi được mùi vị chết chóc. Khi cô nhìn thấy Bích Nhu nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch tái nhợt không sức sống thì đôi chân đã run rẩy, suýt nữa té ngã.
“Bích Nhu..??” – Cô khẽ gọi, giọng nói êm dịu như sợ đánh thức người đang nằm ngủ.
Cô ngồi xuống giường nhìn Bích Nhu, trái tim không ngừng run rẩy.
Bích Nhu mở trừng trừng hai mắt, gương mặt nghẹn tím lại tựa như đang tố cáo cảm giác sợ hãi và không cam lòng trước khi chết. Dung mạo xinh đẹp như hoa trở nên dữ tợn, nhìn xuống phía cổ của nàng có một vệt màu đỏ gai mắt, bao xung quanh là chằng chịt vết cào xước của móng tay, máu thịt nhầy nhụa.
Cô không tài nào nhìn tiếp nổi!
Mộ Dung Ca định cầm chăn đắp cho Bích Nhu, vô tình chạm vào tay nàng, cảm giác lạnh lẽo như băng truyền tới khiến cô giật mình. Bích Nhu đã đi thật rồi…!
“Em ấy treo cổ tự vẫn, tối hôm qua Tình Văn mới phát hiện ra.” – Như Băng đứng sau nức nở nói.
Lưu Vân trong chốc lát đã ổn định lại tâm trạng, hắn cố kìm nén: “Nàng ấy không thể nào tự vẫn được, nếu không sao lại chết không nhắm mắt? Nàng là người dịu dàng hoạt bát, nếu thực sự có chuyện, nhất định sẽ không nói gì mà đã tự tìm tới cái chết được.” – Tối hôm qua hắn đã thử vuốt mắt cho nàng, nhưng Bích Nhu vẫn không nhắm mắt. Tuy trong phòng không có dấu vết của tranh chấp, thậm chí không có chút khác thường, tất cả giống như Bích Nhu đã tự vẫn, nhưng dù thế nào đi nữa hắn cũng không tin.
Như Băng lau nước mắt, im lặng không nói gì.
Mộ Dung Ca run rẩy khẽ vuốt mắt Bích Nhu, dịu dàng nói: “Bích Nhu, rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì?” Thế nhưng Bích Nhu vẫn trợn mắt không nhắm nổi, trong lòng hẳn oán hận không ít.
“Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì thế?” – Lưu Vân nhìn chằm chằm Bích Nhu, lạnh giọng hỏi.
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, cho nên khó có thể đón nhận! Dường như mọi chuyện là một cơn ác mộng! Ác mộng qua đi sẽ tốt đẹp thôi!
Nhưng giờ phút này, sự thật lại quá phũ phàng!
Mộ Dung Ca dần bình tĩnh lại, cố gắng ép mình không nhìn bộ dạng thê thảm của Bích Nhu nữa, cô ngẩng đầu quan sát căn phòng sạch sẽ ngăn nắp này, mọi thứ vẫn giống như trước, không thấy sự khác biệt nào.
Nhìn có vẻ là Bích Nhu treo cổ tự vẫn mà chết.
“Các cô đã thu dọn căn phòng này chưa?” – Mộ Dung Ca trầm giọng hỏi.
“Vẫn chưa.” Lưu Vân và Như Băng đồng thanh trả lời. Tối qua sau khi biết được tin, hai người lập tức chạy tới nơi này muốn cứu Bích Nhu nhưng thật không ngờ nàng ấy đã sớm hương tiêu ngọc vẫn. Cuối cùng bọn họ vẫn đến chậm một bước.
Câu trả lời của hai người khiến Mộ Dung Ca cau mày. Cái chết của Bích Nhu xem ra có vẻ quá bình thường đến mức bất thường! Ngoại trừ ba người bọn họ, bất cứ ai nhìn thấy tình cảnh này cũng sẽ nghĩ Bích Nhu tự sát, mà không phải bị ám sát! Nhưng Mộ Dung Ca lại có cảm giác Bích Nhu bị người khác giết, dù chỉ biết nàng ấy trong thời gian ngắn nhưng cô chắc chắn Bích Nhu sẽ không vô cớ tự kết thúc cuộc đời mình. Rốt cuộc là kẻ nào đã ra tay mà sạch sẽ đến mức thần không biết quỷ không hay như thế này? Theo như cô biết, Bích Nhu thường ngày rất hiền lành, không kết thù với ai cả, vậy lý do nàng ấy bị sát hại là gì? Bích Nhu… có phải em đã biết điều gì đó nên mới bị người ta giết người diệt khẩu hay không? Là kẻ nào đã ra tay với em?
Trái tim Mộ Dung Ca đập mạnh, chẳng lẽ bởi vì cô ư? Lần trước ở trong trường đình, Bích Nhu đã vì cô mà ra mặt nói vài lời, đồng thời còn đi tìm Nguyên Kỳ tới giúp cô giải vây, chẳng lẽ vì thế mà đã đắc tội với người nào đó? Là Lâm Thiện Nhã sao? Cô quay lại nhìn Bích Nhu thêm một lần nữa, không hề có điểm nào đáng ngờ, cô không có bất cứ chứng cớ nào trong tay.
Nếu nói tới chứng cứ, chỉ có điểm đáng ngờ là Bích Nhu chết không nhắm mắt!
Như Băng thấy ánh mắt kiên định trên gương mặt tái nhợt của Mộ Dung Ca, nàng hỏi: “Cô cho rằng Bích Nhu bị người ta mưu sát ư?”
“Nhất định là như vậy.” – Lưu Vân không đợi Mộ Dung Ca trả lời, hai mắt đã bắn ra sát khí, khẳng định.
Mộ Dung Ca quay đầu nhìn Như Băng: “Không có chứng cứ, bất cứ khả năng nào cũng có thể xảy ra.” – Cô lại cúi đầu nhìn Bích Nhu. Tuy Bích Nhu không có được nhan sắc rạng ngời khiến người khác không thể rời mắt, nhưng nàng ấy có sự uyển chuyển khéo léo đầy nữ tính, tính tình lại lương thiện chất phác, đẹp từ trong ra ngoài. Nhưng lúc này bọn họ đã ở hai thế giới khác nhau, lòng cô đau đớn đến mức rớm máu. Trên đời này, thứ khiến người ta không thể tiếp nhận và đau khổ nhất chính là – sinh ly tử biệt.
“Bích Nhu, nếu em bị người ta sát hại, ta nhất định sẽ tìm ra kẻ đó báo thù cho em.” – Giọng nói của cô trở nên khàn khàn. Lại một lần nữa đặt tay lên vuốt đôi mắt mở trừng trừng của Bích Nhu.
Như Băng cùng Lưu Vân đều nhìn vào động tác của Mộ Dung Ca.
Khi Mộ Dung Ca rút tay về, thật thần kỳ, đôi mắt của Bích Nhu đã nhắm lại.
“Bích Nhu, quả thật nàng bị người ta giết hại! Ta sẽ báo thù cho nàng!” – Lưu Vân nổi giận thét lên. Lệ nam nhi lặng lẽ tràn ra từ hốc mắt. Bích Nhu, nàng chết thảm quá! Ta là kẻ vô dụng không thể bảo vệ được cho nàng!
“Đúng là em bị kẻ khác hãm hại. Bích Nhu, em yên tâm, trời cao có mắt chắc chắn sẽ trả lại sự công bằng cho em.” – Như Băng cắn chặt hàm răng, nghẹn ngào nói.
Đôi môi Mộ Dung Ca mím chặt thành một đường thẳng, thần sắc lạnh như băng.
Khi mọi người đều cho rằng Bích Nhu đã yên lòng nhắm mắt thì bất chợt đôi mắt vừa nhắm ấy lại mở bừng, từ khóe mắt chảy xuống hai hàng lệ máu.
“Cái này…”
Ba người quá sợ hãi trước hình ảnh trước mắt!
Lưu Vân cuống quít lấy ra một chiếc khăn gấm lau đi hàng lệ máu trên gương mặt Bích Nhu, chiếc khăn này màu tím nhạt, ở góc khăn thêu hai chữ Bích Nhu rất nhỏ. Tuy rằng Lưu Vân hắn được các cô gái ái mộ tặng cho rất nhiều quà cáp nhưng hắn chưa bao giờ giữ bất cứ món quà nào ở bên mình, duy chỉ có chiếc khăn này là đặc biệt lúc nào hắn cũng mang theo, chờ lúc đêm khuya ở một mình mới dám đem ra ngắm, thấy vật nhớ người. Hắn vừa lau khóe mắt cho Bích Nhu vừa run run nói: “Nhu Nhi, nàng đừng khóc, ta biết nàng chịu oan khuất, ta sẽ gắng hết sức tra ra kẻ nào đã hại nàng, ta nhất định sẽ khiến hắn chết không có chỗ chôn, chém thành hàng trăm nghìn mảnh, thi cốt vô tồn mới thôi! Nhu Nhi, đừng khóc, Nhu Nhi, nàng đừng khóc.”
Mộ Dung Ca thấy hai mắt mình cay xè khó chịu, lập tức quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn cảnh này. Ánh mắt cô bắt gặp chiếc đĩa đựng đồ điểm tâm đang để trên chiếc bàn thấp ngay phía trước cửa sổ, trên đĩa chỉ còn lại một nửa số bánh, chính là món bánh trung thu nhân đậu mà cô đã làm. Cô làm cho Bích Nhu sáu chiếc, hiện tại chỉ còn ba, nhìn đĩa bánh có thể tưởng tượng ra hình ảnh Bích Nhu ngồi bên cửa sổ ăn bánh, môi nở nụ cười vui thích, lúc này Mộ Dung Ca cũng không nhịn được nữa, nước mắt dâng trào tràn khóe mi, cô còn thương tâm như vậy thì Lưu Vân phải đau đớn đến mức nào đây.
Cô lơ đãng nhìn về phía Như Băng, vẻ mặt Như Băng như đang có tâm trạng, hai mắt sưng đỏ rưng rưng, nước mắt chảy dài xuống gò má. – “Bích Nhu, Bích Nhu ơi.”
“Bích Nhu, nàng đừng sợ. Sau khi tận tâm phục vụ Thái tử, đến cuối đời ta sẽ xuống Hoàng Tuyền tìm nàng. Nàng có bằng lòng đứng ở bên sông Hoàng Tuyền chờ ta? Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ cưới nàng làm vợ.” – Lưu Vân nhìn Bích Nhu đầy thâm tình, lời hắn nói ra chính là lời hứa hẹn điên cuồng nhất, cũng đáng ngưỡng mộ nhất.
Mộ Dung Ca hiểu hắn, Lưu Vân nhất định rất thật lòng khi nói ra lời hứa hẹn này. Nhưng điều khiến cô bất ngờ là cho đến cuối đời Lưu Vân thật sự không cưới vợ, cũng không nạp thê thiếp, giữ trọn lời hứa phu thê với Bích Nhu. Bích Nhu có được sự chung tình suốt đời của Lưu Vân cũng coi như có thể ngậm cười nơi chín suối.
Cơ thể lạnh băng bất động của Bích Nhu tựa như có thể nghe thấy lời thâm tình của người đàn ông nàng ấy yêu, nên dòng huyết lệ ngừng chảy, đôi mắt vốn mở trừng trừng cũng từ từ khép lại. Mộ Dung Ca dường như có thể nhìn thấy bên khóe miệng nàng ấy hơi nhếch lên hàm chứa ý cười, nó khiến gương mặt nàng ấy bớt dữ tợn mà trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Mộ Dung Ca ngồi không yên được nữa, bèn đứng lên bước tới tựa vào bên cửa sổ, số bánh còn lại đập vào mắt cô, mặt trên của một chiếc bánh còn có dấu răng. Mộ Dung Ca nheo mắt, ánh lên một tia sáng lạnh, lòng đã xác định Bích Nhu tuyệt đối không phải tự sát!
—–bamholyland.com—–
Bạc Khanh Các.
Lâm Thiện Nhã ngồi đó với gương mặt tái nhợt, đờ đẫn, nhưng biểu cảm trong đôi mắt lại toàn là sự thù địch.
“Thiện Nhã, trong vòng hai năm tới muội không nên gây thêm chuyện gì nữa. Cả ngày cứ ở trong phòng đọc sách ngắm hoa cho ta. Hai năm sau ta sẽ đích thân tới đón muội.” – Lâm Khinh Trần quan sát Lâm Thiện Nhã, trầm giọng dặn dò.
“Không….” – Thiện Nhã lắc đầu, vẫn chưa muốn từ bỏ tham vọng của mình, cái chết của Xảo Vân không làm nàng lo sợ mà trái lại càng khiến nàng quyết tâm hơn lúc nào hết. Nàng đã nỗ lực, đã trả giá nhiều như vậy, quyết không thể lui bước! Hơn nữa, nàng tuyệt đối không cam lòng để thua Mộ Dung Ca!
Trên gương mặt tái nhợt tuyệt đẹp của Lâm Thiện Nhã từ từ xuất hiện một nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, nụ cười ấy kéo lên cao biến thành cười nhạt. – “Ca, đừng phí sức nữa, dù có khuyên bao nhiêu lần muội cũng sẽ không thay đổi đâu.”
“Muội cũng biết trong lòng Thái tử Hạ quốc có tình cảm với Mộ Dung Ca?” – Lâm Khinh Trần hỏi. Mặc dù y thấy chuyện này thật khó tin nhưng đây chính là sự thực. Khi biết được chuyện Nguyên Kỳ xử lăng trì Xảo Vân, y gần như đã có đáp án chắc chắn.
Gương mặt hoàn mỹ của Lâm Thiện Nhã trùng xuống, căm phẫn trong mắt đã biến thành đau đớn tột cùng.
“Chuyện hôm nay cho thấy, Nguyên Kỳ cố ý che chở cho Mộ Dung Ca, hắn sẽ không để muội hại nàng ta đâu.” – Lâm Khinh Trần tàn nhẫn chỉ ra hiện thực.
Nụ cười hoàn toàn biến mất trên gương mặt Thiện Nhã, nàng đau đớn nhắm chặt hai mắt. – “Ta thương nhớ chàng đã nhiều năm, lẽ nào so ra còn kém một đứa nô tỳ như Mộ Dung Ca hay sao?”
Gió bên ngoài cửa sổ thổi mạnh khiến đám lá cây vang lên những tiếng xào xạc. Gió theo cửa sổ mở tràn vào bên trong, làm rụng lả tả những cánh hoa hắc liên trong bình.
“Tình yêu nam nữ vốn là thứ khó có thể tưởng tượng nổi.” – Lâm Khinh Trần tự trầm mình vào trong ký ức.
Lâm Thiện Nhã thấy những cánh hoa bị rụng xuống liền hốt hoảng chạy tới, nhìn một đống hỗn độn trên mặt đất, thù hận trong mắt nàng không những không giảm, mà còn có chiều hướng tăng. – “Càng như vậy, muội càng không muốn từ bỏ.”
——-bamholyland.com——–
Màn đêm buông xuống, gió lạnh thổi từng cơn, ánh trăng như một dòng suối chảy xuôi vào trong phòng.
Nàng tỳ nữ đứng đó nơm nớp lo sợ, trên tay cầm một chiếc chăn màu xanh da trời chưa kịp giặt sạch, lúc này nàng ta sợ tới mức ước gì mình được tự sát ngay tại chỗ! Nhưng nàng cũng thầm thở phào một hơi, may là sáng nay lúc dọn dẹp phòng của Thái tử xong, nàng còn chưa kịp đem chăn đệm tới phòng giặt, nếu không lúc này hẳn nàng đã đi đời nhà ma!
“Thái tử, nô tỳ tìm được tấm chăn đó rồi ạ.” – Tỳ nữ run rẩy nâng tấm chăn lên cao, bẩm báo với người đàn ông tuấn tú phi phàm ở trước mắt.
Nguyên Kỳ chỉ lạnh giọng ra lệnh: “Để đó, lui ra ngoài.”
“Vâng.” – Tỳ nữ nghe thấy mệnh lệnh của hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm, nàng đặt tấm chăn lên ghế rồi cuống quít rời khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn một mình Nguyên Kỳ, dưới ánh nến mờ ảo, hắn đưa mắt liếc nhìn tấm chăn màu xanh ở trên ghế, bỗng khóe miệng xuất hiện một nụ cười dịu dàng, chân thành.
Hắn đứng dậy đi tới bên ghế, đưa tay lật tấm chăn, cẩn thận tìm kiếm.
Cho đến khi hắn nhìn thấy mấy vết đậm màu trên tấm chăn, mắt cười như dính vào với nhau thành một đường chỉ.
Nhìn quanh căn phòng, hình ảnh đêm hôm qua lại một lần nữa tái hiện trước mắt hắn, chuyện xảy ra như một cảnh mơ, huyền ảo khiến lòng người phải si mê. Giấc mộng đó có quá nhiều màu sắc, quá nhiều đam mê…
Hai người họ đã cùng nhau trải qua cảm giác vui sướng trong lần đầu hoan ái.
Tỉnh mộng, trong đầu hắn vẫn còn vang lên giọng nói trong vắt nhưng không kém phần xa cách của cô. – “Thái tử, ước hẹn ba năm sau thiếp chưa từng dám quên.”
“Mộ Dung Ca… bổn cung phải làm sao mới giữ được nàng?”
—– bamholyland.com——
Ánh trăng bạc chiếu vào trong trường đình, Mộ Dung Ca đứng một mình, thất thần nhìn vườn sen rộng lớn.
Dưới ánh trăng, làn da trắng ngần của cô như được phủ một lớp sáng bạc, hai hàng lông mi khẽ động đậy, trong đêm tĩnh lặng vang lên tiếng thở dài nặng nề.
Tại sao Bích Nhu lại bị sát hại? Từ chiều tới giờ cô suy nghĩ mãi nhưng vẫn không tìm ra manh mối. Chứng cứ đã bị hủy triệt để, tất cả chỉ là nghi ngờ mà không có bằng chứng xác thực, Bích Nhu chết quá yên lặng không hề có một dấu hiệu báo trước làm cho người ta khó có thể chấp nhận được.
Mộ Dung Ca đưa bàn tay lên quá đầu, xòe năm ngón che lấp mặt trăng, chỉ nhìn thấy được qua khe hở của kẽ ngón tay. Ánh trăng đêm nay tròn vằng vặc, trên đó có một mảng tối chuyển động như thể Hằng Nga đang ở trên cung trăng múa điệu vũ mừng lễ hội.
Đêm nay đẹp biết bao! Đáng tiếc cảnh đẹp này đã thiếu đi tiếng cười ngân nga, nũng nịu của Bích Nhu.
Buổi chiều cô đã sắp xếp xong hậu sự cho Bích Nhu, cũng hứa sẽ để Lưu Vân trông mộ trong ba ngày. Lưu Vân nói, sau khi hắn chết muốn được chôn cùng một chỗ với Bích Nhu.
Cô cảm thấy xót xa cho tình yêu của hai người bọn họ, đồng thời cũng cảm thấy ngưỡng mộ. Đáng tiếc trời không chiều lòng người, người có tình trên thế gian này lại phải chia cắt mãi mãi.
Mộ Dung Ca tựa vào cây cột, yên lặng nhắm hai mắt lại.
Bỗng cô cảm thấy nơi chóp mũi lành lạnh, đôi tay vừa chạm vào cô hơi run rẩy. Cô lập tức mở bừng hai mắt, người đang đứng phía trước không ngờ lại là Nguyên Kỳ.
Cô ngạc nhiên nhìn hắn, hình như vừa thấy sự sợ hãi thoáng qua trong mắt hắn.
“Máu xử nữ có màu đỏ phải không?” – Giây lát sau hắn thản nhiên hỏi.