Thiếp Khuynh Thành

Chương 112



Vì sao vô duyên vô cớ Hạ hoàng đế lại muốn gặp cô?

Chợt nhớ hình như sáng sớm nay Lâm Thiện Nhã đã vào cung. Cô thầm phỏng đoán, thường ngày rất ít khi nàng ta vào cung, lần này vào chắc chắn không phải vì lý do con dâu muốn làm tròn chữ hiếu, nếu có cũng không thể vào sớm như vậy, không bao giờ có chuyện trùng hợp như thế. Hoàng thượng ra lệnh triệu kiến cô vào trong cung, chắc chắn có quan hệ tới Lâm Thiện Nhã. Điều quan trọng là lúc này Nguyên Kỳ không ở trong phủ.

Trong đầu bỗng lóe lên một chủ ý, suy nghĩ một lát, Mộ Dung Ca nhanh chóng nói vọng ra ngoài: “Hãy chuyển lời tới Công công, ta thay y phục, chuẩn bị xong sẽ lập tức vào cung.”

“Vâng.” – Nô tỳ đứng ngoài cửa nhận được câu trả lời của Mộ Dung Ca liền lui ra.

Người đi rồi, Mộ Dung Ca mới đứng bật dậy bước tới trước cửa, cô nói với Lưu Vân đang đứng ở bên ngoài: “Lưu Vân, huynh vào đây một lát.”

“Vâng.” - Lưu Vân theo lệnh đẩy cửa bước vào, vừa rồi y cũng đã nghe thấy những lời đối thoại giữa cô và người tỳ nữ kia, lòng tự nhiên nảy sinh lo lắng.

Mộ Dung Ca bước tới trước bàn trang điểm, lấy từ trong ngăn kéo ra một khối ngọc bội, bên trên ngọc bội chạm khắc hoa văn bằng vàng, chỉ cần nhìn qua cũng biết vật này vô cùng quý giá.

Lưu Vân ngạc nhiên nhìn khối ngọc bội kia, Mộ Dung Ca đem nó ra đây để làm gì?

“Huynh đem khối ngọc bội này giấu trong phòng ngủ của Thái tử phi ở Bạc Khanh Các, giấu ở nơi bí mật nhưng dễ tìm thấy.” – Mộ Dung Ca giao ngọc bội cho Lưu Vân, nghiêm túc dặn dò.

Lưu Vân mở to mắt ngạc nhiên, nặng nề nhìn khối ngọc bội trong tay mình, y trầm giọng hỏi: “Lần này vào cung rất nguy hiểm phải không? Mộ Dung cô nương, Lâm Thiện Nhã không xứng có được vật ấy.”

“Hiện tại không còn thời gian để nói cụ thể với huynh, việc này liên quan đến tính mạng của tôi và huynh, tôi không thể không có sự chuẩn bị. Huynh hãy nhớ kỹ, nếu như có người hỏi huynh vì sao là người Tề quốc mà lại ở trong phủ Thái tử Hạ quốc, huynh nhất định phải trả lời như thế này. ‘Ta đúng là người Tề quốc, lý do mà ta ở trong phủ của Thái tử Hạ quốc rất đơn giản. Ta và Mộ Dung Ca đã từng đánh cược, kết quả ta thua, thân là bề tôi của Thái tử Tề quốc uy danh vang dội, tất nhiên ta không thể làm xấu mặt của người, cho nên không nuốt lời, làm hộ vệ cho Mộ Dung Ca ba năm. Về những cái khác ta không biết’.” – Mộ Dung Ca vừa trang điểm sơ qua, vừa hướng dẫn Lưu Vân cách nói.

Trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn nghĩ tới chuyện làm sao đối phó với những kế sách thâm độc của Lâm Thiện Nhã nhưng chưa tìm được cơ hội. Nếu quả thực lúc này Lâm Thiện Nhã đang cố tình giăng bẫy giết cô, vậy đây chính là một cơ hội tốt không thể để vuột mất! Có điều cách làm này cũng rất mạo hiểm!

Nghe xong những lời dặn dò của Mộ Dung Ca, vẻ mặt Lưu Vân đanh lại, y biết tình hình lúc này không ổn. Tay nắm chặt chuôi kiếm, toàn thân y tỏa ra một luồng sát khí khó che giấu. – “Ta lập tức đưa cô nương rời khỏi nơi này.”

“Bỏ đi ư? Nếu trong cung đã tuyên gọi, chắc chắn sẽ không để tôi đi một cách dễ dàng như vậy. Cần gì phải sợ? Tôi và huynh còn chưa báo được thù cho Bích Nhu thì làm sao rời khỏi đây dễ dàng như vậy được?” – Mộ Dung Ca tỏ ra rất bình tĩnh, hoàn toàn không có vẻ khẩn trương hay run sợ, trái lại cô còn lạnh lùng hơn trước.

Mộ Dung Ca biết Lưu Vân không muốn có chuyện gì xảy ra với cô, nhưng mọi chuyện phát triển đến bây giờ, cho dù cô có muốn toàn thây trở ra cũng khó lòng mà thực hiện được! Cho nên, biện pháp duy nhất để phòng thủ chính là… phản kích.

Vốn Lưu Vân đang lo lắng không biết phải làm sao, thấy cô bình tĩnh tự tin như thế y cũng dần dần bình tâm lại, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng nghiêm túc như bình thường. Đúng vậy, tình hình lúc này không có lợi cho bọn họ, muốn đi cũng không đơn giản! Và điều quan trọng nhất là y vẫn chưa báo thù được cho Bích Nhu! Lưu Vân áy náy cụp mắt xuống: “Ta thật hổ thẹn với Bích Nhu. Mộ Dung cô nương, ta nhất định sẽ không phụ sự nhờ vả của cô nương, làm việc nhanh gọn không để người khác nắm được điểm sai lầm nào. Chỉ hy vọng cô nương vào cung có thể bình an vô sự.” – Lưu Vân sẽ ở lại trong phủ đợi Nguyên Kỳ, một khi Nguyên Kỳ hồi phủ, y nhất định đi báo tin cho hắn biết.

Tất nhiên Lưu Vân vẫn không thích Nguyên Kỳ, không muốn giữa Nguyên Kỳ và Mộ Dung Ca có nhiều tiếp xúc nảy sinh tình cảm, nhưng lúc này Thái tử vẫn chưa tới Hạ quốc, người duy nhất có thể nhờ vả được chỉ có Nguyên Kỳ.

Mộ Dung Ca gật đầu hài lòng. Cô nhìn dung mạo của người con gái trong gương đồng, xinh đẹp uyển chuyển, da thịt trắng nõn nà, đúng là một mỹ nhân.Trang phục đã chuẩn bị tươm tất, lịch sự nhã nhặn. Mặc dù biết trước điều gì sắp xảy đến với mình, nhưng cô đã chuẩn bị tâm lý, bình tĩnh đối mặt với tất cả.

Cùng lắm là chết thôi có gì đâu.

“Lưu Vân, nếu trước lúc trời tối tôi còn chưa hồi phủ, huynh lập tức được tự do, có thể quay trở về phục mệnh bên cạnh Thái tử Tề quốc. Được tự do rồi huynh cũng có thể dễ dàng âm thầm đi điều tra nguyên nhân cái chết của Bích Nhu.” – Mộ Dung Ca nhìn gương đồng có chút thất thần, nhưng rất nhanh cô đã khôi phục như bình thường, tiếp tục dặn dò Lưu Vân.

Những lời này của Mộ Dung Ca khiến sắc mặt Lưu Vân cực kỳ trầm trọng, y nhìn cô thật sâu, khẽ gật đầu đáp: “Ừ.”

Mộ Dung Ca chải lại mái tóc đen dài quá thắt lưng của mình, đôi mắt vẫn nhìn thẳng vào tấm gương trước mặt, chớp đôi rèm mi dài, tâm tư của cô càng thêm vững vàng tỉnh táo, uyển chuyển đứng dậy, cô xoay người đối diện với Lưu Vân, nói: “Bao giờ Thái tử Tề quốc sẽ đến đây?”

“Ta… cũng không rõ.” – Ánh mắt Lưu Vân sáng lên, vốn định nói ngay cho cô biết, nhưng bỗng nghĩ tới mệnh lệnh của Thái tử, y đành phải sửa lại lời nói vừa vọt lên miệng. Có lẽ Thái tử định cho cô ấy một sự ngạc nhiên lớn, cũng có thể Thái tử muốn làm chuyện gì khác nữa, nhưng giờ phút này y thực sự mong muốn Thái tử có thể mau chóng tới đây.

“Lưu Vân, ngay cả tôi huynh cũng muốn giấu sao?” – Vẻ mặt cô bình tĩnh ôn hòa, nhưng lời nói lại có khí thế khiến Lưu Vân không thể trốn chạy, lạnh lùng và lợi hại. Trong ngữ điệu còn mang theo chút tổn thương, càng làm cho Lưu Vân thêm áy náy.

Một làn gió nhẹ thổi qua lay động rèm châu, tiếng hạt châu va chạm vang lên thanh thúy, nhẹ nhàng nhảy múa bên tai.

Lưu Vân cảm thấy rất áy náy, trong khoảng thời gian ở cạnh Mộ Dung Ca, y sống rất tốt, nếu bây giờ có bảo y dùng tính mạng để bảo vệ cho cô, y cũng quyết không do dự. Nhưng dù sao Triệu Tử Duy cũng là chủ nhân của y, đời này Lưu Vân đã thề sống chết cũng phải theo chủ nhân, không thể phản bội lại mệnh lệnh của người! Vì thế trước ánh mắt sắc bén của Mộ Dung Ca, y chỉ có thể cúi đầu thở dài: “Mộ Dung cô nương, cô đừng làm khó ta, ta không thể tiết lộ hành tung của Thái tử, có điều xin cô cứ yên tâm, cho dù không có mệnh lệnh của người, ta cũng sẵn sàng vào sinh ra tử vì cô nương!”

Những lời này khiến khóe miệng Mộ Dung Ca bất giác mỉm cười, không hề cảm thấy ngượng ngùng, cô thoải mái đáp: “Ừ.”

Từ biểu hiện của Lưu Vân, cô có thể suy đoán: Chuyện Tẫn Nhi tới Hạ quốc trước, chắc chắn Triệu Tử Duy cũng biết. Và lần này gặp lại, cô nhìn ra Tẫn Nhi có rất nhiều tâm sự, nhiều điều giấu giếm cô, hình như thằng bé đang bắt tay với Nguyên Kỳ để thực hiện một âm mưu, chắc hẳn âm mưu đó nhằm vào Triệu Tử Duy.

Lưu Vân nhìn Mộ Dung Ca bước qua, nhíu mày nói: “Mộ Dung cô nương, mọi việc đều phải cẩn thận.”

Cô hơi dừng bước chân, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ.”

Vừa đẩy cửa phòng bước ra, Mộ Dung Ca hoàn toàn kinh ngạc nhìn đám người làm đang đứng trong sân viện, tất cả đều tươi cười nhìn cô. Đối với bọn họ mà nói, được Hoàng thượng triệu kiến chắc chắn là một chuyện tốt. Huống hồ gì đám hạ nhân đều biết Mộ Dung Ca đã là người của Thái tử Nguyên Kỳ, mặc dù chưa có danh phận nhưng trong suy nghĩ của các nàng, với thân phận ti tiện như bọn họ mà có thể được Thái tử sủng ái một đêm cũng đã là phúc phận tám đời rồi, đâu dám yêu cầu danh phận gì nữa. Quan trọng nhất là lúc này Hoàng thượng đã biết đến Mộ Dung Ca, rất có thể nhân cơ hội này đưa cô một bước lên trời, từ chim sẻ biến thành phượng hoàng!

Nhìn những gương mặt tươi cười như hoa kia, Mộ Dung Ca thầm thở dài, đôi lúc làm người có suy nghĩ đơn giản cũng tốt, nhưng cuối cùng vẫn cứ phải đối mặt với hiện thực, cảm giác của cô lúc này như thể đang nhai một nắm Hoàng Liên đắng ngắt. Cô dằn lòng, mỉm cười: “Tại sao mọi người không về phòng nghỉ ngơi, lại ra đây đứng vậy?”

“Mộ Dung cô nương, nếu cô nương có thể chính thức trở thành người của Thái tử thì chớ quên chúng ta nhé.” – Một nàng tỳ nữ cười hì hì nói.

Những người khác cũng lập tức hùa theo.

Khi các nàng đang hăng say nhao nhao lên thì Như Băng bước vào, nàng có vẻ đẹp nổi bật cùng dáng người thướt tha, bước đi uyển chuyển mềm mại như làn nước, nàng mỉm cười nhìn Mộ Dung Ca: “Trong cung không như ở phủ Thái tử, cô nhất định phải cẩn thận.” – Khi nói những lời này, ánh mắt Như Băng thoáng lộ vẻ lo âu. Lúc nghe tin Mộ Dung Ca được Hoàng thượng gọi vào cung, nàng lập tức quay trở về gian phòng của hạ nhân. Được Hoàng thượng triệu kiến có thể là chuyện tốt, mà cũng có thể là chuyện xấu… Hơn nữa, nàng nghe nói Lâm Thiện Nhã đã lên xe ngựa chạy vào trong cung từ sớm.

Nghĩ tới đây càng khiến Như Băng thêm lo âu, nàng dặn dò: “Cô nhất định phải cẩn thận đấy.” – Mộ Dung Ca đã kết thù với Lâm Thiện Nhã từ khi còn ở Phong quốc, Xảo Vân, tỳ nữ thân cận của nàng ta lại vừa chết dưới tay Mộ Dung Ca, Lâm Thiện Nhã làm sao bỏ qua cho Mộ Dung Ca được?

Nếu lần vào cung này là một cái bẫy thì chắc chắn Mộ Dung Ca đang gặp nguy hiểm. Như Băng nhíu mày, rốt cuộc Lâm Thiện Nhã kia muốn làm cái gì?

Mộ Dung Ca mỉm cười nhìn Như Băng, thái độ thong dong của cô như thể việc đi vào cung lần này không hề có chút nguy hiểm nào, chỉ gật đầu nói: “Ừ, cô yên tâm đi.” – Dù lần này không thể thoát thân thì cô cũng sẽ kéo theo người cùng chết. Hơn nữa bí ẩn trong cái chết của Bích Nhu vẫn còn đấy, cho dù không phải tự tay Lâm Thiện Nhã sát hại nàng ấy nhưng chắc chắn có liên quan.

Nói thêm hai câu đơn giản trấn an đám tỳ nữ trong viện, cô bước ra ngoài.

Như Băng nhìn theo bóng lưng ung dung của Mộ Dung Ca, nàng ghé vào Lưu Vân, nhỏ giọng hỏi: “Mộ Dung Ca là người thông minh, chắc hẳn cô ấy đã đoán được vào cung lần này nguy hiểm trùng trùng, có thể mất mạng như chơi, nếu đã biết như vậy sao huynh không đi theo bảo vệ cô ấy?”

Gương mặt Lưu Vân khó thể hiện cảm xúc, chỉ nhìn về hướng Mộ Dung Ca vừa khuất bóng, trả lời câu hỏi của Như Băng: “Với tình hình hiện tại, muốn dẫn người đi không phải chuyện đơn giản nói là được.” – Lưu Vân có thể cảm giác được trong vòng trăm mét quanh đây đều có cao thủ, quả nhiên như Mộ Dung Ca đoán trước, lúc này bọn họ có chắp cánh cũng khó thoát.

“Tại sao lại như vậy?” – Sắc mặt Như Băng tức khắc chuyển thành màu trắng.

Lưu Vân đành thở dài nói cho Như Băng biết những điều Mộ Dung Ca đã dự liệu, vì thế nên cô mới buộc lòng phải vào cung.

“Không được, tuyệt đối không thể để cô ấy xảy ra việc gì, để ta ra cửa phủ chờ.” – Nói xong, Như Băng lập tức chạy đi.

Lưu Vân nheo mắt nhìn về hướng Bạc Khanh Các các đó không xa, ánh mắt lóe lên sự tức giận, y nắm chặt ngọc bội trong tay, sắc mặt ngày càng trầm xuống. Nếu Mộ Dung cô nương không an toàn trở về, dù có phải trả giá thế nào y cũng sẽ đem Lâm Thiện Nhã chôn cùng! Chờ đến khi Tề quốc đánh Phong quốc, nhất định y sẽ vung đao chém tất cả những người trong hoàng thất Phong quốc.

——bamholyland.com——

Hoàng cung Hạ quốc.

Bước vào cửa cung, Mộ Dung ca đưa mắt quan sát xung quanh, cung điện vàng son lộng lẫy, mái ngói lưu ly lấp lánh phản xạ ánh mặt trời, từng mái điện nối tiếp nhau, hài hòa như một bức tranh phong cảnh hoa lệ, bức tranh này ghi lại cảnh sắc đương thời, từng triều đại đã thay đổi và cả lịch sử tiến bước của đất nước này.

Bọn họ đi qua nhiều cung điện, không lâu sau đã đến tẩm cung của Hoàng đế – Kim Đức cung.

So sánh với cảnh tượng huy hoàng vừa nhìn thấy ở bên ngoài, Kim Đức cung càng thêm xa hoa với màu vàng son rực rỡ lóa mắt, ngẩng đầu ngước nhìn lên, toàn bộ cánh cửa ở phía trước đều được dát vàng, nạm lưu ly, phỉ thúy, bạch ngọc, cảnh tượng trước mắt như đang lạc vào một thế giới mộng ảo lung linh.

Mộ Dung Ca thoáng sững sờ, cười thầm. Không hổ là quốc gia mạnh nhất, tẩm cung của Hoàng đế cũng xa hoa cỡ này, các nước khác không thể so sánh bằng.

Bên cửa cung xa hoa có hai mươi người cung nữ đứng xếp thành hai hàng ngay ngắn, người nào người nấy đều có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, dáng người nổi bật, mỗi một người đều là mỹ nhân.

Từ trong hai hàng cung nữ bước ra một người đi tới mở cửa. Tiếng cánh cửa mở nhẹ nhàng vang lên bên tai, trong chốc lát, ánh hoàng kim chói lòa tỏa ra từ bên trong tẩm điện.

Mộ Dung Ca nheo mắt, cúi đầu để tránh bị lóa, cố gắng quan sát cảnh vật đằng sau ánh hoàng kim.

Trong căn phòng thoang thoảng mùi xông hương đặc biệt, mùi hương có chút nồng đặc, Mộ Dung Ca không thích mùi này. Có phải mùi hương đặc biệt nồng đậm này là để che đi hơi thở tử vong đang tràn ngập trong phòng?

Cô đứng ở trước cửa, đợi công công vào trong bẩm báo.

Trong lúc chờ, cô mơ hồ nghe thấy tiếng nói vọng ra từ trong phòng. Một giọng nữ rất quen, là của mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành mới sáng sớm đã ân cần vào trong cung thăm hỏi – Lâm Thiện Nhã. Giọng nói của người đàn ông lớn tuổi tuy có phần yếu nhược nhưng vẫn lộ ra khí thế uy nghiêm.

“Hiện giờ Mộ Dung Ca tuy mang danh là người của Hạ quốc nhưng xuất thân lại từ Nguyên quốc đã diệt vong. Trước đây nàng ta là một vương phi, sau bị phế, cũng may tính cách nhẹ nhàng, hiểu được cách hầu hạ nam nhân.” – Lâm Thiện Nhã cười nói.

“Sao? Nàng ta là một phế phi?” – Hạ hoàng đế Nguyên Du lạnh lùng hỏi lại.

Mộ Dung Ca không nghe được câu nói tiếp theo của Lâm Thiện Nhã vì công công đã vào trong bẩm báo.

Chỉ một lát sau, vị công công có gương mặt khả ái xinh đẹp đi ra, cúi đầu và cất tiếng nói lanh lảnh: “Mời theo nô tài vào trong.”

Mộ Dung Ca gật đầu đi theo phía sau hắn, nhìn hắn đong đưa cái mông gợi cảm ở đằng trước, khóe miệng cô bất giác giật giật. Tên này là hoạn quan là lại xinh đẹp như đàn bà con gái, thật buồn cười.

“Hoàng thượng, nói gì thì Mộ Dung Ca cũng không còn tấm thân xử nữ, tuy rằng Thái tử rất yêu thích nàng ta, và nàng ta cũng biết cách hầu hạ nam nhân đấy, nhưng dù sao thân thể cũng đã dơ bẩn, sao có thể giữ lại bên cạnh Thái tử? Thiếp cúi mong Hoàng thượng suy nghĩ lại.” – Có hai cô nàng xinh đẹp ngồi ở trên giường của Nguyên Du, dáng vẻ thướt tha yêu kiều, một người trong đó cau mặt, nũng nịu nói với Nguyên Du.

Người còn lại có bộ móng tay sơn đỏ chót, nhẹ nhàng đưa tay lên che miệng cười khúc khích, ánh mắt nàng ta đung đưa: “Dung phi, tỷ cần gì phải lo mấy chuyện đó? Cứ coi như nàng kia không còn trong sạch thì đã sao, chỉ cần Thái tử vui là được rồi. Huống hồ gì, theo như muội biết Dung phi tỷ cũng có xuất thân từ ca kĩ mà.”

Những nữ nhân xuất thân từ ca kĩ có mấy người được sạch sẽ? Dung phi từ một ca kĩ ti tiện bước dần từng bước đi tới ngày hôm nay hoàn toàn dựa vào kỹ thuật quyến rũ đàn ông mê người của nàng ta!

Bề ngoài Lâm Thiện Nhã mỉm cười ôn hòa khéo léo, tỏ ra mình là một vợ hiền dâu thảo, nhưng thực ra trong lòng nàng ta đang gào thét không ngừng. Mặc dù chính nàng ta chủ động vào cung từ sáng sớm để nói chuyện với Hoàng thượng, nhưng trong lòng lại không tình nguyện làm điều đó. Khi gặp hoàng thượng, bị ánh mắt đầy nếp nhăn kia nhìn khiến cho lòng nàng nảy sinh sợ hãi, như thể con người này chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn thấu tâm tư của nàng.

Nguyên Du liếc mắt, chỉ là cái liếc nhìn lạnh nhạt nhưng lại làm cho hai phi tử đang tranh cãi phải im miệng.

Mộ Dung Ca đi theo công công vào tẩm điện, trên đường đi vào bên trong cô đã nghe thấy hết đoạn đối thoại của Lâm Thiện Nhã và hai vị phi tử kia, cúi đầu khẽ mỉm cười, bước đi vẫn vô cùng tự nhiên thoải mái.

Lâm Thiện Nhã quay đầu nhìn Mộ Dung Ca đang dần dần tiến đến, thấy cô mặc một bộ trang phục mộc mạc nhưng lại toát lên khí chất tao nhã như một đóa sen thơm ngát, rõ ràng dáng vẻ này không hề giống với một cô nàng chuyên đi dụ dỗ đàn ông như trong tưởng tượng của mọi người, tất cả đều dời tầm mắt về phía cô, da thịt trắng nõn nà, mặc dù cô cúi đầu nên bọn họ không nhìn thấy rõ gương mặt của cô nhưng không khó để nhìn ra cô là một mỹ nhân.

Nhưng hai phi tử kia lại có suy nghĩ khác, chỉ là một cô gái có sắc đẹp bình thường, không hơn gì đám tì thiếp đông đảo trong phủ Thái tử, thậm chí còn có phần kém hơn một vài người, thế nhưng vì sao cô ta lại có thể khiến cho Nguyên Kỳ động lòng? Thậm chí Lâm Thiện Nhã còn đích thân vào cung muốn cho cô ta một thân phận? Lẽ nào kỹ thuật trên giường của cô ta còn lợi hại hơn các nàng?

Lâm Thiện Nhã nheo mắt nhìn dáng người tha thướt xinh đẹp của Mộ Dung Ca, trong lòng nàng bắt đầu cảm thấy đau đớn và hối hận.

Mộ Dung Ca cảm giác được đang có rất nhiều ánh mắt soi mói bắn về phía mình, cô thản nhiên đón nhận, còn quét mắt đáp trả như thể cô đang nhìn thấu tâm tư của bọn họ, nhưng cô vẫn mơ hồ cảm nhận được có một loại khí tức bức bách ẩn chứa sát khí đang nhắm thẳng vào mình.

“Thiếp Mộ Dung Ca, tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an.” – Cô quỳ hai đầu gối xuống đất, lễ độ chu đáo không để cho ai bắt được lỗi sai nào.

Đôi đồng tử trong mắt Lâm Thiện Nhã nhanh chóng co rút lại, cơn thù hận như sóng biển ào đến trào dâng trong lồng ngực. Dựa vào cái gì mà muốn nàng tác thành cho Mộ Dung Ca? Nếu cô ta không xuất hiện thì Nguyên Kỳ đã sớm động lòng với nàng rồi, nếu không có Mộ Dung Ca, có lẽ nàng sẽ có cơ hội làm cho Nguyên Kỳ quên đi cái hiệp ước chết tiệt kia, để nàng thật sự trở thành mẫu nghi thiên hạ. Nếu không có Mộ Dung Ca, nàng sẽ không phải đau khổ vì sự lạnh lùng của Nguyên Kỳ, cũng không nóng nảy như hiện tại, chẳng biết nên làm thế nào mới đúng!

Hai nàng phi tử nhanh chóng đánh giá Mộ Dung Ca từ đầu đến chân, cả hai che miệng cười thầm. Không ngờ Nguyên Kỳ tao nhã tựa thiên tiên kia lại thích những nữ tử xinh đẹp, phong trần. Vừa nhìn dáng người tiêu chuẩn của Mộ Dung Ca là biết kỹ thuật của nàng ta chắc chắn lợi hại. Đúng là Lâm Thiện Nhã có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, nhưng nếu là người câu thúc lễ tiết, cứng nhắc như một khúc gỗ cũng khiến cho đàn ông cảm thấy nhàm chán.

Ban đầu nhìn thấy Mộ Dung Ca, trong mắt Nguyên Du lóe lên sự kinh ngạc, cô gái này không như trong tưởng tượng của lão, đúng là một cô gái thanh khiết thoát tục. Bao nhiêu năm qua trong lòng Nguyên Kỳ chưa từng có bất kỳ cô gái nào, mà vốn lão cũng nghĩ rằng Nguyên Kỳ sẽ chẳng bao giờ động lòng vì một người con gái, nhưng thật không ngờ nó lại thực sự động lòng với cô gái này! Lão dùng đôi mắt tinh đời đã trải qua nhiều gió sương năm tháng, lạnh lùng quan sát Mộ Dung Ca. – “Đứng dậy đi.”

Nguyên Du chỉ nói một câu nhàn nhạt, nhưng ba chữ đơn giản đó lại khiến mọi người cảm nhận được áp lực uy quyền của bậc đế vương. Một cái liếc mắt nhẹ nhàng đã khiến người khác hồn phiêu phách lạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.