Thiếp Khuynh Thành

Chương 114



Chất giọng the thé của gã thái giám vang vọng trong tẩm điện.

Đôi lông mày đang nhíu chặt trên gương mặt Mộ Dung Ca từ từ giãn ra, trái tim dần ổn định lại, cô biết hôm nay dù có phát sinh chuyện gì mình cũng sẽ bình yên vô sự. Lâm Thiện Nhã không ngờ Nguyên Kỳ đột nhiên xuất hiện, sáng nay nàng biết tin Nguyên Kỳ muốn đi Lâm Chi thành, tới đó cũng phải mất nửa ngày mới quay lại được nên mới yên tâm vào cung gặp hoàng thượng, tại sao chàng trở về nhanh như vậy? Chẳng lẽ là vì… Nàng quay phắt đầu trừng trừng nhìn Mộ Dung Ca đầy ghen tỵ, chẳng lẽ là bởi vì cô ta? Nguyên Du quét mắt về phía cửa, gương mặt lão thoáng hiện lên vẻ phức tạp không ai hiểu được, lão gật đầu với tên thái giám đứng bên cạnh. Tên thái giám lập tức lĩnh mệnh lui ra. “Phụ hoàng, cái này…” – Lâm Thiện Nhã chuyển tầm mắt sang Nguyên Du, ngập ngừng, tiếp theo họ phải xử trí Mộ Dung Ca như thế nào? Chẳng lẽ bởi vì Nguyên Kỳ đến mà cứ thế buông tha cho cô ta? Nguyên Du bắn một tia mắt sắc bén về phía Mộ Dung Ca, lão trầm giọng ép hỏi: “Ngươi có quan hệ như thế nào với công tử Lan Ngọc?” Ánh mắt lão bức bách không cho phép cô được từ chối, Mộ Dung Ca thầm mỉm cười, trả lời: “Thiếp và công tử đã từng cùng chung hoạn nạn, công tử cũng nói rằng, thiếp là hồng nhan tri kỷ của người.” Nghe vậy, Nguyên Du lại trở nên trầm tư, trong ánh mắt không còn thứ khí thế lạnh lùng bức người như lúc trước. Lâm Thiện Nhã nhìn thấy sự thay đổi trong mắt Nguyên Du, lòng thầm kêu không ổn, tại sao mới nói vài câu mà tình huống đã xoay chuyển rồi? Nàng ta trừng mắt với Mộ Dung Ca, sự đố kỵ lại một lần nữa dâng lên khiến nàng không thở nổi, Lâm Thiện Nhã cố gắng ngăn chặn mối hận đang trào dâng trong lòng mình, lúc này tuyệt đối không thể để mất đi lý trí! Phải bình tĩnh mới có thể nắm được cục diện trong tay. “Nhi thần tham kiến phụ hoàng.” – Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía cửa chính. Nguyên Kỳ mặc một thân áo đen thường thấy, dáng vẻ ưu nhã như thiên tiên đạp mây đi đến, trên gương mặt tuấn mỹ đẹp đến mê muội nở một nụ cười như có như không, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn lướt qua từng người trong phòng. “Thiếp xin thỉnh an thái tử.” – Lâm Thiện Nhã lập tức đứng dậy hành lễ với Nguyên Kỳ. Mộ Dung Ca đang cúi đầu quỳ trước mặt Nguyên Du nên không thể đứng dậy hành lễ với Nguyên Kỳ. Phản ứng của Nguyên Du rất lạnh nhạt, lão chỉ gật đầu và nói: “Ngồi bên cạnh đi.” Lúc Nguyên Kỳ ngồi xuống cũng phát hiện trong phòng phảng phất một thứ mùi khác thường, nhưng hắn vẫn tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Nguyên Kỳ liếc mắt đánh giá Mộ Dung Ca, trông cô vô cùng bình tĩnh, bộ dạng lúc này nhìn qua tưởng hèn mọn, có điều, những lời cô vừa nói trong phòng thực chất đã sớm lọt vào lỗ tai của hắn. Mộ Dung Ca, nàng cực kỳ thông minh! “Phụ hoàng, Mộ Dung Ca đã phạm vào tội gì?” – Nguyên Kỳ nhẹ nhàng hỏi. Gã hoạn quan bên cạnh Nguyên Du cân nhắc ngôn từ rồi trả lời: “Bẩm thái tử, Mộ Dung Ca bị nghi ngờ thông đồng phản quốc.” “Thông đồng phản quốc? Có chứng cứ gì không?” – Nghe nói vậy, Nguyên Kỳ khẽ cười nhẹ, thong thả hỏi lại. Gã hoạn quan thận trọng liếc nhìn Nguyên Du, thấy lão không có phản ứng gì mới bạo gan trả lời: “Chính là hộ vệ Lưu Vân ở bên cạnh Mộ Dung Ca, hắn ta vốn là cận vệ của Thái tử Tề quốc.” “Vậy sao?” – “Nguyên Kỳ cười nhạt, ung dung liếc mắt sang Lâm Thiện Nhã. Lâm Thiện Nhã nhận thấy ánh mắt của hắn, cả người khẽ run rẩy. Nguyên Kỳ đang nghi ngờ nàng muốn đối phó với Mộ Dung Ca sao? Trái tim nhói đau, mặc dù mục đích thật sự của nàng đúng là nhằm vào Mộ Dung Ca, nhưng hắn lại nhanh chóng nghi ngờ nàng mà không hề do dự. Nàng cắn chặt môi. Bất ngờ, Mộ Dung Ca bỗng hướng về phía Nguyên Du, cất cao giọng nói rằng: “Thiếp trong sạch, muốn tra rõ sự trong sạch của thiếp, cầu xin hoàng thượng điều tra kỹ phủ thái tử!” Giọng nói trong trẻo êm dịu của cô vang khắp căn phòng. Đôi mắt đen láy khó lường của Nguyên Kỳ bình tĩnh nhìn lướt qua Mộ Dung Ca. Căn phòng lại một lần nữa rơi vào yên lặng. Hai đầu gối quỳ dưới đất phát đau, nhưng cô phải kiên trì chờ đợi. “Phụ hoàng, nhi thần cho rằng điều tra cũng tốt.” – Nguyên Kỳ mỉm cười nhìn sang Nguyên Du đang im lặng. Nguyên Du hoàn hồn trở lại, ánh mắt lão nhìn Mộ Dung Ca đầy phức tạp, sau đó rất nhẹ nhàng mỉm cười với Nguyên Kỳ, lão gật đầu. – “Được.” Lời nói này khiến tâm trạng căng thẳng của Mộ Dung Ca lập tức được thả lỏng. Mọi chuyện có vẻ đang thay đổi theo chiều hướng tốt nhưng vẫn không ảnh hưởng đến những việc cần làm tiếp theo. Chỉ có điều, sau hôm nay cô phải cẩn thận với Nguyên Du, sát khí trong mắt lão đã nhắc nhở cô rằng mọi chuyện đang ngày càng trở nên phức tạp. Lâm Thiện Nhã rơi vào trầm tư, nàng có cảm giác nguy hiểm đang dần dần tới gần mình. ——-bamholyland.com——– Lâm Khinh Trần vừa rời khỏi kinh đô Hạ quốc không lâu, lúc này đang nhàn nhã ngồi câu cá bên hồ ở trong một khu rừng núi hoang vắng, hưởng thụ phút giây bình yên hiếm có của mình, bên người hắn không có ai đi theo bảo vệ. Mặt nước sáng lấp lánh phản chiếu bóng hình bên bờ hồ, bỗng nhiên hắn mở to hai mắt đang nhắm chặt, cặp mắt bắn ra những tia sáng sắc bén quét về phía bụi rậm ở đằng xa, ánh mắt nguy hiểm đối lập với giọng nói nhẹ nhàng thường lệ. – “Bằng hữu, vì sao không đi ra đây cùng ta hưởng thụ một chút thú vui câu cá?” Một cơn gió lạnh từ phía rừng rậm thổi tới khiến khung cảnh yên bình bỗng chốc thay đổi. Ngay sau đó, một âm thanh thanh thúy của kiếm vang lên, nhẹ đến mức kiếm khí và gió hòa vào làm một. Sát khí vô hình lạnh lẽo như hơi thở chết chóc từ địa ngục ập đến. Khuôn mặt tuấn tú của Lâm Khinh Trần trầm xuống, giọng nói dịu nhẹ bỗng trở nên sắc lạnh, hắn tức giận quát: “Người ở phương nào? Mau ra đây đi!” Tiếng gió thổi vi vút lạnh thấu xương làm rừng cây xanh rậm rạp đong đưa điên cuồng. Tiếng quát vang vọng trong không gian nhưng không ai đáp lời. Tâm Lâm Khinh Trần thoáng trùng xuống, cặp mắt đảo tứ phía, cần câu cá đã sớm bị ném đi, nổi lơ lửng ở giữa hồ. Sự thận trọng của hắn khiến kẻ đang ẩn núp trong rừng bật lên tràng cười khanh khách. – “Không ngờ đường đường là Kinh Nam vương mà cũng nhát gan như vậy!” Một giọng nam từ trong rừng rậm vang lên sang sảng, như vọng lại từ bốn phương tám hướng, nhất thời làm người nghe rơi vào mây mù khó có thể nhận ra người này đang ẩn núp ở chỗ nào. Là địch hay bạn. Lâm Khinh Trần quét ánh mắt lạnh lùng nhìn xung quanh, y bỗng cảm nhận được người đang ẩn nấp trong đó, một người cực kỳ cường đại. Y là địch hay bạn đây? Từ tiếng cười vừa cất lên, Lâm Khinh Trần có thể khẳng định, người này nhất định là kẻ địch! Từ trước đến nay hắn ít khi gây thù chuốc oán với ai, kẻ địch mà hắn có cũng chỉ là mấy huynh đệ ruột thịt ở Phong quốc. Vậy người kia là ai? Nghe giọng nói rất xa lạ! Giây lát sau, người đó lại tiếp tục cất lời: “Ngoài nhát gan, Kinh Nam Vương ngươi còn là một tên tiểu nhân bỉ ổi.” Giọng nói kia mang âm hưởng khẳng định làm cho lòng của Lâm Khinh Trần ngày càng trở nên lạnh. Hắn không nhìn quanh nữa mà cười gằn, nho nhã nói: “Các hạ muốn gì nói ra đi.” Hắn vừa dứt lời, lập tức từ trong rừng rậm thổi tới một trận lốc lá cây, tuy chỉ là mấy chiếc lá cây bình thường không thể khiến bản thân mình bị thương, nhưng trực diện đập thẳng vào hắn mang theo hơi thở sát khí trí mạng, giống như một đường kiếm bén nhọn chém tới. Lâm Khinh Trần cau chặt mày, từng bước lui về phía sau, nếu vừa rồi chỉ chậm chút nữa có lẽ hắn đã bị đám lá cây này gây ra thương tích. Người mới tới có nội lực rất mạnh! Có thể ngang bằng với hắn. Nhưng kẻ này hành động bất ngờ, ra tay tàn nhẫn chứng tỏ y muốn giết hắn. “Đúng như ngươi đang nghĩ, ta quả thực có ý định lấy mạng của ngươi!” – Trong rừng rậm truyền tới tiếng cười lạnh của người kia. Theo âm sắc có thể suy đoán, người này là kẻ mang mối hận với hắn. Hận ư? Lâm Khinh Trần càng nhíu mày, rốt cuộc hắn đã kết thù cùng ai, và khi nào? “Ngươi đang đoán thân phận của ta? Kinh Nam Vương ngươi đoán đi, rốt cuộc ngươi đã làm việc đê tiện gì để khiến ta phải hận ngươi như vậy.” – Người nọ cố ý nói to âm vang khắp khu rừng như lời nói xuất phát từ địa ngục, làm cho tất cứ ai nghe thấy cũng phải rùng mình sợ hãi. Kẻ này nói chuyện hoàn toàn coi thường Lâm Khinh Trần, như thể đang đùa giỡn với một đứa trẻ lên ba, không hề nể mặt hắn chút nào! Lâm Khinh Trần cúi đầu suy nghĩ sâu xa, trên gương mặt không hề tỏ vẻ tức giận. Sau một lúc lâu hắn bỗng xoay đầu nhìn về phía nơi nào đó trong rừng, giọng nói vốn nhẹ nhàng nay ngập tràn lạnh lùng, sát khí nổi lên ẩn hiện quanh thân hắn. – “Mau ra đây cho ta.” Nhưng đáp lại hắn chỉ là những cơn lốc lá khô kéo tới ào ạt, từng cơn gió đều mang theo hơi thở chết chóc bức người như muốn ngay lập tức đòi mạng của hắn. Lòng thầm hoảng sợ, rốt cuộc người này có bao nhiêu thù hận với hắn đây? Tại sao từng chiêu từng chiêu đánh tới đều muốn lấy mạng của hắn? May mà thân hắn tu luyện võ công ít có đối thủ, bằng không nhất định đã chết dưới đám lá cây kia rồi. “Ngươi dám trợ trụ vi ngược(*)! Muốn làm hại Mộ Dung Ca. Nàng là người mà các ngươi có thể động đến sao? Nếu muốn hại nàng thì hẳn ngươi đã chuẩn bị sẵn tâm lý trả giá bằng tính mạng!” (*) Trợ Trụ vi ngược: giúp người ác làm việc xấu. Đột nhiên từ trong rừng rậm, một bóng người nhảy ra. Người này có dung mạo khôi ngô tuấn tú, dáng người cao gầy, gương mặt vẫn còn vẻ non nớt nhưng lạnh băng, cặp mắt nhìn kẻ đối diện đầy hận thù, điều này làm cho gương mặt anh tuấn của hắn có nét rất riêng, phảng phất như gió mát cuối thu khiến lòng người phát run. Lâm Khinh Trần không rời mắt khỏi từng cử động của người thiếu niên vừa xuất hiện, khuôn mặt y càng thêm nhíu chặt: “Mộ Dung cô nương lúc này vẫn bình yên vô sự. Thật không ngờ bản vương lại có thể gặp được Thập hoàng tử Tề quốc ở chỗ này.” – Thực ra y không hề ngạc nhiên, Triệu Tử Tẫn vốn có mối quan hệ tỷ đệ thân thiết với Mộ Dung Ca, mặc dù thân phận của nàng ta lúc này có phần thấp kém nhưng đệ đệ của nàng ta là Triệu Tử Tẫn hiện tại rất có thế lực ở Tề quốc, thậm chí tương lai hắn còn có khả năng uy hiếp đến ngôi vị hoàng đế của Triệu Tử Duy. Thật không ngờ lúc này Triệu Tử Tẫn lại đến Hạ quốc! Chẳng lẽ mục tiêu của hắn là y? “Kinh Nam vương quá khách sáo rồi! Là bản điện hạ thất lễ trước, Kinh Nam vương không cần bày ra bộ dạng quân tử nho nhã như vậy. Mộ Dung Ca không oán không thù gì với ngươi, ngươi không thể giúp công chúa Thiện Nhã ức hiếp Mộ Dung Ca được. Giao cảnh hoan sao? Hừ! Lại dám dùng thứ dơ bẩn đó của đám nữ tử thanh lâu, hơn nữa hai kẻ các ngươi dùng nó còn có vẻ rất thành thạo, bản điện hạ phải sợ hãi rồi, không ngờ hai ngươi lại bẩn thỉu đến vậy, công chúa Thiện Nhã kia hẳn phải qua tay nhiều gã đàn ông rồi mới biết đến tác dụng của Giao cảnh hoan! Kinh Nam vương ngươi hẳn cũng dùng không ít lần? Có điều, thứ dơ bẩn đó các người lại dám dùng trên người của Mộ Dung Ca, làm vấy bẩn nàng!” – Giọng nói của gã thiếu niên thay đổi âm lượng, tiếng nói to đanh thép, mỗi một câu nói ra đều tỉnh táo đến phát lạnh, bên trong còn chứa hàm ý châm chọc khiến Lâm Khinh Trần đỏ bừng hai má. Chỉ là một đứa trẻ mười ba tuổi mà đã biết dùng ngôn ngữ châm chọc này, cách nói năng vô cùng già dặn! Giao cảnh hoan, thứ thuốc hôm ấy Lâm Thiện Nhã sử dụng chính là Giao cảnh hoan, không ngờ Triệu Tử Tẫn lại biết rõ chuyện này như vậy! Ánh mắt thiếu tự nhiên của Lâm Khinh Trần khẽ lóe sáng, hành động của Lâm Thiện Nhã hôm đó đúng là rất hèn hạ, nhưng Triệu Tử Tẫn không kiêng nể ai, cứ thế nói những lời đâm vào lòng tự tôn càng làm cho y cảm thấy khó chịu, cuối cùng không chịu nổi, hừ lạnh: “Việc này đã là quá khứ rồi, Thiện Nhã cũng đã bị trừng phạt thích đáng, nô tỳ Xảo Vân của nó cũng đã chết để tạ tội.” Kỳ thực trong cuộc chiến ngày hôm đó, Lâm Thiện Nhã không phải là người thắng cuộc mà ngược lại là người thua! Qua việc này, người được lợi nhất có khi là Mộ Dung Ca, dù sao nàng ta cũng đã có được sự quan tâm của Nguyên Kỳ. Triệu Tử Tẫn nghe thấy vậy lập tức thể hiện sát khí, ánh mắt như kết băng lạnh lùng bắn tới, hắn nổi giận quát to: “Mạng của một đứa nô tỳ ti tiện sao có thể so sánh được với Mộ Dung Ca?!” – Hắn nhìn lướt qua Lâm Khinh Trần rồi hất đầu ra lệnh cho phía sau – “Giết!” Bỗng từ khu rừng rậm xunh quanh nhảy ra vài tay sát thủ mặc áo xanh lục, mỗi kẻ đều có võ công cao cường, nội lực mạnh mẽ. Sắc mặt Lâm Khinh Trần trở nên trầm trọng, bảo sao vừa rồi y không thể phát hiện chỗ ẩn nấp của Triệu Tử Tẫn, thì ra là vì có nhiều cao thủ đi theo yểm trợ cho hắn như vậy. Triệu Tử Tẫn mới quay trở về Tề quốc được một năm, thật không ngờ hắn ta lại ẩn giấu sâu như vậy, những cao thủ này nhất định là những kẻ đã được huấn luyện kỹ càng, nếu không khó có thể đoàn kết ăn ý như vậy được. Sát khí như một tấm lưới mắt cá rơi xuống vây lấy Lâm Khinh Trần. Sắc lạnh của đao kiếm sáng lóa cả một góc. Đối mặt với cái chết, Lâm Khinh Trần không hề sợ hãi, trái lại còn mỉm cười nhìn Triệu Tử Tẫn: “Hôm nay ngươi hao tổn tâm tư tới tìm ta chắc không phải chỉ vì một mình Mộ Dung Ca. Nói nhiều cũng vô ích, nói đi, rốt cuộc ngươi muốn gì?” Sát khí xung quanh nhất thời biến mất, khí tức trong không khí cũng không còn lạnh như lúc ban đầu. Khóe miệng Lâm Khinh Trần khẽ kéo lên cao, y nhìn chằm chằm vào Triệu Tử Tẫn, thật không ngờ, hắn ta mới chỉ là một đứa trẻ mười ba tuổi mà đã có tâm cơ bậc này! Lòng dạ thâm trầm khó lường khiến đối phương rợn cả tóc gáy, giống như đang đứng trước mặt Nguyên Kỳ thứ hai vậy. Nếu trần gian này lại có thêm một Nguyên Kỳ nữa thì thiên hạ tất sẽ có thêm nhiều cuộc chiến đầu rơi máu chảy! Chỉ có điều…. – Đầu óc bỗng trở nên sáng suốt – Nguyên Kỳ, Triệu Tử Duy, Triệu Tử Tẫn, cả ba người này đều có những tâm tư không bình thường với Mộ Dung Ca. Sự tồn tại của Mộ Dung Ca lúc này chính là điểm yếu để đối phó với ba người bọn họ, nếu có thể lợi dụng thỏa đáng quân cờ này, chưa biết chừng còn có thể cùng tranh đoạt thiên hạ! Triệu Tử Tẫn lạnh lùng quan sát Lâm Khinh Trần, bỗng khóe miệng hắn kéo lên thành một nụ cười nhàn nhạt, dường như đã nhìn thấu tâm tư qua ánh mắt của Lâm Khinh Trần, hắn cười gằn: “Ngươi muốn lợi dụng Mộ Dung Ca sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.