Liếc mắt sang thấy Gia Kiệt đứng bên cạnh đang kinh ngạc nhìn cô và Nguyên Kỳ. Thấy trong tay y cầm chén thuốc và bát cháo, cô nói: “Gia Kiệt tiên sinh, ta nghĩ ta nên ăn cháo” Gia Kiệt lập tức bưng cháo tới, Mộ Dung Ca đưa tay ra định đón lấy thì bị Nguyên Kỳ chặn lại. Nguyên Kỳ tôn quý từ nhỏ, chưa từng làm chuyện này nên bưng bát cháo có phần lúng túng, nhưng hắn vẫn rất cẩn thận khuấy cháo cho nguội bớt.
Mộ Dung Ca không phải kẻ ngốc, cũng không phải người quá vô tình, mấy ngày nay cô đều cảm nhận được sự chăm sóc dịu dàng của hắn, hơn nữa lúc này cô thực sự không còn tâm trí suy nghĩ quá nhiều, cũng chẳng có sức mà tránh né tình cảm của hắn nữa.
Phải nói là…. Chẳng biết từ khi nào, sau những đối chọi gay gắt, những tránh né va chạm mà vẫn không thể rời xa hắn, cô cũng không biết cảm giác của mình đối với hắn là gì nữa. “ Đợi một lát, cháo vẫn còn nóng.” – Hắn thật dịu dàng.
Mộ Dung Ca ngắm nhìn gương mặt hoàn hảo của Nguyên Kỳ, lơ đãng lướt qua đôi mắt thâm thúy đầy nhu tình của hắn, bên tai nghe tiếng nói mềm nhẹ đang dịu dàng trấn an mình, bỗng từ đáy lòng xuất hiện một cảm giác kỳ lạ khiến cô muốn chạy trốn khỏi nó nhưng làm cách nào cũng không thể trốn tránh được. Mộ Dung Ca nhíu mày, tránh ánh mắt của Nguyên Kỳ, nhìn xuống đôi bàn tay thon dài của hắn, thì thào: “Đừng vội.”
“Thái tử, một canh giờ trước hộ vệ phát hiện bên ngoài phủ có một nhân vật khả nghi nhưng vẫn chưa bắt được người. Khinh công của hắn rất giỏi, đến đi không thấy bóng. Sợ rằng… nơi đây không an toàn nữa.” – Gia Kiệt vốn định lui ra, không muốn quấy rầy hai người, nhưng y còn có chuyện quan trọng hơn cần bẩm báo. Tay Nguyên Kỳ hơi dừng một chút, rồi lại tiếp tục khuấy cháo. Mặt không đổi sắc, hắn ra lệnh: “Thu thập hết mọi thứ, hai ngày nữa quay về phủ Thái Tử” Gia Kiệt nhìn thoáng qua Mộ Dung Ca, trông thần sắc cô không được tốt, tinh thần có vẻ uể oải, y quay sang hỏi Nguyên Kỳ: “Mộ Dung cô nương cũng hồi phủ luôn chứ ạ?”
Đôi mắt Mộ Dung Ca khẽ động, quay về phủ Thái Tử ư? Nguyên Kỳ liếc nhìn cô, thấy sắc mặt cô vẫn như bình thường bèn bảo Gia Kiệt: “Cứ đi chuẩn bị đi”. Sau khi Gia Kiệt lui ra, cháo đã nguội bớt, Nguyên Kỳ lóng ngóng đút cháo cho Mộ Dung Ca.
Do không quen, môi cháo hay bị nghiêng qua làm cho cằm của cô cũng dính đầy cháo. Mộ Dung Ca cảm thấy hơi buồn cười: “Thái tử, để thiếp tự ăn thì hơn.” – Cô sợ cứ tiếp tục thế này, khi ăn xong cả cằm lẫn quần áo của cô đều dính đầy cháo.
Nguyên Kỳ im lặng không nói. Thấy vậy, Mộ Dung Ca lại tiếp tục: “Hay cứ gọi tỳ nữ đến đây đi. Thái tử cũng đã mấy ngày không nghỉ ngơi rồi, người nên tắm rửa nghỉ ngơi một chút.” – Tỳ nữ trong phủ này không nhiều nhưng mấy ngày nay tất cả bọn họ đều vây quanh một mình Mộ Dung Ca, khi không có Nguyên Kỳ ở đây, đều do bọn họ chăm sóc cho cô.
“Được” – Khuôn mặt anh tuấn của Nguyên Kỳ hiện lên vẻ không đành lòng, nhìn vạt áo còn vương cháo của Mộ Dung Ca, gương mặt hắn hơi mất tự nhiên, ánh mắt nhìn đi chỗ khác. – “Nàng nghỉ ngơi cho tốt, không cần phải quan tâm chuyện gì cả. Hai ngày tới cố gắng bồi bổ thân thể để quay về phủ Thái tử.”
Nhìn bóng lưng cao rộng khoác áo đen quen thuộc của Nguyên Kỳ rời đi, Mộ Dung Ca bỗng nhiên xúc động muốn lên tiếng hỏi hắn, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt xuống bởi vì chính cô cũng lo lắng mình không đủ dũng khí để nghe câu trả lời.
Mộ Dung Ca quay đầu nhìn bát cháo và chén thuốc đặt trên bàn nhỏ cạnh giường, tim bỗng quặn thắt lại. Đôi khi có những người rất quan trọng đối với mình nhưng đáng tiếc mất đi rồi mới biết hối hận và quý trọng. Chậm rãi nhìn sang chén thuốc, trong mắt Mộ Dung Ca xẹt qua một tia lạnh thấu xương, rốt cuộc thì người đứng sau lưng Như Băng là ai? Là ai đang âm thầm sắp xếp kế hoạch hại chết đứa bé trong bụng cô, đồng thời tính toán cả cô trong đó?Lại làm cho Như Băng phải tự sát? Như Băng hối hận hay tránh né người nọ, người đó là ai?
Cô cảm giác như có một đôi mắt sắc lạnh ở trong bóng tối đang theo dõi từng cử động của cô.
Người này biết rõ ràng chuẩn xác từng hướng đi của cô. Cô đoán, đây là một người mà cô biết!
Cúi đầu nhìn chiếc bụng bằng phẳng của mình. Đứa bé này tuy chưa thành hình nhưng cũng đã là một sinh mệnh, cô sẽ không bao giờ tha cho kẻ đó.
—–bamholyland.com—–
Phủ thái tử Hạ quốc. Lâm Thiện Nhã nheo mắt nhìn ra phía ngoài. Ba ngày trước, Nguyên Kỳ vừa hồi phủ, lúc đó nàng có việc muốn gặp hắn. Mới trò chuyện được chừng một khắc, cận vệ của hắn xuất hiện, ghé vào tai hắn nói nhỏ mấy câu, sắc mặt hắn hơi thay đổi rồi cũng không thèm nghe chuyện của nàng, giao phó vài câu liền rời đi ngay. Đến giờ đã được ba ngày, nhưng vẫn không có một chút tin tức nào về hắn.
Mà trong ba ngày hắn rời đi, Hoàng thượng có triệu kiến nàng một lần, tuy không nói quá nhiều nhưng ý tứ trong đó nàng hiểu. Trước đây nàng luôn luôn nghĩ mình sẽ rất nhanh được phục hồi chức vị Thái tử phi, vị trí Trắc phi chỉ là ngồi tạm mà thôi. Nhưng những lời Hoàng thượng nói hôm đó đã hoàn toàn chặt đứt mong muốn của nàng.
Ở trong lòng Hoàng thượng đã chọn được người ngồi vào vị trí Thái tử phi.
Giờ khắc này, nàng bỗng cảm thấy đầu óc mình mờ mịt, nhớ lại buổi nói chuyện lần trước cùng Hương Lan. Hương Lan đã từng nhắc nhở nàng rằng, việc bỗng nhiên phế rồi lại cho nàng danh hiệu Trắc phi, chắc chắn phía sau nó còn nhiều âm mưu không ngờ tới.
Phịch một tiếng, ngực của nàng giống như bị người khác gõ mạnh.
Sao nàng lại có thể hồ đồ như thế? Hoàng huynh Khuynh Trần đã để lại Hương Lan cho nàng, chắc chắn huynh ấy rất tin tưởng Hương Lan. Khi Hương Lan ở cùng nàng, trung thành và tận tâm vì nàng bày mưu tính kế, giúp nàng dần dần tìm được lý trí và đi từng bước cẩn thận đến ngày hôm nay. Nhưng nàng lại vì đố kị dung mạo tuyệt sắc của Hương Lan, lo lắng sau này bị phản bội nên mới đẩy nàng ấy đi.
Nàng đã quá ngu xuẩn! Hương Lan luôn luôn tỏ rõ sự trung tâm, lại biết an phận, cũng hứa với nàng cả đời này không tháo mặt nạ xuống. Còn nàng? Nàng lúc nào cũng phòng bị Hương Lan, cuối cùng đưa nàng ấy đi với suy nghĩ ngây thơ chỉ cần dựa vào sự thông minh của mình, cùng với cố gắng nỗ lực, thì chỉ một thời gian ngắn Nguyên Kỳ sẽ coi trọng nàng. Nhưng không nghĩ tới mình đã quên tính đến kết quả xấu nhất.
Nàng viết thư, muốn triệu hồi Hương Lan, nhưng vừa viết được vài dòng lại phải ngơ ngẩn dừng bút. Hương Lan đã đi được một thời gian, bây giờ gọi nàng ấy quay lại liệu có phải đã quá muộn rồi không? Giờ này hẳn nàng ấy đã đến Tề Quốc?
Hơn nữa dựa vào sự thông minh của Hương Lan, nhất định chỉ trong một thời gian ngắn nàng ấy sẽ tìm được chỗ đứng ở Tề quốc. Cho dù nàng muốn triệu hồi, chưa chắc Hương Lan đã muốn trở về.
Nếu để Hương lan biết được nàng đang gặp khó khăn, chắc chắn trong lòng sẽ cười thầm nàng quá mức tự phụ, luôn tự cho mình đứng ở nơi rất cao, khi ngã sẽ càng thảm thiết. “ Lâm Trắc phi, Hoàng thượng triệu kiến người.” Giữa lúc Lâm Thanh Nhã đang thất thần, luống cuống chưa tìm ra cách đối phó thì bên ngoài truyền đến tiếng bẩm báo của hạ nhân.
Hoàng thượng triệu kiến nàng ư? Tại sao? Ngày hôm trước mới gặp, hôm nay lại triệu kiến chẳng lẽ muốn nàng chuẩn bị các công việc trong lễ đại hôn ư? Đại hôn? Sắc mặt nàng trầm xuống. Nàng và Nguyên Kỳ thành thân đến nay mới chỉ được một năm rưỡi mà nàng từ Thái tử phi tôn quý bị phế xuống làm Trắc phi, hôm nay lại muốn nàng thấy Thái tử cùng cô gái khác cử hành đại hôn, sau đó vào ở Bạc Khang Các của nàng ư? “Không được” – Cắn chặt răng, từ kẽ răng nàng rít ra hai chữ.
—-bamholyland.com—-
Thừa dịp Nguyên Kỳ không có ở đây, Tiểu Thập chạy tới gặp Mộ Dung Ca. Hai ngày nay chẳng được cơm nước đầy đủ nên nhìn hắn gầy đi thấy rõ. Tiểu Thập lao vào trong phòng, đưa tay làm thủ ngữ: “Một tháng sau, đợi thân thể Mộ Dung cô nương tốt hơn, Tiểu Thập sẽ mang cô đi.” – Đến Như Băng cũng có thể ám hại Mộ Dung cô nương, vậy thì trở lại phủ Thái tử sẽ có bao nhiêu người nữa trong tối ngoài sáng có thể làm hại nàng đây?
Khi Lan Ngọc công tử còn sống có nói với hắn rằng, bên người Mộ Dung cô nương luôn đầy rẫy nguy hiểm, mà cô ấy lại luôn muốn rời khỏi Hạ quốc. Đã như vậy, hắn nhất định phải đưa cô đi khỏi đây. Nếu không phải Mộ Dung cô nương mới sảy thai, thân thể còn yếu thì hắn đã đưa cô đi từ sớm rồi. Mộ Dung Ca thất thần chốc lát, ngày mai cô sẽ phải quay về phủ Thái tử, Nguyên Kỳ đã an bài thỏa đáng, không cho cô cơ hội để lựa chọn. “Mộ Dung cô nương, cô nương đang do dự ư? Cô muốn ở lại phủ Thái tử sao?” – Tiểu Thập thấy cô yên lặng suy nghĩ bèn đưa hai tay làm dấu hỏi.
Nhiều ngày nay hắn được tận mắt nhìn thấy thái độ dịu dàng mà thái tử Hạ quốc dành cho Mộ Dung Ca, xem ra người đó rất để tâm đến cô, Lâm Trắc phi cũng không thể so sánh được. Tiểu Thập dần thu hồi suy nghĩ quyết liệt rời đi, nét mặt hắn hơi hòa hoãn xuống, đưa tay ra tiếp tục làm thủ ngữ với cô: “Thái tử Hạ quốc cũng có thể coi là Phu quân của Mộ Dung cô nương, nếu trên đời này không còn ai đối xử tốt với cô nương hơn Thái tử, thì có lẽ cô nương nên chọn cách ở lại.” Nghe những lời này, Mộ Dung Ca hoàn toàn rơi vào trầm mặc. Trước mắt dần hiện lên những hình ảnh từ khi cô biết Nguyên Kỳ đến nay.
Thân phận của Nguyên Kỳ quá cao quý, ở thời đại này hắn được coi là một người rất có quyền lực, vốn trong mắt hắn không nên tồn tại bất kì cô gái nào. Cho dù thỉnh thoảng có đàn bà ở bên cạnh hắn thì người đó cũng không phải là duy nhất. Với thân phận của hắn, cái không thiếu nhất chính là đàn bà. Hắn không cần lấy lòng bất cứ người nào bởi vì những người khác sẽ luôn luôn muốn lấy lòng hắn.
Nhưng cô biết hắn rất thật lòng đối với mình. Có điều, thứ mà hắn có thể cho cô chỉ là một vị trí Trắc phi, một thứ danh phận khiến nữ nhân toàn thiên hạ phải hâm mộ mà thôi.
Cho đến khi Tiểu thập rời khỏi phòng và Nguyên Kỳ tới, cô vẫn không thể đưa ra một đáp án cho Tiểu Thập. Đến bữa tối mới thấy Nguyên Kỳ xuất hiện.
Hai ngày nay tuy rằng hắn ở trong phủ, nhưng ngoại trừ giờ cơm, những lúc khác hắn đều ở trong thư phòng. “Ngày mai sẽ quay về phủ Thái tử, nàng có thể đi chứ?” – Nguyên Kỳ nhẹ giọng hỏi.
Nghe thấy câu hỏi của hắn, đôi mắt Mộ Dung Ca hơi lóe lên, cô ngẩng đầu nhìn hắn. Trước mắt cô đây chính là người đàn ông đã từng tiếp xúc thân mật cùng cô, cô nghiêm túc hỏi: “Thiếp muốn hỏi Thái tử một chuyện, mong Thái tử thành thật trả lời.”
Cánh tay cầm đũa của hắn ngừng lại một chút, hắn không quay đầu nhìn cô mà chỉ gật đầu đồng ý. Nhưng cô không có ý định lảng tránh, mà trực tiếp hỏi: “Khi trở lại phủ Thái tử, thân phận của thiếp sẽ là gì?” Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
Trên khuôn mặt thanh nhã của hắn hiện lên vẻ không đành lòng, hắn ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm của hắn như vực sâu không chạm đến được, càng không biết lúc này hắn đang nghĩ gì – “Là Trắc phi.” Vẫn là đáp án đó, Trắc Phi.
Kì thực cô cũng nên cảm thấy vinh hạnh, địa vị Trắc phi đã là thứ nhiều người mơ ước mà không thể cầu!
Nguyên Kỳ nhìn dung nhan yêu kiều xuất hiện nụ cười nhàn nhạt, trong lòng bỗng khẩn trương, đôi lông mày rậm nhẹ nhàng nhíu lại. Chẳng lẽ cô vẫn giữ ý định muốn một đời một đôi ư? “Từ nay về sau, sẽ không có ai làm tổn thương nàng được nữa.” – Nhìn nụ cười sáng lạn như hoa trong mắt cô, hắn chậm rãi nói. Mộ Dung Ca mỉm cười, hai hàng lông mi hơi rung động, cô gật đầu: “Vâng, thiếp tin tưởng Thái tử.” – Đứa bé trong bụng cô đã không còn, đối với một số người mà nói, đã không còn phải lo lắng nữa. Thái tử ở trong phủ muốn bảo vệ cô an toàn, tất nhiên sẽ không có ai dám động đến cô.
Mộ Dung Ca nhìn ra ngoài cửa sổ, buổi tối gió hơi lạnh, rất nhanh mùa đông sẽ đến. Mùa đông ở Hạ quốc từ trước đến nay không quá giá rét như Tề quốc, nhưng lại luôn âm u lạnh lẽo. Trong phòng tuy có đốt than củi nhưng thời tiết cuối thu đầu đông vẫn khiến cô cảm thấy lạnh. Cô khép lại vạt áo, nói với Nguyên Kỳ: “Hơi lạnh, thiếp muốn thay y phục.”
Nguyên Kỳ nhíu mày, gật đầu.
Mộ Dung Ca muốn đứng dậy nhưng lại thấy trước cửa xuất hiện một bóng đen: “Bẩm thái tử, Hoàng thượng phái người đến, đang đợi ở ngoài phủ ạ.” – Ngoài cửa vang lên giọng nói của Gia Kiệt.
Người của Hoàng thượng ư? Ánh mắt Mộ Dung Ca nhất thời trở nên lạnh thấu xương, cô nhìn về phía cửa. Nguyên Kỳ và Gia Kiệt luôn nói rằng nơi này rất bí mật và an toàn, tại sao Nguyên Du lại biết được mà phái người đến đây? Cô dời mắt sang Nguyên Kỳ, chỉ thấy khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn lạnh xuống, cả người tỏa ra hàn khí mạnh mẽ. Ánh mắt hắn khẽ đảo qua, thoáng xuất hiện một tia sát khí. Trong lòng cô bỗng thấy hoảng sợ, cô luôn có cảm giác mối quan hệ giữa phụ tử bọn họ không hòa hợp như mặt ngoài, mà luôn tràn ngập một màn sương mù dày đặc đầy nguy hiểm. “Cho vào đi.” – Nguyên Kỳ hạ giọng phân phó.