“Sao?” Mộ Dung Ca nhẹ nhàng nâng hàng mi dài, bởi vì vậy mà vết sẹo bên mặt càng nổi lên dữ dằn hơn. Bất cứ ai lần đầu nhìn thấy khuôn mặt nàng đều bị dọa hoảng sợ, chỉ dám đứng nhìn từ xa, chỉ có Lưu Tùng Nguyên và Lưu Ngữ Yên gần gũi với nàng hai năm mới không cảm thấy gì, họ đã sớm quen nhưng đôi lúc vẫn tiếc nuối thay cho Mộ Dung Ca. Nếu trên mặt nàng không có vết sẹo như thế, hẳn đã là một giai nhân thanh tú.
Lưu Ngữ Yên biết hai người họ cần nói chuyện, lập tức rút lui: “Muội trở về chuẩn bị đây.”
Lưu Ngữ Yên vừa đi khỏi, gương mặt Lưu Tùng Nguyên đã lộ vẻ trầm trọng: “Trần đại nhân muốn gặp cô nương.”
Hai năm qua, thân phận của nàng vẫn luôn bí ẩn, nàng chỉ cần đứng ngoài chỉ điểm,còn lại mọi việc đều do hắn xử lí. Nhưng chuyện lần này quá phiền phức, nếu nàng không chịu ra mặt giải quyết, e rằng tổn thất sẽ vô cùng lớn.
Trong mắt Mộ Dung Ca lóe lên một tia sáng nghi ngờ: “Trước đây ông ta chưa từng muốn gặp ta, sao bây giờ đột nhiên lại đòi gặp?”
Trần đại nhân là Chưởng quản quốc khố cùng kho binh khí, ông ta có mối quan hệ làm ăn rất tốt với Lưu Tùng Nguyên. Trước đây ông ta đều thông qua Lưu Tùng Nguyên để thu mua binh khí từ các thương nhân khác. Chẳng biết từ lúc nào Trần đại nhân biết được tin tức Lưu Tùng Nguyên thay đổi thương nhân cung cấp binh khí, liền nổi lên tâm tư do dự, không muốn tiếp tục mua binh khí nữa. Chút chuyện nhỏ này bình thường Lưu Tùng Nguyên có thể giải quyết dễ dàng, sao bây giờ lại để Trần đại nhân yêu cầu này nọ?
“Những thương nhân buôn bán binh khí khác hai năm qua bị chúng ta chèn ép đã bắt đầu rục rịch không an phận, bọn họ muốn đoạt các mối cung cấp từ trong tay chúng ta nên đã có người cố ý tung tin nhà cung cấp cho ta là một cô gái tuyệt sắc, vậy nên Trần đại nhân mới yêu cầu được gặp nàng. Thái độ của ông ta lần này rất kiên quyết.” Lưu Tùng Nguyên ngượng ngùng nói. Vốn trước khi hợp tác với nhau, hắn đã có hứa hẹn sẽ không để nàng phải lộ mặt, nhưng tình thế bây giờ hắn không thể làm được gì khác, có lẽ nàng bắt buộc phải xuất đầu lộ diện.
Sắc mặt Mộ Dung Ca trầm xuống, chuyện của Trần đại nhân này ít nhiều nàng cũng có nghe qua. Ông ta năm nay tầm bốn mươi tuổi, làm quan thanh liêm nhưng lại trầm mê nữ sắc, bình thường vẫn hay lưu luyến chốn thanh lâu, ca cơ, cơ thiếp trong phủ trên dưới ngót ngét cũng trăm người, chả trách nghe đồn nàng có diện mạo xinh đẹp kiều diễm nên tâm ngứa ngáy muốn gặp mặt.
“Nếu nàng không muốn, mối làm ăn này chúng ta bỏ đi” Lưu Tùng Nguyên thấy Mộ Dung Ca im lặng, cho là nàng giận bèn nói ngay.
Mộ Dung Ca lắc đầu, “Nếu Trần đại nhân đã muốn gặp, ta sẵn sàng gặp hắn.” Tránh né hai năm, nàng biết mình không thể trốn tránh mãi được. Đã qua hai năm rồi, gương mặt nàng lại thành ra như thế này, dù có lộ diện chắc cũng chẳng có ai nhận ra.
“Không được!”
Vừa hồi phủ, Tiểu Thập nghe Mộ Dung Ca nói muốn đi gặp Trần đại nhân, lập tức chạy vội đến trước mặt hai người, khua tay biểu thị ý ngăn cản. Hai năm qua, thật vất vả mới có thể trôi qua bình yên, sao có thể phá hủy hết tất cả?
Mộ Dung Ca mỉm cười: “Không sao, ta có dung mạo khiến người người khiếp sợ, người khác gặp một lần sao còn dám gặp lần thứ hai?”
Mộ Dung Ca tự nhạo báng chính mình, xưa này nàng luôn rất thoải mái đối với dung mạo của mình, chưa hề tự ti, những ai tiếp xúc với nàng một thời gian dài đều hiểu nàng không phải là một nử tử đơn giản. Cho dù khuôn mặt nàng bị hủy nhưng khí chất vẫn thanh nhã như đóa sen, có đôi khi làm cho hắn mơ hồ quên mất khuôn mặt nàng, Lưu Tùng Nguyên thực sự bị khí chất của nàng khuất phục. Hắn nhẹ nhàng nhíu mày: “Ta nghĩ nên lựa chọn biện pháp khác.”
“Không cần.” Mộ Dung Ca lắc đầu cười nói. Nếu nàng đã quyết định đứng ra giải quyết chính là muốn triệt cỏ tận gốc, nàng rất có lòng tin với dung mạo hiện giờ của mình, tuyệt đối không có ai muốn thấy nàng.
Tiểu Thập lo lắng nhìn khuôn mặt của Mộ Dung Ca, tuy rằng đã xử lý khá nhiều làm cho dung mạo của nàng khác biệt rất lớn với trước kia, chắc chắn sẽ không ai nhận ra nàng nhưng trong lòng hắn vẫn hết sức lo lắng.
Bữa tối vừa qua đã thấy Lưu Ngữ Yên xúng xính đi tới. Tối nay nàng ta lựa chọn trang phục tỉ mỉ hơn thường ngày. Vốn nàng đã có dung nhan kiều mị tươi tắn, hôm nay lại đặc biệt đáng yêu. Hai bên má có hai lúm đồng tiền khiến khuôn mặt nàng luôn vui vẻ.
Mộ Dung Ca vẫn đơn giản như ngày thường, chỉ mặc một bộ quần áo màu tím nhạt, tóc búi kiểu đơn giản. Thường ở nhà không cần che mặt, nhưng khi ra đường cần phải đeo mạng che, nàng sợ khuôn mặt của mình sẽ dọa cho trẻ con khóc ngất.
Mặc dù đã sống ở Lương quốc hai năm nhưng nàng chưa đi hội chùa lần nào, thứ nhất là vì nó quá ầm ĩ, thứ hai là vào thời điểm chạy trốn, nàng vừa sinh non, đang lúc yếu ớt nhất. Tuy rằng khi ấy đã là giữa trưa, nước hồ không quá lạnh như lúc sáng sớm nhưng đối với nàng vẫn buốt đến tận xương tủy. Khi Tiểu Thập đưa được nàng ra, nàng liền hôn mê tròn ba ngày, suýt nữa đã nguy hiểm đến tính mạng. Điều dưỡng hơn một năm mới khôi phục được thân thể hư nhược, nhưng từ đó về sau nàng không chịu nổi lạnh giá. Cũng may mùa đông ở Lương quốc không quá lạnh.
Hội chùa quả nhiên có rất nhiều người ồn ào qua lại, những sạp hàng được bày bán ở hai bên đường. Hai năm qua nàng thấy rất nhiều thứ, nhưng hội chùa này quả thật có nhiều vật khiến nàng phải mở rộng tầm mắt.
Dù không đặc biệt muốn mua thứ gì nhưng Lưu Ngữ Yên vẫn vô cùng háo hức, đi trên đường thấy cái gì vừa mắt là nàng lại mua bỏ vào túi. Nhìn sang chỉ thấy Mộ Dung Ca mua được hai cây trâm bạch ngọc và con châu chấu đan bằng mây tre, bèn hỏi: “Mộc tỷ tỷ, tỷ không thích đi hội chùa sao?”
“Không phải đâu, ta rất thích.” Mộ Dung Ca lắc đầu cười nói.
Lưu Ngữ Yên từ trước đến nay vốn không phải là loại người thích hỏi cặn kẽ mọi chuyện, thấy Mộ Dung Ca không muốn trả lời, nàng cũng không hỏi tới, trái lại còn quay đầu ghé tai Mộ Dung Ca nói nhỏ: “Mộc tỷ tỷ có biết đại ca muội đã đính hôn?”
“Vậy sao? Là con gái nhà ai may mắn như vậy?” Mộ Dung Ca hiếu kì hỏi. Từ khi biết Lưu Tùng Nguyên, nàng chỉ thấy bên cạnh hắn có hai nha đầu thông phòng. Giờ hắn đã hai mươi hai tuổi, ở thời đại này cũng đã đến tuổi thành thân cưới vợ rồi.
“Con gái của Mễ thương nhân, nghe nói đó là một cô gái hiền lành, hơn nữa là con gái của phú thương, sau này có thể giúp đỡ được đại ca. Hai tháng nữa đại ca sẽ qua Tề quốc cầu hôn, còn muội ở lại Lương quốc chờ nàng.” Vẻ mặt Lưu Ngữ Yên đầy mong đợi, chỉ cần đại ca thành hôn sẽ không có thời gian quản nàng nữa.
Nàng rất mong đợi vị chị dâu từ Tề quốc này.
Mộ Dung Ca cười nhẹ: “Chắc chắn sau này chị dâu muội sẽ luôn đối xử tốt với muội.” Trong lòng nàng hơi buồn bực, hai tháng nữa Lưu Tùng Nguyên phải đi Tề quốc? Sao chưa từng nghe hắn nói với nàng?
Đôi mắt Mộ Dung Ca khẽ chớp. Tề quốc…. Ở nơi xa xôi đó, cả đời này chắc nàng không thể được gặp lại người ấy. Những kí ức phủ bụi trong đầu nàng lại bắt đầu phá tan phòng tuyến ùa về. Nàng khẽ trau mày, tại sao gần đây nàng rất hay hồi tưởng quá khứ?
Hai năm đã qua, hết thảy đều đã là bụi hồng trần, nhưng đôi lúc trong đêm khuya vắng lặng, nàng vẫn có cảm giác bất an.
“Mộc tỷ tỷ có từng nghe nói đến Tam hoàng tử Lương quốc?”
Hai người đi dạo từ từ trong đám người, đoàn người vẫn chậm rãi tiến về phía trước. Vừa đi, Lưu Ngữ Yên vừa hỏi.
Nghe nàng nói, trong đầu Mộ Dung Ca hiện lên một khuôn mặt mơ hồ. Mấy năm trước nàng đã từng gặp Tam hoàng tử, tên là Lương Thần, khuôn mặt người này có nét tương tự như Lương Hân Hân, tuy không quá tuấn tú nhưng phong thái đặc biệt xuất sắc. Nàng nhớ được người này vì lúc đó hắn rất lo lắng bảo hộ cho Lương Hân Hân. Vì sao hôm nay Lưu Ngữ Yên bỗng nhiên lại nhắc đến hắn?
“Ta cũng có nghe qua.”
Hai gò má Lưu Ngữ Yên bỗng ửng hồng, lộ ra vẻ thẹn thùng của thiếu nữ: “Trước đó vài ngày muội gặp huynh ấy trong trà lâu, chúng ta vừa gặp đã yêu. Huynh ấy định mấy ngày nữa đến xin đại ca cầu hôn.”
“Cái gì?” Mộ Dung Ca trợn mắt.
Lương Thần là người trong hoàng tộc, hôn nhân luôn đưa lợi ích cá nhân lên làm đầu, có thể gả cho hắn phải là con gái của quan viên trong triều. Mặc dù Lưu Tùng Nguyên là thương nhân nổi tiếng trong thiên hạ, nhưng so với quan lại, thân phận và địa vị vẫn thấp hơi một tầng, Lương Thần sao có thể chủ động muốn cưới Lưu Ngữ Yên đây? Mộ Dung Ca yên lặng quan sát Lưu Ngữ Yên, nàng phát hiện ra sau hai năm, Lưu Ngữ Yên ngày càng xinh đẹp động lòng người. Nay nàng ấy cũng đã mười bảy tuổi, đến tuổi lập gia đình ở thời đại này.
Nhưng Lưu Ngữ Yên làm sao gặp được Lương Thần? Còn yêu hắn ta ngay và định hôn sự?
“Huynh ấy hứa cho muội vị trí trắc phi.” Lưu Ngữ Yên thẹn thùng.
Đuôi lông mày Mộ Dung Ca khẽ nhích. Vị trí Trắc phi?
Dù đã rời khỏi vòng xoáy tranh đấu quyền lực hai năm nay nhưng Mộ Dung Ca vẫn có thói quen suy nghĩ sự tình một cách thấu đáo. Chưa nói đến việc vì sao Lương Thần lại vừa mắt Lưu Ngữ Yên. Nếu hắn đã hứa cho nàng ấy danh vị Trắc phi thì hẳn vị trí của Lưu Ngữ Yên ở trong lòng hắn rất quan trọng.
Đương lúc đang chìm trong suy nghĩ thì Tiểu Thập vẫn luôn đi ở phía sau bỗng huých vào vai nàng, Mộ Dung Ca lập tức hồi hồn. Tiểu Thập lấy tay thông báo: “Phía sau có hai cô gái nhắc tới Khánh Lâm Vương của Tề quốc.”
Thông tin này làm ánh mắt Mộ Dung Ca nổi sóng. Theo hướng Tiểu Thập chỉ, nàng thấy hai cô gái đứng gần đó. Chỉ cần nhìn trang phục đã biết một người là chủ nhân, người kia là tì nữ. Cô gái đi phía trước có dung mạo xinh đẹp mĩ lệ, mắt phượng sóng sánh, làn da nõn nà, nhấc tay nhấc chân đều có phong cách quyền quý, nhìn qua đã biết người này có cuộc sống an nhàn sung sướng.
Tuy khoảng cách hơi xa nhưng vẫn mơ hồ nghe thấy nàng đang lo lắng nói với tì nữ phía sau: “Chẳng biết những vật này có làm người ấy hài lòng?”
Tì nữ che miệng cười: “Vương phi, Khánh Lâm Vương nhất định sẽ thích những vật mà ngài chọn.”
Âm thanh xung quanh ngày càng lớn khiến Mộ Dung Ca không thể nghe thêm họ nói điều gì.
Sắc mặt của Tiểu Thập nặng nề, hắn dùng thủ ngữ nói với Mộ Dung Ca: “E rằng Khánh Lâm Vương đang ở thành An Bình, hay là chúng ta rời khỏi nơi này?”
Nàng đã biết hai năm nay Tẫn Nhi luôn đóng cửa Vương phủ, đi chu du qua các quốc gia. Vốn tưởng rằng thiên hạ rộng lớn như vậy sẽ không còn cơ hội gặp mặt, nhưng không ngờ lại gặp được chính thê của Tẫn Nhi trong hội chùa đông đúc này. Nhìn nàng ấy có vẻ quan tâm chăm sóc Tẫn Nhi, có lẽ đệ ấy rất hạnh phúc.
Mộ Dung Ca lắc đầu với Tiểu Thập, dù có gặp lại Tẫn Nhi cũng không thể nhận ra nàng, Tiểu Thập cũng đã thay đổi diện mạo, vóc người càng to lớn hơn so với trước đây, mà cho dù không thay đổi khuôn mặt thì chưa chắc Tẫn Nhi đã nhớ ra Tiểu Thập.
Thật ra cũng không cần khẩn trương như thế, dù Tẫn Nhi có ở đây, nhưng thành An Bình lớn như vậy, sao có thể vừa khéo gặp nhau?
“Mộc tỷ tỷ, ở đây lại có thợ làm được chú cá vàng tinh xảo như thế này.” Lưu Ngữ Yên lôi kéo Mộ Dung Ca vào một quầy hàng, vui vẻ chỉ chỏ đống vật phẩm trang sức trên quầy.
Nàng lướt mắt nhìn qua quầy hàng, tầm mắt lưỡng lự ở chú cá vàng ngay chính giữa, thật giống với chú cá cũ đã từng xuất hiện nhiều lần trong giấc mộng của nàng. Vẻ mặt Mộ Dung Ca trầm xuống, ánh mắt nàng sâu thẳm như đêm đen, theo bản năng vươn tay ra cầm lấy chú cá nhỏ.
Lão bán hàng thấy thế, lập tức nịnh nọt: “Vừa nhìn cô nương đã thấy là người biết xem hàng! Đây chính là đồ vật tổ tiên ta để lại, nếu không phải tình thế bắt buộc, ta tuyệt đối không bán.”
Mộ Dung Ca không nghe thấy gì, chỉ thất thần nhìn cá vàng trong tay.
Ông chủ tưởng mình nói quá nhỏ nên lặp lại một lần nữa.
Mộ Dung Ca tỉnh lại từ miền kí ức xa xôi, vốn định buông cá vàng xuống, ai ngờ Lưu Ngữ yên đã trả tiền: “Chẳng mấy khi thấy Mộc tỷ tỷ thích một vật, nên mua. Chú cá vàng ấy coi như muội cảm tạ tỷ tỷ, nếu không có tỷ tỷ đi cùng, chắc lúc này muội đang phải ngồi trong phòng thêu hoa.”
Nhìn chú cá vàng trong tay, bất giác Mộ Dung Ca cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, cô sợ mình chỉ động tay một chút là chú cá vàng này sẽ tan chảy mất. Nàng lập tức nắm chặt trong lòng bàn tay.
Nàng đưa mắt nhìn xung quanh, đã không còn thấy bóng dáng hai cô gái lúc nãy. Người xung quanh ngày càng nhiều, phía trước không xa đang trình diễn xiếc ảo thuật. Mộ Dung Ca cúi đầu nhìn tiểu kim ngư rồi cất nó vào trong túi đeo, sau đó nàng bị Lưu Ngữ Yên lôi kéo về phía diễn xiếc.
“Có xiếc ảo thuật, chúng ta mau đi xem thôi.”
—-bamholyland.com—-
Mấy ngày sau, vừa dùng xong bữa tối thì Lưu Tùng Nguyên đến đưa nàng tới quý phủ của Trần đại nhân.
Để chắc chắn, nàng ngồi trước gương đồng tròn một canh giờ, cố ý nhìn khuôn mặt dữ tợn trong gương. Mộ Dung Ca cố ý đeo ít trang sức, khuôn mặt vốn đã dữ tợn, đeo đồ trang sức vào nhìn lại càng kinh khủng hơn.
Lưu Tùng Nguyên nhìn thấy nàng cũng phải hoảng hốt, may mà định lực của hắn cao nên không có biểu hiện gì bất thường, lòng chỉ dám thầm nghĩ: Nử tử đều thích đẹp, mà Mộc cô nương, đeo đồ trang sức lại có vẻ…. không như thế.
Trần phủ.
Mới vừa bước vào Mộ Dung Ca đã bị hai hàng hoa mẫu đơn ở hai bên hấp dẫn, hoa nở đỏ thẫm, kiều diễm đến lóa mắt.
Dọc đường đi thỉnh thoảng bọn họ lại gặp vài cô gái có dung mạo xinh đẹp nhưng ăn mặc hơi lộ liễu, nguyên nửa chiếc “bánh bao tròn” lộ ra dưới màn đêm trông thập thần yêu mị hấp dẫn. Có lẽ đây là những cơ thiếp hoặc ca kĩ trong phủ của Trần đại nhân.
Mỗi khi nhìn thấy những thiếu nữ thân bất do kỉ, bị ép phải bán thân thể để sống tiếp này, Mộ Dung Ca đều cảm thấy không đành lòng. Nhưng số phận của các nàng ấy đều nằm trong tay định kiến của thời đại này, vốn là thứ không thể thay đổi được.
Trần đại nhân đã đợi ở trong đại sảnh từ sớm, vốn là người không quen ngồi một mình, lão đã cùng mấy người khách đùa giỡn với những cô gái quần áo không chỉnh tề. Trong đại sảnh tràn ngập không khí dâm dục. Bên tai truyền đến những tiếng kêu rên rỉ của các cô gái.
Bọn hạ nhân thông báo cho Trần đại nhân biết khách đã tới, lão lập tức mời Mộ Dung Ca và Lưu Tùng Nguyên vào. Mộ Dung Ca che mặt nên bọn họ không thể thấy được dung nhan đáng sợ của nàng, nàng biết chắc đến khi nhìn thấy bọn họ sẽ không thể nuốt trôi một bàn thức ăn mĩ vị ở trước mặt. Mộ Dung Ca thầm quan sát những người trước mặt, không khó để nhận thấy ánh mắt đắm đuối của bọn họ đang dán chặt vào người nàng.
“Lưu công tử, cô gái này là người hợp tác buôn bán với ngươi hai năm nay?” Trần đại nhân thu hồi nét mặt cợt nhả, lão thầm nghiêm chỉnh đánh giá Mộ Dung Ca. Tuy rằng chưa trông thấy dung mạo, nhưng chỉ cần nhìn tư thái đã cảm thấy tiêu hồn, có lẽ trong đám cơ thiếp của lão không ai sánh được với nàng.
Lưu Tùng Nguyên thấy Trần đại nhân quan sát Mộ Dung Ca, sắc mặt y thoáng tối sầm, giọng lạnh đi: “Đúng vậy, cô gái này chính là đối tác của tại hạ hai năm qua.”
“Mộc Khinh xin ra mắt các vị đại nhân.” Mộ Dung Ca hơi khom người hành lễ, tựa như không thèm để ý ánh mắt khiếm nhã của mấy tay đàn ông trong đại sảnh, thái độ của nàng rất thong dong.
Trần đại nhân gật đầu, cười: “Mộc cô nương không cần đa lễ. Mời ngồi!”
Cùng Lưu Tùng Nguyên ngồi xuống, Mộ Dung Ca lúc này mới phát hiện tuy bên cạnh Trần đại nhân đều có ca cơ hầu hạ, nhưng ngồi gần lão là một vị phu nhân xinh đẹp, chắc hẳn đây là chính thê của lão.
Trần phu nhân hoàn toàn không để ý tới hành vi phóng đãng của chồng, ngược lại khuôn mặt bà cười rất ôn hòa, thỉnh thoảng còn rót rượu cho Trần đại nhân.
Vừa lúc nhìn về phía Mộ Dung Ca, bà mỉm cười đáp lại: “Mộc cô nương cử chỉ tao nhã quý khí, chắc hẳn là tiểu thư khuê các.”
“Phu nhân quá khen.” Nàng cười nhạt.
Một người khách híp mắt nhìn Mộ Dung Ca, nuốt nước bọt: “Nữ tử có tài trong Lương quốc được mấy người, nhưng tinh thông buôn bán như Mộc cô nương đây quả là hiếm thấy, cô nương đúng là nhân tài kiệt xuất! Trăm nghe không bằng một thấy, Mộc cô nương đúng là quốc sắc thiên hương, nếu đã là thương nhân nữ trung hào kiệt, sao còn che giấu dung mạo làm gì?”
“Đúng vậy, sao Mộc cô nương còn che giấu dung nhan? Có phải sợ dung mạo quá khuynh quốc khuynh thành khiến mọi người khiếp sợ không?” Mấy người còn lại phụ họa theo.
Mộ Dung Ca nhíu mày, chỉ cười nhạt chứ không nói.
Lưu Tùng Nguyên nói với các vị đại nhân: “Các vị đại nhân không nên ép buộc Mộc cô nương. Nàng ấy không phải là ca cơ, không cần xuất đầu lộ diện.”
Lời nói của y có phần không nể mặt mấy vị đại nhân ở đây. Bọn họ liếc nhìn Lưu Tùng Nguyên, trong mắt có vài phần kiêng kị. Lưu Tùng Nguyên không phải là người Lương quốc, y là đại thương gia danh tiếng vang dội chuyên buôn bán vũ khí qua các nước, không phải là người bọn họ dám động vào.
Trần đại nhân thấy sắc mặt Lưu Tùng Nguyên không tốt bèn cười hòa giải. “Ha ha, chỉ là việc nhỏ, Lưu công tử không cần nổi giận.”
Nhưng lão rất tò mò về dung mạo của Mộ Dung Ca nên không buông tha mà nhìn nàng cười đắm đuối: “Chẳng biết Mộc cô nương có thể cấp cho bản quan chút mặt mũi?”
Ngụ ý là muốn nhìn thấy khuôn mặt Mộ Dung Ca.
Mộ Dung Ca vẫn rất thong dong, không nhanh không chậm đứng dậy, bình tĩnh quét mắt một lượt.
Nhưng trong mắt mấy tên quan háo sắc, cái nhìn này của nàng mang đầy vẻ phong tình, đẹp hiếm có.
“Mộc Khinh chỉ sợ lộ ra dung mạo thật của mình lại làm các vị đại nhân mất hứng.” Giọng nói yêu kiều mềm mại của nàng chậm rãi vang lên.
Mấy tên quan nghe vậy càng thiếu nhẫn nại: “Không sao, Mộc cô nương không cần tự hạ thấp mình.”