Thiếp Khuynh Thành

Chương 150-2



Ánh mắt Triệu Tử Duy sáng ngời, hắn lập tức ra lệnh cho gã hoạn quan đứng ngoài cửa: “Mau mời vào!”

Chỉ một lát sau đã thấy Lương Hân Hân, Lâm Thanh Nhã và Hương Lan lần lượt xuất hiện.

Cả ba người đều diện những bộ cánh đẹp đẽ, Lương Hân Hân mặc một bộ y phục màu lam, dáng vẻ tươi trẻ nhã nhặn, Lâm Thanh Nhã mặc quần áo màu tím, xinh đẹp quyến rũ, cuối cùng là Hương Lan với sắc hồng mềm mại đáng yêu.

Cả Lương Hân Hân và Lâm Thanh Nhã đều chưa từng nhìn thấy dung mạo của Thanh phi, nên khi hành lễ xong ngẩng đầu lên thấy gương mặt quen thuộc đang ngồi trong lòng Triệu Tử Duy, các nàng lập tức hóa đá. Câu hỏi đầu tiên bật ra trong óc, chẳng phải Mộ Dung Ca đã chết trong biển lửa rồi hay sao?

Sau hai năm vì sao lại xuất hiện một cô gái có dung mạo giống hệt Mộ Dung Ca? Hơn nữa trên mặt cô gái này còn có một vết sẹo vô cùng xấu xí, nếu không có vết sẹo ấy thì quả thực chính là từ một khuôn đúc ra!

Lương Hân Hân liếc qua Như Băng đang đứng phía sau Mộ Dung Ca, nhất thời trong lòng nàng đã hiểu rõ mọi chuyện, nhưng ngay sau đó nàng cảm thấy tuyệt vọng, thì ra Mộ Dung Ca vẫn chưa chết! Chẳng trách Triệu Tử Duy lại mau chóng lạnh lùng với Hương Lan xinh đẹp kiều diễm, tất cả nguyên nhân cũng chỉ bởi vì sự xuất hiện của người con gái này.

Năm đó khi nghe tin Mộ Dung Ca đã chết, tâm trạng của nàng rất rối loạn, mặc dù nàng cảm thấy thương tâm nhưng trong lòng cũng trút bớt được một gánh nặng. Sự tồn tại của Mộ Dung Ca như một bức tường chắn khiến không một người phụ nữ nào có thể tiếp cận được vị trí quan trọng trong lòng Triệu Tử Duy.

Lương Hân Hân mỉm cười, nụ cười mang theo cả sự tuyệt vọng.

Lâm Thanh Nhã quá sợ hãi, bây giờ thì nàng ta đã hiểu vì sao Triệu Tử Duy lại ban cung Thu Nguyệt cho một phi tần mới vào cung, hơn nữa sau khi cô gái này xuất hiện, ngài còn thờ ơ với toàn bộ hậu cung. Thì ra cái người mà nàng ta vắt óc suy đoán, thậm chí còn âm thầm coi là kẻ thù này lại chính là Mộ Dung Ca! Nhưng nàng ta cũng có nghi ngờ, cô gái này do Khánh Lâm vương mang về, trên mặt còn có sẹo, cô ta thực sự là Mộ Dung Ca sao? Còn nhớ năm đó ở nước Phong, tất cả mọi người đều nhận ra dung mạo của Mộ Dung Ca thực sự giống hệt Thái tử phi, vậy rất có thể trên đời này còn một người thứ ba có khuôn mặt giống hệt hai người họ.

Nếu không thì phải giải thích ra sao về chuyện Thanh phi này có tên là Mộc Khinh?

Hương Lan tuyệt sắc cười nở rộ, nhưng khi nàng ta nhìn thấy cảnh tượng Mộ Dung Ca được Triệu Tử Duy ôm vào lòng, thoáng chốc ánh mắt nàng hơi giao động. Khi nãy đứng ở bên ngoài chờ được gọi vào, nàng ta thấp thoáng nghe thấy cuộc đối thoại giữa Triệu Tử Duy và Triệu Tử Tẫn, rốt cuộc vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ nàng ta đã đánh giá quá cao địa vị của Mộ Dung Ca trong lòng Triệu Tử Duy? Hoặc nàng ta đã đánh giá quá cao năng lực của Mộ Dung Ca? Mà cũng có thể người đang đứng trước mặt nàng ta đây vốn không phải là Mộ Dung Ca. Hương Lan nhớ khi còn ở phủ Thái tử nước Hạ, thủ đoạn phản kích của Mộ Dung Ca luôn rất quyết liệt, không hề nương tay với đối thủ. Bản lĩnh khi ấy của Mộ Dung Ca đã nói lên rằng nàng có đầy đủ năng lực khiến Triệu Tử Duy phải yêu lại một lần nữa, nhưng những gì Hương Lan đang nhìn thấy hoàn toàn khác, cô gái trước mắt này nép vào lòng Triệu Tử Duy với vẻ cẩn trọng, lấy lòng rõ ràng.

Điều này thật khó hiểu. Hương Lan lén nhìn sang phía Triệu Tử Tẫn, thấy hắn im lặng cúi đầu, chén rượu trên tay đã trống không, có vẻ hắn vừa trút cả chén rượu đầy vào trong miệng, còn Nguyên Ngư trông có vẻ tiều tụy, xem ra trận minh tranh ám đấu này còn chưa ngã ngũ.

Mộ Dung Ca dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía ba người Lương Hân Hân, tựa hồ không nhận ra các nàng, Mộ Dung Ca lập tức đứng dậy nhún gối muốn hành lễ: “Mộc Khinh bái kiến Hoàng quý phi, Thục phi, Lan quý phi.”

Trong mắt Lương Hân Hân thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng nàng bình tĩnh lại rất nhanh, gật đầu nói: “Thanh phi không cần đa lễ, tỷ muội chúng ta đã là người một nhà rồi, huống chi gia yến hôm nay còn do Thanh phi tổ chức.” Cách nói chuyện của Lương Hân Hân rất nhu hòa, không nói những điều không nên nói, cũng không có ý định làm loạn.

Mộ Dung Ca thầm ngạc nhiên, so với mấy năm trước đây, Lương Hân Hân lúc này như biến thành người khác, ngay cả Lâm Thanh Nhã cũng trầm tĩnh hơn nhiều. Hình ảnh phóng khoáng trên lưng ngựa của Lương Hân Hân ở Phong quốc năm đó luôn làm Mộ Dung Ca ngưỡng mộ, nàng vẫn luôn ước ao một ngày nào đó mình cũng có thể tùy ý phóng khoáng được như vậy. Vậy mà chỉ mới hai năm, Lương Hân Hân đã thay đổi long trời lở đất, nàng ấy hiện giờ rất bình tĩnh, lạnh lùng, và thờ ơ…

Đôi lông mày lá liễu của Lâm Thanh Nhã hơi nâng lên, lòng thầm cười nhạt: Cho dù là ai đi chăng nữa, Thanh phi hay Lan phi đều là những kẻ không biết tốt xấu, chung quy bọn chúng sẽ không có được kết cục tốt. Hành động quyến rũ Hoàng thượng của Thanh phi kia thật đáng ghét. Mặc dù trong lòng nổi sóng nhưng Lâm Thanh Nhã che giấu rất tốt, nàng ta mỉm cười nói thêm: “Chúng ta đều là những phi tần hầu hạ Hoàng thượng cả, Hoàng quý phi nói đúng, muội muội không cần đa lễ như vậy.” Nói xong nàng ta cũng phúc thân đáp lễ.

Hương Lan đứng ở một bên chỉ mỉm cười dịu dàng, quyến rũ, nàng ta cũng nhún mình đáp lễ với Mộ Dung Ca. Khi đứng thẳng dậy, Hương Lan dùng đôi mắt phong tình ướt át nhìn sang Triệu Tử Duy, đã nhiều ngày nay hắn không tới cung Chiêu Dương của nàng, có người nói hắn bề bộn công việc nên mỗi đêm sau khi phê duyệt tấu chương xong đều ngủ ở cung Thừa Thanh.

Trong mắt người ngoài, Triệu Tử Duy mặc dù bận rộn xử lý việc quốc gia nhưng vẫn không quên ban tặng cho Hương Lan những vật phẩm trân quý khiến các phi tần khác phải đỏ mắt ghen tị, người ngoài có thể không biết nhưng Hương Lan nàng thì biết sự tình tuyệt đối không đơn giản như vậy. Mấy ngày nay, mỗi khi nhớ tới Mộ Dung Ca, trong lòng nàng ta luôn có cảm giác hoang mang, rốt cuộc Mộ Dung Ca này là người như thế nào?

Nhìn tình cảnh ngày hôm nay có thể thấy Triệu Tử Duy cũng không để ý tới Mộ Dung Ca.

Nhưng những biểu hiện của Triệu Tử Duy ngày ấy khi nhìn thấy Mộ Dung Ca khiến nàng không thể quên được, nàng ta chưa bao giờ thấy Triệu Tử Duy kích động như vậy, nó cũng giống như vẻ mặt trắng bệch vừa rồi của Lương Hân Hân khi nhìn thấy Mộ Dung Ca. Hương Lan chắc rằng, sự tồn tại của Mộ Dung Ca đối với Lương Hân Hân mà nói chính là cái gai trong mắt khiến nàng ấy phải đố kỵ và đề phòng.

Tất cả các nàng đều đang chờ đợi Triệu Tử Duy đáp lại.

Triệu Tử Duy lơ đễnh ngẩng đầu lên nhìn qua một lượt ba phi tử của mình, sau đó hắn nói: “Các ái phi mời ngồi vào bàn.”

Từ ái phi này chỉ là danh từ gọi chung. Hương Lan, Lương Hân Hân cùng Lâm Thanh Nhã, mỗi người mang một tâm sự riêng cùng ngồi vào bàn. “Tạ Hoàng thượng!”

Mộ Dung Ca nâng mắt nhìn về phía Hương Lan, mỉm cười: “Lan quý phi quả là quốc sắc thiên hương, chỉ mặc một bộ áo lụa dài cũng đủ làm nổi bật dáng người thướt tha của quý phi.” Đúng là rất xinh đẹp, so với Lâm Thiện Nhã càng cao hơn một bậc. Với tính cách của Lâm Thiện Nhã, chắc chắn nàng ta sẽ không bao giờ để một kẻ đẹp hơn mình ở ngay bên cạnh, không khó để hiểu vì sao năm đó khi ở bên cạnh Lâm Thiện Nhã, Hương Lan phải dịch dung cho gương mặt của mình xấu đi, mà Hương Lan này không chỉ có mỗi gương mặt đẹp, nàng ta còn là người rất thông minh và sâu sắc.

“Thanh phi quá khen, bản cung chỉ không thích ăn mặc quá mức lòe loẹt. Hơn nữa, Hoàng thượng cũng không thích những thứ diêm dúa cho nên bản cung cũng chỉ dám mặc cung trang bình thường thôi.” Hương Lan hơi mím môi cười nhẹ, ánh mắt nhu tình lướt qua Triệu Tử Duy cuối cùng mới dừng lại ở chỗ Mộ Dung Ca.

Lời này rơi vào trong tai Lâm Thanh Nhã hôm nay ăn mặc diễm lệ đặc biệt chói tai. Từ lúc gả cho Triệu Tử Duy đến nay, nàng ta chưa từng biết đến chuyện Triệu Tử Duy không thích đàn bà con gái ăn mặc quá mức diêm dúa, chẳng trách mỗi lần nhìn thấy nàng ta, thỉnh thoảng ánh mắt Triệu Tử Duy lại ánh lên vẻ chán ghét, chỉ có điều Lâm Thanh Nhã rất am hiểu thuật khuê phòng nên đôi lúc cũng được Triệu Tử Duy sủng hạnh, bây giờ nghĩ lại nàng ta mới ngộ ra, thì ra đó chính là nguyên nhân mình không được ưa thích! Nhìn qua một lượt mới thấy, cả Lương Hân Hân và Thanh phi đều ăn mặc rất nhẹ nhàng thanh thoát.

Sóng mắt Lương Hân Hân khẽ giao động, nàng cũng không vội lên tiếng mà chỉ im lặng quan sát.

Triệu Tử Tẫn vẫn cúi thấp đầu, đưa chén rượu trong tay lên uống thêm một hớp. Nguyên Ngư mỉm cười khéo léo nhưng hai bàn tay giấu dưới gầm bàn đã nắm chặt thành quyền, nàng đang cố gắng chịu đựng.

Triệu Tử Duy âm thầm quan sát vẻ mặt của Mộ Dung Ca, muốn thấy được vẻ ghen tuông trên khuôn mặt nàng nhưng hắn phải thất vọng rồi. Giờ phút này, bề ngoài hắn mỉm cười bỡn cợt nhưng trong lòng vô cùng chua xót. Trên đời này có nhiều nữ nhân như vậy, hắn tiện tay cũng có thể nắm được hoặc bỏ đi một mớ, nhưng chẳng có ai giày vò hắn như nàng.

Cho dù biết yêu thương chiều chuộng nàng sẽ khiến hắn rơi vào thế bất lợi, nhưng hắn vẫn cam tâm tình nguyện rơi vào trong tay nàng, thậm chí còn muốn nắm chặt bàn tay ấy cùng vượt qua quãng đời còn lại. Hai năm nắm quyền, tự ngụy trang mình thành một kẻ khác, đối với khảo nghiệm lần này của Triệu Tử Tẫn, hắn biết việc mình nên làm bây giờ là phải nắm lấy Hương Lan, sủng ái nàng ta, khiến nàng ta chìm đắm trong thế giới tình yêu của hắn, sau đó lợi dụng Hương Lan phản kích lại Triệu Tử Tẫn! Thế nhưng bây giờ hắn chần chừ, do dự không muốn tiếp tục.

Mộ Dung Ca nhận thấy được sự thay đổi khác thường ở Triệu Tử Duy và ánh mắt nóng rực của hắn đang dán vào nàng, nhưng nàng biết mình không có cách nào đáp lại hắn, chỉ đành dời sự chú ý sang phía Hương Lan: “Thì ra là thế, Lan quý phi thật biết cách suy nghĩ thay cho Hoàng thượng. Hoàng thượng có được Lan quý phi hầu hạ bên mình đúng là không thể nhàm chán được.” Xem ra Hương Lan này cũng bỏ ra không ít công sức để lấy lòng Triệu Tử Duy, có điều, khẩu vị của hắn thay đổi khi nào vậy? Chẳng phải trước đây hắn rất thích những mỹ nhân gợi cảm nóng bỏng, càng xinh đẹp càng tốt đó sao.

Hương Lan hơi cau mày, âm thầm quan sát Triệu Tử Tẫn ngồi gần đó, bỗng nàng ta chuyển chủ đề: “Chẳng biết Khánh Lâm vương tìm được Thanh phi ở đâu? Vương gia dâng Thanh phi cho Hoàng thượng thế này, xem ra đã phải hạ quyết tâm lớn.”

Một câu nói này thành công dấy lên lửa giận!

Bầu không khí trong điện chợt trở nên khẩn trương.

Đáy mắt Triệu Tử Tẫn xẹt qua tia sát khí, sắc mặt Nguyên Ngư tái nhợt. Triệu Tử Duy khẽ cau mày, còn Mộ Dung Ca vẫn tỏ ra thản nhiên.

Lời nói này của Hương Lan có thể nhìn ra hai mặt, một mặt nhắc nhở Triệu Tử Duy về Mộ Dung Ca, rất có thể nàng là gián điệp của Triệu Tử Tẫn, mặt khác nói xéo Mộ Dung Ca có gương mặt xấu xí mà cũng dám tranh giành tình cảm với nàng ta.

“Đúng vậy. Bản cung đúng là do Khánh Lâm vương vất vả lắm mới tìm được trong biển người mênh mông. Thực ra bản cung sớm đã được nghe danh Triệu đế phong thần tuấn lãng, không ai sánh bằng, từ lúc đó bản cung đã luôn ái mộ người, hôm nay may mắn được ở bên cạnh người, còn được thưởng cung Thu Nguyệt này, lòng ngưỡng mộ của bản cung chỉ có hơn chứ không kém. Nói đi thì phải nói lại, bản cung nghe nói năm đó Lan phi được vào cung hầu hạ Hoàng thượng là nhờ Lâm Khuynh Trần phải không? Hay do một người nào khác?”

Đừng quên, nước Phong hiện nay đã hoàn toàn nằm trong tay của nước Hạ, Hạ quốc đã bắt đầu quản lý tất cả mọi thứ.

Lời đáp trả của Mộ Dung Ca làm nụ cười tuyệt sắc trên gương mặt Hương Lan bỗng chốc cứng ngắc. Nàng ta hơi lo lắng: Mộ Dung Ca đã biết cái gì rồi ư?

Mộ Dung Ca ra tay phản kích khiến toàn bộ những người có mặt trong bữa tiệc đều im lặng.

Lâm Thanh Nhã cảm thấy vui sướng khi thấy kẻ gặp họa, nàng ta chưa bao giờ nhìn thấy Hương Lan bị thua thiệt như thế này. Ánh mắt lướt qua Triệu Tử Duy rồi đến Thanh phi đang được sủng ái.

Triệu Tử Duy vốn định lên tiếng nựng Mộ Dung Ca, tỏ ra sủng ái nàng một chút giúp bầu không khí dịu lại, vừa khiến Triệu Tử Tẫn và Hương Lan phải chùn bước, nhưng khi Mộ Dung Ca rót một chén trà đưa tới, nàng kín đáo nháy mắt với hắn. Hắn cau mày, tuy trong lòng không muốn nhưng vẫn chiều theo ý nàng, vờ hất tay làm nước trà đổ ra.

Một tiếng choang vang lên, chén trà vỡ vụn. Toàn bộ nước trà nóng đều bị đổ lên mu bàn tay của Mộ Dung Ca!

Triệu Tử Duy thoáng kinh ngạc, không ngờ đây lại là nước sôi! Nàng lại nhẫn tâm với chính mình như vậy? Tay nàng vốn mềm mại nõn nà, bị một chén trà nóng hổi đổ vào tay nhất thời khiến cả mu bàn tay đỏ ửng lên. Hắn cố gắng bình tĩnh lại, hơi liếc mắt qua Hương Lan, sau đó lạnh lùng quay sang nhìn Mộ Dung Ca, sẵng giọng: “Ngươi là cái thá gì mà dám hỗn láo với Lan ái phi của trẫm như thế?! Cút mau!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.