Thiếp Khuynh Thành

Chương 177: Gặp lai Lưu Tùng Nguyên



Có điều, khi chạm phải ánh mắt quen thuộc kia, hắn cũng có chút sửng sốt. Ánh mắt này nhìn rất quen. Đột nhiên nhớ lại lúc Khánh Lâm vương Tề quốc nhìn thấy Mộc cô nương đã rất kích động, khi đó hắn còn nghi ngờ, có phải Mộc cô nương cố ý che giấu dung mạo thật của mình. Hắn hơi ngộ ra, hình như ngày đó Khánh Lâm vương gọi Mộc cô nương là “Mộ Dung Ca? Là Mộc cô nương ư?”.

“To gan! Người từ đâu đến mà dám gọi thẳng tục danh của Mộ Dung Trắc phi?” Tỳ nữ theo cạnh Mộ Dung Ca nghe thấy liền quát lên.

Mộ Dung Ca nghiêng đầu, mệnh lệnh với tỳ nữ, “Người này là bạn tốt của ta, không được vô lễ.”

Tỳ nữ lập tức cúi đầu không dám nói thêm.

Lưu Tùng Nguyên thấy Mộ Dung Ca không hề phản bác, thầm nghĩ dự đoán của hắn không sai. Thì ra Mộc cô nương chính là Mộ Dung Ca. Nàng cũng chính là Mộ Dung Trắc phi mà mọi người đồn đãi, người đã cùng Hạ quốc thái tử hồi Hạ quốc, được thái tử Hạ quốc hết mực yêu thích, có thể nói là chuyên sủng tuyệt đối.

Mộ Dung Ca tiến về phía Lưu Tùng Nguyên, cười nói: "Hai năm qua nhờ có huynh chiếu cố, bằng không ta cũng không có ngày hôm nay. Trước là Mộc Khinh, nay là Mộ Dung Ca, chúng ta vẫn là những người bạn hợp tác ăn ý nhất.” Đối với Lưu Tùng Nguyên nàng cũng có chút hổ thẹn, trước đây nàng dùng một khuôn mặt khác tiếp xúc với hắn, nói cho cùng cũng là đã lừa gạt hắn.

Lưu Tùng Nguyên hành tẩu giữa các quốc gia, gặp nhiều hiểu rộng, lại thông mi hơn người, hắn tự khắc hiểu được với thân phận bây giờ của Mộ Dung Ca, phần tình cảm trong hắn chỉ có thể áp chế dưới đáy lòng, hắn cười đáp lời: “Có thể gặp lại Mộ Dung cô nương là sự may mắn của tại hạ. Vừa vặn có chút việc muốn thương thảo với nàng.”

Thần sắc Mộ Dung Ca hơi trầm xuống, gật gật đầu: “Được, chúng ta vào dịch đình phía trước nói chuyện vậy.”

Trong đình,, Lưu Tùng Nguyên không dám quan sát quá kỹ Mộ Dung Ca nên chỉ có thể nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt, trong lòng dấy lên muôn vàn suy nghĩ. Mộ Dung Ca đã từng có dung mạo xấu xí như vậy cũng có thể thu hút được hắn, huống hồ gì dung nhan thoát tục thanh lệ của nàng bây giờ. Tuy không thể nói là một trang khuynh quốc khuynh thành, thiên hương quốc sắc, song thứ khí chất thanh nhã đã cuốn hút người bên cạnh ngay khi tiếp xúc rồi.

“Lần này, tại hạ đến đây là muốn cùng thái tử thương nghị vụ mua bán binh khí. Mấy tháng nay nàng bặt vô âm tín, vốn dĩ tại hạ định cùng thái tử thương lượng sẽ bàn giao công trình vào năm sau. Tại hạ bôn ba mấy nơi nhưng cũng không tìm được xưởng binh khí nào chế tác ưng ý như của nàng. Không ngờ đến đây lại gặp được mộc… à Mộ Dung Trắc phi." Lưu Tùng Nguyên trầm giọng giải thích.

Thì ra vì vấn đề binh khí, khi đó nàng bị Triệu Tử Tận cường ép bắt đi, chưa kịp nói với Lưu Tùng Nguyên một tiếng, mới xảy ra cớ sự này. Nàng gật đầu: “Về việc này ta với huynh có thể bàn bạc kỹ hơn.”

“Tại hạ cũng đang có ý này.” Lưu Tùng Nguyên cũng gật đầu, nhìn nụ cười yếu ớt trên môi nàng, mắt hắn khẽ trầm xuống, từ đáy lòng lại dâng lên một thứ tình cảm vốn được đè nén bấy lâu.

Nguyên Kỳ vừa hồi phủ, khi bước qua khu dịch đình, vô tình đảo mắt liền phát hiện Lưu Tùng Nguyên và Mộ Dung Ca chuyện trò rất vui vẻ. Trước giờ, ít khi hắn thấy nàng thoải mái tán gẫu với ai, tuy ở một khoảng cách khá xa nhưng hắn vẫn cảm nhận được hàng lông mày đầy tự tin của nàng đang dao động, có chút muốn vượt tường. Ây dà…

Ám quang khẽ di động, hắn hỏi tỳ nữ đứng sau, “Lưu Tùng Nguyên đến đây từ lúc nào?”

Tỳ nữ lập tức trả lời: “Khoảng được nửa canh giờ.”

“Hửm?” Thần sắc Nguyên Kỳ trầm xuống, song tư thái vẫn thong dong bước về phía dịch đình.

“Cứ quyết định như vậy. Ta sẽ để xưởng binh khí tiến hành hoạt động với một tốc độ nhanh nhất có thể, tranh thủ một năm sau giao ra đủ số binh khí, nhất định không để huynh phải khó xử.” Mộ Dung Ca thận trọng hứa.

Lưu Tùng Nguyên rất thích bàn chuyện làm ăn với Mộ Dung Ca, nàng luôn luôn có chỗ khiến hắn phải nể phục, nữ tử trước mắt hoàn toàn có đủ khả năng tỏa sáng thu hút mọi ánh nhìn của nam tử trong thiên hạ. Ánh mắt hắn khe nhúc nhích, đôi chút tình ý đã lộ ra trên đuôi mắt.

Cho dù trước đây người ta đồn đãi nàng ra sao, nhưng đối với hắn nàng tuyệt đối có đủ tư cách nhận được sự chuyên sủng của Nguyên Kỳ.

Vừa chuyển tầm mắt đã bắt gặp một thân người vận bộ hắc trường bào, khí thái tao nhã, dung mạo khuynh thế Nguyên Kỳ đang từ từ bước đến. Lưu Tùng Nguyên vô tình chạm phải ánh mắt hắc trầm trầm như hàn đàm lạnh băng mang ý cảnh cáo và chút sát khí, cả người hắn chợt run lên.

Hắn thật sự khiếp sợ, chưa bao giờ Nguyên Kỳ đối với hắn có một sự cảnh cáo cao độ như vậy, không lẽ là do hắn một mình riêng lẽ ngồi nói chuyện với Mộ Dung Ca, khiến cho Nguyên Kỳ bất mãn? Nguyên Kỳ thật sự để tâm đến Mộ Dung Ca như vậy sao?

Mộ Dung Ca theo ánh mắt của Lưu Tùng Nguyên nhìn về phía Nguyên Kỳ đang chậm rãi bước đến, nàng đứng dậy: “Bái kiến thái tử.”

“Ngồi xuống đi.” Nguyên Kỳ nắm lấy tay Mộ Dung Ca cùng ngồi xuống.

Lưu Tùng Nguyên có một cảm giác rất lạ khi nhìn Nguyên Kỳ ngồi cùng với Mộ Dung Ca. Phải nói sao nhỉ, Nguyên Kỳ và Mộ Dung Ca như một đôi trời sinh tuyệt phối, hắn hoàn toàn cảm nhận được nhịp thở tương đồng hài hòa của hai người.

“Cần gặp bản cung có chuyện gì?” Nguyên Kỳ nhàn nhạt nhìn về phía Lưu Tùng Nguyên, giọng trầm lại.

Nghe vậy, Lưu Tùng Nguyên như tỉnh ngộ, nếu như trước đây không biết thân phận của Mộ Dung Ca thì hắn còn dám tơ tưởng ít nhiều, thậm chí sẽ quyết tâm cưới nàng. Nhưng hiện tại, ngồi trước mặt là Hạ quốc thái tử, thâm sâu khó lường, thậm chí không dám đối địch, hắn chỉ đành dẹp bỏ giấc mộng này, biết khó mà lùi còn hơn. Hắn lập tức trả lời: “Là về vấn đề binh khí…”

...

Gió đêm khẽ thổi qua bầu trời trong vắt, trăng sao soi sáng.

Sau bữa ăn tối, hiếm được một đêm thanh nhàn, Mộ Dung Ca và Nguyên Kỳ đi dạo hoa viên, cùng ngắm cảnh đêm.

Mộ Dung Ca nhìn Nguyên Kỳ, thấp giọng nói: "Lan Ngọc công tử đã âm thầm liên hệ Lưu Tùng Nguyên đặt mua một số lượng binh khí lớn, đều là những dòng khí cụ sắc bén nhất có thể.”

"Hở? Nếu hắn đã muốn thì nàng cứ an bày là được.” Nguyên Kỳ gật đầu, không chút bất ngờ, tựa hồ đã dự đoán từ trước.

“Ừm.” Mộ Dung Ca đồng ý, lòng thầm nhủ ‘xem ra phải âm thầm động chút tay chân trong đống binh khí mới có thể yên tâm được’.

Ánh mắt Nguyên Kỳ thanh lãnh lướt qua nàng một chút, tựa như rất vô ý đặt vấn đề, “Lưu Tùng Nguyên đã từng hỏi cưới nàng?”

Ực, Mộ Dung Ca hơi nhíu mày, sao những lời này nghe không lọt tai lắm nhỉ, hắn đang ghen sao? Có điều, hai ngày nay sống chung với hạ nhân ở phủ thái tử cũng rất thú vị, những tỳ nữ thường hầu hạ nàng thấy nàng không hề chủ động hầu hạ Nguyên Kỳ đều sốt cả ruột, ai cũng sợ nàng sẽ bị thất sủng. Ai nấy đều hết lời khuyên nhủ.

Nàng nhịn không được cười đáp: “Chuyện từ thuở xa xưa. Suy cho cùng nam chưa cưới vợ, gái chưa gả chồng, có ai mà không trải qua tình trạng luận bàn chuyện cưới gả chứ.”

Nguyên Kỳ nhẹ nhàng nhíu mày lại, có chút lạnh lùng liếc nàng một cái.

Thấy thế, Mộ Dung Ca chột dạ, ‘chi bằng cứ thử phương pháp mà đám tỳ nữ đề xuất, nịnh cho hắn vui một lần xem sao’. Nàng nhịn cười không công kích hắn nữa, giả vờ vâng lời mắc cỡ: “Thiếp vì thái từ ngày ăn không ngon, đêm ngủ không yên, ngày nhớ đêm mong… Haizz! Hình dáng và khuôn mặt thái tử như trích tiên trên trời đã ăn sâu vào trong tâm trí, muốn gỡ bỏ cũng không được, phải nói là khắc cốt ghi tâm, trọn đời không quên…”

Hình như mấy năm trước, thái độ của nàng đối với Nguyên Kỳ cũng là như vậy… Lộ chân chó rồi. Thật sự nàng rất muốn xem hắn sẽ phản ứng ra sao.

Khóe mắt Nguyên Kỳ cao thấp liếc nàng một cái, tao nhã nâng tách trà lên từ tốn hớp một ngụm nhỏ, hoàn toàn không bị dao động bởi những lời bộc bạch ‘tình thâm’ của nàng, tựa hồ biết rất rõ nàng chính là kiểu người lời thì nói một đằng nhưng bụng thì nghĩ một nẻo, công lực nịnh nọt quả thực cao thâm. Buông tách trà xuống, hắn mới thờ ơ nói: “Mộ Dung Ca, nàng đang muốn ngủ với bản cung sao?” Nếu không có chuyện thì tuyệt đối Mộ Dung Ca sẽ không ân cần nịnh nọt, vuốt mông hắn.

Khóe miệng Mộ Dung Ca cứng đờ, trực giác mách bảo tối nay nàng càng nói sẽ càng mất mặt thôi! Rõ ràng người trước mặt là một kẻ nhỏ nhen, lời nói sắc bén như dao cạo. Những lời ái muội được thốt ra từ miệng hắn cũng rất ư bình thường. Nàng ho nhẹ vài tiếng, che giấu sự ngượng ngùng, “Khụ… Khụ… Khụ… Thiếp chỉ nhớ một ngàn lượng bạc của mình thôi mà.”

Khóe miệng Nguyên Kỳ hơi nhếch lên, “Nàng sở hữu cả xưởng binh khí lớn nhất thiên hạ, ngồi ôm những mấy vạn gia tài. Mộ Dung Ca… nàng là nghĩ một đằng nói một nẻo thì đúng hơn.”

Mộ Dung Ca cố gắng định thần, vô thức nâng tách hớp một ngụm trà, nhếch miệng cười, “Sao thái tử không nói bản thân mình tự suy bụng ta ra bụng người, là thái tử muốn thì đúng hơn. Cớ gì phải đùn đẩy sang thiếp là ‘nói một đằng làm một nẻo’ chứ?”

Ánh mắt Nguyên Kỳ nhàn nhạt quan sát thần sắc của nàng, dịu dàng nhìn theo đôi ngươi đen láy như muốn phát sáng kia, bất giác cười khẽ: “Nàng đồng ý sao?” Đáy mắt hắn khẽ ẩn hiện chút dục vọng, nhu tình thoáng ẩn thoáng hiện.

Hai gò má của Mộ Dung Ca chợt ửng đỏ lên, người của thời đại này sao cứ thẳng thắn nói trắng ra những chuyện nam nữ hoan ái nhỉ! Nàng khẽ quay mặt đi, trong mắt có chút do dự, khi nàng còn chưa xác định hết thảy, nàng cảm thấy quan hệ giữa mình và hắn hiện giờ cũng rất tốt rồi. Nàng thong thả đứng dậy, ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên trời cao chứ không đáp lại.

Thấy vậy, ánh mắt Nguyên Kỳ khẽ tối lại.

Không còn khí thế bức người phải ưng thuận, cũng không nói những lời thề sắc son, giờ phút này hai người ở chung với nhau là hoàn toàn tự nguyện và hòa hợp.

...

Hoàng cung Hạ quốc.

Lan tay đặt một viên cờ trắng lên bàn cờ, khí chất dịu dàng như tiên trên trời, mỗi đi một nước cờ hắn đều vô cùng tự tin và chắc chắn.

"Đại Hoàng tử, mới đầu Tiểu Thập đang trên đường đến Lương quốc, sau nghe tin thái tử trở về Hạ quốc cũng lập tức quay đầu về phía Hạ quốc. Xưởng binh khí vẫn chưa thăm dò được.” Một ám vệ cúi đầu bẩm báo.

“Mộ Dung Ca đã có ý giấu kín, hiển nhiên người khác sẽ không dễ dàng tìm thấy. Nếu đã vậy, thôi đừng tìm nữa.” Lan Ngoc khẽ dừng tay trên bàn cờ, nhẹ giọng hạ lệnh.

“Tuân.” Ám vệ lập tức đáp.

tin tức sau, liền lập tức chạy về Hạ quốc. Binh khí xưởng như cũ là không gì tin tức." Một gã thân một thân hắc y ám vệ cúi đầu bẩm báo nói.

Lan Ngọc nhìn lại ván cờ, thế cờ trắng đã dần lộ khuyết điểm, chuẩn bị vào thế bí. Đáy mắt hắn khẽ dao động, thấp giọng nói: “Âm thầm giám sát động tĩnh của các quan viên từ ngũ phẩm trở lên trong triều, nếu ai mạnh động lập tức động thủ. Việc này nhất định phải hoàn thành trong vòng ba tháng.”

"Đại Hoàng tử yên tâm, bây giờ đã có năm tên quan bị ty chức nắm được điểm yếu. Chỉ cần Đại hoàng tử cần, ty chức sẽ lập tức đưa ra, tuyệt đối không để Đại hoàng tử phải thất vọng.” Ám vệ cực kỳ cung kính nói.

Lan Ngọc gật gật đầu, “Tình hình các quốc gia khác sao rồi?”

“Theo sự sắp xếp của Đại Hoàng tử, mấy ngày gần đây sự phân tranh giữa các nước cũng dần tăng lên. Ngoài Hạ quốc, Tề quốc và Lương quốc thì năm nước còn lại ngày ngày cũng chìm trong khói lửa chiến tranh. Hiện tại đã có ba quốc gia không thể chống đỡ được nữa, đại khái không đến một hai tháng sẽ bại trận hoàn toàn.”

“Theo tốc độ này, không lâu nữa sẽ hiện ra tình thế tam quốc chân vạc rồi. Dựa vào quốc lực hiện tại của Hạ quốc, ngày sau muốn thống nhất thiên hạ cũng là điều có thể làm được.” Lan Ngọc trầm mặc nửa khắc mới chậm rãi nói. Những năm gần đây hắn hao tổn tâm cơ bôn ba giữa các nước là muốn để phần đông các tiểu quốc đều dần rơi vào cảnh chinh chiết, dần dần không thể chống đỡ được, đến khi hắn muốn chỉ cần động chút tay chân thì sẽ không trụ vững nữa, lập tức tan rã.

Ám vệ càng không khỏi khâm phục Lan Ngọc.

Lan Ngọc phất phất tay, "Lui ra đi."

Ám vệ lĩnh mệnh, khom người lui về phía sau.

Lan Ngọc cúi đầu quan sát thế cờ, hơi nhíu mày, giọng rất nhỏ: “Đã qua nhiều ngày, Nguyên Kỳ biết được ta lén thu mua binh khí nhưng vẫn không hề có động thái gì. Hắn thật sự tự tin như vậy sao?” Hay chỉ bởi vì người cung cấp binh khí là Mộ Dung Ca? Vì thế nên Nguyên Kỳ mới vạn lần an tâm như vậy?

Rốt cục, Nguyên Kỳ đang đợi điều gì? Nhưng Nguyên Kỳ ngươi có thể đợi, Lan Ngọc ta thì không thể…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.