Thiếp Khuynh Thành

Chương 212



Phi Tuyết ngẩng đầu lên hơi nheo mắt lại, cười lạnh: “Hiển nhiên. Năm đó chính miệng Như Băng nói với ta, Mộ Dung Ca vì muốn được thị tẩm, sau khi tắm rửa xong đã không biết xấu hổ đi dụ dỗ Khánh vương. Khánh vương bản tỉnh phong lưu sao lại chối từ chăn gối với Mộ Dung Ca một đêm chứ.”

Nói xong, Phi Tuyết hơi nhướng mày mỉa mai lại Lâm Thiện Nhã, “Ngươi thân là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân sao lại để Mộ Dung Ca đoạt đi sự sủng ái? Lúc trước ở phủ Khánh vương, căn bản Khánh vương còn không thèm liếc mắc Mộ Dung Ca một cái. Mộ Dung Ca còn bị Lâm Vi dẫm nát dưới chân, để mặt cô ta tùy ý lợi dụng. Thế nhưng không ngờ tới, một cô gái yếu đuối như vậy lại có thể đoạt đi sự ân sủng vốn thuộc về ngươi. Bây giờ, một lời nói của ngươi mà người trong phủ thái tử cũng không thèm tin! Ha! Thật đúng là có chút khiến ta phải đắc ý!”

Lúc trước, Khánh vương chết ở Phong quốc, phủ Khánh vương phải giải tán, mà ca cơ và cơ thiếp trong phủ đều bị bán cho người khác. Mà nàng liên tục bị bán truyền từ tay người này sang người kia, bán đến Hạ quốc. Vốn dĩ nàng cũng nhận mệnh, chỉ là không ngờ gặp được Lâm Thiện Nhã, đồng thời biết được Mộ Dung Ca bây giờ trở thành Trắc phi của Hạ quốc thái tử, được Hạ quốc thái tử cực kỳ sủng ái, vì Mộ Dung Ca mà trục xuất hết thảy cơ thiếp ra khỏi phủ. Đến cả Lâm Thiện Nhã cũng không lọt được vào mắt của Hạ quốc thái tử, dựa vào tài cán gì mà Mộ Dung Ca nhận được sự sủng ái này chứ?

Thật ra nàng cũng không muốn nghe theo lời đồn, căn bản nàng không phải kẻ ngu dốt, nếu vì chuyện này mà đắc tội với Hạ quốc thái tử thì ngày sau nhất định nàng sẽ không dễ qua. Nàng chỉ là muốn uy hiếp Mộ Dung Ca để kiếm chút tiền tài, thông qua đó đổi lấy sự tự do của bản thân mình.

Chỉ là, khi nhìn sang Lâm Thiện Nhã, nàng nhận thấy cô ta còn rất có vọng tưởng, cơ hồ rất muốn được trở về phủ thái tử ngồi vào vị trí thái tử phi đây.

Lâm Thiện Nhã nghe vậy muốn tát ngay Phi Tuyết một cái, song lý trí vẫn khống chế được, nàng cắn chặt răng, “Đừng nói những lời vô nghĩa, hai ngày nay ngươi có thời gian thì cùng ta đến phủ thái tử một chuyến.”

Phi Tuyết thản nhiên cười vui vẻ, “Được thôi.”

Dứt lời, Phi Tuyết nghe lướt qua tiếng ngáy động trời trong phòng, cười nói với Lâm Thiện Nhã: “Xem ra ngươi phải quay vào rồi, bằng không lúc tỉnh dậy sẽ càng quấn chặt lấy ngươi không buông ha.”

“Quản cho tốt cái miệng của ngươi, nếu còn nhiều lời thì đừng trách ta trở mặt.” Lâm Thiện Nhã phẫn nộ thấp giọng quát.

Phi Tuyết nhíu mày từ chối cho ý kiến. Đã không còn là công chúa mà vẫn muốn làm giá! Con người này quả khiến người ta buồn cười. Lại ngẩng đầu nhìn sắc trời, vặn vẹo cặp mông nở nang rồi rời đi.

Lâm Thiện Nhã thấy Phi Tuyết từ từ biến mất, quay đầu đầy hận ý nhìn tiếng ngáy truyền ra không ngớt từ gian trong, nàng đường đường là một công chúa bây giờ lại rơi vào tình cảnh này, thậm chí còn phải trưng bộ mặt tươi cười để đón tiếp hắn! Thật đáng hận mà!

Ngay sau đó, trong lòng lại trồi lên cảm giác bi thương vô tận, nếu ca còn sống thì tốt biết bao! Nếu ca còn sống, hiện giờ nàng đâu phải chịu cảnh sống không được mà chết cũng không xong này?

Nàng phải trốn thôi. Trước còn có ca ca hộ nàng, bây giờ nàng lại muốn che chở Phong Nhi.

Bây giờ không biết Phong Nhi thế nào? Không có ca, liệu hắn có còn sống không?

“Lâm Thiện Nhã! Ngươi chạy đâu rồi? Trở về ngủ với ta nào!” Tiếng ngáy trong phòng im bặt, ngược lại vang lên tiếng la hét của đàn ông.

Nàng tức giận cắn răng, gã nam tử này đã ép nàng những năm lần, chỉ mới ngủ hơn một canh giờ thôi lại tiếp tục đòi nàng! Thật đáng hận làm sao! Nghĩ đến từng thớ mỡ trên người hắn quấn chặt lấy nàng là muốn buồn nôn. Nàng không thèm nghĩ nữa!

Đảo mắt một cái đã qua hai ngày.

Trong kinh đô Hạ quốc bỗng dấy lên một tin đồn, được lan truyền khắp từng con phố, từng ngõ đường.

Ai nấy đều không ngờ được, một nữ tử hèn mọn không có gia thế, bối cảnh xuất thân lại thấp kém như Mộ Dung Ca lại là chủ nhân của xương binh khí lớn nhất thiên hạ này! Nàng nắm giữ nguồn cung cấp vũ khí của các quốc gia. Quan trọng hơn là, nữ tử này tuy nhìn bé nhỏ, nhưng lại rất dịu dàng với mọi người, cho dù ở trong phủ thái tử, hay ngoài kinh thành, không ai là không thích nàng. Bây giờ nghe tin xưởng binh khí kia do nàng sở hữu, càng khiến người ta không khỏi kinh thán!

Chỉ dựa vào điểm này, tuyệt đối sẽ không ai dám xem thường nàng nữa.

Càng khiến cho người ta bất ngờ là, trong Hạ quốc còn có mấy cửa hàng buôn bán vô cùng đông khách, nhờ hình thức mới mẻ cũng do nàng kinh doanh.

Một nữ tử huệ chất lan tâm như vậy, sao có thể không vào được mắt thái tử đây?

Tin tức lan nhanh, không mất mấy ngày khắp thiên hạ đều hay.

Trong phủ thái tử, Mộ Dung Ca nghe hạ nhân hồi báo, chỉ mân khóe miệng cười nhẹ, “Ta biết rồi. Lui xuống đi.”

Hạ nhân lên bẩm báo vốn dĩ còn chút bán tín bán nghi, nhưng bây giờ nhìn thấy Mộ Dung Ca nhận được tin này vẫn không chút kinh ngạc, ngược lại cứ như lạnh nhạt thong dong không để ý nên cũng có chút kính sợ, cung kính cúi đầu lui ra.

Mộ Dung Ca cũng hơi kinh ngạc với hiệu quả của miệng người, chỉ là, để có thể khiến người người nhìn mình bằng con mắt khác, phải kính sợ mình thì nàng mới đạt được mục đích. Thật ra hơn một năm qua, nàng cũng chỉ âm thầm đưa ra một ít bản thiết kế của mình, mọi thao tác còn lại đều do những người mà nàng vô cùng tính nhiệm đi làm.

Thời gian này, do các quốc gia luôn dấy lên binh biến và chiến tranh, nên vũ khí luôn là thứ dễ bán nhất, nên nàng cũng không dại gì tranh thủ mà kiếm lời một phen. Còn một số mẫu vũ khí đặc biệt nàng có ý định giữ lại cho Nguyên Kỳ. Nói gì thì nói, dù sao nàng cũng muốn ngày sau có thể lấy ra ngăn chặn miệng người.

Trong một khắc, giữa mi mày lộ vẻ đắc ý, Nguyên Kỳ ngồi cạnh thấy vậy, chỉ khẽ cười: “Quả là xảo trá mà.” Nàng nào có biết, để nàng có được thanh danh hiển hách như hôm nay, hơn một năm qua hắn phải âm thầm ở sau lưng trợ giúp nàng bao nhiêu mới có thể giúp nàng có được tiếng tăm hôm nay.

“Đôi khi cũng nên gian trá một tí, có một số người quá mức cổ hữu, tâm sinh tồn ác niệm, ngày ngày nghĩ cách để hại thiếp, lợi dụng thiếp, nếu thiếp còn tiếp tục cúi đầu tránh né ở một bên sẽ chỉ khiến những người đó cho rằng thiếp yếu đuối, dễ dàng ăn hiếp. Có đôi khi cần phải chịu đựng, đôi lúc nên trốn, nhưng cũng có những khi không thể nhịn được nữa. Nếu muốn tránh cũng không được thì chỉ đành học cách phản kích.” Mộ Dung Ca tươi cười trong suốt nhìn sang Nguyên Kỳ.

Nguyên Kỳ tán đồng gật đầu, “Suy nghĩ của nàng quả không sai.” Từ sớm đã biết nữ tử này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Hèn mọi ư? Hết thảy chỉ là thủ đoạn để nàng tự bảo vệ mình mà thôi. Bây giờ, hắn thật sự muốn được nhìn thấy bộ dạng đúng của nàng, không cần che giấu, không cần ngụy trang. Đó mới là nữ tử mà hắn yêu.

Được Nguyên Kỳ tán thưởng, Mộ Dung Ca nhíu mày nảy ra chút quỷ kết. Trước mặt hạ nhân trong phòng, nàng vươn tay nắm bàn tay hắn đang chuẩn bị nâng tách trà. Bàn tay ấy hơi lành lạnh, ánh mắt của chủ nhân bàn tay đó rất bình thả nhìn nàng. Mộ Dung Ca đắc ý cười hắc hắc, cúi người ghé sát hắn, nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai bằng một giọng chỉ hai người thấy: “Tay của thái tử thật mượt mà, chạm vào một cái đã muốn hồn xiêu phách lạc.”

Đã nhiều ngày, hàng đêm nàng đều bị hắn khi dễ, từ miệng hắn nói ra đều là hắn thỏa mãn nàng, khiến nàng mỗi tối đều nói như bị thiêu trong hỏa lò. Bây giờ trước mặt mọi người, phải xem hắn ứng đối như nào mới được! Những cái cần làm thì phải làm, có đôi khi cũng nên tranh thủ cứu vãn thể diện của bản thân một chút.

Ai ngờ, sắc mặt Nguyên Kỳ không chút thay đổi, là Mộ Dung Ca đối với thời đại này còn hiểu biết chưa sâu!

Tại đây, trong tòa phủ đệ này, Nguyên Kỳ mới là chúa tể!

Hơn nữa, tiếng vang của khuê phòng chi lạc của hai người mỗi đêm đều không nhỏ, người người trên dưới phủ thái tử nào không biết là chuyện gì đang xảy ra chứ?

Cho nên, Nguyên Kỳ vẫn luôn thâm tình dịu dàng nhìn nàng, mỹ nam sở hữu nhan sắc đoạt người hiện lên chút bất đắc dĩ.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Mộ Dung Ca cảm thấy có gì đó không ổn.

“Ây dà, không phải tối qua mới vừa cá nước thân mật với bản cung sao? Nàng chớ vội, khi mặt trời xuống núi, nàng cứ tắm rửa sạch sẽ chờ bản cung là được.” Trước mặt hạ nhân, hắn không chút xấu hổ nói thẳng ra!

Mộ Dung Ca thì ngượng ngùng vô cùng, vừa nãy còn đang vuốt ve đùa giỡn bàn tay hắn lập tức rụt về né tránh. Hắn dám! Hắn dám sao! Hắn không biết chữ xấu hổ viết như thế nào à?

Song hạ nhân trong phòng tựa hồ vẫn không để ý, thậm chí tỳ nữ thường hầu hạ nàng Bạch Hà cũng bước lên, dò hỏi: “Trắc phi, vậy giờ nô tỳ đi chuẩn bị nước ấm?”

Mộ Dung Ca nhìn nhìn Bạch Hà, lại không cam lòng nhìn nhìn Nguyên Kỳ… Tất cả là tại hắn! Chính vì hắn mà hình tượng của nàng bây giờ trong mắt mọi người ở phủ thái tử bị tuột dốc không phanh, từ ngọc nữ trở thành dục nữ! Thể diện của nàng còn đâu!

“Ồ, đừng để bản thân ham muốn như vậy. Thật ra với bản cung cũng không dễ lắm, chỉ có một phụ nhân như nàng mà bản cung cũng tí nữa không còn thời gian ứng phó.” Hắn cúi người sát gần nàng, hơi thở thơm mát nhào vào xoang mũi, hắn cố ý đè thấp giọng nói ái muội của mình để nó nhẹ nhàng lọt vào tai nàng.

Cái gì mà ‘vừa mới’! Mộ Dung Ca thất thần một lát, bỗng nhiên nhớ lại tình cảnh điên cuồng đêm qua. Suốt cả đêm, mặc dù khắp người hắn đã đầy những mồ hôi mẹ, mồ hôi con, trên người vẫn không ám chút mùi khó chịu, vẫn luôn thơm ngát, vấn vít quanh nàng.

Chỉ trong một thoáng thất thần, nàng không ý thức được hắn đang nói gì! Mãi khi bất giác nhận ra khóe miệng hắn trưng ra một nụ cười bỡn cợt, nàng mới sực tỉnh… vừa nãy hắn dám nói…! Đáng chết mà!

Lại nhìn sang Bạch Hà đang chờ nàng hồi đáp, Mộ Dung Ca hít sâu vài lần, đáp lại: “Không cần!”

Bạch Hà kinh ngạc, “Mộ Dung Trắc phi, tối nay không tắm sao?”

“Ừm, hôm nay có chút mệt mỏi, không muốn tắm rửa. Ngươi không cần chuẩn bị.” Mộ Dung Ca gật đầu trả lời.

Cũng không nghĩ tới lời này lại khiến người ta dấy lên nghi ngờ, đến lúc nàng ngẩng đầu nhìn lên, mới thấy đám hạ nhân trong phòng đều trưng ra một vẻ mặt hiểu biết. Hàng đêm sênh ca khúc nhạc ái ân, nghỉ ngơi một đêm cũng có gì là không phải?

Mộ Dung Ca giỏi nhất là từ nét mặt người ta đoán ra chút ít tâm tư của họ, thêm vào đó các nàng thể hiện ra ngoài qua mức lộ liễu như vậy, nếu nàng còn nhìn không ra thì phải nói là nàng quá đủ ngu dốt! Nhất thời, không biết là do tức giận, hay bởi vì ngượng mà hai gò má đỏ hồng như nhiễm máu.

Thấy thế, Nguyên Kỳ lắc lắc đầu cười nhạt, thật ra hắn rất thích nhìn nàng ngượng ngùng, tay chân luống cuống cả lên, nhìn rất giống một chú mèo hoang.

Dời mắt nhìn về hai ‘môn thần’ đứng trước cửa, một bên là Lưu Vân, còn lại là Tiểu Thập, cho dù là ban ngày, hai người này cũng theo sát không rời bảo vệ Mộ Dung Ca. Tiểu Thập thì không nói, ngày thường Tiểu Thập đối đãi với mọi người ôn hòa, còn Lưu Vân thì mặt không biểu cảm, cứ như từ chối người khác ngoài vạn dặm vậy, ngay cả lễ tiết, khuôn mặt hắn vẫn không chút thay đổi. Trong Hạ quốc này, e là cũng chỉ có mệnh lệnh của Mộ Dung Ca mới có thể khiến hắn nghe theo.

“Lưu Vân đúng là phiền toái.” Hắn thủ hồi nét sủng nịch trong mắt, nói với Mộ Dung Ca.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.