Nguyên Kỳ không giảm âm lượng, tuy so với ngoài cửa vẫn còn một khoảng cách, song Lưu Vân đứng đó lại nghe rất rõ ràng. Trong mắt hắn lập tức lộ chút sát khí nhìn Nguyên Kỳ.
Mi mày Mộ Dung Ca hơi chau lại, nhìn thoáng qua Lưu Vân vẫn luôn đầy phòng bị, khóe miệng nở ra một nụ cười tự nhiên: “Nhìn chung người trong thiên hạ, ai có được vận may như thiếp? Có thể khiến Đại tướng quân thủ hộ bên mình?” Thật ra ước muốn của Lưu Vân rất đơn giản, hắn còn sống chính là vì Bích Nhu, vì Triệu Tử Duy, vì giúp Triệu Tử Duy thực hiện giấc mộng xưng bá thiên hạ, trở thành một thế hệ danh tướng. Con người như vậy, sống được tới bây giờ sẽ không còn để ý nữa.
Chẳng qua, năm đó thân phận của Lưu Vân có thể gây ra phiền toái cho nàng, cũng như hiện tại, thân phận của hắn cũng vẫn có thể mang đến phiền phức. Chẳng qua, nàng đã không phải Mộ Dung Ca của năm đó, hoàng toàn không chút phòng bị.
Nguyên Kỳ thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn Mộ Dung Ca, đôi mắt sâu không thấy đáy lộ ra nét tươi cười, “Cần bản cung làm gì?”
“Bây giờ thái tử trăm sự quấn thân, chút việc nhỏ này một mình thiếp xử lý là được rồi.” Mộ Dung Ca nhìn sang Lưu Vân vẫn bình tĩnh không chút biểu cảm, nhẹ nhàng gật đầu ý bảo Lưu Vân cứ yên tâm, rồi nàng thản nhiên cười trả lời Nguyên Kỳ.
Lưu Vân quay đầu lại vừa vặn chạm phải ánh mắt lo lắng của Tiểu Thập. Từ sau cái chết của Bích Nhu, hắn rất không hay cười trước mặt người khác nữa, càng là sau cái chết của chủ tử Triệu Tử Duy, hắn đã không từng cười qua. Nhưng con người Tiểu Thập rất đơn thuần và lương thiện, làm bằng hữu cũng không tệ, song vẫn không thể khiến lòng hắn ấm lên được. Hắn dịu hòa cáp tay với Tiểu Thập.
Tiểu Thập hồn nhiên nhếch miệng cười, thật sự rất đẹp.
Lưu phủ.
Từ hơn hai tháng trước, sau khi trọng thương, Lưu Tùng Nguyên đã tịnh dưỡng mất khoảng ba tháng. Do bị dùng hình nặng, hắn đã bị tổn thương thân mình không nhẹ, chỉ có thể ở tạm trong biệt viện tại kinh đô Hạ quốc mà dưỡng thương.
Ba tháng qua, Lưu Ngữ Yên cũng ba bốn lần đến phủ thái tử cầu kiến Mộ Dung Ca song đều bị hạ nhân từ chối từ ngoài cổng, nói rằng Mộ Dung Ca bị bệnh nên cần tĩnh dưỡng, không thể quấy rầy. Mà cách đây không lâu Lưu Ngữ Yên mới biết, thì ra Mộ Dung Ca đã đến Tề quốc!
Bây giờ, Mộ Dung Ca đã chiếu cáo thiên hạ bản thân chính là chủ sở hữu của xưởng binh khí!
Thật ra, trong mấy tháng qua, trong lòng Lưu Ngữ Yên cũng luôn ai oán Mộ Dung Ca, dựa vào giao tình giữa hai bên, hiện giờ ca bị trọng thương song nàng ta không một lần đến thăm hỏi! Hiện tại được biết thời gian này nàng ta không ở Hạ quốc, liền biết bản thân đã trách nhầm người.
Không biết vì sao, lần này gặp lại Mộ Dung Ca ở Hạ quốc, tâm trạng nàng vẫn luôn khó chịu, có lẽ do nàng đố kỵ, cứ mỗi khi nhớ tới sắc mặt hoa lệ bức người của Hạ quốc thái tử, cảm xúc trong nàng rất khó kiềm chế, rốt cục Mộ Dung Ca dựa vào điều gì mà có được sự sủng ái như vậy!
Nhưng sau khi bình tĩnh nghĩ lại, nàng lại cảm thấy bản thân quá mức nhỏ mọn và hẹp hòi. Lúc trước ở Lương quốc, Mộ Dung Ca đối xử với nàng vô cùng tốt, vậy mà lòng dạ nàng lại tự sinh bất mãn và hẹp hòi.
Năm đó, nếu không phải nàng bị Lương Thần mê hoặc, lại bất chấp hậu quả mới đẩy bản thân mình vào hoàn cảnh nhơ nhuốc, suy cho cùng đều là lỗi của bản thân.
“Yên Nhi, đang nghĩ gì vậy?” Lưu Tùng Nguyên buông lá tư trong tay, thấy Lưu Ngữ Yên đang thất thần đứng trước cửa. Hơn ba tháng qua, tựa hồ nàng đã thay đổi, loáng thoáng trong lúc đó hắn cũng biết là đã xảy ra chuyện gì, chỉ là… “Yên Nhi, muội đang nghĩ đến Hạ quốc thái tử?"
Lưu Ngữ Yên khiếp sợ, cả người run lên, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn sang Lưu Tùng Nguyên, “Ca… sao ca lại biết?”
“Tâm tư của muội có bao giờ giấu được ca? Muội ở phủ thái tử một hai ngày nhất định sẽ gặp được Hạ quốc thái tử. Hạ quốc thái tử không chỉ có dung mạo khuynh thành khuynh thế, đồng thời cũng hết mực sủng ái Mộ Dung Trắc phi. Yên Nhi, mỗi người mỗi số, Mộ Dung Ca có thể nhận được sự sủng ái này là do nàng là nữ tử xứng đáng có được. Ngày sau muội chỉ cần làm một con người hiền lành, đừng đi sai một bước, nhất định sau này cũng sẽ có người thương yêu muội.” Lưu Tùng Nguyên vươn tay chạm vào lồng ngực, mơ hồ trong lúc đó còn cảm giác được sự đau nhức khi bị Lan Ngọc dùng trọng hình.
Cũng chính vì vậy, hắn càng cảm thấy áy náy với Mộ Dung Ca.
Lan Ngọc... biết được rất nhiều bí mật của hắn đến nỗi hắn không thể không kinh thán! Thậm chí là ngoài sức tưởng tượng.
Lưu Ngữ Yên cắn chặt răng, trên dung nhan yêu kiều hơi tái nhợt, nàng nhịn không được rơi nước mắt, cố gắng né tránh ánh nhìn xuyên thấu của Lưu Tùng Nguyên, thút thít: “Ca sẽ không thể nào hiểu được suy nghĩ của muội lúc này.” Đúng vậy, ca không biết bây giờ nàng đã trở nên hèn mọi vô cùng, cho dù Mộ Dung Ca từng mang dung mạo xấu xí nhìn thua kém nàng biết bao bây giờ đã cao cao tại thượng, còn nàng thì lại tuột dốc không phanh. Thật sự nàng rất khó có thể chấp nhận sự thay đổi này.
Nếu như ngày sau xuất hiện như vậy trước mặt Mộ Dung Ca, nàng thật sự không muốn.
Lưu Tùng Nguyên thở dài một hơi, vỗ vỗ bả vai Lưu Ngữ Yên. Hắn rất hiểu tính cách của Yên Nhi, luôn được nuông chiều thành tính, luôn kiêu căng tự hào, nhưng có khổ tự mình biết, có thể nói ra những lời này cho thấy muội ấy đã biết sai, ngày sau nhất định sẽ sửa đổi.
“Ca, muội biết rõ bây giờ mọi thứ muội đều không sánh được với Mộ Dung Ca, nhưng lúc trước còn ở Lương quốc, mỗi khi cùng tỷ ấy ra ngoài, ánh mắt của mọi người đều sẽ chỉ dừng lại trên người muội. Quan trọng hơn là, khi đó, muội cảm thấy tỷ ấy không bằng mình. Muội thật không ngờ, chỉ mới một năm mà có nhiều biến hóa như vậy. Tỷ ấy thì cao cao tại thượng, còn muội thì mang một thân tàn hoa bại liễu, thấy tỷ ấy thì phải cúi đầu. Ca, đối với Hạ quốc thái tử, đúng là muội có nuôi tâm tư riêng. Ở phủ thái tử mấy hôm, muội đã từng ảo tưởng, nếu kiếp này được ở bên người ngài hầu hạ, dù chỉ là một cơ thiếp có thể sẽ bị trục xuất khỏi phủ, muội cũng cam tâm tình nguyện.
Chỉ là, đến khi nhìn thấy ca mình đầy vết thương xuất hiện trước mặt mà Mộ Dung Ca vẫn thong dong ứng đối hết thảy, muội mới biết, muội không thể bì kịp tỷ ấy.” Lưu Ngữ Yên nhào vào lòng Lưu Tùng Nguyên, nghẹn ngào không dứt.
Lưu Tùng Nguyên chậm rãi nhắm mắt lại, chỉ biết khuyên nhủ: “Cái này chính là vận mệnh.”
Lưu Ngữ Yên chợt tỉnh ngộ, nới lỏng cánh tay đang ôm huynh trưởng, ngẩng đầu lên giương đôi mắt đầy những nước mà thỉnh cầu, “Ca, muội biết hai ngày nữa ca sẽ đến phủ gặp Mộ Dung Ca, có thể dẫn muội theo được không?”
Nghe vậy, sắc mặt Lưu Tùng Nguyên trầm xuống, “Không được.”
“Ca, muội đã nói đến như vậy mà ca vẫn cho rằng Yên Nhi vẫn còn lỗ mãng như trước? Không nhìn rõ mọi thứ liền lập tức va vào để phạm sai lầm? Lần này đến đó, muội chỉ muốn đích thân nhận lỗi với tỷ ấy mà thôi.” Lưu Ngữ Yên lau nước mắt, tự giễu chính mình giải thích.
Nhìn vẻ mặt thành khẩn của Lưu Ngữ Yên, Lưu Tùng Nguyên cũng bán tín bán nghi.
“Ca, hãy toại thành cho Yên Nhi đi.” Lưu Ngữ Yên thỉnh cầu.
Lưu Tùng Nguyên nhìn chằm chằm Lưu Ngữ Yên một lúc lâu, cuối cùng cũng không đành lòng gật đầu. Cũng tốt, lần này đến phủ thái tử, nếu chạm mặt Hạ quốc thái tử cũng vừa vặn cho Lưu Ngữ Yên biết, trong mắt Hạ quốc thái tử ngoài Mộ Dung Ca ra, nữ tử khác cơ hồ không có khả năng lọt vào trong tầm mắt.
Nhận được sự đồng ý của Lưu Tùng Nguyên, Lưu Ngữ Yên vui mừng, trong mắt đầy ý cười. “Cảm tạ ca.”
Tối nay, Mộ Dung Ca tuyên bố kháng nghị, đến khi Nguyên Kỳ giải quyết xong sự tình trở về phòng thì thấy nàng đã tắt đen, đắp chăn cẩn thận ngủ trên giường. Còn dám, một mình chiếm trọn chiếc giường lớn.
Đuôi lông mày hắn hơi nhướng lên.
Nghe cũng biết tiếng hít thở không đều đặn, nhất định nàng đang giả vờ ngủ.
Hắn lập tức cởi xiêm y.
Mộ Dung Ca nhắm chặt hai mắt, dỏng tai lắng nghe tiếng động bên giường, rõ ràng là tiếng cởi đồ tất tất tốt tốt, hắn không thấy biểu hiện của nàng sao? Giường này đêm nay không có chỗ cho hắn! Nhưng rõ ràng hắn không biết, vẫn tiếp tục cởi quần áo, nàng tức giận nghiến răng nghiến lợi, xoay người một cái, không kịp phòng bị đã bắt gặp cơ thể trần như nhộng của hắn.
Nàng trừng mắt, sao tốc độ của hắn lại nhanh như vậy? Xem ra qua nhiều ngày hành sự, tay nghề cởi đồ của hắn đã tăng tốc thấy rõ!
Hắn cười nhạt nhìn nàng, dung mạo khuynh thành hoa lệ bức người đó, đôi môi đỏ sẫm hết trương lại phồng, cả gan nói ra những lời khiến người ta đỏ mặt tim run, “Đợi bản cung về cũng không kịp sao? Xem ra, vẫn là bản cung chưa thỏa mãn được nàng.”
Mộ Dung Ca vẫn bất động mở to hai mắt.
Còn chưa kịp phản ứng, cơ thể cao lớn đã chặn ngay tầm mắt nàng.
Nàng hô lên một tiếng, chưa kịp phản kháng đã rơi ngay vào vòng tay lực lưỡng của hắn!
Gã này, trong và ngoài bất nhất! Ban ngày là một bộ mặt, buổi tối lại trưng ra một bộ dạng khác! Ban ngày tao nhã thuần khiết là thế, đêm vêt2 lại cuồng dã như một tên ác ma đói khát lâu ngày!
Hiển nhiên, mọi phản kháng và lời nói của nàng vào tối nay sẽ không có cơ hội nhảy ra khỏi miệng, lại càng không có cơ hội… đá thẳng Nguyên Kỳ xuống giường.
Bởi vì hắn đã lên giường, lại còn nằm chắn ngay trước nàng.
Hôm sau, ánh mặt trời ló qua cửa sổ, phát ra những tia sáng chói mắt.
Nàng lừ đừ mở hai mắt, chờ xem mỹ nam gần trong gan tấc trước mặt, thở dài một hơi. Tại sao cứ mỗi khi giao đấu với hắn, nàng đều dễ dàng bị thua chứ?
“Đang mê luyến bản cung sao? Một ngày không gặp như cách ba thu?” Tuấn mỹ nam tử còn đang nhắm mắt đột nhiên mở miệng hỏi.
Có hiểu một câu có thể giết người ta chết ngay không? Khóe miệng Mộ Dung Ca không ngừng run rẩy, thật là muốn tuôn một tràng để đả kích cái lề thói tự tin bẩm sinh kia. Chỉ là, nàng có gì tự hiểu lấy, lập tức đổi đề tài, “Mấy ngày trước thái tử nói muốn cùng thiếp đánh cờ, vậy sau bữa ăn sáng, liệu thái tử có thời gian không?”
Cánh tay mạnh mẽ của hắn khẽ ôm hai vai nàng, không chịu trách nhiệm phà thẳng một hơi vào vành tai nàng, “Cũng được, bản cung cũng muốn xem xem kỳ nghệ của nàng tinh thấu đến đâu.”
“Hiển nhiên không thể sánh được với thái tử rồi.” Mộ Dung Ca khiêm nhường nói.
“Vậy sao?” Nữ tử này chỉ giỏi nghĩ một đằng nói một nẻo. Mấy năm trước từng đánh cờ với nàng, làm sao hắn không nhận ra nàng cố ý che giấu thực lực của bản thân chứ.
Sau bữa điểm tâm.
Hai người trở về phòng, cho Bạch Hà chuẩn bị một ván cờ ở thế hòa.
Nguyên Kỳ giữ cờ đen, để nàng cầm cờ trắng.
Lúc bắt đầu đánh cờ, Mộ Dung Ca cười: “Xin thái tử hạ thủ lưu tình.”
“Mộ Dung Ca, không cần lấp liếm, cứ dùng toàn lực ứng phó đi.” Khóe môi Nguyên Kỳ nhếch lên một độ cong thấy rõ, giọng thanh thanh nói.
Mộ Dung Ca nhíu mày, cúi đầu nhìn bàn cờ, thần sắc trong một khắc đã như vân đạm gió nhẹ, đôi mắt trong trẻo lóe lên vẻ tinh ảnh, tựa hồ trong đầu đang hình thành một thế cục.
Bạch Hà ở một bên hầu hạ, đây là lần đầu tiên được thấy thái tử và Mộ Dung Trắc phi đánh cờ.
Mội đi một bước, Mộ Dung Ca đều vô cùng cẩn thận, bởi vì nàng biết đối thủ trước mặt vô cùng thông minh, kỳ nghệ có một không hai.
Nhưng, nàng vừa đi được mười nước đã nghe thấy ngoài cửa có giọng người truyền lời, “Khởi bẩm thái tử, hoàng thượng phái người đến vời thái tử và Mộ Dung Trắc phi vào cung.”