Thiếp Khuynh Thành

Chương 222



Mộ Dung Ca hơi chau mày, có chút bất ngờ khi nghe Lưu Tùng Nguyên chọn lựa từ bỏ việc kinh doanh binh khí! Miếng thịt mỡ đã đưa đến miệng, đương lúc có thể hưởng thụ lại chấp nhận từ bỏ? Trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn yên lặng bất động chắc là đã tính toán sẽ không tiếp xúc với việc kinh doanh này nữa. Chỉ là, nàng cũng có chút tò mò lý do hắn đồng ý từ bỏ? Thực ra, bây giờ nàng không cần cùng hắn hợp tác cũng được, dù gì danh tiếng xưởng binh khí lớn nhất là do nàng sở hữu cũng đã lan truyền ra ngoài rồi.

Hơn nữa, hắn nóng lòng phân rõ ranh giới với chuyện binh khí không biết là có chuyện gì xảy ra? Không lẽ trong mớ bùi nhùi này vẫn còn việc khác? Mơ hồ bên trong nàng đã có đáp án, chỉ lại ẩn ẩn bản thân lại muốn phủ định giải đáp đó.

Lưu Tùng Nguyên biết cô gái này rất thông minh, nhất định trong lòng đã có manh mối. Hắn đối với nàng vốn vẫn còn chút tình cảm nam nữ, chỉ là thân phận của nàng khiến hắn chỉ còn cách đem phần tình cảm này chôn giấu sâu tận đáy lòng. Bây giờ đối mặt với nàng, không ngờ hắn vẫn còn chút do dự. Lần này hắn chấp nhận từ bỏ chuyện làm ăn, ngày sau nếu muốn nắm lại nhất định là không thể.

“Lưu công tử đã quyết? Tuyệt đối không thể vãn hồi sao?” Mộ Dung Ca trầm giọng hỏi. Suy cho cùng là nàng nợ hắn, nếu không phải liên quan đến nàng, Lan Ngọc nhất định sẽ không chú ý đến hắn. Mà hắn vì bảo toàn tánh mạng của bản thân và Lưu Ngữ Yên, thì đây là lựa chọn chính xác nhất.

Lưu Tùng Nguyên gật đầu thật mạnh không chút chần chờ, “Đúng vậy, mong Mộ Dung Trắc phi thứ lỗi. Nhiều năm nay tại hạ liên tục hành tẩu giữa các quốc gia, nay thể xác và tinh thần cũng đã mỏi mệt rồi. Bây giờ thoái lui giang hồ, cùng Yên Nhi bày ít việc làm ăn nhỏ cũng tiện để an ổn cuộc sống.”

“Ca” Lưu Ngữ Yên khẽ cắn môi, vừa rồi còn muốn khuyên Lưu Tùng Nguyên đừng từ bỏ, bằng không ngày sau sẽ hối hận. Nhưng khi nghe thấy những lời tâm sự của Lưu Tùng Nguyên, nhiều năm qua bôn ba đã mệt mỏi, nàng đau lòng không thôi. Ca vì nàng, vì Lưu gia đã phải trả giá rất nhiều. Thật ra không làm ngành buôn bán binh khí đổi sang những việc buôn bán nhỏ cũng không tệ, chỉ cần no bụng là được. Huống chi, những năm gần đây Lưu gia đã tích trữ hơn ngàn vạn hoàng kim, e là phải mất hai ba trăm năm mới có thể dùng hết.

Hiện tại nàng đã thấu triệt nhiều thứ, nhân sinh trên đời cũng không muốn cưỡng cầu.

“Nếu ca đã quyết định thì Yên Nhi cũng không dị nghị gì thêm.” Lưu Ngữ Yên nhìn Lưu Tùng Nguyên mấy ngày gần đây tuy được bổ dưỡng đầy đủ, nhưng gò má vẫn còn hóp xuống, đáy mắt nàng đầy những nước khi nói ra.

Lưu Tùng Nguyên gật đầu.

Thấy huynh muội hai người tình thân quá sâu, trong lòng Mộ Dung Ca hơi trầm tư, rồi cười nói: “nếu Lưu công tử đã quyết định thì ta cũng không muốn ép người. Hai năm qua nếu không có Lưu công tử trợ giúp, nhất định sẽ không có xưởng binh khí hôm nay. Ta còn phải nói với Lưu công tử một tiếng cảm ơn. Đồng thời, ngày sau nếu Lưu công tử có việc cần giúp đỡ thì đừng ngại cho người đưa thư tới, chỉ cần làm được ta nhất định sẽ không chối từ.”

Nghe được những lời này, Lưu Tùng Nguyên kích động không thôi, hai bàn tay dưới tay áo cũng run run, sắc mặt cũng hơi tái đi, hắn không dám nhìn thẳng Mộ Dung Ca, chỉ có thể thấp giọng nói: “Tạ Mộ Dung Trắc phi."

Mơ hồ trong lúc đó Lưu Ngữ Yên nhận thấy Lưu Tùng Nguyên có chút gì đó quái quái, nhìn không giống do lụy bởi tình, không lẽ trong lòng ca vẫn còn chuyện ẩn giấu?

Mộ Dung Ca mỉm cười nhìn Lưu Tùng Nguyên.

"Mộ Dung Trắc phi, lần này từ biệt e ngày sau sẽ không còn cơ hội gặp lại. Yên Nhi nhớ lại hai năm trước Mộ Dung Trắc phi luôn che chở bảo vệ Yên Nhi, thật sự cảm thấy rất hạnh phúc. Tấm lòng của Mộ Dung Trắc phi rất tốt nên cũng khó tránh khỏi dễ bị người khác khi dễ, thậm chí muốn tước đoạt sự sủng ái. Hy vọng sau này Mộ Dung Trắc phi cẩn thận hơn.” Lưu Ngữ Yên bỗng nhớ lại lúc vừa đến phủ thái tử, nghe hạ nhân bàn tán cái cô Nam Cung Dung, biểu muội của Nguyên Kỳ, là một trang tuyệt sắc. Nữ tử này xuất hiện hơn phân nửa là muốn cùng Mộ Dung Ca tranh Nguyên Kỳ.

Nghe thấy giọng điệu đầy quan tâm của Lưu Ngữ Yên, đáy mắt Mộ Dung Ca lộ ý cười, gật đầu: “Được, Yên Nhi cứ yên tâm. Ngày sau nếu định được hôn sự, nhất định phải báo cho ta biết ngày thành thân, ta chắc chắn sẽ đến chúc phúc muội.”

“Vâng.” Lưu Ngữ Yên liên tục gật đầu. Trải qua nhiều việc như vậy, nàng đã từng hồn nhiên, cũng từng cuồng vọng, mê mang, rồi lắng đọng lại, đột nhiên quay đầu nhìn lại mới phát hiện sự từng trải của mình cũng không phải chuyện xấu, nàng sẽ càng tự cảnh cáo bản thân, nhân sinh này không phải một trò đùa, để giữ được mạng sống lại càng không thể vui đùa, nàng tuyệt đối không nên đi sai một bước, bởi vì chỉ một lần sơ sẩy nhất định sẽ phải trả giá không ít. Hơn nữa, không phải trong lòng tất cả mọi người đều có một nữ tử trí tuệ hiền lành như Mộ Dung Ca dẫn đường.

"Mộ Dung Trắc phi... mọi sự phải luôn cẩn trọng. Có lẽ bây giờ Đại hoàng tử đã có được tin tức của xưởng binh khí.” Trong lòng Lưu Tùng Nguyên không ngừng giao đấu, rốt cục trước khi rời đi cũng không bận tâm nữa, hắn muốn cả đời này lương tâm không bị cắn rứt, nên cố gắng nén lòng quay đầu nói với Mộ Dung Ca.

Nụ cười bên môi nàng khẽ cương lại, sau đó ngăn chặn những gì Lưu Tùng Nguyên muốn nói thêm, “Lưu công tử đã chuẩn bị rời đi tất nhất muốn mọi thứ phải thật chu toàn. Việc bị bắt cóc tuyệt đối không có lần thứ hai. Về việc Lưu công tử muốn báo trong lòng ta đã biết rõ. Những lời nói thừa… không cần phải nói nữa, cũng không thể nói, kẻo lại chuốc họa vào thân. Bạch Hà, thay ta tiễn Lưu công tử và Lưu tiểu thư.”

“Tuân.” Bạch Hà đến trước mặt Lưu Tùng Nguyên và Lưu Ngữ Yên, đưa tay tiễn khách.

Lưu Tùng Nguyên khiếp sợ nhìn Mộ Dung Ca, vừa rồi trong một khắc nghe được những lời lấp lửng của nàng đã khiến hắn hiểu rõ, Mộ Dung Ca đã đoán được việc hắn làm, chỉ là nàng không muốn hắn tiếp tục bị cuốn vào trong nên mới không để hắn tiết lộ thêm!

Hắn cố gắng kiềm nén cảm xúc của mình, càng không dám nhìn thẳng Mộ Dung Ca, có chút hỗn độn khi cùng Lưu Ngữ Yên rời khỏi thiên điện, rời phủ thái tử, rời khỏi Hạ quốc này.

Sau khi Lưu Tùng Nguyên rời đi, Mộ Dung Ca lập tức cho gọi Lưu Vân và Tiểu Thập.

“Xưởng binh khí đã xảy ra chuyện.” Sắc mặt Mộ Dung Ca cực kỳ thâm trầm, ánh mắt lạnh như băng.

Lưu Vân nhíu mày, luồng tóc bạc phất qua trước mắt, sát khí ngùn ngụt nói: “Là Đại hoàng tử sau lưng giở trò quỷ?” Bằng không trên đời này không có mấy người có thể im hơi lặng tiếng hành sự, mà trước giờ Đại hoàng tử vẫn luôn âm thầm mưu hoạch tiến chiếm xưởng binh khí, nói đúng hơn là mưu hoạch thiên hạ.

Sắc mặt Tiểu Thập tái nhợt, căn bản không cần nghi ngờ, nhất định chính là công tử làm! Đã qua lâu như vậy, hắn cho rằng công tử sớm đã buông bỏ xưởng binh khí, không ngờ công tử vẫn chưa hề có ý buông tha! Công tử muốn từng bước đẩy Mộ Dung Trắc phi và thái tử vào chỗ chết!

“Hắn muốn âm thầm mà được việc? Đúng là không đặt ta ở trong mắt.” Mộ Dung Ca cắn chặt răng lạnh giọng nói. Mặc dù đã sớm có phòng bị, chỉ là Lan Ngọc quá mức nham hiểm! Lợi dụng Lưu Tùng Nguyên để đạt được mục đich! Tuy Lưu Tùng Nguyên chưa từng đến xưởng binh khí, nhưng dựa vào trí thông minh của hắn, bao năm nay vào nam ra bắc, ít nhiều cũng nhìn ra được chút ít manh mối.

“Hiện tại ta nên làm gì đây?” Tiểu Thập vội xua tay hỏi.

Mộ Dung Ca đi qua đi lại trong phòng, lát sau nhìn Tiểu Thập, dặn dò: “Ngươi lập tức xuất phát đến Lương quốc. Dặn dò ám vệ ở xưởng binh khí không được hành động thiếu suy nghĩ. Địch bất động ta bất động, nếu địch động thì diệt gọn.” Đúng như nàng phỏng đoán, bây giờ Lan Ngọc không dám hành động tùy tiện, huống chi nếu xưởng binh khí dễ dàng bị tước đoạt như vậy, hai năm trước nàng đã không phí tâm tư đi gầy dựng làm gì. Mà chắc Lan Ngọc cũng biết xưởng binh khí không dễ ăn nên nhất định sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

“Vậy ta cần phải làm gì đây?” Lưu Vân hỏi.

“Thay ta dâng mỹ nữ cho Đại hoàng tử.” Khóe miệng Mộ Dung Ca hơi nhếch lên cười nhạt.

Lưu Vân có chút bất ngờ.

“Mấy tháng qua Đại hoàng tử vẫn luôn bên giường tận hiếu với hoàng thượng, hiếu tâm cảm động trời đất. Nhưng Đại hoàng tử bận rộn như vậy bên người cũng nên có ít người hầu hạ. Ngươi đến thanh lâu… À không, đến Câu Lan viện chọn vài nữ tử có nhan sắc, đích thân đến hiến cho Đại hoàng tử.” Hai mắt Mộ Dung Ca hơi nheo lại, khóe miệng nhếch lên càng sâu.

Lưu Vân không hiểu, Tiểu Thập càng không, Tiểu Thập vội dùng thủ ngữ ‘Mộ Dung Trắc phi, mấy năm nay Tiểu Thập đi theo công tử, chưa từng thấy công tử gần gũi nữ sắc bao giờ.’

“Ta chỉ muốn xác định một chút, vì sao hắn không cần nữ tử. Hay là đang luyện đồng tử công trong truyền thuyết? Tuyệt đối không thể cùng giường với nữ tử? Nếu thật như vậy thì hắn bây giờ đã hai mươi sáu tuổi mà vẫn chưa gần qua nữ sắc, thì đối với thân thể cũng hơi bất lợi.” Mộ Dung Ca nghi hoặc. Nói lời thật lòng, nàng đưa mỹ nhân qua đó là muốn khiến Lan Ngọc ghê tởm, đồng thời cũng là cảnh cáo. Nhưng nàng cũng rất tò mò vì sao Lan Ngọc không chịu gần nữ sắc, bên người chưa từng có một thị thiếp hầu hạ.

Lưu Vân và Tiểu Thập hai mặt nhìn nhau, trong một khoảng thời gian ngắn không biết phải nói gì. Sao Mộ Dung Trắc phi lại nghĩ đến đồng tử công?

“Cũng thay ta chuyển cáo Đại hoàng tử một câu, ta ghét nhất hành sự lén lút, nếu như muốn lấy xưởng binh khí thì hãy xem bản thân có nhận nổi không.” Nụ cười tắt ngay bên môi Mộ Dung Ca, trầm giọng mệnh lệnh nói.

Lưu Vân hơi kinh ngạc, đó giờ Mộ Dung Ca hành sự luôn rất cẩn trọng nhún nhường, sao giờ phút này lại nói ra những lời như vậy?

Từ thần sắc của Lưu Vân, Mộ Dung Ca biết hắn đang thắc mắc, nàng nhìn ra cửa sổ, hàng cây điêu linh bị gió thổi rụng từng chiếc lá khô, cười nói: “Nếu hắn nghe xong những lời này, nhất định sẽ có chút do dự. Ta muốn chính là sự do dự này của hắn.”

Màn đêm buông xuống, gió đêm lừ đừ thổi.

Vào bữa tối, Nguyên Kỳ vẫn chưa từng về phòng. Bạch Hà lo lắng Nguyên Kỳ nghe xong những lời của Nam Cung Dung sẽ ghẻ lạnh Mộ Dung Ca nên sốt ruột đi tìm hiểu tin tức. Nguyên Kỳ khêu đèn đọc sách đêm, vẫn luôn bận rộn ở thư phòng, còn Nam Cung Dung sau bữa ăn tối đã hồi phủ.

Mộ Dung Ca liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài, dặn dò Bạch Hà: “Chuẩn bị nước đi, ta muốn tắm rửa một lát rồi nghỉ ngơi.”

“Nhưng thái tử vẫn chưa về phòng.” Bạch Hà vội la lên.

Mộ Dung Ca nhíu mày, “Hai ngày nay chắc thái tử cũng sẽ không đến đây.”

“Vì sao?” Bạch Hà không hiểu, vì sao địa vị của Mộ Dung Trắc phi rõ ràng đang bị uy hiếp mà vẫn có thể bình tâm tĩnh khí như vậy? Mấy ngày qua thái tử đều ngủ ở đây, bây giờ lại không đến mà trông Mộ Dung Trắc phi cũng không có vẻ gì sốt ruột hay thất vọng?

Mộ Dung Ca bỏ quyển sách đã đọc xong, trong lòng thầm lắc đầu, đúng là chẳng có ích gì cả, xem xong chỉ càng thấy như trò hề. Nàng nhìn thoáng qua Bạch Hà, ngáp một cái: “Tức là ta đã thất sủng.”

“Cái gì?” Bạch Hà kinh hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.