Thiếp Khuynh Thành

Chương 226



Phủ thái tử.

"Chương thần y còn chưa tới sao?" Sắc mặt Nguyên Kỳ hắc trầm trầm, cực kì lo lắng nhìn Mộ Dung Ca yếu ớt đang nằm trên giường. Hắn căng thẳng nắm chặt tay nàng tựa hồ muốn cảm thụ mọi độ ấm từ nàng. Cũng may có Gia Kiệt ở ngoài thay hắn làm việc, bằng không hiện tại hắn cũng không được biết nàng sẽ thế nào.

Đáy lòng vô cùng lo lắng, tim hắn dần dấy lên đủ mọi nỗi sợ.

“Mộ Dung Ca, nàng tuyệt đối không thể có gì bất trắc. Bằng không bản cung sẽ không bao giờ tha thứ cho nàng.” Đôi mắt tối đen của Nguyên Kỳ tập trung vào nữ tử yếu ớt kia, nhỏ nhẹ thủ thỉ bên tai nàng.

Trong cơn mơ màng, Mộ Dung Ca mở hai mắt lên, thấy tuấn nhan khuynh thành phóng to trước mắt cũng có chút sửng sốt, “Thái tử?”

“Nàng sao rồi? Chương thần y sẽ đến ngay thôi.” Nguyên Kỳ sốt ruột.

Bây giờ Mộ Dung Ca mới nhớ lại lúc ở Quốc Phú tửu lâu, bản thân không được khỏe mà ngất đi, hiện tại không chỉ cảm thấy cả người không còn chút sức lực, vùng bụng càng không thoải mái khiến nàng rất buồn nôn. Không kịp trả lời Nguyên Kỳ, nàng liền nghiêng người muốn nôn mửa dưới giường, nhưng sau cảm giác đó lại không phun ra được cái gì cả.

Đúng lúc này, Chương thần y đến.

“Thỉnh Chương thần y mau đến bắt mạch cho Mộ Dung Trắc phi.” Bạch Hà thấy Mộ Dung Ca như vậy sớm đã thất hồn lạc phách, chạy thật nhanh dẫn đường cho Chương thần y đến chẩn trị cho Mộ Dung Ca. Chương thần y gật đầu, tùy ý nhìn lướt qua Nguyên Kỳ, âm thầm nhíu mày lại, đây là lần đâu tiên hắn thấy Nguyên Kỳ coi trọng một nữ tử như vậy! Thật ra, trong lòng hắn cũng đoán ra được ít nhiều, nhìn phản ứng của Mộ Dung Ca không giống là bị bệnh nặng.

Nguyên Kỳ thấy nàng khó chịu như thế, sắc mặt còn tái nhợt thì lo lắng vô cùng, vẻ mặt giỏi che giấu mọi cảm xúc đã bị dẹp bỏ, hắn thật sự sốt ruột lắm đây. Hắn cực kỳ lo lắng, có chút mất kiên nhẫn hỏi Chương thần y vừa chẩn xong mạch, “Sao rồi?”

Hiện tại chỉ vừa qua bữa trưa, Chương thần y còn đang phê phẩm trong giấc ngủ của mình, không ngờ mộng đẹp đang thả lại bị kéo dậy, cả đường xóc nảy trên xe ngựa đến thủ thái tử. Vốn dĩ lộ trình phải hơn một canh giờ mà chỉ trong nửa canh giờ đã đến được phủ thái tử! Ây da thật sự rất là mệt a!

Hắn là thần y mà! Không phải bệnh sắp chết, trúng độc quá sâu sao lại kiếm hắn bắt mạch? Huống chi Mộ Dung Ca chỉ là bị chút tật xấu mà thôi.

Hắn cảm nhận được mi mắt phát đau khi thấy thần sắc đầy sốt ruột của Nguyên Kỳ, lòng thầm thở dài một hơi. Chữ tình này quả là hại người không ít, có thể khiến cho nam tử luôn tự tin nắm giữ cục diện thiên hạ trong tầm tay khi đứng trước một nữ tử nhỏ bé mà tay chân lại cuống cuống, mất đi năng lực phán đoán.

Nguyên Kỳ vội chau mày lại, Chương thần y càng trầm mặc thì hắn càng mất đi sự nhẫn nại, lạnh giọng hỏi dồn: “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Không được phép giấu diếm bản cung!” Mấy ngày nay trông nàng vẫn luôn khỏe mạnh, không có gì bất ổn, sao hôm nay sắc mặt lại kém như vậy, cả người còn mất sức và nôn khan nữa?

Mộ Dung Ca tuy không còn sức lực nhưng vẫn âm thầm đánh giá thần sắc của Chương thần y. Trước kia tiếp xúc qua nàng cũng ngầm phát hiện Chương thần y có chút tính cách ‘tiểu ngoan đồng’. Thật ra, khi nàng suy nghĩ kỹ càng, nhận thấy quỳ thủy đến giờ vẫn chưa có là cũng biết được ít nhiều. Chỉ là nét mặt hiện giờ của Chương thần y quả khiến Nguyên Kỳ lo lắng.

“Ây da, vốn dĩ còn cho rằng Mộ Dung Trắc phi bệnh nặng trên giường nên lão phu không quản đường xa ngàn dặm, giấc trời trưa trễ mà đến, không ngờ…” Kết quả chỉ là một việc vô cùng nhỏ mà thôi, hắn đường đường là một đại thần y, từ khi nào lại lưu lạc đến nỗi làm một việc bình thường của đám lang trung phải làm? Nếu truyền ra ngoài, hắn nào còn dịp diễu võ giương oai trước mặt mọi người. Cái danh ‘thần y’ này thật muốn vứt đi cho xong!

“Hãy bớt nói xàm đi.” Nguyên Kỳ hết kiên nhẫn nói. Theo bản năng bàn tay càng dùng sức nắm chặt tay của Mộ Dung Ca.

Mộ Dung Ca rất ít khi thấy Nguyên Kỳ mất kiên nhẫn như vậy, thậm chí từ dung nhan lạnh lùng của hắn rất ít khi nhìn thấy nét mặt khác như lúc này. Giờ phút này thấy hắn lo lắng cho mình như vậy, trong lòng dấy lên ý muốn trêu hắn một chút, ai bảo người người đều si mê cái khuôn mặt đó chứ! Mắt quang hơi chớp động, nàng phối hợp với Chương thần y một lần, giọng điệu ai oán nói: “Không ngờ thiếp lại bạc mệnh như vậy, còn chưa kịp cùng thái tử đầu bạc răng long, thưởng mỹ thực trong khắp thiên hạ, cảnh đẹp trên thế gian đã mang trọng bệnh, sắp phải rời xa thái tử, thiếp… phải nói là vạn lần không muốn.”

Hôm nay nàng phải diễn một chút mới được!

Nghe vậy, dung nhan hoa lệ bức người của Nguyên Kỳ trong nháy mắt trở nên trắng bệch, đôi mắt thâm trầm như phủ đầy mây đen tựa như mưa gió sấm giật bên trong.

Thấy vậy, Mộ Dung Ca lại hối hận, đúng là không nên dùng cái này để trêu đùa hắn Chương thần y cũng biết chút ít tính tình của Nguyên Kỳ, trước mắt thấy Mộ Dung Ca thêm mắm dặm muối không chớp mắt, tinh quang thoáng hiện lên, không ngờ thái tử đã gặp được đối thủ xứng tầm! Vốn còn cho rằng không có nữ tử nào lọt được vào trong mắt của thái tử chứ đừng nói gì đến động lòng. Không ngờ Mộ Dung Ca lại đủ bản lĩnh tác động trái tim của thái tử, chiếm cứ mọi hỷ nội ái ố của thái tử nữa. Không đành lòng để thái tử phải lo lắng, hắn tạm ngưng cười, nói ra chân tướng: “Thật ra Mộ Dung Trắc phi không sao, chỉ là có mang khoảng một tháng thôi. Mộ Dung Trắc phi đã từng sẩy thai, cơ thể suy yếu. Mà mấy ngày gần đây có vẻ hàng đêm Mộ Dung Trắc phi đều hoạt động cực lực nên mới dẫn đến tình trạng sức khoẻn hư hôm nay. Nếu Mộ Dung Trắc phi muốn bình yên qua được mười tháng, chắc là thái tử nên nhẫn nại một chút.”

Mộ Dung Ca trừng trừng hai mắt, gò má vừa tái nhớt khi nãy lập tức ửng đỏ, Chương thần y, ông quả đúng là lão ngoan đồng! Lời như vậy mà vẫn nói được ra miệng! Tuy rằng… tuy rằng… lời hắn nói không phải giả, đúng là nàng cùng Nguyên Kỳ đêm đêm sênh ca ân ái, nhưng… nàng có mang! Đây là đứa con của nàng với Nguyên Kỳ! Trên thế giới này rốt cục nàng cũng có được cốt nhục của mình!

Bàn tay nàng run run nhẹ nhàng vuốt ve vùng bụng còn phẳng lì của mình, còn chưa được một tháng, nhưng nơi này đã tồn tại một sinh linh! Hốc mắt nàng ửng đỏ nhìn Nguyên Kỳ, “Thái tử… thiếp…”

Đôi mắt đen láy của Nguyên Kỳ hơi lóe lên, lòng mừng như vỡ chợ, con ư? Là con đó! Hắn trực tiếp không để tâm lời nhắc nhở đầy ‘thiện ý’ của Chương thần y, quay đầu mừng rỡ nhìn Mộ Dung Ca, “Mộ Dung Ca, nàng đã có con của bản cung rồi.”

“Chúc mừng thái tử, chúc mừng Mộ Dung Trắc phi!” Tỳ nữ trong phòng nghe Chương thần y nói, lập tức vào chúc mừng. Chương thần y đưa tay vuốt ve chòm râu, lắc lắc đầu, “Chớ nên vui mừng sớm như vậy, không đặt lời dặn của lão phu vào lòng chắc chắn là sai lầm! Từ hôm nay trở đi, Mộ Dung Trắc phi không thể tiếp tục sinh hoạt vất vả như vậy, đồng thời mỗi ngày đều phải uống thuốc dưỡng thai.” Nói tới đây, lông mày hắn khẽ nhăn lại, thời gian này Mộ Dung Trắc phi nhất định không ít chuyện vặt quấn thân, thêm vào đó sau lần sảy thai trước gặp phải nước lạnh tổn thương nội căn. Nếu không cẩn thận điều dưỡng, e có thể sẽ bị sẩy thai lần nữa.

Nhưng mà, những việc này đối với hắn cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

“Một khi đã vậy, dứt khoát thời gian này Chương thần y cũng không có việc gì, cứ thong thả ở lại phủ thái tử ngày ngày vì Mộ Dung Trắc phi bắt mạch, mười tháng sau mới được phép rời đi.” Ánh mắt Nguyên Kỳ nhàn nhạt lướt qua Chương thần y, mệnh lệnh.

Bàn tay đang vuốt râu của Chương thần y khẽ run lên một chút, hai mắt tròn vành vạnh, hay cho một Hạ quốc thái tử! Quả nhiên giáng hắn thành hạng phố phường lang trung!

Mộ Dung Ca đang chìm trong sự vui sướng quá lớn, tay vuốt bụng đang tăng thêm chút sức, nàng tuyệt đối sẽ không cho phép ai làm hại đứa con của nàng!

...

“Không ngờ cô ta lại có mang.” Nam Cung Dung nghe được tin này, sắc mặt lập tức thay đổi.

Tỳ nữ A Kiều có chút khẩn trương, dò hỏi: “Bây giờ Mộ Dung Trắc phi có mang e là sẽ ảnh hưởng đến việc của tiểu thư và thái tử. Chỉ là nô tỳ có chút không hiểu, vì sao thái tử biết rõ gia tộc Nam Cung không cho phép huyết mạch không chính thống, thậm chí từ sớm tiểu thư và thái tử đã có hôn ước với nhau mà thái tử vẫn để Mộ Dung Trắc phi mang thai? Hơn nữa, mấy ngày nay nô tỳ tìm hiểu được chút tin tức. Vài năm trước Mộ Dung Trắc phi đã từng có mang cốt nhục của thái tử nhưng lại bị sẩy thai. Tiểu thư, hiện giờ ta nên làm gì đây? Thái tử liệu có thực hiện hôn ước cưới tiểu thư không?”

Thần sắc Nam Cung Dung thâm trầm khó lường, “Mấy năm trước từng bị sẩy thai sao?” Nếu Nguyên Kỳ muốn Mộ Dung Ca sinh ra đứa nhỏ của mình thì tất nhiên sẽ không một ai dám ở dưới mí mắt hắn mà tổn hại đến nàng ta. Có lẽ, trong lòng Nguyên Kỳ khi đó, Mộ Dung Ca cũng không hẳn quan trọng?

“Đúng vậy.” A Kiều gật đầu.

“Việc này ta đã biết. Về chuyện hôn ước không cần lo. Ta tin chắc thái tử ca ca mở thư, đọc được di ngôn của cô cô nhất định sẽ không dám làm trái.” Nam Cung Dung nhìn lướt qua A Kiều, giọng trấn định nói. Nàng chưa từng mất đi phương hướng hay hoài khi khi đột nhiên Mộ Dung Ca có mang.

Chỉ là, không ngờ Mộ Dung Ca lại may mắn như vậy, từ Tề quốc trở về không tới một tháng mà lại có mang! Hơn nữa… điều khiến nàng luôn canh cánh trong lòng, thậm chí lo sợ chính là Nguyên Kỳ quá mức coi trọng Mộ Dung Ca.

“Nô tỳ vẫn cảm thấy thái tử đối xử quá tốt với Mộ Dung Trắc phi này.” A Kiều có chút đố kỵ nói. Nàng không hiểu sao nhan sắc của Mộ Dung Trắc phi nào có thể sánh được với tiểu thư, sao lại lọt được vào mắt của thái tử chứ?

Ánh mắt Nam Cung Dung lạnh đi, “Không được nhiều lời!”

“Tuân!”

Nam Cung Dung hạ tầm mắt, ám quang khẽ động, nàng phải cẩn thận suy tính bước tiếp theo nên làm như nào mới được.

...

Đêm hôm đó, Nguyên Kỳ ôm chặt Mộ Dung Ca trong lòng, nhẹ giọng thủ thỉ bên tai nàng: “Hôm nay nàng đột nhiên ngất đi khiến bản cung lo lắng không thôi.” Nỗi đau đớn quằn xéo, sợ hãi, kinh hoảng rõ ràng và mãnh liệt hơn năm đó nhìn thấy hai thi thể cháy đen trong biệt viện. Bây giờ nữ tử trong vòng tay này đã khiến hắn không thể dứt bỏ.

Khóe miệng Mộ Dung Ca khẽ giương lên, “Thái tử yên tâm, thiếp không sao.”

“Mấy tháng này nàng không được phéo ra khỏi phủ, những chuyện vụn vặt khác cứ để bản cung lo.” Nguyên Kỳ nhẹ giọng nói.

“Cũng được! Mà thiếp có yêu cầu.”

“Sao? Nói bản cung nghe xem.”

Ánh mắt Mộ Dung Ca tinh tường, “Thiếp đồng ý trong mười tháng này sẽ không vất vả chuyện gì, cho dù cả ngày phải nằm trên giường cũng được. Chỉ là thuốc dưỡng thai rất chua sót, có thể thương lượng với Chương thần y, thiếp không cần uống thuốc dưỡng thai mà tìm một biện pháp nào đó tốt hơn để an thai không?” Thật sự thuốc dưỡng thai của thời cổ đại này rất khó nuốt. Sau bữa tối chỉ mới uống một chén nhỏ xíu, nàng phải ăn vài miếng mứt táo mới miễn cưỡng nuốt hết được. Nghĩ nghĩ mà xem, mười tháng an thai tính đến giờ vẫn còn chín tháng, mỗi ngày đều đặn như vậy đúng là giày vò quá thể.

Nàng rúc vào trong lòng hắn, dùng mọi chiêu thức, từ làm nũng đến cả liếc mắt đưa tình.

Không ngờ lại thất bại, hắn quả quyết phủ định, trực tiếp ngăn cản ảo tưởng của nàng, “Không được.”

“Được mà… được mà…” Giọng nàng lạc lạc muốn nổi da gà.

“Mộ Dung Ca, không được nghịch ngợm như thế!” Vẫn không chừa cho nàng con đường thương lượng, chỉ có chút bất đắc dĩ sủng nịch nói: “Bản cung sẽ cho người làm thêm nhiều mứt táo một chút.”

“Mức táo ăn nhiều dễ béo phì lắm, thái tử muốn sau này ôm một gấu mập ngủ sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.