Thiếp Khuynh Thành

Chương 230



Mộ Dung Ca nhìn nhìn bát thuốc trước mặt, không chút tiếng động đẩy ra, rồi nhìn qua Bạch Hà, hỏi: “Gặp chuyện không may sao? Nói nghe xem.” Đã nhiều ngày do có mang cơ thể không được khỏe nên cũng không muốn đi quản mấy chuyện vặt vãnh. Không biết có phải do mang thai nên dễ quên hơn, sao lại quên đi chuyện của Thượng Quan Ngọc Nhi.

Mới có mấy ngày mà Thượng Quan Ngọc Nhi đã nghĩ ra cách sao? Thật ra về chuyện của Thượng Quan Ngọc Nhi, hôm ấy lúc rời khỏi phủ tể tướng nàng đã nghĩ qua, hôn sự của Thượng Quan Ngọc Nhi và Nguyên Kỳ là do Nguyên Du ban hôn, bây giờ Nam Cung Dung lại như hổ rình mồi, bên hiện giờ chắc nàng cũng không cần phí bao nhiêu tâm tư. Cho dù thời gian về sau, Thượng Quan Ngọc Nhi muốn được việc e cũng phí công mà thôi.

“Uống hết chén thuốc đi, không khi lại đi quản những chuyện không đâu làm gì.”

Nguyên Kỳ nhìn chén thuốc trong tay, rõ ràng là Mộ Dung Ca muốn lảng sang chuyện khác, lòng cảm thấy buồn cười, có phải nàng cho rằng những động tác phụ họa này của mình có thể lọt qua khỏi mắt hắn sao?

Gì mà chuyện không đâu chứ? Bạch Hà sửng sốt, Thượng Quan tiểu thư này có hôn ước với thái tử, bây giờ gặp chuyện không may sao thái tử vẫn không chút để ý, chỉ quan tâm việc Mộ Dung Trắc phi có uống xong chén thuốc dưỡng thai chưa.

Mộ Dung Ca xót bụng phình mặt ra, vốn định trốn mà bất đắc dĩ bị hắn kéo lại. Chỉ cần nghĩ đến mùi vị của chén thuốc này là muốn dợn ngược trở lại, mất cả cảm giác thèm ăn. Tuy vậy vẫn biết là tránh không xong nên có chút khuất nhục nói: “Đắng lắm.”

“Có mứt hoa quả đây.” Nguyên Kỳ nhắc nhở.

“Biết rồi.” Mộ Dung Ca không còn tinh thần trả lời, có chút không cam tâm tình nguyện nhận chén, hào sảng uống một ngụm cả chén thuốc. Khoang miệng đều đầy những mùi hắc của thuốc bắc, nàng cực kỳ nghi ngờ không biết có phải Chương thần y khó chịu vì việc phải ở lại phủ thái tử, người tài lại bị dùng trong việc không đâu nên mới cố ý bỏ thêm một số dược liệu, bằng không sao thuốc lại đắng như vậy? Tìm được cơ hội nàng nhất định phải đi uy hiếp Chương thần y, vì cuộc sống của bản thân trong mười tháng dài đằng đẳng được thoải mái hơn.

Nguyên Kỳ cười: “Có thể ăn nhiều chút mà.”

“Ừm.” Mộ Dung Ca vội vàng cầm mứt ăn liền một hơi mấy miếng mới đỡ hơn một chút, rồi mới nhìn qua Bạch Hà.

Bạch Hà hoàn hồn, cấp tốc nói: “Là như vậy, vừa rồi phủ tể tướng cho người đến báo, Thượng Quan tiểu thư treo cổ tự sát.”

“Cái gì mà treo cổ tự sát?” Mộ Dung Ca hơi hất mày lên, tuy nàng không phải biết quá rõ con người của Thượng Quan Ngọc Nhi, nhưng nàng tin chắc Thượng Quan Ngọc Nhi không phải kiểu người dễ dàng đi tìm cái chết! Nhưng mà không thể không nói, Thượng Quan Ngọc Nhi dùng chiêu này không phải hơi gấp rút quá không.

Vẻ mặt Nguyên Kỳ bình thản như không.

“Đúng vậy, cũng may là phát hiện sớm nên không nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ là đến giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Trước khi chết Thượng Quan tiểu thư có để lại di thư. Trong thư viết rõ: cuộc đời tình cảm dành cho thái tử bất di bất dịch.” Bạch Hà do dự nói. Bây giờ rất nhiều người sẽ biết được Thượng Quan Ngọc Nhi đối với thái tử tình thâm bất biến. Chỉ là, “Nhưng mà… nô tỳ lại nghe được rất nhiều lời khó nghe, rất nhiều người dị nghị là Mộ Dung Trắc phi ghen tị nên đến phủ tế tướng, bức bách Thượng Quan tiểu thư nên Thượng Quan tiểu thư cùng đường mới phải tự sát.”

Thật ra, lời đồn bên ngoài còn khó nghe hơn rất nhiều. Nhưng Mộ Dung Trắc phi đang có mang, rất nhiều cái tránh được thì nên tránh.

“Ghen tị?” Ánh mắt Mộ Dung Ca hơi nhúc nhích, hai chữ ‘ghen tị’ này đúng là không chịu rời xa nàng một chút, vừa mới làm được một chuyện rộng lượng như vậy xong, liền bị dây ngay vào chuyện của Thượng Quan Ngọc Nhi rồi.

Thượng Quan Ngọc Nhi không muốn bị ép gả cho Lan Ngọc nên mới làm như vậy. Nàng ta nhất định phải gả cho Nguyên Kỳ sao? Hành vi này người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ cô ta là trinh tiết liệt nữ, khiến người ta có chút kính trọng. Còn bản thân Mộ Dung Ca thì kìm không được, khóe miệng hơi nhếch lên.

“Lui ra.” Nguyên Kỳ trầm giọng mệnh lệnh.

Bạch Hà sửng sốt, chẳng lẽ thái tử và Mộ Dung Trắc phi không có dự định gì sao? Không định qua thăm hỏi Thượng Quan tiểu thư à? Hơn nữa, nhìn Mộ Dung Trắc phi không có vẻ gì là tức giận cả. Bạch Hà ôm theo mớ thắc mắc mà lui xuống.

Mộ Dung Ca khép mắt lại, cười nói: “Thượng Quan Ngọc Nhi rất có lòng với thái tử đây.” Điều này nàng có chút bất ngờ. Chỉ không biết việc treo cổ tự sát đó là thật hay giả thôi.

“Không cần lo lắng chuyện người ta.” Nguyên Kỳ không chút biểu cảm nói.

“Nhưng lời đồn bên ngoài không hề dễ nghe, sao từ miệng bọn họ thiếp lại thành ra một tiểu phụ hay ghen tị chứ. Nếu thật sự thiếp ghen tị, tối qua sẽ không vui vẻ đón nhận đám mỹ nhân kia. Ây da.” Mộ Dung Ca có chút bất đắc dĩ nói. Đúng là ủy khuất quá đi mà. Những người đó đúng là gió chiều nào xoay theo chiều đó.

Mi mày Nguyên Kỳ dựng lên, không biết nên nghiêm mặt hay cười khi nhìn nàng nữa, “Có phải không đó?” Nàng không hề ghen tị sao? Xì, nàng đúng là, nói bản thân ủy khuất mà không biết đỏ mặt kia. Cô gái này…!

“Ha ha, không biết tiếp theo thái tử sẽ ứng đối ra sao?” Mộ Dung Ca xấu hổ cười, vừa rồi chỉ là bực mình mới cằn nhằn thôi, thật ra nàng ghen tị thì sao! Lời đồn đãi có thể là vết dao trí mạng của nữ tử thời đại này, nhưng đối với nàng… việc này cũng chẳng cần để ý nhiều, bởi vì sự thật chính là như vậy. Chẳng qua, Thượng Quan Ngọc Nhi làm vậy khiến nàng phải nghiêm cẩn suy nghĩ một chút cách ứng đối để ngăn chặn miệng lưỡi dân chúng ngay từ đầu.

“Cho hạ nhân dùng danh nghĩa của nàng tặng ít thuốc bổ là được.” Nguyên Kỳ nhẹ giọng nói. Thượng Quan Ngọc Nhi này tranh thủ lúc Mộ Dung Ca có thai mà bày trò, không phải là nuôi gan muốn làm loạn sao?

Mộ Dung Ca cười khẽ lắc đầu, “Không đâu, thiếp cho rằng nên thay thái tử chuẩn bị lễ vật phong phú, để hạ nhân dùng danh nghĩa của thái tử đưa đi, cũng cho hạ nhân lớn tiếng tuyên báo trước cửa phủ tể tướng, thái tử rất lo lắng cho sức khỏe của Thượng Quan tiểu thư. Có lẽ hôn sự có xung khắc nên Thượng Quan tiểu thư mới liên tục xảy ra bất trắc, để Thượng Quan tiểu thư tự mình suy nghĩ, để tránh Thượng Quan tiểu thư tiếp tục vì sức khỏe của bản thân mà lẩn quẩn trong lòng, hôn sự có thể kéo dài năm năm nữa.” Năm năm thanh xuân đối với một cô gái mà nói là vô cùng oan uổng.

Đã Thượng Quan Ngọc Nhi muốn thông qua hành động này được thuận lợi gả vào phủ thái tử, nàng cũng không ngại trợ một tay.

“Như thế rất hay.” Nguyên Kỳ cười nhạt lắc đầu, nữ tử này đúng là luôn nghĩ một đằng nói một nẻo, rõ ràng là vô cùng để ý mà lại giả vờ không thèm chú tâm! Mà lúc phản kích lại cũng không sẽ không để người ta con đường sống. Một khi đã vậy, để nàng vui vẻ thôi thì hắn làm một tên xấu xa cũng đáng.

“Thái tử, thiếp làm như vậy cũng là tình thế đẩy ép thôi. Là ai làm bụng thiếp to lên chứ, đã mang thai thì nào có thể chịu được sự khiêu khích.” Mộ Dung Ca rúc vào lòng Nguyên Kỳ, vững là một bộ dáng uất ức đáng thương vô cùng.

Thấy vậy, Nguyên Kỳ gật đầu xoa xoa chóp mũi nàng, “Bây giờ, nàng làm gì cũng đúng cả.”

“Mà thời gian này trí nhớ thiếp không được tốt lắm, cứ hay quên này quên kia.” Mộ Dung Ca buồn bực ngáp dài. Nàng từng nghe nói, trong thời kì mang thái, trí nhớ của thai phụ sẽ giảm đáng kể, ban đầu nàng cũng không tin lắm, nhưng bây giờ nàng đâu không dám không tin.

“Quên cái gì cũng được, tuyệt đối không được quên bản cung.” Sắc mặt Nguyên Kỳ nghiêm lại, hai tay đang ôm nàng trở nên căng thẳng, trầm giọng nói.

Cảm nhận được sự lo lắng của hắn, Mộ Dung Ca thấy ngọt vào tận tim, lập tức gật đầu: “Nhất định.” Chỉ là quên này quên kia một chút thôi, sao cường điệu đến nỗi quên được một con người chứ!

...

Phủ Tể tướng.

Người người trong phủ đều vì Thượng Quan Ngọc Nhi đột nhiên tự sát mà sôi trào. Bởi vì trong mắt mọi người trước giờ Thượng Quan Ngọc Nhi vô hiền lương, cũng chưa từng làm hại ai khác, sao hôm nay lại phải lựa chọn tự kết liễu chứ? Cũng may được phát hiện kịp thời nên mới hôn mê thôi chứ chưa nguy hiểm đến tính mạng.

Mà tỳ nữ của Thượng Quan Ngọc Nhi cũng biết nguyên do thật sự của sự việc, chỉ là mãi thấy chủ tử còn chưa tỉnh nên lo lắng không thôi. Nhân lúc phòng không người, nhẹ giọng gọi nhỏ: "Tiểu thư, tiểu thư."

Thượng Quan Ngọc Nhi từ từ mở hai mắt nhìn tỳ nữ đứng bên cạnh, thực ra nàng đã tỉnh lại từ lâu, vì trước lúc treo cổ đã chuẩn bị rất chu toàn, tuyệt đối sẽ không có sơ xót. Chẳng qua nàng chỉ muốn mọi người biết được dụng tâm của mình, xem ra ý định trước mắt đã thành công.

“Tiểu thư khiến nô tỳ lo lắng vô cùng, cũng may là tiểu thư không sao.” Tỳ nữ sốt ruột nói.

Thượng Quan Ngọc Nhi mỉm cười: “Yên tâm đi, ta không sao. Phủ thái tử đã có tin tức gì chưa?”

Sắc mặt của tỳ nữ hơi biến đổi, lắc lắc đầu: “Đã cho người đến báo rồi, chỉ là đến giờ phủ thái tử vẫn chưa phái người đến đây.”

Sắc mặt Thượng Quan Ngọc Nhi hơi trầm xuống: “Không chút động tĩnh sao?” Bây giờ Mộ Dung Ca đang có mang không thể tùy ý đi lại, phủ thái tử cũng chưa hề đoán trước được việc này mà, nhưng Nguyên Kỳ… không hề có hành động gì sao?

Tỳ nữ hơi khó xử, gật đầu: “Đúng vậy.”

Lấy chết để biểu minh trinh liệt là cách cuối cùng nàng có thể làm. Đâu phải nàng không từng mưu hoạch trước khi hành động? Hơn nữa có lẽ nàng đã quá xem nhẹ một người, mà người này lại là điểm mấu chốt, không lẽ trong lòng Nguyên Kỳ thật sự không có nàng?

Đương lúc nàng còn trầm tư không biết thế nào thì ngoài cửa đã có hạ nhận đến báo: “Tiểu thư còn chưa tỉnh sao? Thái tử phái người đến.”

Nghe vậy, ánh mắt Thượng Quan Ngọc Nhi sáng rực, gật đầu với tỳ nữ, tỳ nữ lập tức hiểu ý nói với người ngoài cửa: “Nói nhỏ thôi, tiểu thư vẫn còn mê man. Ta với ngươi ra xem vậy.”

Sau khi tỳ nữ rời đi, tâm tư Thượng Quan Ngọc Nhi như nổi trống, lẳng lặng mong chờ.

Một lát sau, tỳ nữ cận thân mới vào, sắc mặt trắng bệch, hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt hưng phấn khi nãy, Thượng Quan Ngọc Nhi thầm nghĩ: ‘không lẽ lại có chuyện?’

Tỳ nữ nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi qua ánh mắt, do dự nói: “Thái tử phái người mang thuốc bổ đến.”

“Ừm.” Thượng Quan Ngọc Nhi gật đâu, lòng vẫn không vì lời nói mà trùng xuống, chỉ là luôn cảm thấy bất an.

“Thái tử quan tâm sức khỏe của tiểu thư, cảm thấy thời gian qua cơ thể của tiểu thư luôn bệnh yếu có lẽ do xung khắc với hôn lễ mới khiến tiểu thư sốt ruột mà làm ra những việc thiếu lý trí. Thái tử quyết định sẽ kéo dài ngày thành thân.” Sắc mặt tỳ nữ thất thường, có chút nói không nên lời.

“Kéo dài?” Thượng Quan Ngọc Nhi chau mày. Bây giờ đã kéo dài một năm rồi, còn muốn kéo thêm bao lâu đây?

Tỳ nữ nói ngay: “Thái tử cho rằng sức khỏe của tiểu thư không dễ gì khỏi trong một sớm một chiều, nên đẩy hôn kỳ sau năm năm.” Những năm năm thời gian, ý nghĩa và mất mát đâu ai là không biết!

Thượng Quan Ngọc Nhi tối sầm mặt mày, cơ thể không kiềm chế được tự động run lên, “Năm năm?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.