Thiếp Khuynh Thành

Chương 236



Thấy vậy, Thượng Quan Ngọc Nhi lập tức truy hỏi: “Sao sắc mặt của đại sư lại trầm đi vậy?” Không lẽ đúng với dự đoán của mình, Mộ Dung Ca này là giả? Dự cảm của nàng là hoàn toàn chính xác?

Trụ trì chau mày, lắc đầu nói: “Sao tiểu thư lại cho ta xem bát tự của một người đã chết? Người này mấy năm trước đã sớm hương tiêu ngọc tán rồi.”

“Cái gì?” Thượng Quan Ngọc Nhi vô cùng kinh ngạc. Mấy năm trước, nhân vật Mộ Dung Ca đã chết rồi sao? “Đại sư đang nói đùa chăng?” Nếu Mộ Dung Ca đã chêt, vậy còn Mộ Dung Ca đang ở trong phủ thái tử bây giờ là ai?

“Người xuất gia sao có thể ăn nói hàm hồ được.”

Đôi mắt Thượng Quan Ngọc Nhi khẽ chuyển động, khó trách Mộ Dung Ca bây giờ lại hoàn toàn khác xưa! Trước kia vốn là một nữ tử nhu nhược dễ bị hiếp đáp và lợi dụng! Không ngờ lại không phải Mộ Dung Ca chân chính! Vẻ mặt nàng biến chuyển đa đoan, kết quả này thật khiến lòng nàng nở hoa.

Như vậy, từ khi nào Mộ Dung Ca của phủ thái tử bị hoán đổi? Nàng nghi ngờ hỏi: “Đại sư liệu có biết được người này chết từ lúc nào không?”

“Thiên cơ bất khả lộ. Lão nạp chỉ có thể nói với tiểu thư nhiêu đây thôi.” Trụ trì không nói thêm, hành lễ với với Thượng Quan Ngọc Nhi một cái rồi xoay người rời đi.

Thần sắc của Thượng Quan Ngọc Nhi trở nên lơ đãng, từ từ ngồi xuống. Trong lòng đang dao động, bắt đầu suy tính và gom góp mọi thông tin mình biết về Mộ Dung Ca, ba năm trước, Mộ Dung Ca chôn xác trong biển lửa nhưng một năm trước lại bất thình lình xuất hiện, mang theo danh nghĩa chủ xưởng binh khí lớn nhất thiên hạ, về bên người Nguyên Kỳ.

Liệu có phải là thời điểm này không, Mộ Dung Ca không còn là Mộ Dung Ca lúc trước? Có điều, một người đa mưu túc trí như Nguyên Kỳ mà lại để một kẻ giả mạo Mộ Dung Ca lừa thì có lúc không đúng lắm.

Việc này có chút khó giải quyết. Cho dù biết được Mộ Dung Ca này không phải là thật nhưng nếu không thận trọng xử lý thì nhất định sẽ đánh rắn động cỏ. Song, nếu biết cách lợi dụng việc này thì sẽ mang đến rất nhiều lợi ích cho bản thân.

Nàng phải cẩn trọng suy nghĩ một phen, không thể khinh suất được.



Thấy Nguyên Kỳ từ hoàng cung trở về, Mộ Dung Ca lập tức buông quyển sách đang đọc dở.

Khi thấy vẻ mặt Nguyên Kỳ vẫn bình thường vô cảm, lòng nàng có chút bất an, Nguyên Du gặp Nguyên Kỳ nhất định sẽ có những lời nói không dễ nghe. Nàng tiến lên phía trước, thân thiết kéo cánh tay hắn, cười nói: “Thiếp đang chời thái tử về dùng bữa.”

Nghe vậy, Nguyên Kỳ hơi chau mày, giọng điệu có chút trách móc: “Đến giờ này nàng vẫn chưa dùng bữa sao? Mộ Dung Ca, bản cung không biết phải dùng lời nào để khiển trách nàng nữa. Sắp làm mẹ người ta rồi mà vẫn nghịch ngợm không nghe lời, cứ như một đứa trẻ ham vui vậy.” Ánh mắt có chút lạnh nhạt, lại thêm chút tức giận lập tức tiêu tan nhìn thân hình cô gái nền nã dịu dàng kia.

Mộ Dung Ca cười to, “Không thấy thái tử, thiếp ăn không có ngon. Không biết thái tử có từng nghe qua ‘ăn bằng mắt’ chưa?” Nàng từ từ thu hồi tầm mắt, tươi cười hỏi lại.

Đáy mắt Nguyên Kỳ khẽ lóe lên, mỉm cười lắc đầu, “Nàng muốn ăn cả bản cung sao?”

Phong cách bất minh bất bạch như vậy khiến Mộ Dung Ca phải cam tâm bó tay chịu trói, chỉ cần sơ sẩy nhất định sẽ bị hắn lợi dụng chêm ngay vào mất. Không hiểu sao những lời nói a dua nịnh hót của nàng rơi vào tai hắn lại thành ra ý khác. Nàng nhịn không được cười khan hai tiếng, rồi cúi thấp đầu nhìn lên vùng bụng còn phẳng lìcủa mình, có chút bất đắc dĩ nói: “Thái tử, dù thiếp có muốn thì cũng vô phương hành sự.”

“Vậy nữa ư?” Lông mày Nguyên Kỳ nhướng cao, rõ ràng vẫn luôn duy trì sự nghi ngờ với câu nói đó, song không tiếp tục trêu nàng nữa.

Mộ Dung Ca mỉm cười buông tay hắn ra để cùng ngồi xuống, chờ hạ nhân dọn thức ăn lên bàn.

“Mộ Dung Ca, hôm nay phụ hoàng có nhắc đến mẫu thân.” Nguyên Kỳ uống một hớp trà, đột nhiên nói với nàng. Từ lúc hắn bước vào phòng nàng cũng đã phát giác, không muốn nàng lo lắng, hắn chỉ còn cách thành thật nói ra vấn đề.

Nghe xong, mắt quang Mộ Dung Ca khẽ động, “Không lẽ hoàng thượng đã phát hiện?” Nguyên Du hồ đồ nhiều năm qua, tuyệt đối không dễ tin tưởng lời người khác nói, cho dù Nguyên Kỳ có nói sự thật hắn vẫn sẽ không tin. Chỉ là đột nhiên lại chủ động triệu kiến Nguyên Kỳ, còn nhắc đến Nam Cung Thanh Liên, thì chỉ có một nguyên do có thể lý giải chính là… không lẽ hắn đã bắt đầu nhận ra có chỗ nào đó không thích hợp?

“Đúng là có chút hoài nghi. Có điều, vẫn chưa đủ nhiều.” Nguyên Kỳ gật đầu.

Hàng lông mày của Mộ Dung Ca hơi chau lại, nếu có một ngày Nguyên Du tỉnh ngộ, nhìn thấu bộ mặt thật của Lan Ngọc thì Nguyên Kỳ sẽ làm gì? Song nghĩ đến đây, nàng lại cảm thấy bản thân suy nghĩ quá nhiều, sao chuyện đó có thể xảy ra được, nếu từ sớm Nguyên Du có thể tỉnh táo thì sao lại mê mông suốt bao nhiêu năm nay? Thêm vào đó, đột nhiên nảy sinh sự nghi ngờ chẳng qua là do thấy Nguyên Kỳ đến giờ vẫn án binh bất động. Dựa vào năng lực của Nguyên Kỳ hiện tại, bức cung là chuyện vô cùng dễ dàng nhưng Nguyên Kỳ vẫn không có hành động gì. Khó trách sao Nguyên Du lại có dự cảm bất thường. Nếu nói vậy, rất có thể Nguyên Du cũng không đợi được bao lâu nữa rồi?

“Thái tử có từng nghĩ sẽ chủ động xuất kích không?” Mộ Dung Ca nhẹ giọng hỏi.

“Không.” Nguyên Kỳ quả quyết. Nếu chủ động xuất kích nhất định sẽ tạo cơ hội cho Lan Ngọc, quan trọng hơn là, hắn muốn để Lan Ngọc và Nguyên Du dương dương tự đắc tin rằng mọi thứ đã thành công, hắn mới đích thân đập tan nó!

Quan sát được thần sắc của hắn, Mộ Dung Ca cười nhẹ: “Hết thảy đều trong tầm tay thái tử, thật sự thiếp cũng không từng lo lắng qua.”

“Dùng bữa thôi.” Nguyên Kỳ đích thân gắp cho nàng một miếng thịt vịt, nhẹ giọng nói.

Nhìn thịt vịt trong chén, Mộ Dung Ca cảm thấy vô cùng ấm áp, nhưng đồng thời nàng cũng rất lo lắng cho Nguyên Kỳ, cả ngày hắn đều sống trong sự thù hận, chưa từng chân chân chính chính được hạnh phúc. Nàng thật sự hy vọng cơn ác mộng trường kỳ này sớm kết thúc. Điều nàng cần phải làm lúc này chính là ở bên hắn, cùng hắn đối mặt với mọi khó khăng, giúp con người luôn tự đặt mình ở trong ‘màn tuyết lạnh ngàn năm’ như hắn cũng cảm giác được chút ít ấm áp và chở che xung quanh.

Sau bữa trưa, Gia Kiệt rời phủ xử lý công việc đã trở về, Nguyên Kỳ lập tức qua thư phòng thương thảo với hắn.

Mộ Dung Ca nằm trong phòng ngủ trưa, sau khi thức dậy liền muốn ra hoa viên dạo một lát, Bạch Hà vẫn luôn theo sau hầu hạ, Lưu Vân đột nhiên xuất hiện bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Hôm nay Thượng Quan Ngọc Nhi thỉnh tru trì Đại Bi tự vào phủ không biết có chuyện gì.”

“Trụ trì của Đại Bi tự?” Đôi mắt Mộ Dung Ca khẽ nheo lại, Thượng Quan Ngọc Nhi đã có thể nghĩ đến cách tự sát nhất định sẽ không ngừng tìm cách đối phó với nàng, thời gian này nàng dặn dò Lưu Vân cho ám vệ âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của cô ta. Chỉ là nàng cũng thắc mắc lý do Thượng Quan Ngọc Nhi thỉnh trụ trì của chùa Đại Bi có dụng ý gì mà thôi?

“Đúng vậy.” Lưu vân đáp rồi lập tức lui xuống.

Bạch Hà thất hồn lạc phách nhìn theo bóng dáng Lưu Vân một lát, lòng ẩn nhẫn đau, nàng vẫn là không xứng với hắn.

Mộ Dung Ca thấy cảnh sắc có chút điêu linh, tuy vẫn có ít nhiều hoa đang nở mà nàng chưa biết tên, song bây giờ ánh vào trong mắt nàng vẫn là một cảnh tượng rất khác. “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”! Đứng trước những bông hoa hắc phù dung đang nở rộ tuyệt sắc kia, lòng nàng không kiềm được dấy lên chút cảm giác bất an.

Cô nương Thượng Quan Ngọc Nhi này là kiểu người rất ngoan độc tàn nhẫn!

Phủ thái tử, trong thư phòng.

“Những việc chủ công dặn dò, ty chức đã sắp xếp xong rồi.” Gia Kiệt trầm giọng báo cáo.

Nguyên Kỳ nói: “Chuyến đi Lương quốc này cực cho ngươi rồi.”

“May thay chuyến này ty chức không khiến thái tử thất vọng. Ty chức cải trang đến Lương quốc không bị ai phát hiện. Bây giờ giờ xưởng binh khí đã hoàng toàn ở trong tay thái tử, Đại hoàng tử có muốn manh động cũng đều vô phương. Chỉ là nhờ thái tử toại thành hắn mà thôi.” Trong lời nói của Gia Kiệt mang theo ý cười. Cả đời này điều hắn làm đúng nhất chính là lựa chọn đi theo chủ công, làm tâm phúc của chủ công, vì chủ công hành sự, tiền đồ chẳng những được rộng mở. Chủ công là phúc của Hạ quốc cũng chính là phước đức của hắn!

“Nếu hắn muốn thì cứ cho hắn đi.” Nguyên Kỳ lạnh giọng đáp.

“Nếu vậy nhất định Đại hoàng tử sẽ sớm có hành động thôi, thái tử quả nhiên có thể nắm được nhất cử nhất động của hắn.” Gia Kiệt khó tránh có chút kích động. Chỉ cần Đại hoàng tử hành động, ngày thái tử lên ngôi sẽ không còn xa nữa!

Đôi mắt Nguyên Kỳ tối đen như vậy, Lan Ngọc nhất định sẽ không để hắn phải thất vọng!

Nhiều ngày sau.

Trời hôm nay hanh nóng, âm u, không có mưa nhưng cũng chẳng có một tia nắng.

Thời tiết này khiến tâm trạng người ta khó có thể tốt lên.

“Chương thần y, có phải thuốc an thai nên thay đổi một chút? Thuốc đắng như vậy khiến ta không thể không hoài nghi tay nghề của ông a.” Thời tiết đã hầm hì, thêm nhiều ngày không được đi lại, tâm trạng nàng vô cùng phiền chán, lại không thể từ chối những chén thuốc an thai đắng xót hỏi sao tâm tình có thể thoải mái được. Chương thần y nghe vậy, có chút tự ái vuốt ve chòm râu, hắn thân là một thần y vang danh thiên hạ mà bây giờ phải ngồi điều chế dưỡng thai như một tên lang trung đầu đường xó chợ cũng không nói, bây giờ còn dám nghi ngờ y thuật của hắn sao! Hắn lạnh giọng hừ, “Nếu Mộ Dung Trắc phi không thích thuốc an thai này thì có thể không uống mà.”

“Thật sao?” Mộ Dung Ca cảm thấy trời đất nở hoa, trong xanh bạt ngàn.

“Chỉ là, hàn khí trong cơ thể của Mộ Dung Trắc phi vẫn còn, thuốc này không những an thai còn có công dụng điều dưỡng cơ thể. Nếu Mộ Dung Trắc phi không để tâm đến sức khỏe của mình và thai nhi thì cứ bỏ thuốc đi là được.” Chương thần y không khách sao nói. Cái cô Mộ Dung Trắc phi này đúng là sống trong sung sướng mà không biết phúc, thuốc của hắn có lang trung nào điều chế được như vậy? Chỉ là trong lòng có chút bất phục, nên hắn có bỏ thêm chút ít gia vị vào đó mà thôi.

Ánh mắt Mộ Dung Ca trở nên âm u, ông lão đã ngoài sáu mươi mà sao vẫn có sở thích trêu chọc người khác như vậy. Xem ra những người được Nguyên Kỳ sử dụng đều là ngọn đèn được bôi dầu bóng, tuyệt đối không dễ đối phó, đều rất biết nắm bắt điểm yếu của người khác. Hắn biết rõ nàng quan trọng nhất là đứa bé trong bụng nên mới giở trò này. Nàng than dài một hơi, “Chỉ là… ta vẫn nghi ngờ y thuật của thần y.” Chương thần y nghe được, tức khí không kiềm được, cả đời này hắn quan trọng nhất là danh vọng, sao có thể để người ta tùy ý xem thường! Song hắn vẫn có chút chột dạ, cố gắng kiềm lại ngọn lửa lòng, không cam tâm lắm nói: “Nếu thuốc an thai này không hợp với Mộ Dung Trắc phi, thay đổi phương thuốc một chút là được.”

Nghe xong, khóe môi Mộ Dung Ca lập tức dương lên, ánh mắt đầy ý cười, đúng là Chương thần y không thể chấp nhận y thuật của mình bị người khác phê bình. Nàng thong thả cúi đầu hớp một ngụm trà, lúc ngẩng đầu liền đấy Bạch Hà hớt hải chạy vào, sắc mặt rất tệ, “Mộ Dung Trắc phi, có chuyện không hay rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.