Thiếp Khuynh Thành

Chương 238



Đôi mắt sâu hoắm của Nguyên Kỳ lộ ra hàn quang.

Lan Ngọc cười khẽ, “Chỉ đáng tiếc cho một thế hệ anh hùng bá chủ. Sau lưng nếu như không phải có người lén xuống tay hạ động, tương lai có thể tạo ra một mảng trời riêng cũng là điều tuyệt đối có thể. Thật đáng tiếc! Quá đáng tiếc! Cho dù cung biến bị thua cũng tuyệt đối sẽ không rơi vào kết cục bi thảm như vậy!

“Tựa hồ Đại hoàng tử rất coi trọng Triệu Tử Duy, hay là giữa hai người có liên quan?” Ánh mắt Nguyên Kỳ tắt đi, khóe miệng xẹt qua một nụ cười mỉa, lạnh giọng hỏi.

Lan Ngọc bí hiểm cười: “Tựa hồ thái tử còn rõ ràng hơn bản điện hà, không phải sao? Thời gian cũng không còn sớm nữa, bản điện hạ phải trở về hồi cung vấn an phụ hoàng thôi, ngày khác sẽ đến phủ thái tử thăm hỏi.” Lâu vậy mà hắn vẫn không tìm thêm được tin tức gì, chi bằng sớm rời đi cho xong.

Nguyên Kỳ nhẹ nhàng nhìn lướt qua Lan Ngọc, thấy nụ cười bí hiểm trên mặt kia, đáy mắt có chút ám quang di động, hai tay dưới ống tay áo đã âm thầm xiết chặt lại. Hắn che giấu cảm xúc rất tốt, mệnh lệnh hạ nhân: “Người đâu, tiễn Đại hoàng tử.”

Đi tới trước cửa, bỗng nhiên Lan Ngọc quay đầu nhìn Nguyên Kỳ, trong mắt có chút quái dị, mang theo chút nghi vấn mà hắn không bao giờ hiểu nổi, nói: “Rốt cục Mộ Dung Trắc phi đáng giá gì để thái tử không từ mọi thủ đoạn tồi tệ nào để giữ lấy?” Tuy hắn biết Nguyên Kỳ rất coi trọng Mộ Dung Ca, song trước giờ vô pháp nhìn thấu chuyện tình yêu nam nữ có thể sâu sắc như nào, nếu năm đó Nguyên Kỳ buông tha Mộ Dung Ca, chính thức liên thủ với Triệu Tử Duy, từ sớm hắn đã không phải là đối thủ rồi.



Lúc Nguyên Kỳ trở về phòng, có vẻ Mộ Dung Ca vừa tỉnh giấc, hai mắt mông lung, da mặt hồng hào, hình như mấy ngày qua nàng đã béo lên được một ít.

Mộ Dung Ca thấy Nguyên Kỳ vào phòng liền đứng dậy bước qua, “Đại hoàng tử đi rồi?” Lan Ngọc xuất hiện khiến nàng không thoải mái, sau khi trải qua nhiều việc như vậy, mấy năm nay cuộc sống của nàng trong ngoài trên dưới đều ít nhiều có liên quan đến hắn. Mà con người Lan Ngọc thâm trầm khó lường, rất giỏi che giấu tâm tư, rõ ràng luôn mong ước ngôi vị hoàng đế đó, chuyện tới nước này, dưới sự trầm mặc của Nguyên Kỳ, hắn vẫn duy trì được sự trầm tĩnh, thật không thể khiến nàng không phát ói vì sự giả dối đó.

Nhưng nghĩ lại, người trong thời đại này có mấy ai là không dối trá? Chẳng phải nàng cũng từng vì sinh tồn đến bây giờ mà phải sống bằng một bộ mặt giả tạo hay sao?

“Đúng vậy.” Nguyên Kỳ gật đầu, khoác vai nàng, lạnh nhạt đáp lại tỏ vẻ hắn không hứng thú với đề tài Lan Ngọc nữa, Mộ Dung Ca cũng không cần nghĩ nhiều.

“Ngủ có ngon giấc không?” Nguyên Kỳ quan tâm hỏi han.

Mộ Dung Ca cười, “Tốt lắm. Sau bữa trưa, Chương thần y đã sửa đổi phương thuốc, thuốc dưỡng thai không còn khó uống như vậy.” Tuy có khá hơn, nhưng thuốc bắc trong thời cổ đại này quả nhiên cay đắng khó nuốt, có cố gắng cải thiện như nào đi nữa cũng là rất khó uống.

“Thuốc dưỡng phải phải uống đúng thời gian và thời kỳ mới có thể an thai được. Tuyệt đối không được vì mùi thuốc khó uống mà lén mang đi đổ.” Nguyên Kỳ có chút lo lắng căn dặn.

“Ừ, ừ, thiếp biếp rồi.” Mộ Dung Ca tươi cười đáp. Đúng là thuốc rất đắng, nhưng nàng tự biết thể trạng của bản thân, tuyệt đối không thể xảy ra sơ sót, bằng không sinh mạng đứa bé này khó bảo đảm. Đây chính là đứa nhỏ thứ hai của nàng với hắn, nàng không thể để con có chuyện gì!

Được Mộ Dung Ca đáp lại, Nguyên Kỳ cũng an tâm hơn, khoác vai nàng cùng ngồi xuống, nhìn sắc mặt hồng hào của nàng, cười nói: “Đã nghe việc trong triều sáng nay rồi à?”

“Ừm.” Nụ cười của Mộ Dung Ca hơi đanh lại, giọng nặng nề đáp. Đám quan viên này hễ nhắc đến là nàng thấy phiền, tâm trạng vui vẻ ban nãy chợt biến mất. Trước mặt hắn, nàng cũng không cần phải che giấu tâm tư mình làm gì.

Nguyên Kỳ thấy vẻ mặt tức giận của nàng, đôi ngươi đen khẽ động, nỗi sợ hãi trong lòng càng lan rộng, hắn nắm chặt bàn tay mềm mại nhỏ bé của nàng, thấp giọng nói: “Nhanh thôi, rất nhiều việc sắp có kết quả rồi. Điều bản cung đáp ứng nàng tuyệt đối không thay đổi.”

Thiếp không hối hận để thái tử lấy xưởng binh khí làm mồi, nếu nhờ vậy mà giải quyết được mọi phiền toái, thiếp cảm thấy rất mỹ mãn.” Đáy mắt Mộ Dung Ca nồng đượm mật ý, tuyệt đối tin tưởng nam tử trước mặt. Xưởng binh khí đối với nàng chỉ là công cụ để mưu sinh mà thôi, chỉ là trước mặt Nguyên Kỳ nó lại vô cùng hữu dụng. Thật ra không có căn này thì nàng vẫn còn có thể làm căn thứ hai, căn thứ ba…

“Mộ Dung Ca, hãy đồng ý với bản cung, cho dù sau này xảy ra chuyện gì cũng không được rời đi, tuyệt đối không thể rời bỏ bản cung. Nếu có một ngày nàng lựa chọn từ bỏ bản cung, bản cung sẽ không như trước để nàng rời đi như vậy.” Lời nói trầm thấp, vừa vặn khớp với hàng lông mày khẽ di động của hắn chính là sự sợ hãi phát ra từ nội tâm của mình.

Ánh mắt Mộ Dung Ca lộ vẻ kinh ngạc, Nguyên Kỳ có chút kỳ quái, hôm nay hắn sao vậy? “Thiếp đã từng đồng ý với thái tử, dù chuyện gì xảy ra cũng sẽ cùng thái tử đối mặt. Chỉ cần thái tử và thiếp tin tưởng nhau, không giấu giếm gì, ngày sau sao lại để cho người khác lợi dụng được? Vô luận hôm nay Đại hoàng tử đã nói những gì cũng xin thái tử đừng để ý.” Lan Ngọc rất biết cách nắm bắt điểm yếu của Nguyên Kỳ, được biết đó chính là nàng, và còn người mẹ đã chết thảm Nam Cung Thanh Liên. Thế nên… Lan Ngọc đúng là rất nham hiểm.

Lúc này, nàng hoàn toàn không thể đoán trước được những gì đã sắp đặt sắp thành hiện thực, bản thân nàng sẽ rơi vào nỗi đau khổ day dứt.

Ánh mắt Nguyên Kỳ trở nên sáng trong, nhìn khuôn mặt thanh nhã của nàng, ánh mắt khẽ chuyển động dừng lại trên đôi môi hồng múm mím kia, bỗng chốc chuẩn xác hôn lên đó.

Mộ Dung Ca nhắm hai mắt, dịu dàng đáp lại sự sốt ruột và cường ngạnh cưỡng hôn của hắn. Rõ ràng trong cái hôn này cảm nhận được sự nhiệt tình và khẩn trương của con người này.

“Bản cung muốn nàng.”

Vừa hôn khiến nàng hít thở không thông cũng không nói, ngay sau đó còn mạnh dạng thỏ thẻ bên tai đưa ra lời yêu cầu như vậy.

Trong sự tiếp xúc nóng bỏng như vậy, nàng cũng bị hắn khêu lên liệt hỏa. Cũng chính vì câu nói này mà dục vọng rục rịch trồi lên, nhưng lý trí đang nhắc nàng… không được.

“Thái tử, hãy nhẫn nại thêm một ít thời gian được không?” Gò má Mộ Dung Ca đỏ lên, khẽ cắn môi thỉnh cầu. Chỉ cần qua được ba tháng, không vận động quá kịch liệt nhất định cũng có thể hành động. Xem tình cảnh bức bách nhẫn nhịn của hắn, nàng cũng có chút không đành lòng.

Đôi mắt đã chiếm đầy dục vọng của Nguyên Kỳ càng trở nên thăng trầm, tương phản, phần dưới bụng không những không tiêu trừ đi, mà càng như được rót thêm một lớp dầu hỏa, nháy mắt bốc cháy lên càng mạnh mẽ hơn.

Thấy vậy, Mộ Dung Ca không dám nói thêm, chỉ cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng. Vừa muốn tránh né liệt hỏa đó, vừa không muốn để hắn tiếp tục khiêu khích mình thêm. Hắn không biết đâu, mỗi khi nhìn thấy sắc mặt hoa lệ bức người này cùng tình ý trong đôi mắt đen láy sâu thẳm đó, nàng gần như bị mê hoặc không còn chút lý trí nào.

Nàng biết, là hắn đang quyến rũ nàng, ý đồ dụ dỗ nàng phạm tội đây!

Hắn nở nụ cười tà ác, tựa như đây là điều hiển nhiên.

Hắn giữ chặt tay nàng, đặt vào nơi đỉnh điểm dục vọng của hắn.

Nhiệt độ này… tuyệt đối không để nàng phớt lờ nó.

Tình cảnh này đã muốn xảy ra từ mấy ngày trước rồi, chỉ là giờ khắc này, mọi thứ đều rõ như ban ngày.

Hắn tuyệt đối có tư chất dẫn dắt người ta phạm tội!

“Bản cung tha cho nàng một lần.” Giọng hắn đè thấp, cực kỳ khiêu gợi nói.

Đồng thời, Mộ Dung Ca lập tức thả tay ra, có chút hiền thê lương mẫu khuyên nhủ: “Việc này thật sự hại mình, thái tử tuyệt đối không thể.” Ây da, thật ra hắn mới không biết, mỗi khi đối mặt với vấn đề này, nàng cũng hữu tâm vô lực, rất muốn từ bỏ danh hiệu ‘hiền thê lương mẫu’ đi cho khỏe.

“Ngoan.” Hắn tiếp tục mi hoặc nàng, vẻ mặt vẫn tỏ ra rất mực vô tội.

Trong lòng Mộ Dung Ca thầm thở dài, làm con gái thời đại này thật không dễ dàng! Đàn ông của thời cổ đại đúng là… thật đúng là… không biết xấu hổ mà. Nàng khẽ cắn cánh môi đỏ hồng, che giấu lương tâm của mình: “Lần cuối đấy.”

Đuôi lông mày Nguyên Kỳ hơi nhướng cao, không cho điều này là đúng, “Nói một đằng nghĩ một nẻo.”

Nhất thời, Mộ Dung Ca cũng nghẹn lời, sao trong vụ này nàng cứ luôn ở thế hạ phong nhỉ?

“Chuyên tâm chút nào!”

“Ờ.”

“Lại suy nghĩ lan man, bản cung sẽ tìm Chương thần y ngay.”

“Ực.”

“Đã là thần y thì nhất định sẽ có y thuật hơn người. Bắt bản cung phải nhẫn nhịn như vậy, lá gan của hắn không nhỏ tí nào.”

“Ực… ực…”



Lại qua mấy ngày.

Mấy ngày này cực kỳ bình tĩnh, vậy mà cũng không có chuyện gì phát sinh! Đám quan viên trong triều sau khi bị trừng phạt hàng loạt đều không dám góp lời nữa. Đồng thời, Lưu Vân đã tìm hiểu cặn kẽ tình huống của từng nhà. Quả nhiên mỗi nhà đều có một hai vị tiểu thư đã đến tuổi cập kê. Bên ngoài nói cho dễ nghe một chút là muốn bên người Nguyên Kỳ có thêm vài người hầu hạ, thật tế ai cũng ngấm ngầm muốn an bài con gái của mình vào ở phủ thái tử, hy vọng có ngày được một bước lên mây.

Thật ra những cái này cũng không tính là chuyện gì lớn lao cả, chẳng qua lời ra tiếng vào của họ đều muốn nhắm vào nàng, rõ ràng muốn phán cho nàng một hư danh trước!

Đây chỉ là những việc rất nhỏ mà thôi, nếu là trước kia nàng nhất định sẽ không thèm để ý, nhưng cơn tức này nuốt sao cũng không trôi được mà.

"Mộ Dung Trắc phi muốn làm như nào?” Lưu Vân hỏi. Mộ Dung Ca đã cho hắn đi điều tra thì nhất định nàng sẽ không từ bỏ ý định.

Mộ Dung Ca trầm tư một lát mới nói: “Bọn họ đã nhận được trừng phạt thích đáng, nếu còn truy cứu chẳng há mình có chút quá nhỏ nhen?”

Nghe vậy, khóe miệng Lưu Vân hơi kéo ra.

Khuôn mặt Lưu Vân đó giờ vốn không có biểu cảm nay lại lộ ra vẻ mặt này, Mộ Dung Ca nhịn không được cười: “Vừa nãy còn một bụng lửa giận, bây giờ đã tạm bớt đi một nửa rồi. Hiện giờ động thủ cũng hơi sớm quá, thêm mấy ngày nữa đã.”

“Tuân.” Lưu Vân khôi phục vẻ mặt không biểu cảm.

Mộ Dung Ca cười cười lắc đầu, sau đó nói thêm: “Những người này có thể đồng thời thượng tấu nhất định sau lưng có người chỉ định. Nếu ta tính không lầm, đó chính là Thượng Quan tể tướng. Hãy chú ý nhất cử nhất động của ông ta.” Vốn dĩ nàng còn định phối hôn cho đám tiểu thư con nhà quan lại này, nhưng làm vậy cũng có chút thiếu đạo đức, dù sao cũng không phải do các nàng mong muốn.

“Tuân.” Lưu Vân đáp xong, không chút do dự lập tức lùi ra.

Lưu Vân vừa rời đi liền vang đến giọng của Bạch Hà, “Mộ Dung Trắc phi, có Nam Cung tiểu thư cầu kiến.”

Mấy ngày nay Nam Cung Dung cũng chưa hề có động tĩnh gì lại muốn gặp nàng? Từ sau khi biết được quá khứ của Nam Cung Dung, nàng chưa từng gặp qua cô ấy. Trong lòng Mộ Dung Ca vẫn có chút thắc mắc, nên sinh ra bất an, không biết Nam Cung Dung tìm nàng có việc gì đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.