“Sáng nay chuyện này được đồn ra sao?” Mộ Dung Ca chau mày trầm giọng hỏi.
Bạch Hà gật đầu thật mạnh, vội vã khuyên nhủ: “Mộ Dung Trắc phi, dù sao đi nữa cũng không thể lấy sự ân sủng của thái tử làm trò chơi, nếu muốn bình yên sống được trong phủ thái tử thì nhất định phải có được sự sủng ái của ngài, Nam Cung tiểu thư ỷ mình là biểu muội của thái tử, tự xem mình là chủ nhân ở đây, bây giờ thừa dịp người và thái tử có xích mích lập tức nhào vào, có thể thấy nàng ta rắp tâm như vậy mà. Mộ Dung Trắc phi tuyệt đối không thể để nàng ta được như ý nguyện. Nếu để nàng ta trở thành thái tử phi e là trong phủ này không còn chỗ đứng cho người? Trước mắt, đã rất nhiều người trong phủ nghị luận vấn đề này, Mộ Dung Trắc phi, người thật sự quá hiền lành rồi!”
Mộ Dung Ca cười xì thành tiếng, “Chỉ là lời đồn sau lưng mọi người mà thôi, tin làm gì.” Cho dù giữa nàng và Nguyên Kỳ phát sinh ngăn cách gì cũng chỉ là tình cảm giữa nàng và hắn, huống chi Nam Cung Dung sẽ không có quan hệ gì với Nguyên Kỳ đâu. Hắn đi gặp Nam Cung Dung chẳng qua do Nam Cung Dung làm việc cho Lan Ngọc, chắc là bây giờ Nam Cung Dung đã biết được nguyên nhân thật sự khiến gia tộc Nam Cung bị diệt vong rồi.
Không biết khi Nam Cung Dung biết được hết thảy đều là Lan Ngọc gây nên, hay nói đúng hơn là do thân mẫu của Lan Ngọc khởi xướng thì sẽ ứng đối như nào.
“Ạch…” Bạch Hà ngân ra một lát, đúng là hoàng thượng không vội đâu đến lượt thái giám đi gấp. Rõ ràng nàng đã nói trắng mọi việc sao Mộ Dung Trắc phi vẫn cứ nghe không lọt tai! Trước nhất đã không nhắc đến phong tư khuynh thành của thái tử như nào, thêm vào đó nam tử trên thế gian này được mấy ai là chung tình? Có cô gái nào không vất vả tìm đủ mọi cách để giữ lại trái tim của đàn ông, sao rơi vào phía Mộ Dung Trắc phi, hết thảy cũng đều vô nghĩa chứ?
Mộ Dung Ca nhìn thoáng qua thấy Bạch Hà còn muốn nói thêm vài câu nữa, liền dặn dò: “Thôi đừng nhiều lời, đi lấy ít nước đi, ta muốn tắm rửa một chút.”
"Mộ Dung Trắc phi, người..."
“Nhanh đi. Tắm rửa xong ta còn phải rửa mặt chải đầu, sau bữa ăn sáng ta muốn đi gặp Nam Cung tiểu thư một chút.” Mộ Dung Ca mỉm cười ngăn cản Bạch Hà, tính nết của nha đầu này đúng là không sửa được, lúc nào cũng hùng hùng hổ hổ.
Bạch Hà vừa nghen, vội vàng chạy ra ngoài, chuyện này đúng là không thể trì hoãn được!
Một lát sau, Mộ Dung Ca dùng xong bữa sáng liền đi gặp Nam Cung Dung.
Mãi khi qua đến sân sau phòng Nam Cung Dung đang ở mới nhận thấy tỳ nữ trước cửa đã đổi thành người khác, không còn là A Kiều mà nàng hay thấy.
Bởi vì tỳ nữ này mới đến nên không biết Mộ Dung Ca, thành ra liên tục quan sát Mộ Dung Ca một hồi mới nói: “Hiện giờ tiểu thư không muốn gặp bất cứ ai.”
Khẩu khí của tỳ nữ này đúng là quá tệ, người mới tới quả không biết thế nào là trời cao đất dày! Bạch Hà tức giận tiến lên, nhân lúc tỳ nữ này chưa kịp phản ứng, tát mạnh một cái, nổi giận mắng: “Hãy mở to tròng mắt của nhà ngươi mà nhìn xem người đang đứng trước mặt mình là ai! Trong khắp phủ thái tử này chưa từng có một hạ nhân nào dám vô lễ với Mộ Dung Trắc phi đấy!”
Đáng tiếc, tỳ nữ này mới đến, muốn thể hiện chút lòng trung thành với Nam Cung Dung, đồng thời sáng giờ trong phủ thái tử ai là không nghe lời đồn sự việc tối qua, thế nên không đặt Mộ Dung Ca vào trong mắt, mặc dù cúi đầu, trên mặt vẫn còn năm dấu tay lộ rõ nhưng vẫn tâm cao khí ngạo, “Nam Cung tiểu thư là biểu muội của thái tử, thân phận tôn quý không gì sánh bằng. Tiểu thư mà không muốn gặp, cho dù là Mộ Dung Trắc phi cũng không thể bức bách được. Nếu thái tử ở đây nhất định sẽ không để tiểu thư phải chịu sự khuất nhục này. Thỉnh Mộ Dung Trắc phi hôm khác hãy đến, đợi khi tiểu thư muốn gặp người khác, nô tỳ nhất định sẽ bẩm báo là có Mộ Dung Trắc phi tới.”
Bạch Hà trợn tròn hai mắt không thể tin được, lời đồn chỉ mới tung ra sáng nay còn chưa biết thật hư mà tỳ nữ này đã bừa bãi như vậy! Thực đúng là không đặt Mộ Dung Trắc phi vào trong mắt. Giận quá đi mà! Thật đáng giận! Đang lúc nàng còn phẫn nộ không nguôi, âm thầm lo lắng cho sự đời bất công, Mộ Dung Ca lại thờ ở mở miệng nói: “Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”
Tỳ nữ đó cũng có chút mơ hồ không biết tự nhiên Mộ Dung Ca hỏi mình là có ý gì, “Năm nay nô tỳ mười bốn.”
“Ừm, đúng là tuổi trẻ đương đương, dung mạo tuấn tú, môi hồng răng trắng. Bạch Hà, cứ dựa theo quy củ trong phủ thái tử mà trừng phạt, không cần thủ hạ lưu tình làm gì.” Mộ Dung Ca lạnh giọng mệnh lệnh.
Tỳ nữ này tuổi không lớn, còn chưa hiểu sự đời, nhưng ở Vạn Nhạc phường một thời gian cũng biết thời thế, mơ hồ được biết trong phủ các quan viên lớn thường có rất nhiều quy củ, thậm chí có một số điều lệ cực kỳ khó có thể chấp nhận được. Mà nàng chỉ một lòng muốn che chở cho tân chủ tử còn chưa kịp suy nghĩ nhiều lắm, trong Vạn Nhạc phường, chỉ cần chủ tử nào được khách yêu thích thì có thể tự do hô mưa gọi gió trong Vạn Nhạc phường. Nàng lại quên mất nơi đây là phủ thái tử! Nàng sợ hãi quá độ, lập tức quỳ xuống thỉnh cầu: “Nô tỳ một lòng hộ chủ mà mà quên mất quy củ, trong lúc vô tình mới mạo phạm đến Mộ Dung Trắc phi, hy vọng Mộ Dung Trắc phi thứ lỗi! Nô tỳ lập tức vào báo với tiểu thư ngay.”
“Hừ! Hên cho ngươi là gặp phải Mộ Dung Trắc phi, chứ là người khác thì từ sớm đã mất mạng.” Bạch Hà nổi giận mắng. Không ngờ chỉ trong một buổi sáng mà lời đồn đã lan khắp phủ đến cả một tên hạ nhân cũng dám bất kính với Mộ Dung Trắc phi!
Thần sắc Mộ Dung Ca nhàn nhạt nhìn tỳ nữ bước vào phòng. Chỉ khoảng nửa khắc tỳ nữ đó lập tức cuống quýt chạy ra, thần sắc càng sợ hãi không thôi, “Mộ Dung Trắc phi, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ thật sự biết lỗi rồi, mong Mộ Dung Trắc phi đại nhân đại lượng tha thứ! Từ nay về sau nô tỳ tuyệt đối không dám nữa!”
Nhìn tỳ nữ đó nước mắt nước mũi ròng ròng, Mộ Dung Ca không còn nhẫn nại, chay mày lạnh giọng nói: “Chớ ở trước mặt ta khóc lóc sướt mướt. Việc xử phạt ngươi cứ để cho tiểu thư nhà ngươi làm vậy.”
Dứt lời, liền thấy Nam Cung Dung bước ra đứng dưới mái hiên.
Trong làn mưa phù, thần sắc Mộ Dung Ca khá phức tạp khi nhìn Nam Cung Dung, sau khi Nam Cung Dung bước đến gần mới chợt phát hiện ánh mắt Nam Cung Dung đỏ bừng lên, hốc mắc khắc sâu một quầng thâm xanh đen, hoàn toàn tương phản với sắc mặt trắng bệch lúc này.
"Mộ Dung Trắc phi, thực xin lỗi." Nam Cung Dung cắn chặt môi, trầm giọng nói.
Câu xin lỗi này hàm quý qua sâu, bao gồm rất nhiều, cũng cất giấu sự hối hận sâu sắc, càng ẩn chứ dòng cảm xúc phức tạp đan xen. Mắt quang Mộ Dung Ca khẽ lóe lên, “Vào nhà rồi nói.”
Mộ Dung Ca vừa bước vào, cánh cửa lập tức đóng lại, Nam Cung Dung lập tức quỳ xuống.
Nhìn Nam Cung Dung quỳ gối trước mặt mình, cảm xúc của Mộ Dung Ca phức tạp nói không nên lời, nàng thở dài một tiếng mới nói: “Hẳn là ngươi đã biết hết mọi chuyện rồi.”
“Tối qua thái tử ca ca đã kể ta nghe hết thảy sự tình. Nhiều năm qua ta luôn bị che mờ tầm mắt, bây giờ mới được biết được chân tướng sự việc thì hối hận không thôi. Nhưng hôm nay được biết hết thảy, ta càng tự trách mình, đúng là lại đi cảm kích kẻ thù mà là tổn thương đến thái tử ca ca, hại đến nàng. Thật ra, lần đầu tiên xuất hiện ở phủ thái tử, ta biết nàng và thái tử ca ca đã hoài nghi mục đích ta đến đây, thậm chí còn biết ta chịu sự nhờ vả của Đại hoàng tử. Mà ta cũng cảm giác được, nếu ta không phải là biểu muội của thái tử ca ca, từ lâu đã chết mất xác rồi.” Nam Cung Dung cực độ bi thương than khóc nói.
Mộ Dung Ca lại thở dài một lần nữa, “Những lá thư đó đúng là một thanh dao bén có thể thử được tính tình của rất nhiều người. Ngươi chẳng qua chỉ là món đồ bị Lan Ngọc lợi dụng mà thôi, không có ngươi vẫn còn có rất nhiều người khác. Nói đúng hơn là, nếu ngươi không phải là Nam Cung Dung, huyết mạch đích thống còn xót lại của gia tộc nam Cung, thái tử và ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi, thậm chí sẽ đuổi cùng giết tận.”
“Ta sinh lòng ái mộ Đại hoàng tử chứ chưa hề suy nghĩ sâu xa, luôn luôn cho rằng Đại hoàng tử trong lòng là trên hết. Cho dù biết bản thân không đúng nhưng vẫn tự lừa mình dối người chờ mong. Bây giờ chân tướng bày ra trước mắt… Mộ Dung Trắc phi, trái tim của ta đau quá.” Nam Cung Dung ngửa đầu nhìn Mộ Dung Ca, cất tiếng khóc rống lên.
Thấy vậy, Mộ Dung Ca ngồi xổm xuống vươn hai tay đỡ Nam Cung Dung dậy, “Đứng lên đi, chuyện cũng đã qua rồi, tiếp theo cần phải làm gì thì cứ y thế mà làm.”
"Mộ Dung Trắc phi liệu có tha thứ cho ta không?” Nam Cung Dung ngửa đầu nhìn Mộ Dung Ca, không chịu đứng lên, cõi lòng đầy chờ mong câu trả lời của Mộ Dung Ca.
“Nếu như nói tha thứ, ta có thể tha thứ cho ngươi, nhưng không tránh khỏi lòng ta có oán hận. Tin rằng qua một thời gian sẽ tan biến đi thôi. Nếu không phải biết được ngươi thân bất do kỷ, tuyệt nhiên ta sẽ không đến đây nghe những lời hứa và giải thích của ngươi, cho ngươi phát tiết sự uất ức trong lòng. Ngươi có biết mục đích của ta khi làm như vậy không?” Mộ Dung Ca trầm giọng hỏi.
Nam Cung Dung chậm rãi đứng dậy, đối diện chính là nữ tử không chịu sự ảnh hưởng của những lời đồn đãi, tựa hồ không để tâm đến nội dung trong thư, nàng do dự hỏi: “Mộ Dung Trắc phi không tin nội dung trong thư?”
“Tin.” Mộ Dung Ca không chút do dự trả lời.
Nam Cung Dung kinh ngạc, hoảng sợ hỏi ngay, “Vậy mà Mộ Dung Trắc phi vẫn thong thả vô lo, tựa như không hề chịu tác động gì?”
“Việc này trong một chốc cũng khó nói rõ ra được. Ngày sau nhất định ngươi sẽ biết.” Mộ Dung Ca mỉm cười trả lời. Cho tới bây giờ Lan Ngọc chưa từng làm việc mà mình không nắm chắc trong tay, nên đến giờ vẫn chưa dám hành động gì, thế nên những lá thư này nhất định phải nảy sinh tác dụng đó chứ, Lan Ngọc nhất định biết rõ, những lá thư này là thật! Chỉ là…
“Mộ Dung Trắc phi muốn ta làm gì?” Trầm mặc một lát, Nam Cung Dung trực tiếp hỏi ra nghi hoặc trong lòng. Tuy nàng bị tình cảm che mờ mắt, nhưng tâm trí vẫn luôn thanh tỉnh, trong lời nói của Mộ Dung Ca nàng đại khái đoán được Mộ Dung Ca đến đây gặp mình còn có mục đích khác nữa. Về phía lời đồn sáng nay trong phủ thái tử, Mộ Dung Ca hiển nhiên không cần để tâm, bởi vì sau khi nghe được những lời này bản thân nàng cũng không khỏi cảm thấy có chút buồn cười rồi.
Nụ cười trên môi của Mộ Dung Ca chợt tắt, giọng lạnh lùng nói: “Tương kế tựu kế.”
“Không ngờ suy nghĩ của ta và Mộ Dung Trắc phi lại giống nhau. Đã dám ngụy trang mang ta ra đùa bỡn trong lòng bàn tay, lẽ nào ta lại dễ dàng buông tha cho hắn!” Ánh mắt Nam Cung Dung lộ ra chút hận ý, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh đầy tàn nhẫn.
“Còn nữa, đến phủ tể tướng gặp Thượng Quan Ngọc Nhi, cùng nàng ta hợp mưu.” Hai mắt Mộ Dung Ca hơi nheo lại, nói.
Mi mày Nam Cung Dung hơi hếch lên, “Thượng Quan Ngọc Nhi?”
…
Hôm sau.
Từ sau hôm qua, mưa dầm liên tục suốt mấy ngày, hôm nay trời xanh mây trắng, không khí vô cùng tươi mát.
Mộ Dung Ca còn đang ngủ mê, mông mông lung lông mở hai mắt, giọng có chút miễn cưỡng, theo quán tính gọi: “Bạch Hà…”
Nhưng vừa mở miệng liền nhận thấy có gì đó không thích hợp, có một bóng người đang ngồi trước giường.