Bóng lưng của người nọ vô cùng quen thuộc, lòng Mộ Dung Ca bỗng
nhiên nhảy lên một tiếng ‘thịch’, nhìn người vừa xuất hiện, cô đè giọng xuống
thấp: “Không biết Khánh vương đại giá quang lâm tới đây có gì cần chỉ bảo?”
Đúng, bóng đen đang đứng trước cửa chính là Khánh vương Phượng
Dịch!
Sao hắn lại đến đây?
Là muốn tính sổ với cô ư? Bởi vì cô đã cài bẫy ái phi Lâm Vi
và gia tướng Trương tướng quân của hắn à? Nhưng nếu hắn muốn giết cô thì sao lại
phải chờ cô tỉnh dậy? Huống hồ gì, Triệu Tử Duy cũng đang ở trong Đông Sương
phòng, Phượng Dịch tuyệt đối sẽ không vì hai người kia mà tới giết cô để đắc tội
với Triệu Tử Duy đâu.
Vậy thì mục đích hắn xuất hiện là đây là gì?
Phượng Dịch kinh ngạc, hắn không ngờ Mộ Dung Ca lại nhận ra
hắn nhanh như vậy, hắn xoay người nhìn Mộ Dung Ca đầy nghi hoặc, thấy bộ dạng
phòng bị của cô khiến hắn có cảm giác khác thường.
Có phải hắn chưa hiểu hết về Mộ Dung Ca hay không? Tại sao
lúc này gặp cô lại khiến hắn có cảm giác khác vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Mộ Dung Ca lạnh lùng nhìn Phượng Dịch, trong lòng cô thầm
suy đoán hắn đến đây là có mục đích gì. Đối với người này cô căm thù hắn đến tận
xương tủy, không phải chỉ vì đó là cảm giác của thân thể này, mà bởi vì người
đang đứng ở trước mặt cô là một kẻ không có nhân tính!
Không có tính người, máu lạnh tuyệt đối! Kẻ này so với Triệu
Tử Duy thì bất nhân hơn nhiều, làm cho người ta cảm thấy khinh bỉ.
“Ngày mai ngươi sẽ cùng Tề quốc thái tử rời khỏi Nguyên quốc.
Ngươi có bằng lòng ở lại hầu hạ bổn vương?” – Phượng Dịch tiến về phía trước
hai bước, bóng đêm khiến người ta không nhìn thấy rõ dung mạo của hắn nhưng vẫn
có thể nghe thấy một giọng nói ôn nhu, mềm mại như nước.
Câu này khiến hai hàng mi của Mộ Dung Ca khẽ nhướn lên, lúc
này mới thể hiện thâm tình có phải đã muộn rồi không? Cô nhìn hắn mong chờ, chờ
xem hắn có âm mưu gì.
“Khánh vương vì sao lại hỏi như vậy? Thiếp nhớ rõ, chẳng phải
Vương gia đã đem thiếp biếm xuống làm ca kĩ rồi ư? Thiếp bây giờ đã là người của
Tề quốc thái tử.” – Mộ Dung Ca cúi người nhặt quần áo ở bên giường, động tác vô
cùng tự nhiên mặc lại quần áo lên người, cô vừa mặc vừa nói.
Trong bóng đêm, Phượng Dịch nhíu mày, hắn nói tiếp: “Ngươi vẫn
có thể làm Khánh vương phi như trước đây.”
Mộ Dung Ca nhếch khóe môi cười lạnh: “Vậy sao?” – Mẹ ngươi mới
làm Khánh vương phi ấy, bổn cô nương không thèm! Ngươi cứ giữ lấy thằng nhãi
con của ngươi đi, giữ đến bốc mùi đi!
(Đoạn này có ai không hiểu không? Chị MDC chửi bới ác ghê
@_@)
“Đây là cơ hội duy nhất của ngươi. Nếu ngươi ở lại thì có tất
cả vinh hoa phú quý, còn nếu vẫn chọn rời đi, thì chỉ có thể làm một tên cơ thiếp
tầm thường trong đám thê thiếp đông đúc của Tề quốc thái tử mà thôi. Ngươi cũng
không phải là kẻ ngu dốt, nên lựa chọn thế nào thì tự biết.” – Phượng Dịch nói
tiếp.
Những lời hắn nói khiến Mộ Dung Ca cảm thấy nghi ngờ, tại
sao Phượng Dịch lại khuyên cô ở lại? Hay là cô có chỗ nào để cho hắn lợi dụng
được? Cũng không phải, Mộ Dung tể tướng đã chết, người có thể uy hiếp đến hắn
đã không còn, nếu có ai nữa thì chỉ có thể là Nguyên quốc Hoàng đế.
Trong đầu Mộ Dung Ca chợt hiện lên một điểm sáng, cô vừa hiểu
ra một chuyện, hay mục đích của hắn không phải là cô, mà là Mộ Dung Tẫn?! Là
nòi giống còn lại duy nhất của Mộ Dung gia tộc – con trai trưởng Mộ Dung Tẫn?
Dường như Phượng Dịch nhìn thấu được suy nghĩ của Mộ Dung
Ca, nhưng hắn lại nở nụ cười âm hiểm, “Ngươi sợ ta lợi dụng ngươi để dụ Mộ Dung
Tẫn ra mặt? Nếu vậy thì ngươi sai rồi. Có lẽ ngươi còn chưa biết sự thật, rằng
Mộ Dung Tẫn thật ra không phải là cốt nhục của Mộ Dung gia.”
“Cái gì?!” – Mộ Dung Ca giương mắt, ánh mắt lạnh thấu xương
của cô nhìn thẳng vào Phượng Dịch đang đứng trong bóng đêm.
Phượng Dịch thấy vẻ kinh ngạc của cô liền lập tức nở nụ cười,
tiếng cười của hắn làm cho người ta nổi cả da gà, – “Mộ Dung tể tướng là người của
Tề quốc, hắn mai danh ẩn tích ở Nguyên quốc nhiều năm như vậy là vì muốn bảo vệ
cho Mộ Dung Tẫn. Mộ Dung Tẫn chính là đệ đệ cùng cha khác mẹ với Tề quốc thái tử.
Mẫu thân của hắn chính là Mễ quý phi, mười lăm năm trước nổi điên rồi nhảy sông
tự tử.”
Nghe một loạt những tin tức trấn động khiến Mộ Dung Ca vô
cùng kinh ngạc. Bỗng trong đầu cô nhớ ra bộ dạng ân cần cẩn thận của mẫu thân Mộ
Dung Ca khi ở trước mặt Mộ Dung Tẫn, bây giờ nghĩ lại mới thấy, bộ dạng kia
không phải là dè dặt cẩn trọng, mà là tôn kính.
Nhưng cô vẫn hoài nghi tính chân thực trong lời nói của Phượng
Dịch.
“Ngươi nghi ngờ lời nói của ta? Nếu vậy thì xem thứ này đi!”
– Phượng Dịch ném cho cô một gói đồ.
Mộ Dung Ca bắt lấy gói đồ rồi mở ra, dưới ánh sáng lờ mờ từ
bên ngoài hắt vào, cô có thể thấy trong gói đồ là một mảnh tã quấn trẻ sơ sinh,
mảnh tã được khâu và thêu rất khéo léo, tinh tế, chất liệu cũng vô cùng quý hiếm
chắc chắn không có ở ngoài dân gian, bởi vì mảnh tã này chỉ có thể là đồ vật của
hoàng cung. Bên trong còn có một khối lệnh bài, Mộ Dung Ca chạm nhẹ vào mặt khối
lệnh bài lạnh lẽo, lấy tay rờ dọc khối lệnh bài, cô cảm giác trên mặt của nó có
khắc chữ. Vật cuối cùng là một mảnh vải trắng, trên đó là một bức thư được viết
bằng máu tươi.
Ánh sáng quá mờ khiến cô không thể nhìn thấy rõ nội dung của
bức huyết thư, đúng lúc này cả căn phòng bỗng nhiên sáng ngời, Mộ Dung Ca ngẩng
đầu nhìn lên, thì ra là do Phượng Dịch đã thắp nến. Cô lại cúi đầu nghiên cứu bức
huyết thư, trên mảnh vải trắng là những chữ viết bằng máu đỏ đã khô lại, nét chữ
tán loạn, xiêu xiêu vẹo vẹo cho thấy người viết vô cùng khẩn cấp, có thể là
đang gặp phải nguy hiểm nào đó.
Bức thư viết: Con ta, quên hết thù hận, đừng tìm cách báo
thù.
Chỉ có vài chữ đơn giản nhưng cũng đủ để nhìn ra tình cảm vô
hạn của Mễ quý phi đối với con mình.
Mễ quý phi – chính là đệ nhất mỹ nhân từng làm cho nam nhân
khắp thiên hạ phải tơ tưởng, mười lăm năm trước vì sinh con mà phát điên, cuối
cùng tìm đến cái chết, nhưng xem ra cái chết của bà ấy không đơn giản như vậy.
Chẳng trách Mộ Dung Ca và Mộ Dung Tẫn lại không hề giống nhau, vì Mộ Dung Tẫn
không phải đệ đệ ruột của Mộ Dung Ca, hắn sinh ra đã có thân phận cao quý.
Mấy thứ này đều là thật, chúng được Mộ Dung tể tướng cất giấu
như bảo bối ở phòng cơ mật trong thư phòng của hắn đã nhiều năm. Lúc Mộ Dung Ca
năm tuổi đã từng tình cờ mở được cơ quan trong thư phòng và thấy được chúng.
“Hai năm gần đây Mộ Dung Tẫn càng ngày càng giống Mễ quý phi
khiến Mộ Dung tể tướng không thể giữ được bí mật này nữa. Hơn nữa, Mộ Dung tể
tướng đến Nguyên quốc là có âm mưu, hắn muốn đoạt lấy Nguyên quốc rồi dâng cho
Mộ Dung Tẫn! Bổn vương sao có thể để yên cho hắn được!” – Phượng Dịch bỗng cười
lạnh, âm trầm nói. Trong đêm đen, cặp mắt lạnh lẽo của hắn như một con sói im lặng,
vô cùng lạnh lùng.
Tuy mấy tin tức này trấn động thật đấy, nhưng đối với Mộ
Dung Ca hiện nay thì chúng chỉ giúp cô hiểu hơn về nguyên nhân dẫn đến cái chết
của khối thân thể này mà thôi. Mộ Dung Ca gói lại những món đồ rồi đứng dậy xuống
giường, cô bước tới gần Phượng Dịch và đưa gói đồ cho hắn, cô thản nhiên, “Rốt
cục thì Khánh vương muốn nói gì?”
Hai mắt Phượng Dịch sáng quắc, hắn nhìn chằm chằm vào cô,
trong ánh mắt lúc sáng lúc tối giống như đang muốn lộ ra một tia sát khí, nhưng
rất nhanh lại biến mất, “Ám sát Tề quốc thái tử, ngươi vừa có thể trợ giúp Mộ
Dung Tẫn, vừa có thể trở lại Khánh vương phủ, tiếp tục làm Khánh vương phi.”
Nghe lời nói này khiến mi mắt Mộ Dung Ca nhẹ giật. Thì ra là
thế! Hắn nói nhiều như vậy rốt cục là muốn cô đi ám sát Triệu Tử Duy! Cô nghĩ,
hẳn là bây giờ Phượng Dịch đã biết cô đang là nữ đầu bếp của Triệu Tử Duy, cũng
có cơ hội độc chết hắn, cho nên Phượng Dịch mới chủ động đến gặp cô, vòng vo
như vậy cuối cùng mới vào điểm chính.
Hắn muốn cô rời khỏi Nguyên quốc rồi mới giết Triệu Tử Duy!
Thật là buồn cười! Các ngươi có âm mưu của các ngươi, nhưng
âm mưu đó là vì lợi ích của các ngươi, vì quốc gia của các ngươi, nhưng ta có
ánh mặt trời của ta, đạo của ta. Ta có bị điên đâu mà đi giúp ngươi.
“Khánh vương nói cái gì vậy? Ta quá ngu dốt nên nghe không
hiểu. Ta chỉ biết là, Tề quốc thái tử là ân nhân của ta, hắn đã cứu ta trong
lúc nguy nan thì đời này có phải làm trâu làm ngựa ta cũng muốn báo ơn của hắn.”
– Mộ Dung Ca yên lặng nhìn ra cửa sổ, thì ra mới nói có vài câu với Khánh vương
mà mưa đã ngừng, cành lá trên thân cây gần đấy không có gió mà vẫn nhẹ nhàng
xao động.
Đây là Đông Sương phòng, là nơi Triệu Tử Duy đang nghỉ ngơi
nên chắc hẳn bốn phía đều có cao thủ hộ vệ.
Cho nên…
Phượng Dịch giận dữ, sát khí nồng đậm phát ra từ người hắn.
Hắn vươn tay phải tóm lấy lưng của Mộ Dung Ca, cô đã biết kế hoạch của hắn thì
tuyệt đối không thể để cho cô sống được!
Một ám khí sắc bén hình sao năm cánh bay thẳng tới cánh tay
đang vươn ra của Phượng Dịch.