Ai cũng biết Thiện Nhã công chúa nổi tiếng là thiên hạ đệ nhất
mỹ nhân, các chư quốc vương hầu, các vị vương tôn quý tộc đều muốn cưới nàng! Họ
muốn cưới Thiện Nhã công chúa không chỉ vì nàng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, mà
còn vì những lợi ích ưu việt mà thân phận của nàng mang lại. Tài phú của Phong
quốc có thể sánh ngang với Hạ quốc, của hồi môn của Thiện Nhã công chúa là mười
tòa thành trì, hoàng kim ngàn vạn lượng, và còn chưa kể đến dàn nô lệ cùng mĩ nữ
kèm theo.
Quan trọng nhất là, có được sự tương trợ của Phong quốc
trong việc tranh đoạt thiên hạ cũng giống như được thần trợ vậy.
Vì thế, rất nhiều người chờ đợi đến thời khắc này, thời khắc
Thiện Nhã công chúa muốn kén phò mã.
Nhìn khắp thiên hạ, người có thể lọt vào tầm mắt của Thiện
Nhã công chúa, nếu không phải là Hạ quốc thái tử Nguyên Kỳ, Tề quốc thái tử Triệu
Tử Duy, thì cũng chỉ còn Lan Ngọc công tử nổi danh khắp thiên hạ. Nhưng thân phận
của Lan Ngọc công tử quá mức thần bí, lại không thuộc quốc gia hoàng tộc nào,
có lẽ người ấy sẽ không thể lọt vào mắt xanh của hoàng đế Phong quốc.
“Được!” – Nguyên Kỳ đáp ứng.
“Thật đáng tiếc, Khánh vương bây giờ chỉ là vương gia, nếu
là hoàng đế Nguyên quốc thì còn có thể đi tới Phong quốc để phân tranh cùng quần
hùng thiên hạ.” – Triệu Tử Duy nghe được câu trả lời của Nguyên Kỳ, con ngươi
đen láy của hắn nhẹ đảo một vòng, rồi hắn quay sang nói với Phượng Dịch bằng âm
điệu trào phúng.
Phượng Dịch đang sẵn có mối hận với Triệu Tử Duy, giờ lại
nghe Triệu Tử Duy nói những lời khó nghe như vậy khiến hai mắt của hắn càng
thêm bốc hỏa, nếu không phải hắn còn ngại chuyện đang đứng ở trước cửa nhà mình
thì khẳng định đã nhảy đến giết chết Triệu Tử Duy rồi.
Nhưng mà đôi mắt của Triệu Tử Duy cũng thật lợi hại, nhìn ra
được ý đồ của hắn. Phượng Dịch phế bỏ Mộ Dung Ca thật ra là vì muốn để trống vị
trí chính thê, tạo cho bản thân mình một cơ hội được đến Phong quốc tranh đoạt
mỹ nhân. Hắn đã nghe danh Thiện Nhã công chúa từ lâu, cũng âm thầm ngưỡng mộ,
hơn nữa, nếu hắn có được Thiện Nhã công chúa thì việc có được thiên hạ cũng rất
dễ dàng.
“Thiện Nhã công chúa kén phò mã không quan hệ đến thân phận
địa vị, ai cũng có thể đến thử sức. Bổn vương luôn ngưỡng mộ Thiện Nhã công
chúa nên nhất định phải đến thử một phen.” – Phượng Dịch cố đè nén lửa giận,
nhìn về phía xe ngựa của Triệu Tử Duy, trả lời.
Triệu Tử Duy nhíu mày, không nói thêm câu nào nữa. Cóc mà
đòi ăn thịt thiên nga! Con cóc này đúng là không biết trời cao đất rộng!
Trong lúc Triệu Tử Duy nói chuyện cùng Phượng Dịch, thì ánh
mắt xuyên thấu của Nguyên Kỳ nhìn thoáng qua cỗ xe ngựa của Triệu Tử Duy, hắn
thầm nghĩ: ‘Phượng Dịch sống không quá một tháng’. Khóe miệng của Nguyên Kỳ khẽ
nhếch lên thành một nụ cười tuyệt đẹp, hắn xoay người, lững thững bước lên xe
ngựa.
Nghe ngựa khởi hành, nhất thời cả đoạn đường dâng lên một tầng
bụi mờ, đến khi lớp bụi tản đi thì không nhìn thấy bóng dáng đoàn xe ngựa của
Nguyên Kỳ nữa, chỉ còn lưu lại một hương thơm nhàn nhạt như có như không.
Mộ Dung Ca ngẩng đầu nhìn cỗ xe ngựa Triệu Tử Duy đang ngồi,
cô thầm nghĩ: Còn giả vờ làm cái gì, không phải là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Thiện
Nhã công chúa tuyển chồng sao? Mấy ngày trước ở trên yến hội, cô đã nhìn ra sự
ái mộ của Triệu Tử Duy đối với Thiện Nhã công chúa trong truyền thuyết. Bây giờ
người ta tuyển chồng, Nguyên Kỳ, Phượng Dịch đều có khả năng sẽ đi tranh đoạt
cùng hắn, nên hắn liền đánh phủ đầu trước, trào phúng Phượng Dịch hòng làm giảm
khí thế của hắn, vị dấm chua quá nồng nặc rồi đấy.
Không đúng, Mộ Dung Ca tự phủ nhận những suy nghĩ vừa rồi,
trong lòng cô dâng lên một cảm giác nghi hoặc, Triệu Tử Duy tuyệt đối không phải
là loại người thích vướng bận chuyện nhi nữ tình trường, nữ nhân trong mắt hắn
không quan trọng đến vậy. Hẳn những lời nói vừa rồi của hắn có một thâm ý khác.
Quả thực là kẻ có tài, có thể tùy thời tùy chỗ mà áp dụng kế sách, mỗi một câu
nói đều ẩn chứa cạm bẫy cùng âm mưu.
Sau khi rời khỏi Nguyên quốc, chắc chắn cô không thể ở lại
bên cạnh hắn.
Bỗng Mộ Dung Ca lại nghĩ đến nàng công chúa nổi tiếng – Thiện
Nhã kia. Trong lòng cô có vài phần mong chờ, nàng ấy có sắc đẹp thế nào mà để
khắp thiên hạ phải xưng tụng bốn chữ “thiên hạ đệ nhất”? Nghe nói Thiện Nhã
công chúa rất tài hoa, cầm kỳ thi họa thứ gì cũng tinh thông, một nữ tử như vậy
rất nổi tiếng ở thời cổ đại, chỉ là không biết lời đồn ấy có bao nhiêu thật giả,
nếu có thể thì cô cũng muốn tới Phong quốc thể nghiệm tài hoa của Thiện Nhã
công chúa, ngầm đánh giá thực lực của hai bên.
Việc này làm cô nhớ lại quá khứ trước đây của mình.
Kỳ thực, cô xuất thân từ một gia đình quyền quý, chính xác
là một gia tộc khổng lồ. Từ nhỏ cô đã sống trong một môi trường vô cùng phức tạp.
Từ bậc tiểu học cô đã phải học tập rất nhiều loại tài nghệ, nhưng vì người chị
tàn tật tự ti của mình mà cô che giấu hết tài năng, cam nguyện trở thành một
người bình thường. Đến khi chị của cô làm phẫu thuật thành công, có thể nói
chuyện trở lại thì chị ấy lại đem lòng yêu vị hôn phu của cô, vì có được anh ta
mà chị ấy đã dùng không ít thủ đoạn. Thực ra, cô chưa bao giờ để ý đến vị hôn
phu của mình, cuộc hôn nhân sắp đặt đó chỉ để củng cố thêm tài lực cho hai gia
tộc mà thôi, cô vốn rất khinh thường cuộc hôn nhân đó, nếu chị cô đã muốn thì
cô xin nhường.
Từ rất lâu rồi cô đã mơ ước mình có một cuộc sống thật giản
đơn, tự mình được quyết định cho cuộc sống của mình chứ không phải do người
khác sắp đặt. Nhưng bởi vì cô luôn cố gắng thể hiện mình là một kẻ “bình thường”,
lại hụt mất cuộc hôn nhân chính trị, nên trong mắt của gia tộc, cô là một kẻ
không có giá trị lợi dụng, sau đó liền bị gia tộc vứt ra ngoài. Bắt đầu từ đây
cô rời khỏi gia tộc, làm một thường dân đi lên từ hai bàn tay trắng, và được sống
theo ý mình.
Nhưng chị của cô lại luôn tự trách bản thân mình, đêm trước
ngày kết hôn lại tự động từ hôn rồi đến gặp cô nhận lỗi.
Cô vẫn còn nhớ rõ, cô đã nói với chị rằng: “Chị, em không
thương anh ta, cho nên chị không cần tự trách mình như vậy. Hơn nữa, chị cũng
biết tư chất của em quá bình thường, không có gì nổi bật, cho dù em có quay về
thì cũng chỉ tự chuốc lấy buồn phiền cho mình mà thôi.”
Lúc này, chị ấy nên cùng anh rể sống thật hạnh phúc, như thế
mẹ ở trên thiên đường mới vui mừng được.
Dừng lại dòng hồi tưởng xa xôi, cô thở dài thật sâu, quay về
với hiện thực thôi.
Hai tháng sau phải đi Phong quốc? Từ Nguyên quốc đến Phong
quốc rất gần, chỉ mất khoảng nửa tháng là đến được Phong quốc, nhưng Tề quốc lại
cách Phong quốc bởi một nước trung gian là Nguyên quốc. Nếu lúc này lên đường
thì nhanh nhất cũng phải mất một tháng mới về đến kinh thành, trở về chưa được
hai ngày lại phải khởi hành đi đến Phong quốc ngay, vậy thì quá lãng phí thời
gian một tháng đi đường. Ngày nào cũng ngồi trên xe ngựa chịu xóc nảy, mệt chết
ta ơi!
Trong lúc Mộ Dung Ca còn đang mải suy nghĩ thì nghe thấy Cẩm
Đức nhắc nhở: “Chúng ta đi lên xe ngựa.”
Cả đoàn xe chạy một mạch đường thông hè thoáng, thực ra là
bên phía Nguyên quốc đã làm động tác chặn dân để đường đi của các vị thái tử được
thông thoáng sạch sẽ, chỉ mất nửa canh giờ đoàn xe đã ra khỏi kinh đô Đài
Nguyên của Nguyên quốc.
Rời khỏi Đài Nguyên, khung cảnh dọc đường đi tất cả đều xa lạ.
Nhưng không hiểu vì sao sau khi rời khỏi Đài Nguyên khoảng
năm mươi km thì tốc độ của xe ngựa trở nên chậm lại, mất nửa canh giờ mà mới đi
được một ngàn mét. Với tốc độ này thì có mất mười tháng cũng chưa về đến Tề quốc.
Mà đừng nói đến chuyện trở lại Tề quốc, nội việc ra khỏi Nguyên quốc thôi cũng
phải mất ba đến năm tháng.
Khoảng hai canh giờ sau, xe ngựa thay đổi phương hướng, tốc
độ đi cũng nhanh hơn.
Mộ Dung Ca cảm thấy nghi hoặc, chẳng lẽ họ không trở về Tề
quốc mà đang đi thẳng đến Phong quốc? Nếu thực sự họ đi tới Phong quốc, thì
Phong quốc chính là cơ hội lớn nhất để cô có thể rời khỏi Triệu Tử Duy.